CHƯƠNG 440+441
CHƯƠNG 440: MA QUỶ VÀ THIÊN SỨ
Cẩn Nhu không lên tiếng, mặc cho hắn khoác áo.
Sau khi Daniel khoác áo choàng xong, cũng đứng tới bên cạnh cô, cùng nhau nhìn mưa rơi bay tán loạn ngoài cửa sổ, nhìn một lúc lâu, mỉm cười nói: "Nghe mẹ tôi nói, ở đây, khi mùa đông sắp tới, ban ngày trời sẽ nắng chói chang, đột nhiên mưa phùn suốt đêm, đưa tới một luồng khí lạnh làm cho mọi thứ xung quanh trở nên giá rét và ẩm ướt. . . . . Cho đến khi tuyết rơi xuống khắp nơi, xua đi tối tăm. . . . . ."
Cẩn Nhu nghe Daniel nói, cũng sâu kín nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, hai mắt lóe ra một chút mờ mịt nói: "Thật sao? Là như thế sao? Tôi đặt mình vào trong đó, tại sao không có cảm giác?"
Daniel mỉm cười nói: "Người trong cuộc thì mơ hồ. . . . . ."
Ánh mắt Cẩn Nhu hơi lóe lên, hơi nghiêng mặt, nhìn người đàn ông dịu dàng bên cạnh, chậm rãi nói: "Tôi đói rồi. . . . . ."
Daniel lập tức quay đầu, mỉm cười nhìn Cẩn Nhu nói: "Thật sao? Đói bụng? Muốn ăn chút gì không?"
Cẩn Nhu sâu kín nhìn mưa rơi lạnh lẽo ngoài cửa sổ, nói: "Muốn uống một chút gì đó nóng nóng. . . . . . Chui vào trong cơ thể, có thể làm ấm áp. . . . . ."
Daniel suy nghĩ một chút, mỉm cười, đỡ Cẩn Nhu đến ngồi xuống ghế sofa, nói: "Cô nghỉ ngơi một chút, tôi đi làm cho cô chút gì ăn . . . . . ."
Cẩn Nhu ngồi trên ghế sa lon xa hoa, mềm mại, nhìn Daniel phủ thêm cái chăn cho mình, khẽ đặt ở cạnh chân, mới xoay người rời đi vào phòng bếp lộ thiên ở đầu bên kia, cô nghe âm thanh êm tai, cô mỉm cười giống như nữ chủ nhân chỗ này, hưởng thụ một chút âm thanh ôn nhu từ phòng bếp truyền ra, cầm hộp điều khiển ti vi, không ngừng chuyển đài, đây là cuộc sống nhiều năm qua cô hưởng thụ. . . . . .
Daniel thật bình tĩnh ở trong phòng bếp bận rộn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Cẩn Nhu, hắn khẽ mỉm cười. . . . . .
Dường như Cẩn Nhu có thể cảm nhận được nụ cười dịu dàng từ Daniel, nhẹ nhàng xoay người, dịu dàng nở nụ cười nhìn hắn. . . . . ."Anh biết làm cơm sao?"
"Ừ. . . . . . Tôi thích kéo mì sợi. . . . . ." Daniel làm việc từ trước đến giờ rất trật tự, không một chút nhiễu loạn, chỉ thấy hắn từ trong tủ lạnh cẩn thận lấy ra một chút chân giò hun khói và trứng gà, lúc nảy thông qua máy vi tính nhập vào, bảo nhân viên khách sạn đưa đến nguyên liệu mình cần . . . . . .
"Rất tốt. . . . . ." Cẩn Nhu nhìn hắn, mỉm cười nói.
"Cô thì sao?" Daniel chuẩn bị cắt đồ, nhưng tay đã dính ướt, liền đi ra phòng bếp, đi tới bên cạnh Cẩn Nhu nói: "Làm phiền cô, giúp tôi xăn ống tay áo . . . . ."
Cẩn Nhu nghe xong, mỉm cười đưa bàn tay thon dài trắng tinh, cuốn ống tay áo cho hắn, vô cùng hiền tuệ và dịu dàng. . . . . ."Tôi còn nhớ, tôi giúp mẹ cuốn ống tay áo, sau đó ngồi một bên, chờ bà làm cho tôi ăn, đáng tiếc bà chết sớm, tôi không thể hưởng thụ được bao nhiêu dịu dàng, cuộc sống của cha tôi càng ngày càng giàu có, đi ra ngoài ăn, cũng rất nhạt nhẽo. . . . . ."
