Chương 40
Hôn lễ của ta và Tư Mã Cẩn Du đã quyết định sẽ tổ chức vào ngày mười sáu tháng giêng, tính qua từ nay tới đó cũng chưa tới hai mươi ngày nữa. Tư Mã Cẩn Du muốn ta yên tâm ở trong phủ đợi gả, hắn còn đưa tới không ít thị nữ tùy tùng đến đây, canh giữ phía bên ngoài còn có người của Hoàng cung, cũng chỉ vì hắn muốn theo dõi nhất cử nhất động của ta.
Ta biết mấy ngày nữa cha sẽ mưu phản nên thành thật nhu thuận ở trong phủ làm một tân nương an phận đợi ngày xuất giá, biết Tư Mã Cẩn Du không thích Thẩm Hoành, nên ta liền cố gắng ít tiếp xúc với Thẩm Hoành lại.
Huynh trưởng lén lút đến đây một lần, huynh ấy nói cho ta biết —— mùng một tháng giêng Thái tử sẽ mang quân tới bức vua thoái vị, tin tức này đã đến tai Đại hoàng tử rồi.
Ta hiểu ý tứ của huynh trưởng, nếu Tư Mã Cẩn Du biết Thái tử muốn bức vua thoái vị, như vậy ngày mùng một hôm đó chắc chắn hắn sẽ đến ngăn cản, đây là cơ hội tốt để Tư Mã Cẩn Du xoay ngược tình thế.
"Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng đằng sau[1]", xem ra cha đang muốn mượn ve để dẫn dụ bọ ngựa, còn người ở phía sau thì đang làm chim sẻ rồi.
[1] Nguyên gốc là Đường Lang bộ thiền, Hoàng Tước tại hậu: Câu này ám chỉ người có ánh mắt thiển cận, chỉ biết tính kế với người khác mà không nghĩ người khác đang muốn tính kế mình.
Mùng một tháng giêng nhanh chóng đã đến.
Bởi vì đã sang năm mới, toàn bộ người dân thành Kiến Khang đều vô cùng vui mừng náo nhiệt, trời còn chưa sáng đã nghe thấy tiếng pháo vang lên không ngừng ở một số nhà, trong Vương phủ cũng bày biện rất nhiều lễ vật. Sau khi ta dậy, đồ ăn sáng còn chưa kịp dùng thì đã mặc cung trang mới rồi vào cung với nương. Theo thói quen mỗi năm, hôm nay trong cung sẽ tổ chức tiệc mừng, phu nhân của các quan đại thần đều phải vào cung bái kiến Hoàng Hậu.
Sau khi tiến cung, ta phát hiện nương có hơi lo lắng. Ta tính toán còn bao lâu nữa trong cung sẽ có chuyện. Có lẽ nương cũng đã biết trước chuyện này, bằng không người sao có thể có bộ dáng như vậy chứ.
Trước khi vào bái kiến Hoàng Hậu, nương kéo tay của ta, nhẹ giọng dặn dò:
"Đợi lát nữa dù có xảy ra chuyện gì thì con cũng đừng lo lắng, đã có nương ở đây rồi."
Ta gật gật đầu.
Thời gian này vì chuyện Tư Mã Cẩn Du bị phế mà Hoàng Hậu tiều tụy đi không ít, mặc dù đã dùng loại son phấn tốt nhất, nhưng cũng khó có thể che đi nét u sầu buồn bã trên khuôn mặt của bà. Bà răn dạy qua loa mấy phu nhân vài câu rồi để mọi người lui xuống.
Lòng ta rất vui vẻ, hận không thể có thêm một đôi cánh trên chân để nhanh chóng rời khỏi nơi hôm nay sẽ xảy ra thị phi này.
Không ngờ ta với nương vừa mới bước chân ra khỏi cung Phượng Tê, thì có một cung nữ tiến đến nói:
"Quận chúa xin dừng bước, Hoàng Hậu nương nương có chuyện muốn nói với người ạ."
