Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TẬP 3: NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI

" Lắm lời, đưa thịt tươi cho tao "nói rồi Lão Triệu cướp tôi từ trên tay hai người kia và đáp " Ngon, đúng là rất ngon. Được, ta sẽ tăng tiền cho tụi bây, nhưng sau khi tao ăn thịt nó đã " nói xong thì Lão ta đóng cửa mạnh một cái nghe một tiếng Rầm

Lúc này Lão ta ném tôi lên giường và bổ nhào đến " Nào , tiểu thịt tươi ... chúng ta hãy cùng nhau vui vẻ nào " vừa nói ông ta vừa xé toạc chiếc váy trên người của tôi ra làm hai, những phần nhạy cảm dần dần lộ ra trước mắt ông ta

" Không! Thả tôi ra " tôi giãy dụa trong sự bất lực

Lạo Triệu dùng tay bóp lấy cổ tôi và nói " Ha! Thả mày? Mày nghĩ mày là ai? Tần gia không cần mày nữa mới bán mày cho tao, mày nghĩ còn ai có thể giúp mày ? "

" Không, mình không thở được " Tôi vùng vẫy trong tuyệt vọng " Thả ra, thả tôi ra "

" Tiểu thịt tươi, em cứ như vậy đi. Để anh xem một lát nữa em có phục tùng theo anh không " Lão Triệu cười to

Ngay lúc này có một tiếng " rầm " nữa vang lên, Lão Triệu vội vàng nhìn ra sau thì thấy cửa phòng đã bị mở toang ra

" Thằng chó , đứa nào dám phá ông ăn vậy hả. Có tin ông đánh chết tụi bây không ?" Lão ta la to và nhìn xung quanh

Đúng lúc này thì Lục Mạn Đình xuất hiện và liên tiếng " Đánh chết? Là ông đánh chết tôi hay là tôi đánh chết ông còn chưa rõ đâu "

" Đình Đình " tôi vui mừng thốt lên

Lão Triệu phóng từ trên giường xuống và tiến lại chỗ Lục Mạn Đình" Mày là thằng nào? Gan to bằng trời dám đến phá ông "

" Lục Mạn Đình, Triệu tổng chắc là không cần Triệu Thị nữa đúng không, vậy đứng trách sao Triệu Thị phá sản nhé! " Lục Mạn Đình lên tiếng và tiến đến bế tôi lên, anh nói nhỏ vào tai tôi " Anh đến rồi, sẽ không ai có thể làm hại em được nữa " nói rồi Lục Mạn Đình lấy áo vest che người tôi lại

" Cảm ơn anh, Đình Đình. Nhưng mà sao người em nóng quá, em khó chịu quá Đình Đình "

Lục Mạn Đình ôm tôi vào lòng và nói " Em ráng lên An An , có anh ở đây , em sẽ ổn thôi, An An ngoan nào, nhắm mắt lại đợi anh một lúc thôi "

" Mày ... mày là Lục Mạn Đình sao? Mày đừng có mà lừa tao, bỏ tiểu thịt tươi của tao xuống ngay " Lão Triệu quát to muốn dành lại món hàng

Lục Mạn Đình không nói gì , chỉ lắc đầu. Hồi sau anh lên tiếng " Muốn biết phải là con trai của Lục Gia hay không thì tôi nghĩ ông nên xem lại giá cổ phiếu của Triệu Thị đi. Đó là cái giá ông phải trả khi dám động vào người phụ nữ của tôi "

" Người ... người phụ nữ của Đình Đình? Là mình sao ? "tôi vẫn nhắm mắt và nghĩ thầm, đôi tay của Đình Đình thật tràn ngập hơi ấm đang ôm lấy tôi.

" Lục tổng, ngài có lầm không, con điếm này là do Tần gia không cần nữa mới bán cho tôi, làm sao loại người như thế có thể là người phụ nữ của ngài " Lão Triệu lên tiếng nói

Sắc mặt của Lục Mạn Đình lúc này cực kỳ khó coi, anh nói " Triệu Vĩnh, ông thử nói một câu nữa , xem tôi có phá nát Triệu Thị không nhé "

Triệu Vĩnh lúc này mặt mày tái nhợt, hai chân quỳ gối xuống trước mặt Lục Mạn Đình " Tôi sai, là tôi sai rồi. Lục tổng, xin ngài hãy tha cho tôi, chừa cho Triệu thị một con đường sống, Triệu Thị là công sức cả đời của tôi, xin ngài hãy nhủ lòng thương xót "

" Tôi sẽ chừa cho Triệu Thị của ông một con đường sống với một điều kiện " Lục Mạn Đình bế tôi trên tay và khẩn trương nói

" Dạ Lục Tổng, tôi nguyện sẽ làm bất cứ điều gì , chỉ mong ngài chừa cho chúng tôi một con đường sống thôi " Lão Triệu vô cùng vui mừng thốt lên

" Đình Đình , em khó chịu quá. Em ... em ... " giọng của của An An phát ra khiến cho một Lục Mạn Đình đang bốc hỏa trở lại thành một Lục Mạn DDunhf dịu dạng chỉ trong một nốt nhạc

