Chapter 57
Bọn hắn đem dây thừng của ta cởi bỏ, sau đó kéo ta sang một bên, lướt ngang qua mặt quận chúa.
Thái Anh bị trói lại, nàng ngồi ngay đó tóc dài rơi rụng trên vai. Khi ta nhìn nàng, nàng cũng nhìn ta. Nước mắt trên mặt dưới ánh nến mịt mờ như ẩn như hiện, có lẽ trên mặt ta giờ cũng như vậy.
Đúng rồi, còn ánh mắt nàng.
Ta không dám nhìn kỹ hai tròng mắt ấy, thật ra là không nên nhìn kỹ, bởi vì chỉ cần một lần nhìn vào ta sẽ chẳng còn dũng khí tiếp tục tiến lên. Nàng nhìn ta, nhưng cũng giống như không nhìn. Là thẫn thờ, trống rỗng...cứ như vậy đong đầy hai mắt -- nàng chỉ là vô tình đem tầm mắt dừng trên người ta, mang theo nét mặt ngẩn ngơ tựa như không còn chút khí lực nào để diễn cảm.
Rất muốn hướng nàng cười cười, cho nàng một cái an ủi đơn giản. Nhưng nghĩ tới người khiến Thái Anh tổn thương thành dạng này lại chính là mình, vậy thì ta rõ ràng chẳng còn tư cách nào để cười nữa.
Ta là một kẻ sói đội lốt cừu, cuối cùng đã bại lộ.
Gã da ngăm túm cánh tay ta, buộc hai bên cổ tay dán lên trên tường, khiến cơ thể ta mở rộng.
Ta để tùy ý hắn làm, một chút cũng không phản kháng. Dù sao, tiêu điểm của bọn hắn cứ là ta là được. Khi cả người đã bị cột lên tường, gã da ngăm tiến sát lại gần, lấy tay khẽ vuốt xương quai xanh rồi lại đặt lên bờ vai trần trụi, làm ta một trận ghê tởm nhưng không có cách nào tránh né.
"Mặc kệ ngươi có phải quận chúa hay không..." Hắn nói, mặt đưa lại càng gần hơn, hơi thở từ miệng phả lên trên mặt khiến toàn thân ta nổi da gà, "Chờ sau khi hắn tiếp đãi ngươi xong, sẽ đến phiên ta, đến lúc đó hãy làm ta thật vui vẻ, được chứ?"
Ta nghiêng mặt, cố gắng tận lực tách xa khỏi hắn.
"Cô nàng bên kia bộ dạng cũng không tệ, ta cũng định rồi." Hắn nói, rồi nhẹ giọng cười.
"Ngươi... Đừng hòng!" Ta cắn răng, mặc dù biết chính mình nói vô nghĩa.
"Có phải đừng hòng hay không, chẳng phải lát nữa sẽ biết sao?" gã da ngăm vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm liếm cằm ta, cảm giác ẩm ướt để cho ta suýt thì ói mửa, hắn lại nói, "Ta sẽ để hai người các ngươi cùng hầu hạ ta..." Ta nhắm chặt hai mắt, tự nói với bản thân mình, hết thảy đều là giả, đều là giả... Đều là giả.
"Tránh ra." Là giọng nói của Tên áo đen.
Gã da ngăm nghe xong, dán lại bên tai nói ra lời cuối: "Người đằng sau kia chơi đùa với roi rất lợi hại đấy, ngươi nhớ cẩn thận, quận chúa đại nhân."
Tên áo đen đứng cách đó không xa, hắn nghiêng đầu ý bảo gã da ngăm tránh sang một bên rồi tiến lại gần. Giờ đây rốt cục ta đã nhìn thấy rõ trên tay Tên áo đen cầm vật gì, đúng như gã da ngăm nói, là một cái roi da.
Muốn quất ta sao, như vậy là tiếp đãi, có phải hơi quá tay không?
Hắn cầm chiếc roi đứng nguyên tại chỗ nhìn, trong ánh mắt tràn đầy cừu hận, điều này so với gã da ngăm bất đồng. Phùng Kiện Nhân hẳn là thân thích của hắn, hoặc cũng là người quan trọng. Nếu không ánh mắt tuyệt đối không thể cừu hận đến như vậy. Gã da ngăm có lẽ chỉ là một kẻ hạ nhân máu dê ngập trời, còn người chân chính muốn báo thù là hắn.