Nương lo lắng liếc mắt nhìn ta một cái, ta nói:
"Nương về phủ trước đi, con nói chuyện với Hoàng Hậu nương nương xong sẽ lập tức trở về. Nương đừng lo."
Ta cẩn thận nghĩ ngợi, trận chiến giành ngôi vị Hoàng Đế này, bất luận ai thắng ai thua, thì ta cũng không lo sẽ mất mạng.
Ta nhìn theo bóng dáng nương rời đi, rồi đi vào trong cung Phượng Tê với cung nữ.
Hoàng Hậu vẫn ngồi ngay ngắn trên thượng vị, nhưng ngồi bên cạnh đã có thêm Văn Dương Công chúa. Ta liền quỳ gối hành lễ, Hoàng Hậu khoát khoát tay:
"Không cần đa lễ, con ngồi xuống đi."
Ta cũng không biết Hoàng Hậu giữ lại một mình ta để nói chuyện gì, đành phải bất động ngồi trên tấm nệm êm làm từ lụa loại thượng đẳng chờ Hoàng Hậu mở miệng.
"Nghe nói Tây Lăng Vương đã tìm cho con một sư phụ?"
Thật ra ta không ngờ Hoàng Hậu sẽ hỏi đến Thẩm Hoành, ta quan sát Văn Dương công chúa, thấy vẻ mặt nàng cười như không cười[2] đang nhìn ta. Ta lễ phép:
"Dạ phải."
[2] Nguyên gốc: Tựa tiếu phi tiếu.
"Là người Bắc triều?"
"Dạ."
"Tình cảm của con và sư phụ không tệ chứ?"
Ta run sợ, nói:
"Cũng tốt ạ."
Hoàng Hậu thản nhiên nói:
"Còn hơn mười ngày nữa, con sẽ là con dâu của bản cung, có vài kẻ rất nhiều chuyện nên con phải biết kiềm chế một chút, đừng để người ta đồn đại những chuyện lung tung. Con là người Cẩn Du chọn, tuy bản cung không vừa lòng, nhưng cũng không thể thay đổi tình cảm của Cẩn Du đối với con. Nếu không thể làm gì thì bản cung đành phải chấp nhận, sau khi thành hôn, con phải tự mình giải quyết mọi chuyện cho tốt, nên an phận thủ thường, sớm vì Cẩn Du mà khai chi tán diệp[3]."
[3] Khai chi tán diệp: sinh con đàn cháu đống.
Ta đáp "Dạ", đồng thời trong lòng cảm thấy thật may mắn vì cha muốn tạo phản, bằng không sau này mỗi này phải đối mặt với Tư Mã Cẩn Du và vị Hoàng Hậu không thích ta này, thì mỗi ngày ta phải trôi qua như thế nào đây.
Sau đó Hoàng Hậu lại giáo huấn ta vài câu nữa, không có gì hơn, chỉ là nhắc ta phải cẩn thận biết an phận thủ thường.
Ta chăm chú lắng nghe, nhưng cũng không để nó trong lòng.
Sau khi rời khỏi cung Phượng Tê, ta liền tính toán, nếu không nhanh chóng rời khỏi Hoàng cung, thì rất có thể ta sẽ chạm mặt đám quân bức vua thoái vị. Ta không khỏi đi bộ nhanh hơn, đi không bao lâu, thì có tiếng 'Lộc cộc' của xe ngựa truyền đến từ đằng sau.
Ở trong cung, có thể ngồi xe ngựa mà vừa lúc xuất hiện sau lưng ta, trái phải cũng chỉ có một mình Văn Dương Công chúa. Xe ngựa dừng lại trước mặt ta, có cung nữ kéo mành che, giọng của Văn Dương Công chúa truyền đến:
"Ta sẽ tiễn ngươi một đoạn đường."
Văn Dương Công chúa dường như có chuyện muốn nói với ta, ta có muốn cự tuyệt cũng không được. Huống hồ có xe ngựa đi cũng không tệ lắm.
Sau khi ta lên xe ngựa, ta nhìn bầu trời bên ngoài, rồi nói:
"Hình như trời sắp mưa rồi."