Lục Mạn Đình lấy tay sờ vào trán tôi và hỏi " An An , em sao rồi. Anh xin lỗi, anh sẽ đưa em vào viện ngay đây " nói xong Lục Mạn Đình xoay sang nhìn Lão Triệu và nói " Ông cứ chờ tin của tôi đi, Thạch Ưng , canh chừng ông ấy ! "

" Dạ Sếp " Thạch Ưng vội đáp

Thạch Ưng : Đây là người mà ban đầu Lục Mạn Đình ra lệnh cho theo dõi hành tung của An An từ lúc cô trở về Tần Gia đến bây giờ.. Anh là một trong số những vệ sĩ hạng S của Lục Thị

Lục Mạn Đình tay bế An An và đặt vào xe, anh đóng cửa lại và nói " Đến bệnh viện Đế Đô nhanh nhất, cậu có 10 phút "

Tôi lúc này mắt hơi mờ , tầm nhìn không còn rõ nữa, tôi nhìn về phía Đình Đình và hỏi " Đình Đình , em bị làm sao thế. Sao em khó chịu quá ! "

" An An , ngoan nào. Sắp đến bệnh viện rồi. Em sẽ không sao đâu " Lục Mạn Đình an ủi tôi

" Đình Đình à, em sợ lắm.... "

Lục Mạn Đình nắm lấy tay tôi rồi nói " Không sao, Đình Đình ở đây rồi. An An không cần phải sợ, anh sẽ luôn ở bên em "

Đế Đô, Bệnh viện Đế Đô

" Mau , mau giúp cô ấy " Lục Mạn Đình quát to

Sau một hồi cấp cứu thì cuối cùng các bác sĩ đã tiêm thuốc an thần cho tôi và tôi đã chìm vào giấc ngủ. Bác sĩ tiến ra nói chuyện với Lục Mạn Đình

" Lục Tổng, tôi đã tiêm thuốc cho Tần tiểu thư rồi ạ, lượng thuốc mà Tần tiểu thư bị bỏ khá mạnh, gấp ba lần liều bình thường lận "

" Được rồi, cảm ơn Bác sĩ Cố "

vào bên trong phòng , Lục Mạn Đình ngồi bên cạnh giường tôi và nói " An Nhi à, đợi anh có đủ bằng chứng sẽ đường đường chính chính đưa em về Doãn Gia. Tên thật của em là Doãn Vân An, đó là cái tên đẹp nhất chỉ dành cho em mà thôi. Anh sẽ kiếm được bằng chứng Tần Gia đã đối đãi không tốt với em, An An à, em là người vợ mà ông trời đã ban cho anh, nhiệm vụ của anh là phải bảo vệ em "

Bệnh viện Đế Đô, sáng hôm sau - phòng bệnh VIP

" Ơ... mình đang ở đâu đây ? " tôi tỉnh dậy và tự hỏi, rồi tôi nhìn quanh thì thấy Đình Đình đang nắm tay và gục trên giường bệnh của tôi mà ngủ. Bỗng dưng những hình ảnh đêm qua lại hiện về trong đầu tôi làm tôi rất sợ và la lên " AA!! "

Lục Mạn Đình bị tiếng la của tôi làm cho tỉnh giấc " An An , em tỉnh rồi à, em thấy trong người như thế nào rồi ? " Lục Mạn Đình hỏi tôi khi còn đang mớ ngủ, sau đó anh xoay qua và thấy tôi đang khóc thì vội vàng chạy đến " An An em làm sao vậy, trong người thấy khó chịu ở đâu sao ? "

Tôi lắc đầu, nước mắt bắt đầu rơi nhiều hơn " Hôm qua, hôm qua em ... "

" Mọi chuyện đã qua rồi, anh đã xử lý hết rồi. An An yên tâm nha, bên cạnh anh thì sẽ không có ai dám hại em nữa... " Lục Mạn Đình an ủi tôi

" Mình có rất nhiều câu hỏi để hỏi Đình Đình lắm, rốt cuộc anh ấy là ai, sao có quyền lực đến nỗi cướp mình từ tay của lão già đó, nhưng mà liệu hỏi rồi thì Đình Đình có trả lời mình không ? "

" An An , anh sẽ luôn ở bên cạnh em, từ giờ em không cần phải về Tần gia nữa... anh sẽ .... " Lục Mạn Đình đang cố an ủi tôi thì bị tôi cắt ngang

" Đình Đình ... "

Lục Mạn Đình nhẹ nhàng đáp " Sao vậy An An ? "

Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói " Đình Đình thật ra anh là ai, anh có địa vị như thế nào mà anh có thể đảm bảo là em an toàn ? anh còn có thể cứu em thoát khỏi tay của lão già Triệu Vĩnh đó nữa. Anh cho em biết đi ... "

Lục Mạn Đình thở dài " Được rồi, anh không giấu gì em. Nhưng An An hứa là sẽ luôn làm bạn với anh nhé ! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com