Chapter 87
Sự tình cứ như vậy trôi đi, qua sóng gió chính là yên ả, chỉ không biết là, yên bình tạm thời này có thể duy trì được bao lâu. Nhưng ta quyết định, dù sau này sóng gió có quay cuồng thế nào, ít nhất trong một năm này, ta sẽ cho Thái Anh yên bình, vô luận là có chuyện gì xảy ra, ta cũng không thể tiếp tục để Thái Anh thương tâm như vậy.
Sáng sớm, một hồi ngứa ngáy khiến ta thức tỉnh, mơ hồ mở mắt, ta phát hiện mình đang nằm úp sấp trên sàn giường. Kỳ lạ, trước đến giờ chưa bao giờ ta ngủ như vậy, thật muốn hiểu rõ sự tình này. Lại chợt cảm thấy trên lưng như có cái gì ngưa ngứa, không kìm được ta giật giật người.
"Tỉnh rồi sao?" Giọng nói của Thái Anh từ bên tai truyền đến.
Ta nghiêng đầu, đôi mắt vẫn mơ màng thấy nàng dùng cằm gối lên bờ vai ta, ngón tay chậm rãi ve vuốt trên lưng. Qua một lúc lâu, Thái Anh mới nhích thân người, nằm nghiêng trở về bên gối, tóc dài bình thường vẫn được cao cao quấn lại, giờ thế nhưng lại tựa như quạt lông lăng loạn tản ra, hỗn độn rơi trên chăn đệm, có vài sợi còn không tim nằm trên lưng ta. Thái Anh cứ như vậy an tĩnh nằm nghiêng bên gối, nàng hơi hơi hé miệng, hơi thở ấm áp qua làn môi bao phủ xung quanh, cánh tay nhỏ nắm chắc trên eo, ánh mắt dịu dàng, yên lặng nhìn ta. Ta không hiểu, nghiêng đầu cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, sau một lúc, ánh mắt Thái Anh vẫn tà mị cùng ta đối diện, như đang có suy nghĩ gì. Cuối cùng không nhịn được, ta nhẹ giọng hỏi: "Anh nhi, làm sao vậy?"
Thái Anh không trả lời, nhưng hai mắt lại thoáng chốc nổi lên hơi nước, khi ta còn chưa kịp phản ứng, thì nàng đã khuynh người hôn hôn lên bờ vai trần của ta. Cảm thấy nàng tựa như sắp rơi lệ, ta định xoay người, nhưng Thái Anh nhẹ nhàng dùng tay ấn xuống, dịu dàng nói: "Đừng động."
"Sao vậy?" Ta hỏi, thân mình không dám động thêm.
Thái Anh cúi đầu, hai má như trước dán chặt lên bờ vai trái, mà ta chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của nàng, không thấy rõ rằng nàng có khóc hay không. Biết không thể nghịch ý Thái Anh, ta nhẫn nại chờ đợi.
"Mười chín..." Cuối cùng, Thái Anh mở miệng rầu rĩ nói, nhiệt khí từ trong miệng phả lên thân người vẫn chưa có thêm quần áo khiến ta một trận ngứa ngáy.
"Cái gì mười chín?" Ta cố ý xem nhẹ cái cảm giác chọc người đó hỏi.
"Trên người ngươi có mười chín vết sẹo." Thái Anh thấp giọng nói, mang theo chút nghẹn ngào.
Giờ ta mới hiểu quận chúa là chỉ cái gì. Lần trước bị Tên áo đen quất, tuy sau lưng may mắn thoát khỏi, nhưng phía trước thân thể lại lưu nhiều vết sẹo dài hẹp đáng sợ, tựa như giấy trắng đã bị họa vẽ, chỉ liếc qua một cái cũng khiến ngây người. Nhưng không sao cả, dù sao ta cũng chẳng phải ngạo nhân dựa vào dáng người, huống chi còn là kiêu ngạo phu, chẳng phải dựa vào thân thể kiếm cơm. Nhớ lại lần đầu lúc nhìn thấy vết sẹo này qua gương, ta chỉ sửng sốt một chút, rồi sau đó thản nhiên tiếp nhận. Dù sự thực ta là một người có thân thể trắng nõn, nhưng chẳng quan trọng, nó có bị phá hủy cũng không sao.