Bầu trời âm u như những thay đổi sắp xuất hiện trong Hoàng cung này.
Mí mắt Văn Dương Công chúa rũ xuống,
"Ngày đầu tiên của năm mới đã mưa cũng không phải điềm tốt."
Lời này có chút khó tiếp thu, ta cười nhạt, đành phải nói:
"Cảm ơn Công chúa đã đưa ta đi một đoạn đường."
Cuối cùng Văn Dương Công chúa cũng giương mắt nhìn ta:
"Cảm ơn cái gì, hơn mười ngày nữa là thành người một nhà rồi. Trước kia ta không thích ngươi, chỉ tiếc Hoàng huynh cố tình lại bị ngươi hấp dẫn, ta cũng chỉ biết hiếu thuận mà nhận mệnh của Mẫu hậu. Về phần những chuyện kiếp trước của các ngươi, trong lúc vô ý ở Thư các nhìn thấy đôi lời bà tổ nội lưu lại ta mới biết. Mặc kệ chuyện gì đã xảy ra, thì những chuyện đó đều là của kiếp trước, ta cũng không muốn vì bà tổ nội mà so đo tính toán nữa, sau này ngươi cố gắng hầu hạ Hoàng huynh là được."
Cuối cùng ta cũng đã hiểu, Văn Dương Công chúa cũng muốn tìm ta để giáo huấn giống Hoàng Hậu đương triều. Trong lòng ta buồn bực, kỳ thật ta cũng không muốn bị những chuyện kiếp trước làm phiền lòng, nhưng Tư Mã Cẩn Du cứ muốn quấn quít lấy ta, hẳn là Văn Dương Công chúa phải giáo huấn để Tư Mã Cẩn Du không so đo chuyện đó với ta mới đúng.
Văn Dương Công chúa lại nói:
"Vài ngày nữa thì ta cũng không còn ở Nam Triều rồi. Mặc dù ta không ở đây, không thể lúc nào cũng chú ý quan sát ngươi, nhưng ngươi cũng phải tự giải quyết chuyện riêng của mình cho tốt, nhất là sư phụ của ngươi, không thể ở bên nhau chính là không thể bên nhau..."
Sau đó Văn Dương Công chúa nói thêm vài điều nữa, nhưng ta cũng nghe không vào.
Bởi trong đầu ta chợt xuất hiện một ý nghĩ khiếp sợ, trước đây Vinh Hoa Công chúa nghe tin đám hỏi của Bắc triều muốn trưởng nữ của Nam Triều, mà trưởng nữ này cũng không nói chính xác phải là Văn Dương Công chúa. Hôm nay, nếu theo như kế hoạch của cha, Tư Mã Cẩn Du chết dưới tay Thái tử, vậy cha sớm muộn gì cũng sẽ lên ngôi.
Cha đăng cơ làm Hoàng Đế, vậy trưởng nữ của Nam Triều không phải là ta sao?
Quả tim trong lồng ngực đập thình thịch thình thịch, hình như có cái gì đó đang lóe lên trong đầu ta.
Cha dám giành ngôi vị Hoàng Đế, chắc hẳn phải có một chỗ dựa vững chắc đằng sau. Lúc trước huynh trưởng có thể hãm hại Tư Mã Cẩn Du, chuyện này không thể thiếu công lao của Thẩm Hoành. Mà hắn với Đan Lăng lại là sư huynh đệ, Đan Lăng còn là Nhất phẩm Tướng quân của Bắc triều.
Như vậy, với tài năng của Thẩm Hoành thì chức quan của hắn có thể là gì?
Cha nói Thẩm Hoành sống trong núi sâu, cũng có lời đồn nói Thái tử Bắc triều rất ít khi lộ diện. Lúc trước khi cha nương nhắc đến Thái tử Bắc triều đều dùng ánh mắt tự hào, hiển nhiên đó chính là ánh mắt nhìn con rể.
Còn nữa, từ trước đến giờ, cha đối với Thẩm Hoành cũng rất cung kính và khách khí...