"Hả?" Daniel khẽ mỉm cười, đưa một tay khác.
Cẩn Nhu lại cuộn ống tay áo khác cho hắn, mỉm cười nói: "Đã thật lâu tôi chưa hưởng thụ cảm giác giống như tối nay, có người nguyện ý vì tôi làm bữa cơm . . . . . ."
Daniel im lặng chờ cô cuốn ống tay áo cho mình xong, mới hỏi: "Sau khi mẹ rời đi, vẫn chưa quên ? Cha không quan tâm sao ?"
Cẩn Nhu lắc đầu, ánh mắt cô đột nhiên dừng lại một chút, động tác trong tay cũng tạm ngừng. . . . . ."Cha tôi không có thời gian trông nom tôi, cũng từng có một quãng thời gian, Hạ Tuyết cũng cho làm cho tôi ăn, tôi ngồi ở trong phòng bếp nhỏ nhà cô ấy, cô ấy im lặng nấu cơm cho tôi, lúc đó, cô ấy còn mặc đồng phục học sinh, cũng rất hiểu chuyện, tôi rất lệ thuộc vào cô ấy, rất tín nhiệm cô ấy. . . . . ."
Daniel im lặng nghe, mặc cho cô cuốn ống tay áo cho mình.
Cẩn Nhu cuốn xong ống tay áo, chợt cảm thấy có chút lạnh lẽo, ngồi trên ghế sa lon, nhìn mọi thứ xung quanh, nhớ đến tháng ngày trong quá khứ, cô đột nhiên cười, hai mắt rưng rưng. . . . . .
Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, nhân viên khách sạn đưa vào nguyên liệu nấu ăn, rồi im lặng lui ra ngoài.
Daniel lại đi vào phòng bếp, chuẩn bị nấu một chút cháo, làm một chút thức ăn, Cẩn Nhu tò mò đi tới, mỉm cười nói: "Anh muốn làm món gì cho tôi ăn vậy ?"
"Ách. . . . . ." Daniel có chút ngượng ngùng nhìn Cẩn Nhu cười nói: "Đây là món Hạ Tuyết đã từng làm cho tôi ăn, cô ấy nói món này người bạn thân của cô ấy rất thích ăn, sau này mới biết là cô. . . . . . Tôi thưởng thức không chỉ một lần, cảm thấy cái mùi kia, không tệ, rất thơm. . . . . . Phải biết ăn uống có thể thể hiện sở thích và tính cách của một người, một người thích ăn thức ăn nhẹ, hơn phân nửa là tâm địa của họ đơn thuần, suy nghĩ thẳng thắn, người thích ăn thức ăn nồng cay, có lẽ mùi vị thức ăn rất nặng, tính tình phức tạp một chút, không dễ dàng chung đụng, hơn nữa rất khó tính. . . . . . Thậm chí, trong cuộc sống, những người này luôn thiếu cảm giác an toàn. . . . . ."
Cẩn Nhu ngồi trên quầy bar, chăm chú nhìn người đàn ông này thật sâu.
Daniel vẫn tiếp tục bận rộn, cầm dao, cắt chân giò hun khói, nói: "Khi đó tôi ăn món ăn cô thích, trong lòng suy nghĩ đây là một cô gái như thế nào. . . . . . Mùi vị đó quá phức tạp, lại có hương vị thật nặng".
Cẩn Nhu lại nhìn Daniel nói: "Vậy trong mắt anh, tôi và người anh đã từng tưởng tượng có giống nhau không ?"
Daniel nhếch miệng mỉm cười, vẫn cắt chân giò nói: "Tôi không đưa ra đánh giá, bởi vì cuộc sống quá phức tạp, chúng ta có thể làm được, là sống thật vui vẻ, cuộc sống luôn có vườn hoa bí mật của mình, cần gì phải bới móc ?"
Cẩn Nhu nhìn hắn, trong lòng thoáng ấm áp, hai mắt nóng lên, lại mỉm cười nhìn hắn nói: "Tôi rất bội phục anh, đối mặt với tôi mà anh vẫn có thể bình tĩnh như vậy. . . . . . anh không biết quá khứ của tôi sao? Hạ Tuyết có ngày hôm nay cũng là do tôi làm hại, là tôi vì hạnh phúc của mình, cởi hết quần áo của cô ấy đưa lên giường Hàn Tổng Tài. . . . . . Nếu không phải như vậy, cô ấy vẫn có thể là một cô gái trong sạch, là tôi bán đứng người bạn tốt nhất của mình, cuối cùng tôi cũng không có kết quả tốt . . . . . ."