Hắn vung tay roi lên.
Bắt đầu rồi sao, một câu dạo đầu cũng không nói? Thật là lãnh khốc.
Ta nhìn thấy tay hắn giơ lên, ngọn roi rũ trên không trung, nếu giờ có cơn gió thổi qua thì thật giống như liễu đang theo gió bay lượn.
Đột nhiên, có tiếng kêu truyền đến: "Thả nàng... Thả nàng!" Ta nhận ra thanh âm này bởi nó khiến ta đau lòng, chỉ có thể cười khổ.
"Các ngươi thả nàng, nàng không phải quận chúa, ta mới là, ta mới là!" Thái Anh lớn tiếng kêu, thanh âm nức nở, dường như còn đang giãy dụa, "Ta mới là quận chúa, ta mới là người các ngươi muốn tìm!"
Gã da ngăm bực mình mắng: "Ngươi câm miệng cho ta!" Rồi bước tới hướng Thái Anh, "Hay là đợi không kịp, muốn ta tới cùng ngươi vui đùa?"
Nguy rồi.
"Ngươi không phải muốn tận tình chiêu đãi ta sao?!" Ta dùng hết khí lực quát, "Sao còn đứng đó?! Không đành lòng à?!"
Tên áo đen trợn mắt, ngay sau đó chỉ thấy tay cầm roi của hắn hung hăng vung, ta lập tức nín thở, cắn chặt đôi môi -- bên tai truyền đến thanh âm lanh lảnh, đồng thời trên mặt cũng tựa như bị một thanh đao lướt qua, không có đau đớn. Nhưng chỉ khi roi kia rời đi, mới cảm nhận được như hỏa thiêu đốt trên trán.
Bởi liều chết nhịn không kêu ra tiếng khiến ta thở phì phò -- đau không? Đau đến sắp chết. Nhưng bởi vì ta sĩ diện, tuyệt đối không kêu thành lời. Hắn quất roi lên mặt ta, thế này chẳng phải muốn hủy dung nhan ta sao, để ta sau này làm sao ra đường?
Tiếp đó lại thêm một roi.
Lần này là trên bả vai.
Lại thêm một roi.
Ở vai bên kia.
Thêm một roi nữa.
Ở trên đùi phải.
Ta ngẩng đầu, hung hăng đem ót đập lên trên tường, hắn thế nhưng lại áp dụng phương pháp công kích thần tốc, để ta còn chưa kịp cảm thụ thống khổ một nơi, toàn thân đã truyền đến đau đớn cùng cực.
Từng tiếng quất roi gần ở bên tai cứ truyền đến khiến ta không nghe thêm được bất kỳ thanh âm nào nữa, thậm chí có đôi khi cả tiếng quất roi cũng chẳng nghe ra, chỉ cảm thấy vang lên vù vù bên tai, ngay khi ta muốn bất tỉnh thì lại quất ta tỉnh lại.
Ta hít một hơi thật sâu, không thể bất tỉnh, Mã Nặc Ba, ngươi không được thua kém, một chút cũng không đau, một chút cũng không đau... Nhịn thêm chút nữa, tiếp tục từng cái là tốt rồi, kéo dài thời gian, kéo dài thời gian...
Ta không thể đếm Tên áo đen rốt cuộc quất ta bao nhiêu cái, thậm chí có đôi khi đến cảm giác đau đớn cũng không còn - Cảm giác? chẳng lẽ ta đã đến nỗi linh hồn thoát khỏi thể xác sao. Ta thậm chí có chút buồn cười, không biết Tên áo đen có đang nghĩ con người ta rất khó bảo hay không, kêu cũng không kêu một tiếng. Bởi vì ta biết, khi ngươi muốn làm một người thống khổ, thì luôn muốn thấy đối phương vì thống khổ mà tạo thành phản ứng, bất luận là tiếng rên rỉ hay lời cầu xin.
