Chương 13: Tiệc rượu (3)
Trong cuộc sông có một loại đau khổ, chính là bạn ghét một người, mà người đó cứ lượn lờ trước mắt bạn, dân gian gọi nó là ghiệt duyên.
"Trịnh Ân Phi, thật khéo." Quyền Thuận Vinh ngồi xuống một bên sofa, không ngồi cùng Thấu Kì Sa Hạ.
Trịnh Ân Phi nghĩ chuyện này thật sự rất không khéo, gặp phải Thấu Kì Sa Hạ, cô gọi nó là xui xẻo, gặp phải cả hai người, trình độ xui xẻo của cô tăng gấp bội.
Trong cuộc sống có một loại đau khổ, chính là bạn ghét một người, mà người đó cứ lượn lờ trước mắt bạn, dân gian gọi đó là nghiệt duyện. Trịnh Ân Phi lẩm bẩm trong lòng vài lần, mình là một người có đạo đức, mới mở miệng nói: "Đúng là khéo."
"Em tới cùng Điền Chính Quốc?" Trong giọng nơi của Quyền Thuận Vinh mang theo vẻ chất vấn.
Trịnh Ân Phi trừng mắt nhìn, suy nghĩ xem mình nên trả lời như thế nào: "Anh có hứng thú với việc riêng của tôi quá nhỉ?" Nói xong, trong mắt cô hiện lên vẻ trào phúng, Quyền Thuận Vinh hắn có tư cách gì để đứng ở góc độ đó châm biếm cô?
Quyền Thuận Vinh còn muốn nói gì đó đã bị Thấu Kì Sa Hạ cướp lời: "Trịnh Ân Phi, tôi biết trong lòng cô hận tôi, nhưng cô đâm sau lưng người khác như vậy cũng hơi quá đáng rồi đấy."
"Tôi hận cô cái gì." Trịnh Ân Phi bật cười ra tiếng, cũng không che giấu sự giễu cợt và khinh thường của mình: "Người khác không thích cô đâu có liên quan gì tới tôi?" Nói xong, ánh mắt cô lướt qua toàn thân Thấu Kì Sa Hạ một lượt, quay đầu nhìn về phía Quyền Thuận Vinh: "Ánh mắt của anh cũng thật không tệ."
Sắc mặt Quyền Thuận Vinh lại thay đổi, trang phục của Thấu Kì Sa Hạ hôm nay quả thật có chút không trang trọng, trang sức cũng không thích hợp với trường hợp hôm nay, lại bị Trịnh Ân Phi nói vậy, hắn không nén được giận.
Thấy sắc mặt Quyền Thuận Vinh thay đổi, Trịnh Ân Phi khẽ cười một tiếng, lạnh nhạt nhìn Thấu Kì Sa Hạ, lần đầu tiên nói ra những lời khó nghe: "Đừng tự biến mình thành trò cười, nói trắng ra là đừng tự biến mình thành đồ chơi của kẻ khác, nếu bản thân không trang trọng thì đừng đến trước mặt tôi để phải xấu mặt. Đừng nói hiện giờ cô khồn thể trở thành bà chủ nhà họ Quyền, cho dù cô có thể cũng sẽ không khiến tôi có một chút nuối tiếc." Nhà họ Quyền sẽ không bao giờ để người như Thấu Kì Sa Hạ bước vào cửa, cô rõ điều đó hơn Thấu Kì Sa Hạ rất nhiều.
Lời này mắng cả Thấu Kì Sa Hạ và Quyền Thuận Vinh, thậm chí còn ngấm ngầm giẫm một chân lên thể diện của Quyền Thuận Vinh, sắc mặt Quyền Thuận Vinh vô cùng khó coi.
Thấu Kì Sa Hạ không nhịn được nữa, giọng nói trở nên sắc bén: "Cô cho rằng cô bám vào được Điền Chính Quốc là giỏi lắm chắc?"
"Loại người như thế nào thì thế giới trong mắt kẻ đó cũng y như thế, cô cho rằng cô làm kẻ thứ ba, tham tiền của kẻ khác thì mọi người sẽ đều như cô?" Trịnh Ân Phi hừ lạnh: "Đừng đem tư duy nông cạn, ngu ngốc của cô ra để càng thêm mất mặt." Nói xong, cô đứng dậy định bỏ đi.
Một bên mặt thoáng qua một bóng đen, Trịnh Ân Phi xoay người, đưa tay ra cản, cầm lấy cổ tay Thấu Kì Sa Hạ, bàn tay dùng sức, thành công khiến cho sắc mặt Thấu Kì Sa Hạ trắng bệch, cô lạnh lùng nhìn Quyền Thuận đang đứng lên theo: "Quản người phụ nữ của anh cho chặt, đừng để cô ta ra ngoài phát điên, đến lúc đó cái mất không phải thể diện của tôi mà là của nhà họ Quyềm các người đấy." Nói xong, cô dùng sức đẩy Thấu Kì Sa Hạ ra, Thấu Kì Sa Hạ lảo đảo một cái.