Daniel cũng chỉ cười một tiếng, vẫn cắt chân giò hun khói, nói: "Ở trong mắt của mẹ cô, cô cũng chỉ là một đứa bé. . . . . ."
Cẩn Nhu nhìn người đàn ông đang chăm chú nấu cơm, nói: "Anh gọi tôi tới đây, rốt cuộc là vì sao ?"
Daniel vừa cắt thức ăn, vừa ngẩng đầu nhìn Cẩn Nhu, khẽ mỉm cười nói: "Thì không thể để cho tôi làm bữa cơm cho cô ăn sao? Cô đói bụng, người cũng rất lạnh. . . . . ."
Cẩn Nhu nhìn chằm chằm hắn. . . . . .
Daniel nhìn cô dịu dàng, nói: "Tới ghế sa lon ngồi đi, tôi làm cho cô một bữa cơm . . . . . làm ăn ngon giống như Hạ Tuyết. . . . . ."
Cẩn Nhu không lên tiếng, chỉ xoay người trở lại ghế.
Ngoài cửa sổ mưa phùn bay tán loạn, rất nhiều, lúc đầu mùa đông, khắp mặt đất đông đặc thành khối băng khổng lồ, bất kể người ta núp ở đâu, cũng vô cùng rét lạnh, mà Cẩn Nhu đang nơi này, hưởng thụ một chút ấm áp, ấm áp thiếu chút nữa làm cho mình luân hãm. . . . . .
Thời gian không lâu, Daniel đã nấu một nồi cháo chân giò hun khói, hành lá cắt nhỏ, sau đó xào cay nấm mèo bầm, dưa hấu ướp lạnh, sủi cảo chiên, . . . . . .
Cẩn Nhu sửng sốt nhìn tới trước cả bàn đầy món ăn, tất cả đều là món mình thích ăn, thậm chí ngay chỗ của mình còn để một chén mỳ trường thọ. . . . . . Hốc mắt cô đỏ lên, ngẩng đầu, nhìn Daniel, dưới ánh đèn màu vàng nhạt, mặc áo sơ mi màu đen, cổ áo mở ra, bên hông thắt dây lưng màu bạc, quần tây, bày ra hai chân thon dài, chỉ thấy hắn đẹp trai, hấp dẫn, đứng tại nơi công tắc mở đèn, bấm ngọn đèn màu xanh dương dưới bàn cơm. . . . . .
"OK!" Daniel mỉm cười đi tới sau lưng Cẩn Nhu, đỡ cô ngồi xuống, sau đó cúi đầu, cơ hồ dán vào nữa gương mặt cô, cùng nhìn chén mỳ trường thọ, trầm giọng, hấp dẫn nói: "happy birthday, sinh nhật vui vẻ! chúc cô tươi trẻ, hạnh phúc mỹ mãn. . . . . ."
Hai mắt Cẩn Nhu chớp mắt đỏ bừng, nhìn trong chén mỳ trường thọ còn để một cái trứng luộc, chiên vừa phải. . . . . .
"Ăn đi. . . . . . Tôi nghĩ mẹ của cô ở thiên đường, chắc cũng hi vọng cô có sinh nhật thật vui vẻ. . . . . ." Daniel nhìn Cẩn Nhu, dịu dàng cười nói.
Cẩn Nhu không lên tiếng, chỉ cầm đũa, gắp sợi mì, nhẹ nhàng ăn mấy đũa, nước mắt lăn xuống . . . . . .
Daniel ngồi ở đối diện với cô, im lặng nhìn cô.
Cẩn Nhu không lên tiếng, vẫn ăn mì sợi, vừa ăn, môi vừa run rẩy, nghẹn ngào nói: "Đây là Hạ Tuyết dạy anh làm sao, hàng năm sinh nhật của tôi, cô ấy đều làm mỳ trường thọ cho tôi. . . . . ."
Daniel nhìn cô cười khẽ, nói: "Rất may cô còn có thể nhớ đến quá khứ. . . . . ."
Nước mắt Cẩn Nhu vẫn lăn xuống, không nói gì thêm, vẫn ăn mì sợi, nhớ tới mỗi năm sinh nhật, mùa đông giá rét, trời đổ mưa to, Hạ Tuyết khoác áo mưa, lúc 12 giờ rạng sáng, mang tới cho mình một chén mỳ trường thọ, cái trứng chiên nhìn rất đẹp mắt nhất. . . . . ."Anh muốn nói gì, cứ nói đi. . . . . ."
