049 ~ 051
Thâm Uyên Chi Liêm
049 | Oresia
Giữa Ốc Lam và Nguyệt Cầu, vũ trụ không mang đột nhiên vẽ ra rung động thấy rõ, một vật thể khổng lồ hình cầu có hào quang màu lam nhạt chậm rãi xuất hiện từ rung động, màu sắc của nó nhạt hơn màu lam đậm của Ốc Lam, hình thể nhỏ hơn Nguyệt Cầu.
"Đó là Oresia?" Từ cửa sổ mạn tàu có thể thấy vật thể hình cầu kia, Lý Thiên Cách nói, rất đẹp, nhìn không ra là vũ khí kinh khủng Raphael đã nói, chỉ là một quả cầu, khi nghe Raphael giới thiệu về vũ khí này, anh chân chính hiểu được, Cảnh, là phần tử khủng bố, hơn nữa là loại nguy hiểm siêu cao.
"Chủ nhân, Oresia đạt tới vị trí chỉ định. Xin hỏi có bắt đầu hoạt động không?" Oresia hỏi Mộc Linh Hạo.
"Bắt đầu." Mộc Linh Hạo ra lệnh
"Dạ, chủ nhân. Oresia, bắt đầu giải thể." Đầu não Oresia bắt đầu nhiệm vụ.
Bề ngoài màu lam nhạt phình to theo tầm nhìn, bành trướng đến mức độ nhất định, đột nhiên vỡ vụn, hóa thành những mảnh nhỏ như cánh hoa, hoa mỹ bay lượn theo quỹ tích.
"Chủ nhân, đây là hệ thống phòng ngự bên ngoài của Oresia, người hoặc đội thuyền không đăng ký, không thể băng qua, cả gan làm vậy sẽ bị lưới phòng ngự xé rách, khi di chuyển trong vũ trụ có thể phòng ngự quần vẫn thạch, lưới phòng ngự này sở hữu trí năng kiểu nhỏ, có thể dùng để giám thị, tra xét và truy tung mục tiêu." Oresia giới thiệu. Đồng thời khiến người biết được, những thứ hoa mỹ nhìn như cánh hoa ấy kỳ thực không quá xinh đẹp, chúng đều có sát khí kinh khủng.
Giữa những cánh hoa hoa mỹ này, lần thứ hai mở ra đóa hoa màu lam, đủ mọi kiểu dáng hình dạng, phân tán. "Đây là hệ thống vũ khí của Oresia." Chỉ vào đóa hoa, Oresia giới thiệu, mỗi một đóa đều là vũ khí khác nhau, để kẻ nghe biết được xinh đẹp đều là nguy hiểm.
Những đoá hoa cố định vị trí, tạo thành hình tròn lớn hơn nguyên hình, hình thành biển hoa màu lam, giữa biển hoa, lơ lửng một hình cầu nho nhỏ, như nụ hoa vậy "Đó là trung tâm sinh thái sống của Oresia, cũng là chỗ ở và chỗ làm việc của chủ nhân. Ta so sánh với tư liệu của Raphael, diện tích chừng một châu, ở đó có biển cả, rừng rậm, hồ nước, tất cả sinh thái phù hợp với quy luật tự nhiên." Oresia tiếp tục đả kích bọn Lý Thiên Cách, một châu thuộc về một người, rất xa xỉ, sếp, đừng làm nguyên soái Liên Bang nữa, ở Oresia, sếp là hoàng đế.
"Chủ nhân, hoạt động hoàn thành." Cánh hoa màu lam bay lượn, bay về phía Nguyệt Cầu nghiền nát, quấn lấy mảnh vỡ của Nguyệt Cầu, dừng lại sự tan vỡ, cố định vào vị trí hiện tại.
"Chủ nhân, trên mảnh vỡ Nguyệt Cầu, phát hiện phản ứng của sự sống, xin hỏi ngài xử lý không?" Giọng điệu ôn nhu nói ra lời tàn khốc.
