Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 30: Xin Lỗi Vì Đã Để Nàng Một Mình

Sau khi dạo phố cả hai về nhà. Vừa mở cửa nhà ILy đã nhanh chóng chạy đi tìm nhà vệ sinh. Bao nhiêu thức ăn đều bị nôn sạch sẽ ra ngoài. Chợt nhận ra dạo gần đây cô rất hay nôn mửa. Chẳng lẽ dạ dày có vấn đề. Mai cô phải nhờ Sehun chở đi bệnh viện nếu để lâu sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.

Bắc Kinh, Trung Quốc

Mất nhau thật rồi sao, cô đau lòng lắm chứ. Khóc thì cũng đã khóc, đau thì cũng đã đau đành mạnh mẽ lên vậy. Mở cửa xe lê thê từng bước nặng trĩu tới đồn cảnh sát.

" ting tong ting tong "_ chuông điện thoại vang lên, quay lại xe tìm điện thoại.

" Em làm gì mà gọi cho tôi cả chục cuộc vậy?"_ điện thoại từ lúc xuống sân bay hết pin nên khi vừa tìm được khách sạn anh liền tắt nguồn cắm sạc rồi chợp mắt một chút. Khi tỉnh dậy đã là mười hai giờ tối, điện thoại thông báo cả chục cuộc gọi từ Sanmy làm anh lo lắng.

Sanmy vẫn còn đang ngây ngốc không hiểu chuyện gì. Min Yoongi hiện hồn về nói chuyện với cô sao.
" Anh còn sống "

Người bên đầu dây kia khó hiểu cau mày " Chưa chết, em đang ở đâu anh đến tìm em "_ Nghe giọng nói nghẹn nghẹn trong cuốn họng của Sanmy, ruột gan Yoongi cứ sôi sùng sục. Trời đã tối mà cô vẫn chưa ngủ.

" Không... Không.. Cần "

" Ở yên đó cho tôi "

Chừng vài phút sao Yoongi đi theo định vị từ điện thoại Sanmy mà đến một khu công viên nhỏ. Vừa mở cửa xe thì đã bắt gặp một cô gái mặt mày ủ rũ ngồi đung đưa trên chiếc xích đu dành cho trẻ em. Nhanh chóng bước đến bên cô, ngồi xỏm người xuống thấp chiếc xích đu, ngẩng đầu ngắm nhìn gương mặt đang nước mắt tèm nhem.

" Cho hỏi có phải cô Sanmy không ?"_ Nở nụ cười ấm áp, Yoongi trêu chọc

Tâm trạng bất ổn, giờ cô chẳng muốn thấy mặt người này chút nào

" Tôi là ma "_ đúng vậy cô là ma. Đầu tóc thì thả bù xù, mặt mày thì nhem nhuốc. Nước mắt rơi làm mascara nhoè đi nhìn cứ như gấu trúc. Đi giao lô vũ khí tại nhà hàng nhưng bụng chưa có một hạt cơm nào. Đã vậy còn bị hù cho một phen hú vía. Ôi trời ơi cái ngày gì mà thê thảm vậy.

" Quả thật chưa từng gặp con ma mà xấu như em "_ Lấy khăn tay từ trong túi áo, cẩn thận lau từng giọt nước mắt. Bà chằn của anh sao lại yêu đuối thế này.  " Sao em lại khóc ?"

Sanmy bước khỏi chiếc xích đu xà vào lòng ôm Yoongi. Cảm ơn trời, anh vẫn bình an. Yoongi không phản ứng gì cứ để cho cô ôm rồi nghe Sanmy kể toàn bộ sự việc.

" Em ngốc thật "_ bao năm trên thương trường và lăn lộn trong Hắc đạo là sao mà dễ chết như thế. Cô bé ngốc nghếch này bù lu bù loa sợ anh mất mạng làm anh cười hoài không ngưng nghỉ. Chỉ xem tin tức nạn nhân hao hao giống anh mà đã chạy đi tìm còn đến tận đồn cảnh sát để tìm xác anh nữa. Ôi tức cười chết anh rồi.