Daniel múc thêm một chén cháo cho cô, vừa ăn vặt một chút, vừa mỉm cười nói: "Mỗi người làm việc, luôn có mục đích của riêng mình, tôi cũng rất bài xích cách làm này, trong mắt của tôi cách làm này rất mệt mỏi, nhưng tôi biết chuyện CD, có lẽ có chút quan hệ với cô, tôi muốn tìm hiểu rõ ràng, chuyện này vô cùng nghiêm trọng, có lẽ cô không thể tưởng tượng được. . . . . ."
Trong lòng của Cẩn Nhu run lên, ngẩng đầu nhìn Daniel hỏi: "Tại sao anh biết chuyện CD có liên quan đến tôi ?"
Daniel ngẩng đầu nhìn cô cười nói: "Chuyện 6 năm trước, không có bao nhiêu người biết, nhưng quay lại để lợi dụng quan hệ, có lẽ chỉ có một mình cô, bởi vì lúc ấy, Hạ Tuyết gặp phải mọi chuyện, chỉ có cô. . . . . . là người được lợi. . . . . . Cái này không khó nghĩ, ai mới là người có. . . . . ."
Cẩn Nhu không thể tin được nhìn ánh mắt dịu dàng của người đàn ông này, ẩn chứa bao nhiêu trí khôn. . . . . ."Vậy anh làm thế nào biết chuyện CD lần này liên quan đến tôi ?"
Daniel chăm chú nhìn Cẩn Nhu nói: "Chuyện CD lần này, không nhất định liên quan tất cả với cô, nhưng nhất định có liên quan đến cô, bởi vì chỉ có cô mới có CD . . . . . . Về phần lợi, có lẽ chính là vai chính "Trà Hoa Nữ" thôi. . . . . ."
Cẩn Nhu "a" một tiếng, hai mắt lóe lên nhìn hắn nói: "Cái gì anh cũng biết, tại sao còn kêu tôi tới đây, là muốn giết tôi sao ? Hay trừng phạt tôi ?"
Daniel chăm chú nhìn Cẩn Nhu, lắc đầu một cái, thật lòng nói: "Bữa cơm này thật lòng làm cho cô . . . . . ."
"Tôi hãm hại vợ chưa cưới của anh như vậy, anh vẫn còn thật lòng nấu cơm cho tôi ?" Cẩn Nhu không nhịn được, cất cao giọng.
"Bởi vì cô đã từng là người bạn tốt nhất của cô ấy, nếu như cô gặp chuyện không may, cô ấy chắc chắn sẽ không khoanh tay ngồi nhìn . . . . . ." Daniel nói thẳng.
"Có ý gì?" Cẩn Nhu nhìn Daniel.
Daniel thật lòng nghiêm mặt nói với Cẩn Nhu: "Cẩn Nhu, chuyện CD, chỉ bằng vào sức một mình cô, không thể nào điều khiển một chuyện lớn như vậy, hơn nữa chuyện này, mắt thấy là muốn đả kích Hạ Tuyết, nhưng thật ra là khiêu chiến với Hàn gia và tập đoàn Toàn Cầu, trong quan hệ lợi hại này, không cần tôi nói rõ, cô cũng biết rất đáng sợ. . . . . . Lần này mời cô tới đây, thứ nhất là bảo vệ cô, thứ hai. . . . . . Là hy vọng cô có thể hợp tác với tôi, chỉ ra người đứng phía sau lưng cô. . . . . ."
Cẩn Nhu đột nhiên cười lạnh nhìn hắn nói: "Tôi không biết anh đang nói gì ...... Sau lưng của tôi không có ai, sau lưng của tôi chỉ có ma quỷ, ma quỷ muốn tôi giết chết người bạn tốt nhất của mình, cho nên phải hy sinh sự trong sạch của cô ấy, ma quỷ sau lưng tôi dạy tôi làm thế nào lợi dụng lòng đố kỵ, đi đối phó người bạn tốt nhất của tôi ........ Tất cả mọi chuyện, đều do một mình tôi tạo ra . . . . . Không có ai khác! !" (con này bị khống chế, mà đần quá, có 1 mình còn sợ đếch gì?)
Daniel lại nhìn Cẩn Nhu nói: "Trong thân thể của con người có Thiên sứ và ma quỷ cùng ngự trị. . . . . . Nếu như cô tha thứ cho những hành động ma quỷ, tại sao không cho mình cơ hội cứu vớt ?"
Cẩn Nhu quay đầu, tức giận, nói: "Anh nhiều nhất cũng chỉ muốn lợi dụng tôi thôi! !"