Thấu Kì Sa Hạ vô cùng tức giận, giơ tay lại định đánh, lần này lại có người ngăn cản, người ngăn cản lần này là Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc trước giờ là một người luôn được chú ý, anh vừa hành động đã có không ít người phát hiện, thấy người gây chuyện là người phụ nữ như gái làng chơi mà Quyền Thuận Vinh đưa đến, hứng thú hướng về đâu không cần nói cũng biết.
Thôi Du Nhã đứng bên cạnh Phác Chí Mẫn, cau mày nói: "Người phụ nữ này không có chút trang trọng, vừa khi nói chuyện với bọn em, một chút lễ phép cũng không có, bây giờ vì sao lại muốn động tay động chân với cả một người dễ gần như Ân Phi?"
Mấy người bên cạnh Phác Chí Mẫn nghe được câu nói không nặng không nhẹ này đều có chút suy nghĩ, ánh mắt nhìn Sana và Hoshi lại càng thêm sâu xa.
Quyền Thuận Vinh lớn lên trong môi trường này, sao có thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn lạnh lùng nhìn Thấu Kì Sa Hạ: "Cô uống say rồi, về đi!"
Thấu Kì Sa Hạ nghiêng đầu nhìn Quyền Thuận Vinh: "Quyền Thuận Vinh, hiện giờ em mới là người phụ nữ của anh!"
Ánh mắt của mọi người xung quanh lại càng có vẻ hiểu ra, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Trịnh Ân Phi, lại nghĩ hình như mình đoán sai rồi.
Điền Chính Quốc hoàn toàn không thèm để ý đến trò cười này, anh đưa tay hơi ôm lấy vai Trịnh Ân Phi, tay kia đưa trái cây cho Trịnh Ân Phi: "Vừa rồi em nói muốn ăn hoa quả, anh lấy cho em rồi này."
Điền Chính Quốc cười cười, cầm lấy một miếng trái cây đưa vào miệng: "Cảm ơn."
Điền Chính Quốc thấy tâm trạng Trịnh Ân Phi không tồi mới quay đầu nhìn về phía Quyền Thuận Vinh: "Cậu Quyền, không biết bạn gái tôi làm mất lòng gì bạn gái cậu thế nào mà khiến cô ấy muốn ra tay đánh người?"
Vẻ mặt Quyền Thuận Vinh cứng nhắc nói: "Thật xin lỗi, cô ta là thư ký của tôi, thật không ngờ lại là người như vậy, ngày mai tôi sẽ lập tức sa thải cô ta, để tổng giám đốc Điền chê cười rồi."
"Thì ra là vậy, tôi còn tưởng cô gái tính cách đặt biệt này là bạn gái của cậu." Điền Chính Quốc nói xong câu này, ánh mắt hướng về Thấu Kì Sa Hạ: "Tính cách Trịnh Ân Phi hơi lạnh nhạt một chút, nếu có chỗ nào không phải, mong vị tiểu thư này thông cảm cho."
Lấy đùi để tiến, lấy thủ để công, lời này tuy là xin lỗi, nhưng nghe thế nào cũng là bạn gái của Quyền Thuận Vinh có lỗi. Thôi Du Nhã thở dài trong lòng, Điền Chính Quốc hiển nhiên không cho cô ta đường rút, chứng tỏ Trịnh Ân Phi rất quan trọng với cậu ta.
"Jung Eunha này có quan hệ gì với Jeon Jungkook?" Phác Chí Mẫn thấp giọng hỏi bên tai Thôi Du Nhã.
"Chuyện này em cũng không rõ lắm, nhưng nhất định là Điền Chính Quốc thích Trịnh Ân Phi rồi." Yuju nhíu mày: "Cũng không biết Quyền Thuận Vinh này tự nhiên lại phát điên thế nào, mang một người phụ nữ như thế tới để mất mặt, khiến cho tiệc rượu này chẳng được yên bình."
"Cậu ta bằng lòng mang một người phụ nữ như thế tới để mất mặt, chúng ta cũng không ngăn cản được." Phác Chí Mẫn cười trào phúng: "Xem ra nhà họ Quyền cũng chỉ được như thế thôi."
Sana không phải không hiểu ý tứ trong lời nói của Điền Chính Quốc, cô ta liếc mắt nhìn Trịnh Ân Phi cười nhạt: "Nếu cô ta không lạnh nhạt, sao có thể bị người ta đá?"
Lời nói cực kỳ không có trình độ, rất có vẻ khóc lóc ăn vạ, Điền Chính Quốc nhíu mày, còn sắc mặt Quyền Thuận Vinh đã khó coi này càng lại khó coi.
Trịnh Ân Phi nghĩ Thấu Kì Sa HJ đã xem quá nhiều phim truyền hình, nếu không sao có thể mặc loại trang phục này tới tiệc rượu, lại diễn trò cười nữa. Nhưng cô không thể theo được với cô ta, ở đây có rất nhiều nhân vật địa vị, nhỡ may mất mặt, sợ rằng nhiều năm sẽ không lấy lại được, nếu có độc giả nào nhận ra cô, bị người ta nói nhân phẩm có vấn đề, cô còn mặt mũi nào mà sống trong giới văn học nữa.