"Ngươi nói đúng." Ta xoay người, nằm nghiêng đối mặt cùng nàng, trêu ghẹo nói, "Có phải thấy được thân thể ta không đẹp, không thích nữa hay không?" Ai ngờ Thái Anh lại bật người đề cao ngữ điệu, cực kỳ nghiêm túc nói: "Làm sao có thể?!" Sau khi phát hiện mình có chút quá mức kích động, nàng mới thấp giọng rầu rĩ nói: "Vô luận ngươi biến thành thế nào... Ta đều thích."
Trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, biết đây chính là hạnh phúc khi được quan tâm bởi người yêu thương, ta cười cười, dịu dàng nói: "Vậy sao còn khóc, không phải vì thương."
"Khẳng định đau chết." Thái Anh ngẩng đầu, hốc mắt hồng hồng, miệng nàng hơi chút cong lên, hai tiểu má lúm đồng tiền cực kỳ đáng yêu xuất hiện, nàng giờ khắc này thật tựa như tiểu hài tử, "Ngươi còn giả bộ."
"Bây giờ ta thật sự không đau mà." Ta chớp chớp mắt, tỏ vẻ mình vô tội, "Huống chi thật ra như vậy cũng man uy vũ, giống như giang hồ đại hiệp nhiều lần trải qua sóng gió, gặp người là có thể nói 'Tên ta là Ngàn đao bất tử, nếu ai không phục, đến xem trên người lão nương đây có bao nhiêu giang hồ nợ!' "
"Ngươi..." Thái Anh trợn mắt, rồi bất đắc dĩ thở dài, chuyển thân mình đến gần ôm ta, "Ngươi cuối cùng vẫn là như vậy, lúc nào cũng cười hì hì đem hết thảy đều lừa dối qua đi."
Ta cười cười không nói gì.
"Không được cho người khác xem." Nàng lại nói, ngữ khí có chút cường ngạnh, "Trừ bỏ ta, thân thể của ngươi không được cho bất luận kẻ nào xem, biết chưa?"
Cảm nhận được sự bảo hộ của Thái Anh đối với ta, trong lòng đau xót, ta thở dài, gật gật đầu.
"Vì sao thở dài?" Thái Anh ngẩng đầu, cau mày nhìn ta.
Vừa định trả lời, lại đột nhiên phát hiện ngẩng đầu nhìn Thái Anh, khiến ta lơ đãng thấy được trong chăn một mảnh phong cảnh đẹp, nước da trắng ngần tối hôm qua vẫn chưa kịp thưởng thức, nàng nằm nghiêng dáng người uyển chuyển, khiến tất cả như phơi bày rành mạch trước mắt ta. Thái Anh hồn nhiên không biết, vẫn như trước nghiêng thân mình, ngẩng đầu nghi hoặc chờ đợi câu trả lời của ta. Cảm giác khí huyết như đang dâng lên, không muốn lâm vào xấu hổ, ta nói: "Vô số..."
"Cái gì?" Thái Anh sửng sốt.
Ta vươn tay, điểm vào những vết chiến tích chung quanh cổ Thái Anh tối qua ta lưu lại, nén cười nói: "Ngươi xem, đếm cũng không hết, một cái, hai cái, ba..."
Thái Anh cúi đầu, nhìn xuống dấu đỏ trên người, kêu nhỏ: "Như thế nào... A!" Lập tức liền hiểu rõ, khuôn mặt nàng nháy mắt đỏ au, vội vàng lui thân mình về sau trốn, sau đó như nghĩ ra điều gì, nàng nhanh chóng đưa tay lên che hai mắt ta lại, không cho nhìn.
"Anh nhi, ta còn chưa đếm xong..." Ta khổ cực nén cười, nhưng vẫn không nhịn được trêu chọc, "Tối hôm qua, khẳng định thoải mái chết, đúng không?"