"Loài người quá khinh thường giá trị lợi dụng, nếu cô còn có giá trị lợi dụng, chứng minh cô còn sống, vẫn có ý nghĩa . . . . . . Đến tận bây giờ, tôi làm việc đều chu đáo, nếu như sau khi chuyện này bộc phát, tất nhiên cô sẽ trở thành vật hy sinh cho người phía sau lưng cô, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô, bởi vì cô biết quá nhiều bí mật. . . . . . Cho nên bữa cơm này, tôi thật lòng làm cho cô . . . . . ." Daniel nhìn Cẩn Nhu nói.
Nước mắt Cẩn Nhu lăn xuống, trong lòng của cô đột nhiên tràn đầy cảm giác thê lương sâu sắc.
"Chuyện đã tới mức này! Tôi không nói đúng hay sai, tôi chỉ hy vọng có thể giảm tổn thương đến mức thấp nhất, thông qua sự kiện CD, Hạ Tuyết thản nhiên sống dưới ánh mặt trời, nếu cô đồng ý hợp tác với tôi, tôi sẽ bảo vệ chu đáo. . . . . . Cho cô cuộc sống hoàn toàn mới. . . . . . Dù sao cô đã từng là bạn tốt nhất của Hạ Tuyết, với tính tình của cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ không nhìn cô gặp chuyện không may, mà bỏ mặc. . . . . ." Daniel sâu chăm chú nhìn Cẩn Nhu nói: "Tôi không tin trong thân thể của cô, không có Thiên sứ. . . . . ."
Nước mắt Cẩn Nhu lăn xuống, sâu kín cúi đầu nhìn một bàn bày biện đầy thức ăn trước mặt . . . . . .
Mưa phùn vẫn bay tán loạn, chứng minh chuyện xưa hay muốn vẫn tái diễn. . . . . .
Cẩn Nhu rời rời khách sạn, nhìn mưa bay trong đêm tối, thấm đượm lạnh lẽo, cô thở một hơi khí trắng, ngẩng đầu nhìn cả bầu trời tối tăm, ngược lại bởi vì tối tăm, mà thấy mưa rơi rất rõ ràng. . . . . . Nhớ tới chén kia mỳ trường thọ lúc nảy, lại nhớ tới trước khi đi, Daniel đã nói câu: Sinh mạng rất đáng quý, tôi hi vọng sinh nhật hàng năm, cô đều đến ăn mỳ trường thọ, đây là nguyện vọng của Hạ Tuyết, cũng là nguyện vọng của người mẹ của cô trên thiên đường. . . . . . Ý tứ của hắn đã rất rõ ràng, thời gian không nhiều lắm, xin mình suy nghĩ kỹ càng. . . . . .
Cẩn Nhu cắn chặt môi, chống dù, đi vào trong mưa bay tán loạn, đạp trên con đường mưa ướt nhem, giày cao gót ở giữa đêm mưa tối tăm, từ từ vang lên, cô đi thẳng về phía trước, cứ nghĩ tới câu nói kia của Daniel: Tôi không tin trong thân thể của cô, không có Thiên sứ. . . . . . Nước mắt của cô vẫn lăn xuống, đột nhiên đưa ngón tay lạnh lẽo, lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Hạ Tuyết. . . . . .
Bên trong buồng xe thật yên tĩnh, Hi Văn đã ngủ, Hạ Tuyết mở điện thoại di động, nhìn ánh sáng trong màn hình là dãy số của Cẩn Nhu, cô do dự một lát, nhận điện thoại, cô dịu dàng nói: "Sinh nhật vui vẻ. . . . . . Cẩn Nhu. . . . . ."
Cẩn Nhu dừng ở giữa đường mưa, chạm mặt một chiếc Ferrari thoáng qua bên cạnh mình, bắn lên một trận nước bẩn, sát qua gương mặt trắng tinh của cô, nhưng hai mắt cô lại chiếu sáng lấp lánh, cầm điện thoại di động. . . . . .
"Cô tìm tôi có việc sao ?" Hạ Tuyết đột nhiên hỏi.
Cẩn Nhu nắm điện thoại, nghe tiếng mưa nhỏ giọt, sâu kín nói: "Cái hộp giấu dưới ở gốc cây hoa anh đào, chừng nào cô có thời gian thì đi xem một chút......."
Hạ Tuyết kỳ quái nắm điện thoại, cười lạnh nói: "Cô còn nhớ rõ. . . . . . Tôi cũng không quên. . . . . ."
