TẬP 24: ĐÊM ĐẦU TIÊN
Lúc này ở trong phòng tắm, Bảo Nhi ngâm mình trong bồn tắm và suy nghĩ " Không biết Trí Hạo ngoài kia đang làm gì, cũng không biết anh ấy có còn nghĩ là sẽ ăn mình không, dù gì cũng là lần đầu của mình, mình sợ lắm " cứ thế rồi Bảo Nhi ngâm mình trong bồn tắm gần một tiếng.
Mạc Trí Hạo thấy lâu quá nên mới gõ cửa và lo lắng hỏi " Bảo Nhi em tắm xong chưa, bên trong đó có ổn không vậy? Bảo Nhi à, em có nghe anh nói không ? "
Bảo Nhi khi nghe Mạc Trí Hạo gọi tên mình ở ngoài thì bỗng giật mình " Trí Hạo, em ổn. Em ra ngay đây " nói rồi thì Bảo Nhi vội vàng dậy xã nước và thay đồ rồi bước ra khỏi phòng tắm, vừa mới mở cửa thì thấy Mạc Trí Hạo đã đứng ở đó " Trí Hạo, anh vẫn đứng đây sao, em xin lỗi đã làm cho anh lo lắng "
Khi thấy Bảo Nhi vừa mới ra thì Mạc Trí Hạo mới có thể thở phào, anh vội ôm lấy Bảo Nhi và nói " Bảo Nhi, em làm anh lo lắm. Anh sợ rằng em sẽ xảy ra chuyện gì ở trong đó, lần sau đừng như thế nữa nhé "
" Trí Hạo, anh sao vậy ? " Bảo Nhi bất ngờ khi Mạc Trí Hạo đột nhiên ôm mình, sau khi nghe câu nói của Mạc Trí Hạo thì Bảo Nhi mới nói " Dạ, em biết rồi Trí Hạo, sẽ không có lần sau đâu. Trí Hạo, anh cũng mệt rồi, anh đi tắm đi "
Mạc Trí Hạo vẫn không rời Bảo Nhi ra, hồi sau anh lên tiếng " Bảo Nhi, cho anh ôm em một tí đi " nói xong anh hít mùi hương của cô gái trước mặt rồi lên tiếng " Bảo Nhi, xin lỗi đã nói những lời khiến em sợ. Có phải là em sợ lắm đúng không ? "
Người Bảo Nhi lúc này cứng như một hòn đá, cô không thể phản ứng được gì , Mạc Trí Hạo không thấy Bảo Nhi trả lời nên vội buông cô ra. Không phải vì Bảo Nhi của chúng ta ngại mà trở thành một khúc gỗ như vậy mà là lúc Mạc Trí Hạo ôm cô đã để một thứ chạm vào cơ thể của cô khiến cho cô hóa đá. Một vật trông rất cứng và nóng
" Trí Hạo à, em không sao đâu. Anh mau đi tắm rồi còn nghỉ ngơi nữa, ngày mai là phải ra sân bay rồi đó "
Thấy phản ứng của Bảo Nhi như vậy thì Mạc Trí Hạo không nói gì nữa, anh với lấy cái khăn rồi đi vào phòng tắm. Còn Bảo Nhi, khi mà Mạc Trí Hạo vừa đi khuất thì cô vội chạy lên giường và trùm kín mền lại, mặt cô lùng này đỏ bừng và nóng lên dường như muốn nổ tung, cô nghĩ thầm " Trời ơi, vừa nãy... vừa nãy là cái đó của Trí Hạo chạm vào người mình hả, cái đó vừa cứng vừa nóng, sao nó có thể nóng như thế chứ. AA! Mày đang nghĩ cái gì bậy bạ vậy Bảo Nhi, bình tĩnh, mày phải bình tĩnh lại , Trí Hạo sẽ không ăn mày đâu , bình tĩnh aaaa " Bảo Nhi càng nghĩ lại càng mất bình tĩnh
Hồi sau Mạc Trí Hạo tắm xong liền đi ra, anh thấy Bảo Nhi trùm mền kín mích như vậy là đã đoán được biểu cảm bây giờ của cô rồi. Vì bây giờ Mạc Trí Hạo đã biết lý do mà khi nãy Bảo Nhi đứng hình là gì rồi " Bảo Nhi, anh nói này " Mạc Trí Hạo bước đến và giật tấm mền ra
Bảo Nhi nhắm mắt lo sợ " Trí Hạo, chuyện gì vậy ? " nói rồi cô lấy hai tay che mặt mình lại " Em ... em ... "
" Em sợ anh đến vậy à Bảo Nhi, em nghĩ anh là người như thế sao ? " Mạc Trí Hạo vuốt ve mái tóc dài của Bảo Nhi và nói