"Hãy cứu bọn họ." Mộc Linh Hạo không lên tiếng, nói là Âu Dương Trạch, anh tuy rằng ghét Nguyệt Cầu hận không thể hủy diệt nó, nhưng khi nó thật sự bị hủy diệt, anh lại đồng tình, sự hủy diệt quá mức đơn giản, đứng trước mặt lực lượng tuyệt đối, thế giới này yếu đuối đến nhường nào, Nguyệt Cầu là vậy, bọn họ càng là vậy. "Sếp Linh, Nguyệt Cầu đã không còn, giờ người Nguyệt Cầu cũng là nhân dân Liên Bang, chúng ta nhất định phải cứu, đây là lợi thế chính trị." Âu Dương Trạch nói, giờ có thể cứu những kẻ này chỉ có sếp và Cảnh, Cảnh anh không dám tìm, sếp hẳn là có thể.
"Oresia, cứu bọn họ." Mộc Linh Hạo nghe lời Âu Dương Trạch, ra lệnh. Cảnh không phản đối, sự sống chết của những người râu ria y không đếm xỉa.
"Dạ, chủ nhân, đã phái bộ đội người máy." Oresia rất nhanh thả ra không ít thiết bị bay về phía mảnh vỡ Nguyệt Cầu.
"Cảnh, con hạ thủ lưu tình." Mộc Linh Hạo vươn tay thưởng thức mái tóc đen mềm của Cảnh, lấy thực lực của Cảnh có người sống sót, là lưu tình.
"Một kích cuối cùng không hoàn thành." Không hất ra tay Mộc Linh Hạo, Cảnh đáp. Lúc đó nếu không phải Mộc Linh Hạo đột nhiên biến mất, Nguyệt Cầu thậm chí một mảnh vỡ cũng không còn, từ lâu hóa thành bụi bậm, càng miễn bàn người sống sót.
Đó là lưu tình? Kinh ngạc vì hành động gần như ve vãn của Mộc Linh Hạo, gọi người quên mất đoạn lời này. Bọn họ dùng những câu lời bình thản kể ra một sự thật tàn khốc, lãnh huyết tàn khốc, đó không phải một vòng tròn màu bạc, đó là Nguyệt Cầu, ở đó có vô số sinh mệnh, sao lại thờ ơ như vậy. Lý Thiên Cách và Âu Dương Trạch phát hiện, Mộc Linh Hạo tựa hồ đã càng lãnh huyết.
"Vì ta?" Mộc Linh Hạo ôn nhu hỏi. Hắn có thể chờ mong một tí sao?
"Cha đột nhiên biến mất trong cảm giác của ta." Cảnh thành thật đáp.
"Phải không." Một nét cười ôn nhu xuất hiện trên khuôn mặt Mộc Linh Hạo, khiến người thấy phải hít ngược một hơi, đẹp quá, Mộc Linh Hạo cười lên quả thật đẹp đến đòi mạng, không phải cười lạnh của cười nhạo, mà là cười của sự ôn nhu. Đáng tiếc Cảnh không có tế bào cảm động, hoàn toàn không phản ứng lại, nhưng Mộc Linh Hạo không để ý, biết đáp án hắn đã rất vui. "Tốt lắm." Dù rằng Cảnh khi đó là lo lắng cho bản thân, nhưng cũng là vì hắn, vì hắn khi chưa phải đồng bạn, Mộc Linh Hạo đã thoả mãn. Hắn nhịn không được nâng lên lọng tóc của Cảnh, khẽ hôn, động tác lộ ra thâm tình quyến luyến, ôn nhu triền miên không gì sánh được.