Đầu ngón tay lạnh run của Cẩn Nhu nắm điện thoại, nước mắt lăn xuống, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, giống như bình thường nói: "Có thời gian đi xem một chút thôi. . . . . Trong cái hộp kia có thiên sứ trong thân thể của tôi . . . . . Đi xem một chút thôi . . . . ."
"Cô nói cái gì ?" Hạ Tuyết không hiểu hỏi.
Cẩn Nhu nắm điện thoại, nhìn con đường mưa khá dài phía trước mặt, hai mắt rưng rưng, nghẹn ngào nói: "Nói cho Hàn Tổng Tài, cẩn thận one-king, Trác. . . . . ."
"Phanh ............"
Cẩn Nhu sững sờ, hai mắt hiện lên ánh sáng vô cùng khủng khiếp, ngón tay thon dài, trắng tinh, bắt đầu run rẩy kịch liệt, muốn nắm chặt điện thoại trong tay, cuối cùng lại ngã vào trong nước. . . . . . trong điện thoại truyền đến giọng nói của Hạ Tuyết: "Alô ....... Alô ...... Cẩn Nhu .......... Cẩn Nhu ........."
Cẩn Nhu loạng choạng, cây dù đỏ thẫm trong tay rớt xuống, toàn thân cô ướt đẫm, đứng trên mặt đất, sâu kín cúi đầu, nhìn điện thoại trong nước, vẫn truyền đến giọng nói của Hạ Tuyết, nước mắt của cô lăn xuống, cắn răng chịu đựng đau đớn phía sau lưng, quỳ xuống muốn đưa tay cầm điện thoại di động lên. . . . . . "Phanh" ........... một tiếng súng nữa vang lên, từ sau lưng của cô xuyên qua, mặt của cô khổ sở nhíu lại, kịch liệt phun ra một búng máu, cuối cùng nước mắt lăn xuống, trong tay nắm chặt điện thoại, nằm trong mưa lạnh lẽo. . . . . .
Mưa phùn vẫn bay tán loạn, ào ào trút xuống. . . . . . Cô gái xinh đẹp đó, đã từng ở dưới gốc cây hoa anh đào, cuối cùng vì dục vọng đáng sợ, ngã xuống trong đêm mưa lạnh lẽo, tối tăm, đi theo sinh mạng của cô chỉ có cây dù màu đỏ thẫm. . . . . .
Hạ Tuyết cầm điện thoại di động, đột nhiên xuất hiện thương cảm. . . . . .
"Thế nào?" Hàn Văn Hạo kỳ quái cầm tay lái, liếc mắt nhìn Hạ Tuyết bên cạnh, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Hạ Tuyết sâu kín lắc đầu, nói: "Không biết Cẩn Nhu tìm tôi có chuyện gì. . . . . . Hôm nay là sinh nhật của cô ấy . . . . . ."
Hàn Văn Hạo vừa lái xe, không ủng hộ cô, nói: "Em bớt can thiệp vào chuyện của cô ấy đi".
Hạ Tuyết không biết nói gì, chỉ nhìn mưa bay ngoài cửa sổ, hai mắt xẹt qua một chút giọt lệ, trong lòng không khỏi thương cảm. . . . . .
CHƯƠNG 441: SÚC MIỆNG
Xe xuyên trong mưa, chạy vòng qua một con sông nhỏ độc đáo thật dài, trong một ánh đèn lồng màu đỏ, vẫn chạy thẳng về phía trước.
Hạ Tuyết tò mò nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nhìn về phía trước có ba cây cầu hình vòm, ánh đèn màu xanh lam trên ba cái cầu hình vòm, phản chiếu ba cái cầu nhỏ màu xanh lam và Thiên Nga Trắng đáng yêu đang giương cánh trên cầu, hai bên cây dương liễu im lìm rủ xuống lá đứng yên, khung cảnh ấm áp khiến lòng người ta trở nên thư thái.
Hạ Tuyết nhìn kiến trúc cổ kính trước mắt, tòa nhà tường đỏ, mái xanh, cao 5 mét phủ xuống cửa sổ thủy tinh, ánh đèn chiếu rọi bên trong sang trọng và ấm cúng, thậm chí có thể nhìn thấy bên trong, trên ghế sa lon gỗ lim to lớn đặt nệm màu vàng, ánh mắt của cô sáng lên, vốn nghĩ Hàn Trung Trí là người rất khó chịu, gia đình kia rất trang nghiêm, âm u, lạnh lẽo mới phải, không ngờ tòa nhà này lại cổ kính, chịu ảnh hưởng của Trương Kính Trung, cô cũng cảm thấy, mỹ cảm kiểu gia đình Trung Quốc lạnh lẽo, không bằng phong cách châu Âu tập trung hơn, làm cho người ta ấm áp, nhưng đêm nay thời tiết lạnh lẽo, nhìn tòa nhà lớn này tràn đầy ánh đèn màu vàng nhạt, kiến trúc cổ kính, làm cho người ta có cảm giác của gia đình.