" Em ... em nghĩ chúng ta còn quá nhỏ để làm việc này, với cả đây là lần đầu của em, anh không thể đợi đến đêm tân hôn được sao ? " Bảo Nhi ấp úng nói
Mạc Trí Hạo mới đáp " Bảo Nhi à, chúng ta đã đính hôn và sống chung rồi không phải sao, chuyện chúng ta có làm trước hay sau đêm động phòng thì cũng đâu có quan trọng. Anh biết là mỗi người chỉ có duy nhất một lần đầu tiên này mà thôi, nếu hôm nay chúng ta làm chuyện đó thì em sẽ mất đi lần đầu tiên đó, nhưng cho dù là hôm nay hay sau này chúng ta vẫn phải làm chuyện này mà thôi " nói xong anh kề sát tai của Bảo Nhi và nói " Dù trước hay sau thì người ăn cũng là anh mà , không phải sao "
Nghe xong câu sau của Mạc Trí Hạo, mặt Bảo Nhi lại đỏ bừng lên " Nhưng mà, ngày mai chúng ta phải đi chơi rồi, không thể dời lại được sao Trí Hạo ? "
Mạc Trí Hạo thở dài " Em giữ gìn cái lần đầu tiên của em như thế mà không cho anh giữ cái ngày đầu tiên của anh sao? Lần đầu tiên chúng ta ở bên nhau là vào ngày đầu tiên chúng ta ở chung phòng. Anh cũng muốn trải nghiệm cái gọi là lần đầu tiên đó cùng với em. Ông trời cho anh được vẻ ngoài điển trai , được biết bao nhiêu cô gái vây quanh nhưng mà đến tận bây giờ, ngồi ở đây với vợ chưa cưới của mình nhưng anh vẫn giữ được lần đầu tiên của mình, em có muốn trải nghiệm lần đầu tiên này với anh không Bảo Nhi ? "
" Nhưng em nghe nói rằng lần đầu sẽ rất đau, nên em sợ lắm " Bảo Nhi lo sợ nằm co người trên giường
Mạc Trí Hạo thấy vậy liền vuốt ve " Anh cũng nghe nói như thế, nên nếu có đau thì chúng ta cùng nhau vượt qua , được chứ Bảo Nhi ? "
" Nhưng mà em vẫn rất sợ... "
Mạc Trí Hạo ngắt lời Bảo Nhi " Bảo Nhi à, anh cũng rất sợ nhưng mà chuyện này đâu ai có thể giúp chúng ta được đâu, phải do chính bản thân chúng ta vượt qua nó mới được " Mạc Trí Hạo ba lần bảy lượt an ủi Bảo Nhi
Bảo Nhi ngồi dậy nhìn chầm chầm vào Mạc Trí Hạo và nói " Trí Hạo, dù em rất là sợ nhưng em không muốn phải làm cho anh khó xử nên em sẽ đồng ý trải qua đêm những lần đầu tiên này với anh, nhưng mà em chưa muốn phải có em bé lúc này, chúng ta còn quá trẻ, nếu như có em bé em sẽ không thể nào đi học được nữa... "
Mạc Trí Hạo cản lời nói của Bảo Nhi bằng một nụ hôn bất ngờ, Bảo Nhi chưa kịp phản ứng gì cả. Hôn được một lúc lâu thì Mạc Trí Hạo mới nói " Chỉ mới làm chuyện ấy lần đầu tiên thôi mà em đã nghĩ đến việc có em bé rồi sao, đương nhiên là anh biết như thế, Bảo Nhi của anh vẫn còn quá trẻ để làm mẹ của một đứa trẻ "
Thế rồi Mạc Trí Hạo và Bảo Nhi bắt đầu cùng nhau làm chuyện ấy, Mạc Trí Hạo đã đọc qua rất nhiều sách vở nói về việc này và cũng đã xem qua phim ảnh cụ thể. Bảo Nhi thì cũng đã được dạy về vấn đề chuyện tình dục này khi còn ở Vu gia, bắt đầu màn dạo đầu bằng những nụ hôn trên khắp cơ thể Bảo Nhi, sau đó áp dụng những gì trong sách đã dạy bảo lên người Bảo Nhi. Tay Mạc Trí Hạo nắm thật chặt tay của Bảo Nhi và cả hai chuẩn bị lâm trận, Bảo Nhi căng thẳng gồng cứng người lại, ngược lại Mạc Trí Hạo luôn nhẹ nhàng, an ủi, trấn an Bảo Nhi.