Cha (thầy) đây là, Mộc Lỗi và Âu Dương Ngạo không thể tin được, không, sẽ không như bọn họ nghĩ đi, là ảo giác, cha (thầy) quan tâm thương yêu Cảnh mà thôi, hai người không ngừng tự nhủ, nhưng một màn vừa nãy, không ngừng tua lại, đó không giống sự quan ái giữa cha và con.
Làm bạn tốt nhiều năm, sự từng trải của Âu Dương Trạch và Lý Thiên Cách phong phú hơn Mộc Lỗi và Âu Dương Ngạo nhiều, bọn họ sẽ không nhận sai, cảm tình trong mắt Mộc Linh Hạo không phải ôn nhu dành cho cốt nhục, đó là thứ không nên sinh ra với con trai mình, là cảm tình không được thế nhân cho phép. Cả hai nhíu mày, bắt đầu từ khi nào, trước đây vì sao không phát hiện, Mộc Linh Hạo thoạt nhìn là đã hãm vào, tuyệt đối có thời gian. Sếp, chuyện này không phải đùa, bị người biết là nguy, ngài phải biết, đây là sai.
Nghi hoặc nhìn hành động của Mộc Linh Hạo, đây là làm gì, rất giống động tác đùa giỡn y gặp trước đây, bất quá đều là nam dành cho nữ, vậy y có thể xem như bị đùa giỡn?
"Đây là đùa giỡn?" Cảnh thành thật hỏi.
"Phải." Mộc Linh Hạo sảng khoái trả lời.
"Ta không phải nữ." Cảnh đáp. Mộc Linh Hạo xem y là nữ?
"Ta biết." Mộc Linh Hạo nói.
"Vì sao?" Cảnh hỏi lại. Nếu không phải vì sao muốn đùa giỡn y?
"Ta muốn." Đáp án rất thẳng thắn. Đối với Cảnh, hắn muốn làm càng nhiều, bất quá hiện tại chỉ có thể như vậy.
"À." Cảnh đã biết, đối với đồng bạn y luôn rất rộng lượng, đùa giỡn thì đùa giỡn, y không phải nữ, không có gì đáng để ý.
Mộc Linh Hạo cười khẽ, làm đồng bạn của Cảnh quả thật rất phương tiện, bất quá Cảnh, chưa đủ, chưa đủ đâu, ta muốn càng nhiều, chỉ là làm đồng bạn không thể thỏa mãn ta, đối với em không thể quá nhanh, từ từ sẽ đến, chúng ta có thời gian vĩnh hằng.
Nhìn cả hai hỗ động, Âu Dương trạch và Lý Thiên Cách nhăn mày càng sâu. Âu Dương Ngạo và Mộc Lỗi lại trợn tròn mắt, đây là cha (thầy) bọn họ biết? Bọn họ đã chịu quá nhiều kinh hách, hoa mắt ư?
...
Thâm Uyên Chi Liêm
050 | Tư liệu
Đêm nay bầu trời Ốc Lam khác với hôm qua. Ánh trăng màu bạc vẫn nương theo đêm tối phủ xuống Ốc Lam, soi sáng Ốc Lam đã bị nghiền nát, mỗi một mảnh vỡ treo trên bầu trời, quầng sáng màu lam bao quanh lấy nó, hào quang màu bạc vẫn rất xinh đẹp, nhưng là nét đẹp của thê lãnh tàn khốc, gọi người nhìn nổi lên chua xót.
Giờ đây chiếm giữ bầu trời là đóa hoa màu lam tuyệt nhã, đủ loại đủ kiểu, mỗi một đóa tản ra vầng sáng cùng màu, ai có thể ngờ được chúng là những vũ khí kinh khủng. Kẻ vô tri luôn hạnh phúc. Hôm nay mọi người đều biết, đó là vệ tinh nhân tạo thay thế Nguyệt Cầu, Oresia, là vệ tinh nhân tạo do thiên tài kỳ tích Mộc Cảnh đưa tặng Chiến Thần Mộc Linh Hạo để thay thế Nguyệt Cầu.