Thật có lỗi, da mặt ta thực sự quá mỏng, không muốn hạ thân thể xuống cầu xin tha thứ, thậm chí là phát ra một tiếng rên rỉ. Vì ta không muốn làm kẻ nhát gan, mặc dù có thời điểm ta là vậy, nhưng hiện tại tuyệt đối không phải. Nên tất cả những chuyện này đều không phải vấn đề tôn nghiêm, mà là vấn đề mặt mũi.
Còn quan trọng hơn là, ta không muốn để Thái Anh nghe được. Nàng sẽ mềm lòng, ta biết. Cho dù ta là kẻ đại lừa gạt tội ác tày trời, chắc chắn nàng cũng sẽ không nguyện ý chứng kiến ta bị đối đãi như vậy. Cho nên, nếu thanh âm nào ta cũng không phát ra, nàng hẳn sẽ cho rằng Tên áo đen cũng không thực dùng sức quất.
Tên áo đen đột nhiên dừng lại.
Tay ngươi rốt cục mỏi rồi sao?
Hoàn toàn yên tĩnh -- ngoại trừ tiếng thở của ta.
Trán bên trái của ta thấm đẫm máu, ta biết bởi mắt trái vì máu từ trán chảy xuống khiến muốn mở cũng mở không ra.
Vốn thân thể đã muốn chết lặng, nhưng khi Tên áo đen dừng lại, lại bắt đầu đau đớn, hơn nữa toàn thân cùng đau. Giờ ta đã chẳng còn chút khí lực nào để có thể nện ót lên tường phía sau phân tán cảm giác, chỉ có thể liều mạng thở. Vậy ra đây là trừng phạt bởi vì ta nói dối. Ta biết sai rồi, ông trời, ta sau này không bao giờ nói dối nữa, không bao giờ nói dối với Thái Anh.
Sau đó, ta nhìn thấy Tên áo đen giơ tay lên.
Lại nữa sao, ta nhắm mắt hít sâu một hơi, rồi nín thở, nhưng lại nghe được thanh âm quen thuộc truyền đến từ cách đó không xa: "Dừng ở đây thôi." Không phải Thái Anh, không phải nàng.
Tên áo đen mạnh nghiêng thân mình, nhưng ngay sau đó song chưởng đã bị người nắm chặt.
"Làm sao các ngươi..." Đây là giọng nói của gã da ngăm. Ta không rõ hắn thấy chuyện gì xảy ra.
Tên áo đen vẫn không nhúc nhích, ta thoáng thấy phía sau hắn có một khuôn mặt, khuôn mặt vĩnh viễn mỉm cười.
Rốt cục... Rốt cuộc đã tới sao.
"Đừng vội, sau nửa canh giờ ngươi sẽ khôi phục bình thường." Tam Thất nói với Tên áo đen, ta lập tức hiểu được là hắn lại điểm huyệt. Nhớ lần đầu tiên gặp mặt Tam Thất, hắn cũng đối với Gã thô tục bị điểm huyệt nói những lời này.
Tam Thất vòng qua Tên áo đen, đi tới trước mặt ta. Trên người hắn luôn luôn đều mặc tăng bào màu trắng, giờ phút này dưới ánh nến lại có vẻ rất vàng, giống như thật lâu không tắm.
"Quận chúa ở bên kia." Ta hé miệng phát ra thanh âm khàn khàn, nghiêng nghiêng đầu sang hướng bên trái báo cho hắn biết nơi quận chúa ngồi.
"A Mã." Tam Thất không để ý đến ta, chỉ nhẹ giọng nói, "Ngươi hoàn thành nhiệm vụ rất tốt."
Đúng vậy a, rốt cục ta đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mà ngươi cũng tới hơi muộn đó.
Tối hôm qua, khi ta bị Tên áo đen cùng gã da ngăm trói tay chân lại vứt trên mặt đất. Thật sự là lúc đó ta nửa tỉnh nửa mê, nhiều khi còn nằm mộng. Trong đó có một giấc mộng ta nhớ rõ nhất, là Tam Thất nói với ta một đoạn thật dài.
Khi đó, ta đột nhiên cảm thấy có người đến gần, nhưng không thấy rõ là ai.
"A Mã, ta bây giờ không thể cứu ngươi ra ngoài." Đối phương nhẹ giọng nói.
"...Ngươi là ai?" Ta hỏi.