Trong lòng ta đang cực kỳ hoảng sợ!
"Bình Nguyệt! Ngươi có đang nghe bản cung nói chuyện không?"
Ta lắc đầu theo bản năng, rồi thấy vẻ mặt của Văn Dương Công chúa đen lại, ta mới kịp phản ứng, đành gật đầu nói:
"Có, ta vẫn đang nghe."
Ta không khỏi nghĩ, nếu sự suy đoán của ta là chính xác, thì trước đây Vinh Hoa Công chúa nói Văn Dương Công chúa ngưỡng mộ Thái tử Bắc triều đã nhiều năm, nếu vậy, sau này Văn Dương Công chúa chắc chắn sẽ hận ta đến chết mất.
...
Sau khi trở về Vương phủ, ta phải đi tìm nương đầu tiên. Nương thoạt nhìn có vẻ hơi khẩn trương, người ngồi cũng không được mà đứng cũng không xong, ánh mắt luôn vô tình nhìn về phía cửa lớn. Khi thấy ta, người không thể bình tĩnh được mà hỏi ta ngay.
"A Uyển, Hoàng Hậu nương nương nói gì với con?"
Ta nói:
"Chỉ nói những chuyện bình thường, không khác những chuyện nói với các phu nhân ạ."
Ta đưa cho nương chén trà, rồi nói:
"Nương, hình như người có chút không yên lòng, để Lan Phương cô cô đốt chút hương an thần nhé."
Nương nhận lấy chén trà, nói:
"Cũng được."
Ta cười tủm tỉm nói:
"Cha cũng sắp trở về rồi."
"Ừ."
Nương đáp lời.
Ta lại nói:
"Nương, A Uyển tuyệt đối không muốn gả cho Đại hoàng tử."
Nương cười, vỗ vỗ lưng của ta:
"Được, A Uyển nói không lấy chồng thì nương sẽ không gả. Chờ thêm vài ngày nữa, mọi chuyện đều sẽ ổn, sẽ không còn ai ép con phải gả cho Đại hoàng tử nữa."
Mắt ta sáng lên:
"Thật ạ? Mọi chuyện đều sẽ ổn ạ?"
Nương gật đầu.
Điều ta muốn chính là cái gật đầu này của nương, ta nói:
"Vậy có phải con cũng không phải lấy sư phụ nữa? Trước đây, con không cẩn thận nghe được đám hạ nhân nói cha có ý muốn gả con cho sư phụ. Nương, sư phụ là người Bắc triều, con cũng không phải là Văn Dương Công chúa, con không muốn gả đến nơi xa xôi như vậy đâu."
Tay của nương cứng lại, người hơi mất tự nhiên mà rụt tay về.
Người nói:
"A Uyển ngốc, sư phụ con không tốt à?"
Ta nói:
"Sư phụ tốt lắm, nhưng con không thích."
"A Uyển, nghe lời cha nương sẽ không sai đâu, so với những người khác, thì cha nương luôn là người hy vọng con sống hạnh phúc nhất. A Hoành rất khá, con có thể yên tâm gả cho nó, chỗ dựa nửa đời sau của con sẽ không kém một ai hết."
Nương xoa xoa lưng của ta:
"Không phải con thích ăn đồ A Hoành làm đó ư? Sau này gả cho nó, con có thể được ăn ngon mỗi ngày rồi."
"Nhưng... Nhưng người là sư phụ..."
Nương nói tiếp:
"A Uyển ngốc, nó có thể làm sư phụ con, thì cũng có thể không làm sư phụ con nữa. Hơn nữa, những người biết con và A Hoành là thầy trò cũng không nhiều. A Uyển, người làm nương sẽ không hại con của mình, bây giờ con còn nhỏ, rất nhiều chuyện con không thể hiểu được, cha nương sẽ giúp con sắp xếp cuộc sống sau này thật tốt, để con sống cả đời không lo không buồn."
Ta cúi đầu suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu lên nói:
"A Uyển nghe theo nương."