Chuyện xảy ra trên Nguyệt Cầu không thể che giấu, rất nhiều người có kính viễn vọng vũ trụ, bọn họ đều chứng kiến được sự hủy diệt của nó, hủy diệt nó là thiên tài kỳ tích, tấm thân đứng giữa vũ trụ, lực lượng mang tính áp đảo tuyệt đối, khiến người run rẩy. Cũng khiến một bộ phận thanh niên sùng bái, lực lượng cường đại nhường nào, bọn họ sùng kính lực lượng ấy, lấy đó làm ngạo. Người Liên Bang may mắn người sở hữu lực lượng của là bọn họ, người Nguyệt Cầu muốn báo thù, lại biết rõ hồng câu không thể vượt qua, bất lực. Bọn họ đều tiếp nhận sự thật, khi thông tin bình thường trở lại, tin tức tuyên bố Nguyệt Cầu đã không còn, thành Saphir ngay lập tức chuyển giao công văn, xác nhận đã thuộc về chính quyền Liên Bang. Đối với nguyên nhân biến mất, mọi người biết, nhưng nói thế nào đây, thực lực của một người có thể cường đại như vậy ư, hủy diệt Nguyệt Cầu, truyền thông cũng trầm mặc.
Tàu Edgar không đỗ lại không cảng vũ trụ, mà là trực tiếp vào tầng khí quyển, cập bến phòng làm việc nguyên soái đã chuẩn bị tốt. Hạm thân màu bạc mỹ lệ khiến người nhìn ca ngợi không dứt.
Mộc Linh Hạo không dẫn Cảnh về trang viên Chiến Thần, kế hoạch của hắn còn rất nhiều việc cần xử lý, sao sẽ để Cảnh rời đi, cho nên đoàn người trực tiếp ở lại đây.
Trên giường ở phòng ngủ, Cảnh mặc áo ngủ ngồi đó, trước mặt có rất nhiều màn hình, phía trên đủ mọi số liệu, công thức và đồ án người xem hoa cả mắt. Mộc Linh Hạo ra khỏi phòng tắm thấy là vậy, Cảnh nghiêm túc, rất mê người. Ánh mắt chuyên chú, đôi môi khẽ nhếch, không bị ngoại vật quấy rầy, khiến Mộc Linh Hạo lóe lên trầm mê, lý trí chập một hồi. Vốn Cảnh là tính về phòng, bất quá hắn sao sẽ cho, nói là vì kế hoạch bàn bạc bắt người tới.
"Đang làm gì?" Lên giường, Mộc Linh Hạo kề sát Cảnh nhìn màn hình, đôi tay hạnh kiểm xấu ôm eo Cảnh, xúc cảm rất tuyệt.
"Thiết kế Mecha, cha, có thể lấy tay ra sao? Ta không thói quen." Cảnh thành thật phản ứng.
"Không, ôm Cảnh rất thoải mái." Mộc Linh Hạo cự tuyệt.
Cảnh đối với tình huống này không biết phản ứng thế nào, đồng bạn khác chưa từng làm động tác ấy, nếu là người khác, y sớm đã khiến hắn hôi phi yên diệt, nhưng người nọ là đồng bạn.