"Bởi vì chúng ta cần phải có thời gian..." Đối phương hoàn toàn không có ý đáp lại lời ta, cứ thế nói, "Còn người ở nơi khác, không nên để thêm phiền phức, bọn hắn không chỉ có hai người."
Ta rốt cục nhận ra thanh âm này, là Tam Thất.
"Nhiệm vụ của ngươi là khi hai người bọn hắn trở về, đừng để bọn hắn rời khỏi nơi này -- kéo dài thời gian, nhất định phải cố gắng kéo dài." Tam Thất nói, thanh âm cách ta rất gần, "Sau khi xử lý xong hết thảy, ta sẽ trở lại cứu ngươi, ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ này chứ?"
"...Ừm." Ta gật gật đầu.
"A Mã, ta tin tưởng ngươi."
Rồi sau đó chung quanh lại chìm trong yên tĩnh. Ta mỏi mệt cứ như vậy ngủ đi.
Đến mãi bây giờ, nhìn thấy mặt Tam Thất ta mới phát hiện kia cũng không phải giấc mộng, quả thật ta có một cái nhiệm vụ như vậy -- kéo dài thời gian.
"Mau... Đi cứu quận chúa." Ta nói.
"Nhị Tứ vừa mới cứu nàng ra ngoài." Tam Thất nói, cởi tăng bào của mình choàng lên người ta, vết thương đột nhiên bị chạm đến khiến ta đau đớn hít thở thật sâu.
"An, an toàn... Cứu ra ngoài?" Ta thở phì phò hỏi.
"An toàn cứu ra ngoài." Tam Thất trả lời, sau đó cởi bỏ dây thừng trên tay ta.
Thật tốt quá.
Ta chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt bắt đầu mơ hồ -- cho dù giờ có là chết cũng không sao cả, thật sự là đau tới khiến ta không muốn sống nữa.
Đây là ý nghĩ duy nhất trước khi ta hoàn toàn mất đi ý thức.
Sau khi ta tỉnh lại, đã nằm trong một gian phòng ngủ.
Nằm ở trên giường, ta chỉ có khí lực đủ để mở mắt. Trên người đang đắp một chiếc mền mỏng, ta nhịn không được giật giật, toàn thân đau buốt lại bắt đầu truyền ra, khiến ta không phòng bị kêu lên.
"A Mã, ngươi đã tỉnh?"
Ta nghiêng đầu nhìn người ngồi bên giường.
"Sư phụ..." Ta há mồm nhẹ giọng nói. Không biết vì cái gì, khi nhìn thấy sư phụ ta lại có xúc cảm muốn khóc. Vô luận là bởi khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn, hay là mái tóc cất giấu không ít chỉ bạc, hay thanh âm già nua khiến ta tưởng niệm. Chỉ mới hai ngày mà thôi.
"Đừng nói chuyện, cẩn thận nghỉ ngơi..." Sư phụ mỉm cười, giúp ta che mền.
"Quận chúa đâu?" Đột nhiên nhớ ra điều gì ta há mồm hỏi, muốn ngồi thẳng thân mình, nhưng bởi vì đau đớn cả kinh khiến ta lại phải nằm xuống.
"Đừng nhúc nhích! Ngươi hiện tại không thể động... Nàng không có việc gì, một chút cũng không có." Sư phụ nói, trên mặt như cũ mang theo tươi cười.
Thái Anh không có việc gì, một chút cũng không có, từ nội tâm ta phát cười lên tiếng.
"Đều là bởi vì ngươi, Nặc Ba, là ngươi bảo hộ quận chúa." Sư phụ nói, hé mắt nhìn ta.
"Quận chúa... Ngày hôm qua nhất thời xúc động, chính mình chạy ra ngoài, vi sư lập tức dùng bồ câu đưa thư cho Tam Thất đại sư... Sau đó Nhất Cửu ở trong rừng tìm được quận chúa... Nàng... Kiên trì nhất định muốn đổi ngươi về, Tam Thất đại sư lúc ấy lại dùng bồ câu đưa thư trở về nói, 'Đừng sợ, để cho quận chúa một người đi thôi'." Sư phụ đứt quãng đem sự tình kể cho ta biết.