Suốt cả buổi tối lo lắng cho người đàn ông này thật uổng công. Giờ còn bị anh ta cười vào mặt nữa, làm ơn có cái hố nào để cô chui xuống không. Thẹn quá hóa giận, cô đứng dậy bỏ đi.
Một bàn tay nắm tay cô lại
" Trời tối rồi em còn đi đâu ?"

Đi kiếm cái lỗ để chui cho anh vừa lòng ha Min Yoongi " Đi tìm khách sạn, tại tôi lo lắng chuyện không đâu nên quên đặt khách sạn "

" Về khách sạn cùng anh, đêm tối rất nguy hiểm "

" Còn tên nào nguy hiểm hơn tôi "

Khựng người lại, cô nói đúng. Còn ai nguy hiểm hơn hai người họ.
" Tôi nguy hiểm hơn em tưởng "_ lôi Sanmy vào trong xe chạy thẳng đến khách sạn nằm giữa thành phố Bắc Kinh nhộn nhịp nơi mà anh đang ở.

" Hết phòng ?"_ do trời đã khuya và thời gian này nhiều người đến Trung Quốc để du lịch vào mùa hoa nở nên ở đây ở đã sạch phòng.

" Em cứ ngủ phòng tôi "

Lại một lần nữa Yoongi nắm tay lôi cô đi. Quả thật cảm động muốn tan chảy cả tim. Nếu như lúc trước được như thì trời ơi chắc không rửa tay luôn. Được người mình thích nắm tay cảm giác vui làm sao, còn giờ thì chỉ là người dưng.

~~~~~~~~~~~~~~\\~~~~~~~~~~~~~~~~

Bệnh viện Yoonsan, Seoul

Sáng thức dậy liền chuẩn bị đồ đi khám bệnh sớm mà hiện tại bệnh viện đã đông đúc. Y tá đi qua lại, giường bệnh từ xe cấp cứu chạy liên tục. Sehun nhìn thấy vậy thở dài ngao ngán. Vì ILy không được khỏe nên anh dẫn cô đi khám. Thật ra anh chẳng thích nơi đây chút nào cảm thấy mùi thuốc sát trùng thật khó chịu. Dìu ILy đi xét nghiệm máu bây giờ họ phải ngồi chờ kết quả xét nghiệm mới khám tiếp.

Đây là bệnh viện lớn nhất thành phố, người người cứ qua lại. Nào là tiếng khóc trẻ con, tiếng trò chuyện từ các cụ già, sổ sách lật liên tục,... Từ những thanh âm nhỏ đến lớn có thể làm cho cô hình dung được khung cảnh hiện tại ra sao.

" Mời bệnh nhân Park ILy đến khoa sản "_ một cô y tá đến dắt cô đi. Vẫn không hình dung được sao lại đến khoa sản. Khoan đã, kinh nguyệt tháng này đến trễ, lúc quan hệ cùng Taehyung cô vẫn uống thuốc đầy đủ. Thôi chết, có khi nào nhầm lẫn giữa lọ tránh thai và lọ thuốc vitamin. Hai là thuốc này hình dạng hao hao giống nhau chẳng lẽ cô uống nhầm.

" Chúc mừng cô, đứa bé trong bụng được 3 tuần tuổi. Tình trạng phát triển của thai nhi rất tốt.. ."_ chết lặng tại chỗ những lời nói từ vị bác sĩ không thể nào lọt vào tai. Vừa xong thủ tục ly hôn liền có thai. Ông trời đang trêu đùa cô đúng không? Nên giữ hay bỏ đứa trẻ. Thật có lỗi khi con của mình không có cha. Làm ơn có ai nghĩ cách giúp cuộc đời cô với.

Suốt chặng đường về nhà ILy lặng thinh không nói năng gì. Có lẽ việc đứa trẻ đến bất ngờ làm cô sốc. Tập trung lái xe, đôi khi lại liếc nhìn ILy. Trông khuôn mặt cô cứ buồn như vậy khiến lòng bức rức không thôi

" Việc đứa trẻ em nghĩ sao?"

Câu hỏi chí mạng giáng xuống người, giờ phải làm sao " Em có nên nói cho Taehyung biết không ?"