"Đừng nghi ngờ, Cảnh, ta muốn thân thiết với con, làm một người cha ta không tẫn trách nhiệm, vậy làm đồng bạn, ta muốn hiểu con, tiếp cận con, bảo vệ con, yêu quý con, đây là cách của ta, đừng cự tuyệt được chứ?" Mộc Linh Hạo nghiêm túc nhìn Cảnh, từng chữ từng câu. Cảnh, ta yêu em, nhưng giờ em không thể biết, ta sẽ nhẫn nại, từng bước một, cho dù thân thể kêu gào giữ lấy, ta cũng không nhẫn tâm thương tổn. Em có biết, trên con đường dài dòng truy tìm lực lượng, tịch mịch như vậy, là tình yêu dành cho em chống đỡ ta, ta muốn được đến em, nhất định phải sóng vai mà đi, không thể bị bỏ lại. Khi thấy em, một khắc ôm em vào lòng, ta kích động nhường nào, rốt cục có thể ở bên em, tất cả đều đáng giá, chỉ cần có em. Ta sẽ cẩn thận từng tí một, chậm rãi chạm vào, ta không thể chịu được sự cự tuyệt của em, cho nên ta có thể chờ, ta có thể nhịn, nhưng lợi tức em phải cho ta, cứ thế mà nắm lấy tay em, chạm vào tóc em, ôm eo em, đây là lợi tức, lợi tức tạm thời không được đến nụ hôn của em, tạm thời không được đến trái tim của em.
"Được." Cảnh lại bán mình, Mộc Linh Hạo muốn làm thì làm đi, không sao cả. Đồng bạn là cần tín nhiệm.
Được một tấc tiến một thước là Mộc Linh Hạo, Cảnh vừa nói được, tay kia lập tức ôm theo, cả người Cảnh bị Mộc Linh Hạo ôm lấy, tựa vào ngực, "Dựa vào như vậy, thoải mái hơn đúng không?"
"Ừ." Cảnh thành thật thừa nhận, bộ ngực rộng rãi hữu lực, dựa vào rất thoải mái, lần sau tìm người thử xem.
Sự ấm áp yên lặng khó được xoay quanh, bất quá, một là trầm mê, cẩn thận ăn đậu hũ, một là không cảm giác, xử lý số liệu.
"Cha, không phải nói có chuyện liên quan tới nhiệm vụ cần nói với ta ư," Cảnh sát phong cảnh làm ấm áp biến mất.
"Đúng vậy," Ai, Cảnh trì độn là tốt hay xấu đây? Mộc Linh Hạo quấn quýt. "Có tư liệu cơ sở hữu dụng với Liên Bang không." Mộc Linh Hạo hỏi.
"Có, năm năm qua ta soạn ra không ít, nếu cần tìm Raphael." Sau khi về nguyên điểm, y thử nghiên cứu, khoa học kỹ thuật của Liên Bang, lực lượng thích hợp với Liên Bang, đều đầy đủ cả, vốn là giết thời gian, lại không ngờ hữu dụng.
"Có mục lục chứ? Ta muốn xem." Năm năm? Cảnh từ năm năm trước bắt đầu thay đổi, là năm mười tám tuổi, cũng bị nhốt vào kết giới học tập như hắn sao? Từ lời Cảnh để lộ, Mộc Linh Hạo anh minh phân tích, Cảnh, sẽ có một ngày ta khiến em chính miệng nói cho ta biết.
Một màn hình mở ra trước mặt, mục lục chi chít xuất hiện, Mecha, năng nguyên, phi thuyền, tài liệu...
"Đều thuộc về khoa học kỹ thuật. Cảnh, có lực lượng cá nhân thích hợp với Liên Bang không?" Mộc Linh Hạo thần tốc lướt qua hỏi.
"Rất quan trọng?" Cảnh hỏi, cần nó làm gì, y không nghiên cứu tư liệu về mặt này.
"Kế hoạch cần, ta muốn thay đổi cả nền văn minh Liên Bang." Mộc Linh Hạo tự tin đáp. Khí phách trong lời khiến người nghe vô thức run rẩy, sợ hãi dành cho vương giả. Đáng tiếc, người nghe hiện tại hoàn toàn không có phản ứng.