"Ngươi... Ngươi vô lại!!" Thái Anh hổn hển nói, tay vẫn không dám chuyển khỏi hai mắt ta.
Ta không muốn buông tha nàng, bỉu môi, học theo ngữ điệu nàng nói mới nãy: "Không được cho người khác xem, thân thể của ngươi trừ bỏ ta, cũng không được cho bất luận kẻ nào xem, biết chưa?"
"Ngươi... Vô nghĩa." Thái Anh tức giận nói.
Cảm giác được động tác của Thái Anh khiến lãnh phong theo khe mền lùa vào, sợ nàng sẽ bị lạnh, ta cười nắm tay nàng nói: "Được rồi, ta không nháo loạn, đừng để thân mình lạnh...Lại đây, để giang hồ đại hiệp ôm ngươi." Vẫn là không nhịn được muốn trêu chọc nàng.
Có lẽ bởi vậy nên Thái Anh vẫn cứ đỏ mặt, hai tay chắn trước ngực của mình, cảnh giác lui thân mình về phía sau hơn.
Ta vừa định thật thà xin lỗi, lại nghe từ ngoài cửa truyền đến thanh âm Cửu tỷ: "Đã đến lúc này rồi, sao quận mã gia cùng quận chúa thế nào còn chưa dậy đây?"
Lại thêm giọng nói của một hạ nhân khác: "Không biết a! Vừa nãy ta cũng đứng ở cửa hô, còn gõ vài cái lên cửa nữa, vẫn chẳng có ai đáp!"
"Sợ là tối hôm qua..." Cửu tỷ nói tới đây dừng lại, thậm chí quỷ dị cười vài tiếng.
Thái Anh cũng nghe được tiếng cười ám muội của Cửu tỷ, giờ phút này mặt nàng đỏ tựa như tượng đốt, mà trên mặt ta cũng là nóng bỏng, chắc chắn so với Thái Thái chẳng kém hơn chút nào, không nghĩ thêm nhiều, bất chấp thân mình không gì che chắn, ta vội vàng rời giường, đem quần áo tối hôm qua rơi tán loạn trên mặt đất đưa cho quận chúa: "Anh nhi, mau mặc vào!" Sau đó chính mình cũng hốt hoảng mặc lên.
Thật vất vả cả hai mới mặc xong quần áo, vừa định theo cửa đi ra ngoài, Thái Anh đã thấp giọng kêu ta lại: "Nặc Ba, bên này!"
Lúc này mới nhớ nơi chúng ta ngủ là thư phòng, thở dài vội vàng theo Thái Anh trở lại phòng ngủ.
Cuộc sống cứ như vậy yên ả trượt qua, khí trời ngày càng lạnh, hai tháng cứ vậy lén lút trôi đi, nhanh tới không thể ngờ được. Hoài nghi đối với Tiểu Thúy cũng dần dần giảm bớt, nhìn thấy nàng vẫn hết mực ân cần cùng trước đây chẳng hề thay đổi, có lẽ, Tư Đồ Ức thật sự nhìn lầm người thôi.
Trí Ân cuối cùng đã trở lại, ta thấy Thái Anh vui vẻ rất nhiều, tảng đá lớn trong lòng được thả xuống không ít, bởi vì giờ đây bên quận chúa, lại có thêm một người đáng tin sẽ bảo hộ nàng.
Trừ bỏ bình thường ở trong phủ làm bạn cùng quận chúa, thời gian khác không phải trong thư phòng đọc sách, ta cũng là xuống phòng bếp làm lót dạ hay là bảo canh, nhưng giờ đây đã thêm một hoạt động -- xem bệnh giúp những người không thể trả nổi tiền đại phu. Từ sau lần ta dùng kim châm may quần áo ổn định bệnh tình lão nhân gia, chẳng biết ai thủ cho ta danh hào "Hoa Đà tái thế" truyền xa khắp vùng. Thi thoảng sẽ có người tới cửa mời ta giúp bọn hắn miễn phí xem bệnh, ta không phiền gì, chỉ sợ rằng quận chúa sẽ để tâm, nhưng không ngờ sau khi nàng biết, không những chẳng trách cứ gì, còn sai người tới đại sảnh thu thập một phen, đến khi ta nhìn lại cũng ngây người. Thái Anh đem phủ quận mã trang nghiêm bỗng chốc biến thành y quán, còn ta chính là vị "Hoa Đà tái thế" tọa thiền ở chỗ của đại phu.