"Ân Phi." Trịnh Duệ Lân không biết từ đâu đi ra, chào hỏi Điền Chính Quốc rồi dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Quyền Thuận Vinh và Thấu Kì Sa Hạ: "Quyền Thuận Vinh, sao anh còn dính lấy Trịnh Ân Phi, Trịnh Ân Phi đã nói không thích anh rồi. Còn Thấu Kì Sa Hạ cô nữa, có lầm hay không, Quyền Thuận Vinh không thích cô liên quan gì đến Ân Phi, cô tìm Ân Phi gây chuyện làm gì, Ân Phi nể mặt các người là đồng hương mới nhường nhịn các người, đừng có được nước lấn tới."
Đời người là một bộ phim nhiều tập, cô không máu chó, tôi máu chó, tôi và cô đều không máu chó, người ta sẽ hất cho chúng ta một chậu máu chó. Trịnh Ân Phi nghe những lời chắc như đinh đóng cột này của Trịnh Duệ Lân, nhất thời nghĩ, tình tiêt như thật con mẹ nó máu chó, chỉ là, Trịnh Duệ Lân nói như vậy có thể đem rắc rối cho bố cô nàng hay không?
Thì ra là như vậy, ánh mắt mọi người nhìn Thấu Kì Sa Hạ và Quyền Thuận Vinh muốn kiểu gì có kiểu đó, có khinh thường, có suy đoán, có nghi hoặc.
Rốt cuộc Quyền Thuận Vinh không nhìn được nữa, nhìn Thấu Kì Sa Hạ nói: "Cô bị đuổi việc, ngày mai tôi sẽ nói phòng nhân sự giải quyết hồ sơ cho cô." Nói xong, hắn lại nói với Trịnh Ân Phi: "Ân Phi, thật xin lỗi, anh không biết Thấu Kì Sa Hạ là người như vậy, tuy cô ta là thư ký của anh, nhưng công ty nhà họ Quyền sẽ không giữ lại một nhân viên như thế."
Chiêu này của Quyền Thuận Vinh đủ tàn nhẫn, bởi vì muốn bảo vệ mặt mũi nhà họ Quyền mà đẩy Thấu Kì Sa Hạ ra chịu trận.
Trịnh Ân Phi nhìn vẻ mặt trắng bệch của Thấu Kì Sa Hạ, thở dài trong lòng, đây chính là kẻ có tiền đồ, khi chơi đùa có thể cho cô trang sức hàng hiệu đắt tiền, khi không cần cô nữa, cô chính là một món đồ chơi làm cho người ta chán ghét, hận không thể làm cho cô biến mất ngay lập tức.
Nếu Thấu Kì Sa Hạ là kẻ thất thời thì đâu có lưu lạc đến mức này, ít nhất khi Thấu Kì Sa Hạ không cần cô ta nữa cũng sẽ không để mình khó xử như vậy.
"Là hiểu lầm thôi, cậu Quyền không cần để bụng." Bụng dạ Trịnh Ân Phi chưa rộng rãi đến mức nói giúp cho Thấu Kì Sa Hạ, cô xoay người kéo tay Trịnh Duệ Lân: "Nếu biết cậu cũng tới thì tớ đã tìm cậu nói chuyện, chúng ta tới chỗ khác tâm sự đi." Nói xong, cô còn không quên cầm lấy đĩa hoa quả trên tay Điền Chính Quốc.
Một cơ hội tốt như vậy, đồ ngu mới không đi, nhỡ may Sana lại phát điên, cô không mất mặt thì cũng ăn đòn, chi bằng bỏ đi sớm một chút, về phần Trịnh Ân Phi và Điền Chính Quốc xử lý thế nào, đấy là chuyện của bọn họ.
Đi tới một góc, tìm được một chiếc sofa đôi, ngồi xuống, Trịnh Ân Phi mới thở dài một hơi: "Thái hậu nương nương, may là ngài đã đến, nếu không con cũng không biết phải kết thúc như thế nào."
"Cậu sợ cái gì, có anh Điền chống đỡ giúp cậu rồi." Trịnh Duệ Lân chọc một miếng lê bỏ vào miệng, chậm chạp ăn xong rồi mới nói: "Thấu Kì Sa Hạ này đúng là không biết xấu hổ, vừa rồi đứng ở bên ngoài tớ còn nghe thấy người ta chê cười cô ta."
Trịnh Ân Phi nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
"Quyền Thuận Vinh cũng đủ tàn nhẫn với cô ta." Trịnh Ân Phi thở dài: "Nhưng Quyền Thuận Vinh cũng thật là, thấy Thấu Kì Sa Hạ ăn mặc như vậy cũng không bảo cô ta thay, giờ thì thẳng thắn đạp coi ta một cái."
"Có lẽ anh ta đã chơi chán rồi." Trịnh Ân Phi trào phúng cười, bỏ một miếng lê vào trong miệng, thật ngọt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com