"Này được không?" Cảnh điều ra một ít tư liệu, đây là một vị diện Vô Xá từng tới, cũng là thời đại tinh tế, lại khác với Liên Bang chỉ chú trọng khoa học kỹ thuật, bọn họ khai phá rất tốt lực lượng cá nhân, mọi người học như nhau, một loại là cách rèn luyện của võ tu giả, một loại là cách tu luyện tinh thần lực, chia làm hai mươi cấp, muốn đạt đến cấp mười chỉ cần khắc khổ và nghiêm túc, nhưng sau cấp mười muốn thăng một cấp rất khó, đến cấp mười lăm là đại sư, có thể dùng thân thể hoạt động trong vũ trụ, sau cấp mười lăm càng thêm khó, có thể đạt cấp mười chín rất ít, cấp hai mươi là mạnh nhất, võ tu và tinh thần có thể đồng tu, nhưng tuyệt đối không thể cùng đạt trình độ đại sư. Y vì hứng thú góp nhặt tư liệu. Đối với Vô Xá, cho dù là cường giả cấp hai mươi cũng không tính cái gì, nhưng đối với Liên Bang đã là rất rất giỏi.
"Là nó." Mộc Linh Hạo thoả mãn, mọi người có thể tu, có thể gia tăng thọ mệnh và lực lượng, nhưng trình độ mạnh nhất đạt được cũng không hơn gì, không thể xuyên qua vị diện. Đối với Liên Bang mà nói là thích hợp. Mộc Linh Hạo cấp tốc bày ra kế hoạch.
...
Thâm Uyên Chi Liêm
051 | Thẳng thắn
Bọn họ cứ thế lẳng lặng làm việc của mình trên giường phòng ngủ, lâu vậy tới nay, là lần đầu tiên an bình bên nhau, không có đề phòng, không có xa lánh.
"Ngày mai, ta sẽ lấy số liệu lực lượng của cha." Cảnh đột nhiên nói.
"Lấy thế nào?" Mộc Linh Hạo hỏi.
"Đánh một trận." Để hiểu rõ lực lượng của một người, cần tự mình cảm nhận.
"Con ổn chứ?" Mộc Linh Hạo không quên, nhân quả phản phệ lần trước. Nếu bị thương tới Cảnh, hắn tuyệt không làm.
"Chỉ là thí nghiệm, lấy năng lực hiện tại của cha, ta muốn thương tổn cha cũng không dễ." Cảnh phân tích, ngay khi Mộc Linh Hạo xuất hiện, Cảnh tính ra lực lượng của hắn, nhưng cụ thể không nhiều, nên y cần có một lần thí nghiệm để hiểu rõ lực lượng vận hành của Mộc Linh Hạo, đối với người chế tạo vũ khí, phải có sự hiểu biết nguyên vẹn với người sử dụng vũ khí, mới có thể làm ra vũ khí thích hợp nhất.
"Được." Nếu Cảnh không sao vậy không thành vấn đề, hắn cũng muốn thử lực lượng của mình.
Tiếng gõ cửa vang lên, Mộc Linh Hạo cũng không xuống giường, thoải mái ôm Cảnh, có lực lượng là tốt, dùng niệm lực mở cửa, nói: "Vào đi."
Gõ cửa là Lý Thiên Cách và Âu Dương Trạch, bọn họ bất an với sự thâm tình quyến luyến hôm nay Mộc Linh Hạo để lộ, bọn họ không muốn cho rằng sự việc như mình nghĩ, nhưng Mộc Linh Hạo khiến bọn họ không thể yên tâm. Phía sau còn có Vệ Thiên Liệt, Liên Bang xảy ra chuyện lớn như vậy, làm chủ quản an toàn anh sao sẽ không biết, vội vã chạy về, chỉ thấy Lý Thiên Cách và Âu Dương Trạch thần sắc không tốt, hỏi cũng không nói, anh lo lắng đi theo.