" Nếu em không muốn đứa trẻ em có thể ph..." chưa kịp nói ILy đã vội cắt lời

" em sẽ giữ đứa bé "_ phá thai, cô sợ lắm. Mỗi lần thăm những đứa trẻ ở cô nhi viện ILy đều cảm thấy lũ trẻ thật bất hạnh khi bị cha mẹ bỏ rơi. Đúng vậy, cô không thể bỏ rơi con mình. Dù gì đứa trẻ chẳng có tội tình gì sao lại nở không cho nó được mở mắt nhìn thế giới ngoài kia. Quyết định không bỏ, mẹ sẽ một mình nuôi con vậy.

Biết là khó thể nào chấp nhận nhưng anh vẫn muốn nói
" còn cha đứa bé em tính thế nào? Anh làm cha đứa bé được không?"

Ôi trời ơi, cô chảy nước mắt rồi. Sao anh lại chịu khổ đến vậy. Park ILy em không đáng để cho anh hy sinh cả cuộc đời. Tựa đầu vào cửa kính, mong lung là thứ diễn tả tâm trạng cô lúc này.

" Sehun à, em không đáng đâu"

............

Cánh hoa đào khẽ rơi trong gió, lặng lẽ chúc mừng đại thắng của đất nước. Kim Tại Hưởng trở về nhưng lần này lại mang theo một vị công chúa phương Bắc.

" ...Hoàng thượng sắc phong công chúa Lý An của phương Bắc làm hoàng quý phi nhằm thể hiện tình hữu nghị vì hòa bình của hai nước..."_ Kiều Uyễn nàng chợt cảm thấy đau nhói. Đợi chàng chinh chiến từ thu sang đến hạ tàn. Vì chữ Tình mà một lòng một dạ chung tình. Chàng là vua một nước, năm thê bảy thiếp ta không trách.

Ngày tháng trôi qua nhanh, từ lúc hoàng quý phi vào cung Kim Tại Hưởng không còn như trước kia. Gặp nhau chỉ biết cung kính chào chàng, đôi mắt ấy ngày càng lạnh nhạt. Đôi lần dạo quanh, nàng nghe không ít lời bàn tán từ đám nô tì và quan lại trong cung. Hoàng quý phi được hoàng thượng sủng ái hơn cả hoàng hậu, sự thật có lẽ quá bi thương. Mọi yến tiệc của triều đình trước giờ đều một tay nàng quản lí nhưng năm nay lại là Lý An. Nhiều lần tự hỏi chàng còn nhớ lời hứa khi xưa không ? Nàng chỉ lắc đầu mỉm cười chua xót.

Hoàng hậu bù nhìn, kể từ khi nào mà nàng lại vô dụng đến vậy. Muốn gặp mặt chàng khó khăn đến thế sao. Kim Tại Hưởng càng ngày chán ghét nàng không một lý do. Vì Lý An, vì hoàng quý phi. Chàng nỡ quên thật rồi, mọi việc trong triều đình không còn là việc của nàng nữa. Sáng tối chỉ quanh quẩn trong cung an phận mà sống.

Thân đơn lẻ bóng hiu quạnh quá
Hồng nhan diện đào ai còn nhớ tên...

Lại là giấc mơ ấy, cô đơn, lẻ loi.

9h30 phút sáng, đầu óc trống rỗng. Lay hoay mãi với xúc cảm trong lòng. Người thiếu nữ ưu buồn, đơn độc ăn sâu vào tâm trí. Em là ai?

Kiều Uyễn, Park ILy... Từng chi tiết giống nhau đến ngỡ ngàng.

Rời khỏi giường, vệ sinh cá nhân. Vô thức lái xe đến bảo tàng mà anh từng vô tình gặp ILy. Mọi thứ vẫn như trước. Bức tranh họa người thiếu nữ tuyệt sắc vẫn còn ở đây. Bỗng có thứ gì thôi thúc Taehyung đi đến lồng kính trưng bày hai chiếc trâm là nơi vô tình gặp ILy.