"Không thích?" Chứng kiến ta khờ ngốc đứng bất động ở cửa đại sảnh, Thái Anh ở bên cẩn thận hỏi.
"Không phải... Mà..." Ta thở dài, "Thật ra ta ra ngoài theo bọn hắn xem bệnh..."
"Quận chúa là muốn ngài lưu nhiều ở trong phủ bồi nàng, ngài đúng là tên ngốc!" Trí Ân xen mồm trêu ghẹo.
"Trí Ân!" Thái Anh ở một bên đỏ mặt.
Vương gia giữ bí mật công tác này thật tốt, cho dù là nha hoàn tối thân cận như Trí Ân, nàng cũng chẳng hề biết ta cùng Thái Anh trên thực tế là thành thân giả, nha đầu đó thật sự cho rằng hai chúng ta người có tình sẽ thành thân thuộc, nên suốt ngày trêu chọc mà thôi.
Vì thế, phủ quận mã liền có thêm một cái ngoại hiệu -- miễn phí y quán.
Nhưng chẳng ngờ, có một việc bất chợt xảy ra.
Xế chiều hôm đó, sau khi giúp mấy người bệnh xem mạch hoàn, ta muốn cùng Thái Anh tản bộ trong viện tử, không nghĩ rằng Phùng Uyển cùng mẹ nàng đến phủ thăm hỏi.
"Đả dâm..." Lão bà bà chống quải trượng, vừa tới trước mặt ta liền muốn quỳ xuống, ta vội bước lên giữ nàng lại.
Câu này ta nghe hiểu được, có nghĩa là "Đại nhân".
Bà ấy xoay người, nhìn thấy quận chúa, lại định quỳ, Thái Anh vội nói: "Bà không cần đa lễ, ta thường nghe Nặc Ba nhắc tới ngài, gần đây thân mình khỏe chăng?"
"Hào hào hào!" Bà lão mở miệng, một đại đội lời lộn xộn lung tung từ trong miệng bà trượt ra, đứng cạnh bên Phùng Uyển vội bước lên trước gánh vác trọng trách phiên dịch. Hóa ra bà lão ấy cũng họ Phùng, mười tám năm trước nhận Phùng Uyển làm con nuôi, hai người sống dựa vào nhau cho tới bây giờ, những ngày sau này cực khổ rồi lại bình đạm, cứ như vậy trôi qua.
"Đại nhân, ngài là ân nhân cứu mạng của Phùng Uyển!" Phùng Uyển nói rồi quỳ xuống, cứ như vậy dập đầu trước ta một cái thật sâu.
"Phùng cô nương mau đứng lên! Nữ tử chân như bột nắm, nói mềm liền mềm, mau đứng lên." Ta vội nói.
"Nặc Ba vui khi giúp người, Phùng cô nương không cần quá lưu tâm, mau đứng dậy đi!" Thái Anh đứng bên cạnh ta khuyên nhủ.
Phùng Uyển lắc đầu, đầu gối vẫn như cũ dính trên nền đất, nàng ngẩng đầu nhìn ta, nghiêm túc gằn từng chữ: "Ngài đã cứu ta, cũng cứu mẹ ta, Phùng Uyển cả đời này nguyện ý vì đại nhân làm trâu làm ngựa!" Nói rồi lại thật sâu dập hạ đầu.
Cửu tỷ ở một bên nhìn, thế nhưng lại thốt ra lời kinh ngạc: "Quận mã gia, Phùng cô nương bộ dạng tươi tắn, có muốn dâng làm thiếp hay không?" Người này biết quận chúa tốt người, thường thường hay vui đùa với ta cùng quận chúa, không nghĩ tới càng dung túng nàng càng hung hăng càn quấy, lời như vậy cũng dám ở trước mặt quận chúa nói ra.