Nương vui mừng xoa xoa đầu ta:
"Đứa con ngoan của nương."
...
Sự thay đổi trong thành Kiến Khang này đến nhanh hơn ta tưởng, ta nghĩ rằng tốt xấu cũng phải mất nửa tháng. Không ngờ, chỉ ngắn ngủn trong nửa ngày, trong cung đã truyền tin Thái tử bức vua thoái vị và Hoàng Đế chết bất đắc kỳ tử[4].
[4] Chết bất đắc kỷ tử: là chết ko theo như ý nguyện. Người xưa thường cho rằng chết mà xứng đáng là khi đã già, con cái đầy nhà, cuộc sống sung sướng. Lúc đó già mà chết thì được xem như chuyện thường. Nhưng với những người bị chết vì bất ngờ, chết trẻ, chết mà không ở nhà, chết vì bạo bệnh đột ngột, chết vì những tai nạn như đắm thuyền, xe cán, chết do hỏa hoạn, lũ lụt, chiến tranh... thì đều được xem là bất đắc kỳ tử. Nhất là chết trước cha mẹ, chết mà chưa có con là 2 điều khiến người ta bất đắc nhiều nhất (vì thế, đây là 2 điều trong tam bất hiếu thời xưa: Chết trước cha mẹ, chết mà không có con trai nối dõi, lúc sống không phụng dưỡng cha mẹ).
Chuyện ngoài dự đoán duy nhất chính là Tư Mã Cẩn Du không giống như huynh trưởng nghĩ, hắn sẽ mang quân tới ngăn cản Thái tử bức vua thoái vị, ngược lại hắn đã mất tích ngay trong ngày hôm ấy. Mấy ngày hôm sau, người người khắp nơi đào ba thước đất cũng tìm không ra được tung tích của Tư Mã Cẩn Du.
Mà Thái tử giả cũng theo như mong muốn của cha, nửa tháng sau nói muốn đem ngôi vị Hoàng Đế truyền cho cha.
Từ đó, giang sơn của Nam Triều không còn mang họ Tư Mã nữa, mà đã đổi sang họ Tiêu. Cha... À, hẳn là phải thay đổi rồi, nên gọi người là Phụ hoàng. Phụ hoàng cũng nhân lúc Tư Mã Cẩn Du mất tích đã phế bỏ cuộc hôn nhân của ta và hắn.
Cuối tháng giêng, sứ thần Bắc triều ở Nam triều cuối cùng cũng chân chính đứng trước mặt mọi người mở miệng hướng Phụ hoàng cầu thân với Trưởng công chúa. Đến bây giờ ta mới hiểu được, thì ra ngay từ đầu Đan Lăng căn bản đã luôn ở Bắc triều.
Phụ hoàng không chần chờ gì mà đồng ý ngay lời cầu thân của Bắc triều.
Hôn sự đã quyết định vào mùng mười tháng ba, mà trong mấy tháng ngắn ngủn, thân phận của ta từ Chuẩn thái tử phi của Nam triều đã trở thành Chuẩn thái tử phi của Bắc triều. Kỳ thật cẩn thận mà nghĩ lại, hai vị trí này cũng không có gì khác nhau lắm, đều là Thái tử phi, mà Thái tử đều là những nam nhân kiếp trước có dây dưa rất sâu với Tạ Uyển.
Tư Mã Cẩn Du cùng Tạ Uyển chuyển thế, trong mắt hắn từ trước tới nay chỉ thấy mình Tạ Uyển.
Thẩm Hoành cũng chuyển thế cùng Tạ Uyển, mặc dù người trong mắt hắn là ta, nhưng mục đích cuối cùng của hắn cũng chỉ là muốn cưới ta. Cha làm Chim sẻ[5], ở phương diện khác mà nói, Thẩm Hoành không phải cũng từng là Chim sẻ sao.
[5] Nguyên gốc là Hoàng Tước, nhưng ở chú thích [1] ta để là Chim sẻ nên đổi thành chim sẻ luôn cho dễ hiểu ^^
~~ HOÀN QUYỂN 1 ~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com