Nghe Mộc Linh Hạo nói, cả ba mở cửa vào phòng, lại bị hình ảnh mình thấy ngây ngẩn cả người. Trước bất luận hai người đang làm gì, bầu không khí này quả thật rất mập mờ, Mộc Linh Hạo ôn nhu thỏa mãn ôm Cảnh, Cảnh bình thản tựa trước ngực Mộc Linh Hạo, rõ ràng là bình thường, lại lộ ra mập mờ dị dạng, bọn họ rõ ràng ngay trước mắt, nhưng như ở thế giới khác. Hồi hồn lại sắc mặt Lý Thiên Cách và Âu Dương Trạch càng xấu xí, Vệ Thiên Liệt không nhận ra gì, chỉ là nghĩ hai cha con ở chung ngày càng hòa hợp.
"Sếp Linh, bọn tôi có một vài việc cần nói với cậu." Âu Dương Trạch nhìn Mộc Linh Hạo nghiêm túc nói.
Mộc Linh Hạo nhìn cả ba, chú ý tới lo lắng và bất an trong mắt Âu Dương Trạch và Lý Thiên Cách, bọn họ đã phát hiện? Vậy thì thế nào, hắn vốn không định giấu.
"Cảnh, làm xong thì nghỉ ngơi, ta đi nói chuyện với bọn họ." Mộc Linh Hạo ôn nhu nói.
Nhìn người vào còn có Mộc Linh Hạo, hiểu hắn không muốn cho y biết, Cảnh gật đầu. Giờ Mộc Linh Hạo đã không cần y bảo vệ, y cũng không tất yếu đi theo. Đối với chuyện đồng bạn không muốn cho mình biết, y sẽ không hỏi nhiều, y không có lòng hiếu kỳ, bất kể cái gì, khi cần giúp y giúp là được. Đây là tín nhiệm đồng bạn.
Mộc Linh Hạo lưu luyến buông Cảnh, sau đó theo bọn Lý Thiên Cách ra ngoài.
...
Mọi người tới phòng làm việc, phân biệt ngồi xuống sô pha. Tất cả trầm mặc, Vệ Thiên Liệt không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy bầu không khí không đúng, anh đứng dậy rót nước. Mọi người nói cảm ơn, bầu không khí tốt lên, nhưng có những chuyện là cần phải nói, không thể kéo dài mãi. Mộc Linh Hạo chờ bọn họ mở miệng.
"Sếp, quan hệ giữa cậu và Cảnh thoạt nhìn đã tốt rồi." Lý Thiên Cách dẫn đầu nói, ai, mỗi lần đều là anh, vì sao là anh, được hoan nghênh cũng là sai lầm. Bất quá, chuyện này xác thực không thể kéo dài, nói thì nói.
"Ta yêu y." Mộc Linh Hạo biết mục đích của bọn họ, trực tiếp sảng khoái.
"Sếp, sếp yêu ai?" Lý Thiên Cách hy vọng mình lý giải sai lầm. Đừng như vậy.
"Cảnh, ta yêu Cảnh." Mộc Linh Hạo đánh vỡ ảo tưởng của Lý Thiên Cách.
"Sếp, Cảnh là con sếp, sếp đương nhiên yêu, đúng không?" Lý Thiên Cách gian nan nói, nhất định là vậy, sếp.
"Ta yêu Cảnh, muốn hôn y, muôn ôm y, muốn giữ lấy y, khiến y chỉ thuộc về mình ta." Mộc Linh Hạo nghiêm túc, ẩn sau giọng nói là tình yêu điên cuồng, một lần nữa đánh vỡ ảo tưởng của Lý Thiên Cách.
"Nó là con cậu." Âu Dương Trạch nhịn không được quát. Sao có thể như vậy, lúc nào trở thành như vậy, đây là nghịch luân.
"Thì sao nào." Mộc Linh Hạo thờ ơ nói, bưng ly nước, để bên mép, uống một ngụm.
"Cậu điên rồi." Âu Dương Trạch không dám tin nhìn Mộc Linh Hạo. Bọn họ đều biết tính cách Mộc Linh Hạo, là lãnh khốc, là không nhìn lễ pháp, là lãnh tâm lãnh tình, nhưng thật không ngờ sẽ điên cuồng đến mức yêu cả con trai của mình.