"Cửu tỷ ngài nói đùa gì vậy?" Ta trừng to hai mắt hướng Cửu tỷ, giật giật khóe miệng nói.
"Đại nhân." Phùng Uyển lại cực kỳ đúng lúc tiếp nói, "Nếu ngài không chê, Phùng Uyển nguyện ý ở lại bên ngài, cả đời hầu hạ."
Đùa vui cũng không cần phải như vậy được không!
"Đừng nói giỡn, Phùng cô nương." Ta vội nói, khom thân người xuống đưa tay muốn kéo nàng dậy, "Ngươi sẽ tìm được như ý lang quân của mình, nhưng tuyệt đối không phải ta, đừng nghe Cửu tỷ nói bừa..."
"Phùng Uyển không cầu danh phận, chỉ cầu có thể đứng bên cạnh ngài, đại nhân để Phùng Uyển hầu hạ ngài đi, van cầu ngài đáp ứng Phùng Uyển thôi!" Nói xong, lại phục lạy thật sâu một cái.
"Phùng cô nương." Quận chúa đột nhiên lên tiếng, dịu dàng nói, "Nặc Ba nói đúng đấy, ngươi nhất định có thể tìm được như ý lang quân của mình, huống chi mẹ của ngươi còn cần ngươi chăm sóc, mau dậy đi, trên mặt đất lạnh, đối với thân mình ngươi không tốt."
Phùng Uyển vẫn như cũ quỳ chết trên mặt đất, biểu cảm nghiêm túc như nếu ta không đáp ứng nàng nhất định sẽ không đứng dậy. Phùng lão thái lúc này lại đến gần, cúi xuống nói khẽ với Phùng Uyển gì đó, Phùng Uyển lúc này mới ngẩng đầu nói: "Đại nhân, xin ngài để Phùng Uyển tiến vào trong phủ làm nha hoàn thôi, Phùng Uyển sẽ tận tâm tận lực hầu hạ ngài cùng quận chúa."
"Cái này..." Ta quay nhìn hướng Thái Anh, dáng vẻ nàng lại chỉ là việc này chẳng hề liên quan đến mình.
Ta nghiêng đầu, ở bên tai Thái Anh nhẹ nói: "Anh nhi, ngươi cảm thấy..."
"Phu quân là nhất gia chi chủ." Thái Anh một chút cũng cố kỵ, nói lớn tiếng khiến ai ai cũng nghe được rõ ràng, "Ngài nói thế nào, thì làm như thế." Nói rồi, cười ngọt đến mức khiến toàn thân ta tê dại.
Trong nhất thời, tiêu điểm của toàn bộ mọi người đều tập trung lên ta.
"Ách..." Ta thở dài, xoay người đối Cửu tỷ nói, "Như vậy thì, Cửu tỷ ngươi đi sắp xếp chuyện này đi."
"Dạ." Cửu tỷ gật gật đầu.
"Tạ đại nhân!" Thanh âm Phùng Uyển nghẹn ngào.
Thái Anh lại bổ sung nói: "Cửu tỷ, tìm một chỗ trong phủ để Phùng lão thái cùng Phùng cô nương ở lại."
Ta lập tức quay đầu nhìn Thái Anh, không phải chứ, từng bước tiến dần sao?!
"Sao vậy, phu quân không đồng ý?" Thái Anh nghi hoặc nhìn ta.
Một tiếng phu quân, khiến cho ta... Không thể phản đối.
"Đương nhiên không phải." Ta xấu hổ cười, vội vàng phối hợp cùng nàng, "Quyết định của phu nhân, ta tuyệt đối đồng ý, tuyệt đối đồng ý!"
"Vậy ta đi trước dặn dò cho bọn họ." Cửu tỷ nói rồi, xoay người rời đi.
"Đa tạ đại nhân! Đa tạ quận chúa!" Phùng Uyển lại lần thứ hai xúc động dập đầu.
Ta quay đầu dùng ánh mắt hỏi Thái Anh -- đây rốt cuộc là gì a, phu nhân~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com