Hàn Văn Hạo lái xe chạy qua giữa cầu hình vòm, chạy lên vườn hoa phía trước, nhìn ngôi nhà đang ở trước mặt, hắn đột nhiên vừa lái xe, vừa vươn tay nắm bàn tay nhỏ bé Hạ Tuyết, nắm nhẹ ngón áp út của cô.
Hạ Tuyết sững sờ, quay đầu nhìn về phía hắn
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ quay mặt nhìn sang, hai mắt lóe ra ánh sáng đè nén, trầm tĩnh, có lẽ hắn lo lắng, Hạ Tuyết nhìn hắn, đột nhiên bật cười, nói: "Anh yên tâm đi! Tôi không sao, chuyện gì mà chưa từng trải qua? Không cần lo lắng cho tôi".
Trên mặt Hàn Văn Hạo nổi lên nụ cười.
Xe ở trong mưa phùn mờ mịt dừng lại trước đài phun nước trước tòa nhà Hàn gia, một cột đá thủy tinh khổng lồ ở trong đài phun nước không ngừng chuyển động, phun ra bọt nước tuyệt đẹp.
Trên khuôn mặt của Hạ Tuyết nở nụ cười nói: "Tôi thật thích nơi này a"
Hàn Văn Hạo khẽ cau mày, cầm tay lái có chút không dám tin, quay đầu nhìn cô, cười nói: "Em thích nơi này sao ? "
"Anh không cảm thấy nơi này rất đẹp sao? Có chút cảm giác gia đình" Hạ Tuyết mỉm cười nói.
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, hai mắt đột nhiên lộ ra một chút dịu dàng.
"Hi Văn, chúng ta đến nhà ông bà nội rồi" Hạ Tuyết quay đầu nhìn con gái đang nằm phía sau xe, Hi Văn lầu bầu một lát, hít hít cái mũi nhỏ, đoán chừng có chút bị lạnh, ho khan một tiếng, mới lim dim trở người, mở đôi mắt mông lung, đột nhiên nhìn thấy phía ngoài có cột đá thuỷ tinh khổng lồ màu xanh sáng lấp lánh ở trong đài phun nước, sau đó còn nhìn thấy một tòa nhà kiến trúc cổ kính giống như hoàng cung trên ti vi, thật sự là tường đỏ mái xanh, thậm chí từng góc mái nhà cong vút, còn có vài bức tượng con chim Điêu.
"Oa! ! Đây là nhà ông bà nội sao ? Thật là xinh đẹp a! Xinh đẹp giống cung điện chúng ta ở Pháp! Không trách được cha đã nói với con, con người đúng là thế giới! Thật là xinh đẹp a, con rất thích a! " Hi Văn áp hai tay vào trên cửa kính, đôi mắt to nhìn chằm chằm kiến trúc cổ tuyệt vời bên ngoài cửa sổ, kêu to lên.
Hàn Văn Hạo đột nhiên bật cười, tâm tình rất vui vẻ, sau đó nhanh chóng nói: "Xuống xe đi, ông bà nội đang chờ, một chút nữa, không cho phép con vô lễ, biết không? "
Hi Văn hoàn toàn không nghe được ba mẹ nói gì, cô bé chỉ nhìn cảnh sắc tuyệt vời bên ngoài cửa sổ, cô bé còn nhìn thấy bên trái tòa nhà có một hồ nước nhỏ như chiếc gương, chính giữa hồ có một tiểu đảo xinh đẹp, trên đảo có vài con Thiên Nga Trắng, cả bờ hồ nhỏ, có cây liễu xung quanh, cô bé thật kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết vừa xuống xe, cũng đã thấy Lý thẩm mặc áo sơ mi trắng, quần soóc đen bó sát người, dẫn mấy người giúp việc cùng nhau đẩy gốc cây đỏ giữa cửa lớn màu vàng, đồng phục xinh đẹp, mỉm cười đi ra, đứng xếp thành hai hàng, cùng Lý tẩu khom lưng cúi chào, nhìn Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết, còn có Hi Văn cùng nhau nói: "Hoan nghênh Hạ tiểu thư, Tôn tiểu thư về nhà".