Lão nhân này không phải nghiện dùng bồ câu đưa thư chứ.
"Cho dù Tam Thất đại sư nói như vậy, nhưng vi sư vẫn sợ hãi..." Sư phụ xoay đầu, lát sau lại quay đầu nhìn ta, "Giờ đây vi sư mới biết được, Tam Thất đại sư vì sao yên tâm như vậy... Ngươi quả thật, để quận chúa một cọng tóc cũng không thương tổn." Giọng nói của sư phụ mang chút nghẹn ngào khi nói ra lời cuối, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng dị thường.
Thực chịu không nổi lão nhân này quái đản như vậy, ta bất đắc dĩ nói: "Vậy... Sư phụ, có cái gì... Thưởng cho con a?"
Sư phụ ngẩn người, rồi lập tức gật đầu liên tục: "Vậy chậu hoa lan kia ngươi không cần bồi cho vi sư nữa, đây là phần thuởng của ngươi."
"Gì!?" Ta liếc mắt, "Thật nhỏ mọn!" Cái bản tính vắt cổ chày ra nước của lão nhân này thật là có chết không bỏ.
"Vương gia bên kia cũng đã không có việc gì..." Sư phụ tiếp tục nói, "Hoàng thượng ngày hôm qua lại mời vương gia tiến cung diện kiến, biểu lộ sự tín nhiệm của hắn đối với Vương gia, quận chúa rốt cục có thể trở về vương phủ."
"Đám người kia đâu? Cái đám muốn thương tổn quận chúa..."
"Nghe là Hoàng thượng xử lý." Sư phụ nói.
Quận chúa rốt cục có thể đoàn tụ cùng vương gia sao.
Con đường đi chung này cuối cùng đã kết thúc.
Thật muốn kêu to một tiếng.
Đột nhiên nghĩ đến vẻ mặt kia của Thái Anh mà ta tan nát cõi lòng, nét mặt ngẩn ngơ. Lời nói dối đã bị vạch trần, giữa chúng ta cuối cùng đã kết thúc... Nhưng lại với cách chấn động như vậy, khiến cho tâm của ta rất đau, thật sự rối rắm. Tựa hồ lại nhớ ra gì đó, ta vội mở miệng hỏi: "Sư phụ, bây giờ là buổi tối? Là ngày cứu chúng con trở về, hay là ngày khác?"
"Là cùng ngày, làm sao vậy?" Sư phụ nhíu mày.
Vậy hôm nay vẫn còn chưa qua.
Ta cười cười, sau đó thở dài nhỏ giọng nói: "Hôm nay là sinh nhật... Quận chúa."
"Nặc Ba..." Sư phụ đột nhiên vươn tay, xoa trán của ta, thanh âm thậm chí lại muốn nghẹn ngào, "Hôm nay cũng là sinh nhật của con, Nặc Ba..."
"...Dạ." Nước mắt ta cũng bắt đầu tràn khỏi hốc mắt, rơi trên gối, "Cho nên nói... Sư phụ, con cùng quận chúa, thật sự rất có duyên a..."
"Nhi đồng làm sao ngươi ngu như vậy? Nhi đồng a..." Sư phụ thế nhưng khóc lên thành tiếng, tay vẫn như cũ phủ trên trán ta, thân mình run rẩy, ta chưa bao giờ thấy sư phụ khóc ra như vậy, "Nhi đồng, đây là nghiệt duyên... Đều là lỗi của vi sư, là lỗi của vi sư..."
"Sư phụ người làm sao lại khóc a..." Tuy rằng ta nói thế, nhưng nước mắt chảy ra so với sư phụ cũng không ít hơn, "Người khóc như vậy, khiến cho, khiến cho con... Cũng... Muốn khóc... Thực đáng ghét!"
"Nhi đồng, con bị giày vò...con bị giày vò... Thân mình tổn thương thành như vậy..." Sư phụ như trước khóc không thành tiếng, "...Là lỗi của vi sư, đều là lỗi của vi sư..."
Ta rốt cục cũng không nhịn được nữa.
Coi như hết, Mã Nặc Ba, không cần tiếp tục giả vờ kiên cường.
Sau đó, ta cùng sư phụ lớn tiếng khóc lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com