" A!" một tiếng, tiếng la của Bảo Nhi vang lên và nước mắt cô úa ra, bên đây Mạc Trí Hạo cũng nhăn mặt vì đau đớn nhưng anh vẫn lên tiếng hỏi thăm Bảo Nhi " Bảo Nhi, em ổn chứ ? ". Tay của Bảo Nhi lúc này bấu rát chặt tay của anh, mặc dù Bảo Nhi không nói nhưng Mạc Trí Hạo biết Bảo Nhi đang rất đau, anh cúi xuống nhìn cô gái trước mặt mình và đặt môi xuống hôn cô thật sâu, mọi hành động vẫn cứ giữ nguyên hiện trường tại đó. Vì thấy Bảo Nhi đau nên Mạc Trí Hạo cũng không dám di chuyển mặc dù cái đó của anh muốn nổ tung đến nơi rồi.
Đang luống cuống tìm cách xử lý thì Mạc Trí Hạo cảm nhận được cơ thể của Bảo Nhi thả lỏng ra, thấy vậy Mạc Trí Hạo mới từ từ di chuyển, lúc đó anh thấy như là Bảo Nhi là một vị cứu tinh của anh, nếu lúc đó mà Bảo Nhi vẫn gồng cứng như vậy, anh nghĩ chắc mình cũng xong luôn rồi. Thế rồi hai người tiếp tục lâm trận cho đến tận 04 giờ sáng mới dừng lại, lúc này cơ thể của Bảo Nhi như mềm nhũn không còn tí sức lực nào nữa, cô mệt mỏi thiếp đi trên giường, Mạc Trí Hạo cũng ngã xuống nằm cạnh cô, hai người ôm nhau ngủ đến sáng
Khi trời đã sáng, chim đã hót An An cùng với Lục Mạn Đình, Doãn Vân San cùng với Mạc Trí Vỹ đã dậy chuẩn bị hành trang và kéo vali ra để lên xe và một nhà bốn người cứ thế di chuyển đến sân bay. Khi đến nơi cả bốn người mới bất ngờ vì không thấy nhân vật chính đâu cả, Doãn Vân San mới mở điện thoại lên và gọi cho em chồng của mình " Alo , mặt trời đã lên đến nóc rồi, nếu mà không dậy là trễ máy bay đấy nhé , hai người làm gì mà giờ này chưa đến, muốn đợi một thai phụ như chị đợi đến bao giờ ? "
" Chị dâu , à thôi chết, em ngủ quên, em sẽ đến ngay. Xin lỗi mọi người " Mạc Trí Hạo cúp máy nhanh chóng gọi Bảo Nhi dậy và thay đồ. Nhìn Bảo Nhi vẫn còn rất đuối sau chuyện đêm qua nên mọi việc trên dưới trong ngoài đều do Mạc Trí Hạo lo hết toàn bộ
An An sau cú thúc mạnh hôm qua của Lưu Uyển Bạch khiến cho cô hôm nay không thể tung tăng như mọi ngày nữa, thế là hai chị em ngồi cạnh nhau đợi Bảo Nhi đến. Sau một hồi thì xe của Mạc gia cũng đến, Mạc Trí Hạo bước xuống và đỡ Bảo Nhi đến chỗ mọi người
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com