Mộc Linh Hạo không nói gì, chỉ là khóe môi có nét cười, không quan tâm nhìn lại bạn tốt. Hắn xác thực đã điên rồi, từ khi yêu Cảnh đã vì y mà điên rồi.
"Nguyên soái, ngài sao có thể?" Nghe bọn họ nói chuyện, Vệ Thiên Liệt rốt cục biết đã xảy ra chuyện gì, Mộc Linh Hạo yêu Cảnh, nhưng Cảnh là con trai của Mộc Linh Hạo.
"Vì sao không thể?" Nhìn Vệ Thiên Liệt, Mộc Linh Hạo hỏi ngược.
"Hai người sao có thể chứ, đây là nghịch luân, nó là con trai của ngài và Thủy Nhu." Vệ Thiên Liệt không còn giữ được sự trầm ổn, anh quát. Sao Mộc Linh Hạo nghĩ không rõ vậy, cảm tình này là thế nhân không dung.
"Ta nói, thì sao nào." Mộc Linh Hạo đáp nhẹ nhàng.
"Đây là sai lầm." Vệ Thiên Liệt nhìn Mộc Linh Hạo. Thế giới này rốt cuộc sao vậy, Mộc Linh Hạo có thể nào bình chân như vại nói yêu con trai mình.
"Yêu một người, có đúng sai ư?" Mộc Linh Hạo nhìn Vệ Thiên Liệt, "Ta yêu Cảnh, chỉ yêu Cảnh, quyết không buông tha, Thiên Liệt ta không giống cậu. Cậu có thể buông tha Thủy Nhu, mà ta tuyệt sẽ không buông tha Cảnh, dốc hết tất cả ta muốn có được y." Vì Cảnh, hắn mới mạnh lên, nếu không chiếm được Cảnh, tất cả sẽ không còn ý nghĩa.
"Hai người đều là nam." Lý Thiên Cách thấy được sự nghiêm túc của Mộc Linh Hạo, đưa ra một vấn đề khác.
"Cả cha con ta còn không quan tâm, có thể quan tâm Cảnh là nam sao?" Mộc Linh Hạo mang theo giễu cợt nhìn Lý Thiên Cách.
"Cậu còn biết hai người là cha con, tôi nghĩ cậu đã quên." Âu Dương Trạch nhịn không được rít gào.
Mộc Linh Hạo nhìn bạn tốt, hắn biết bọn họ không thể nhận, quả nhiên, hạn hẹp bị vây trong thế giới, không có quyết đoán khiêu chiến thế tục, không có cách thoát khỏi quan niệm thế nhân. Đối với bạn tốt, Mộc Linh Hạo xác thực đã nhận ra sự ngăn cách, hắn nói không thông với bọn họ, đây là chênh lệch về quan niệm chênh lệch do lực lượng mang đến, Cảnh đây là cảm giác của em sao, chênh lệch tuyệt đối, khiến ta thấy thế giới này và người ở đây quá nhỏ bé, tất cả đều là con kiến, thế nên người của Vô Xá mới không kiêng nể gì, vì không đáng kể. Nắm giữ? Quản lý? Buồn chán mà thôi. Mộc Linh Hạo biết, hắn đã mạnh hơn, song song thoát ly hắn đã từng, ở kết giới không cảm giác rõ, nhưng khi nói chuyện với bạn tốt, hắn phát hiện được. Mộc Linh Hạo điều chỉnh tâm tính, chậm rãi thói quen thái độ của một vị cường giả, chờ đến khi có được trái tim của Cảnh, hắn sẽ không quản nữa, thế giới đã không thú vị, ngoại trừ Cảnh, không có gì đáng để quan tâm.
Trầm mặc lan tràn giữa bọn họ.
...
oٓ'
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com