Hi Văn vừa mới xuống xe, đã thấy các người giúp việc vội vàng che dù, đi tới nói: "Cuối cùng đã trở về, lão gia và phu nhân đang chờ trong nhà".
Thậm chí Lý thẩm tự mình che dù, đi tới trước mặt của Hạ Tuyết và Hi Văn, cung kính nói: "Hạ tiểu thư, Tôn tiểu thư, xin chào, tôi là quản gia Lý thẩm, cũng chờ đợi mọi người, hoan nghênh, hoan nghênh, mời vào".
Hạ Tuyết cảm thấy ấm áp, liền dắt tay Hi Văn cùng đi với Hàn Văn Hạo, trải qua sân cỏ xanh biếc, sau đó đi lên bậc thang, đi vào phòng khách sang trọng giống như cung điện, hơi ấm lùa vào mặt, trên giá gỗ nhỏ đặt đồ cổ các triều đại, hai bên là 9 đỉnh lư hương, đỉnh lư hương khói đang lượn lờ bay lên, điêu khắc Hạc trắng ngậm đào tiên trông rất sống động, đứng ở phòng khách và cửa hình vòm bên trái, phía bên phải là Thần Điểu ngậm đồng tâm kết, phòng ăn giống như ở đầu bên kia đại sảnh, bức rèm lụa cao 5 mét tách ra, rất nhiều người giúp việc bên trong đang bận rộn, mà đầu này phòng khách, cũng có rất nhiều người giúp việc thanh lịch, đang bưng khay chạy tới chạy lui, thấy Hàn Văn Hạo, Hạ Tuyết và Hi Văn, họ xôn xao mỉm cười, cung kính chào: "Cậu cả, Hạ tiểu thư, Tôn tiểu thư"
"Ừ" Hàn Văn Hạo đỡ Hạ Tuyết và con gái cùng nhau đi qua cổng hình vòm lớn, đi vào đại sảnh, chỉ thấy trên ghế sa lon hình tròn bằng gỗ lim, tất cả đều thêu hoa văn hình con rồng vàng trên ghế ngồi, hai bên tay đặt gối tròn, dưới mặt ghế để lò sưởi chân, trên bàn trà ngay chính giữa 4 ghế sa lon, rất nhiều bánh ngọt được đặt ngay ngắn, trông rất ngon, rất đẹp, không phải là Hạ Tuyết và Hi Văn chưa từng thấy qua phô trương, nhưng bài biện kiểu Trung Quốc và cách thức phục dịch vẫn làm cho các cô có chút ngây người.
"Ngồi đi" Hàn Văn Hạo đỡ Hạ Tuyết, bảo Hạ Tuyết dắt con gái ngồi xuống, hai người ngồi trên ghế sa lon bên trái, ba cô gái gần 20 tuổi, búi tóc thanh lịch, nở nụ cười thật tươi, đang cầm ly hoa sen, cẩn thận đặt trước mặt của Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết cùng Hi Văn, hai mẹ con Hạ Tuyết lập tức nhìn về phía cái ly trên bàn, hoa văn hoa sen, trên hồng dưới trắng, giống như hoa sen giương cánh, nở ra bốn phía, nhìn rất sống động, giống như đóa hoa sen thơm ngát, mà giữa đóa hoa trong ly sứ, lộ ra một chút tim trà màu vàng thì uống làm sao a?
Hàn Văn Hạo mỉm cười nghiêng người tới trước, cẩn thận mở nắp ly, tách tim trà màu vàng, sau đó tùy tiện dùng ngón tay cái và ngón trỏ, giống như uống trà nghệ thuật, đem tim trà trong ly hoa sen lấy ra ngoài, nhẹ hớp một cái, Hạ Tuyết cùng Hi Văn lập tức vươn tay, cũng học Hàn Văn Hạo, cầm lấy ly trà, rất nhanh uống một hớp, cảm thấy trà này thơm mát vô cùng, có một mùi hương sen u tịch, hai mẹ con các cô đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy vui vẻ, lại uống một hớp lớn, rồi nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Văn Hạo, thấy hắn đem trà lúc nảy uống vào, nhả vào trong chén bạc do người giúp việc bưng tới.
Mắt của các cô trừng lớn, lại nhìn người giúp việc bên cạnh cố gắng nín cười, họ có chút ngượng ngùng nói: "Trà này là để súc miệng".
"Phụt .........." Hạ Tuyết và Hi Văn cùng phun ra ngoài!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com