Xuất hiện chiếc trâm cài thứ ba thiết kế tinh sảo với điểm nhấn hình phượng hoàng phía trên đầu. Xung quanh là những vệt máu khô bám dính, người hoàng hậu ấy đã sống một cuộc đời như thế nào.

Vô thức đưa tay chạm nhẹ vào lồng kính. Một tia sáng lóe lên mọi thứ xung quanh thay đổi. Dần dần những hình ảnh hiện lên. Người thiếu nữ đang cài chiếc trâm anh đào lên tóc. Mỉm cười nhẹ nhàng với anh. Trên cây cầu cạnh gốc đào to lớn, Taehyung thẩn thờ ngắm nhìn nữ nhân say sưa luyện kiếm. Từng cánh hoa rơi tạo khung cảnh thơ mộng, lãng mạn. Nữ nhân che nửa khuôn mặt chỉ chừa mỗi đôi mắt long lanh tựa suối trong. Taehyung muốn được đến bên nàng ngắm nhìn nhung nhan tuyệt sắc. Chân tê cứng lại không thể nào di chuyển, đứng yên trên cầu lặng thầm nhìn.

Làn sương mù dày đặc kéo đến rồi dần dần tan. Người nữ nhân ấy đâu rồi ? Chiều tà buông xuống nhuộm hồng khung cảnh. Hoa buông, liệu rũ người nơi đâu? Bỗng dưng hồi ức lại ùa về trong tâm trí. Đôi mắt anh mở to khinh ngạt. Cỏi lòng nát tan không thể thấu. Cảm nhận cơ thể chuyển động, anh đi đến bên gốc đào quỳ gối xuống. Cây trâm anh đào đang nằm dưới đất. Tay nâng niu nhặt nó lên mà đau lòng khóc. Cô độc một mình nơi đây khiến con tim cứ nhói đau vô cùng. Anh khóc, khóc một cách vô thức. Nước mắt cứ rơi mãi, lòng đau khổ đến nhường nào...

" Xin lỗi vì đã để nàng một mình "

Sợi tơ duyên mỏng manh kết nối họ. Nước mắt chợt rơi dài không lí do. Một giọt, hai giọt, ba giọt cứ thế mà tuôn trào. ILy khó hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đúng vậy, linh hồn ILy đã nghe được câu nói của Taehyung. Duyên kiếp lại một lần lập lại. Rồi cô được đưa đến thế giới y hệt trong giấc mơ. Là áo cưới, người nam nhân bên cạnh là anh. Đôi mắt bỗng dưng nhìn thấy được mọi thứ. Nam nhân kia tướng mạo hơn người. Nhìn thôi cũng hiểu là lễ cưới long trọng đến chừng nào. Chiếc trâm cài trên đầu chợt rớt xuống. Cuối người định nhặt nhưng nam nhân kia đã nhặt giúp cô. Là trâm phượng hoàng sao.

" Để ta cài giúp nàng "_ từ từ cẩn thận cài lại cho cô. ILy không tin nổi vào mắt mình. Taehyung ân cần và ấm áp đến thế sao. Nam nhân bất ngờ hôn vào đôi môi đỏ của nàng thì......
Cả thế giới xoay chuyển trở lại như trước. Lại là màu đen tối tăm bao vây lấy cô. Còn anh, anh vẫn đứng tại nơi trưng bày. Ẩn sâu trong linh hồn vẫn là nỗi đau không thể tả. Phút giây tương phùng ngắn ngủi để lại hối tiếc cho cỏi lòng tái tê.

-----/---------------/-//---------------------/--/--------

Góc tâm sự: các bạn cảm thấy như thế nào khi đọc chuyện của mình ?

Lúc bắt đầu viết chuyện mình chợt suy nghĩ đến duyên kiếp của con người. Có những người vô tình lướt qua đời ta rồi để lại những sầu vương còn đó. Liệu duyên số mỏng manh hay mãnh liệt đến thế nào, ta đã từng yêu nhau. Bạn có tin vào nhân duyên trong cuộc sống này không ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com