052 ~ 054
Thâm Uyên Chi Liêm
052 | Buông tha
"Nguyên soái, xin hãy buông tha." Vệ Thiên Liệt quỳ gối khẩn cầu Mộc Linh Hạo, như năm đó cầu hắn cưới Thủy Nhu vậy.
"Không." Buồn cười nhìn Vệ Thiên Liệt, Mộc Linh Hạo kiên quyết đáp lại, chỉ có Cảnh, hắn sẽ không buông tay, muốn hắn buông tay, tuyệt không. "Thiên Liệt, cậu yêu Thủy Nhu, nhưng cậu hiểu rõ Thủy Nhu sao?" Mộc Linh Hạo đột nhiên nói.
"Đương nhiên, Thủy Nhu như tên cô ấy vậy, ôn nhu như nước." Nghĩ tới người con gái luôn yêu, đôi mắt Vệ Thiên Liệt ôn nhu hẳn lên. Người con gái thanh nhã ôn nhu như thủy liên kia.
"Quả nhiên, như Cảnh đã nói, Vệ Thiên Liệt cậu rốt cuộc thấy là ai? Yêu là ai?" Mộc Linh Hạo muốn điểm tỉnh người này, Thiên Liệt mãi đến nay vẫn không rõ, ở khi yêu Cảnh, hắn từng nghĩ, Thiên Liệt thật đã yêu sao?
"Ý gì?" Vệ Thiên Liệt nhìn Mộc Linh Hạo, anh không hiểu.
"Thủy Nhu trong mắt cậu hoàn toàn khác với ta được biết, không sai, tính tình Thủy Nhu là nhu hòa, nhưng cậu có từng hay, cảm tình Thủy Nhu cất giấu không phải như nước, mà là như lửa. Cậu có biết năm đó Thủy Nhu biết cậu yêu cô ấy?" Mộc Linh Hạo nói với Vệ Thiên Liệt.
"Sao sẽ?" Vệ Thiên Liệt không tin, sao Thủy Nhu sẽ biết, anh giấu rất tốt.
"Là thật, Thủy Nhu nói trước khi chết." Mộc Linh Hạo xác thực, cũng là anh khi đó mới phát hiện, người con gái nhìn như nhu nhược kia, thì ra cương cường đến vậy.
"Cô ấy nói gì?" Vệ Thiên Liệt nhịn không được hỏi.
"Cô ấy nói cô ấy biết cậu yêu cô ấy, nên lợi dụng cậu, cô ấy biết lấy tính cách của cậu khi hay tin cô ấy có con của ta nhất định sẽ yêu cầu ta cưới cô ấy, cả lần say rượu kia cũng là cô ấy hữu ý thiết kế." Mộc Linh Hạo nói ra chân tướng, nhiều năm như vậy vì không tổn thương trái tim Vệ Thiên Liệt hắn vẫn lén gạt, vốn nghĩ Vệ Thiên Liệt rất nhanh sẽ đi ra, nào ngờ lại lấy Cảnh làm thế thân, hiện tại hắn có thể nào cho phép, hơn nữa Vệ Thiên Liệt cũng nên tỉnh.
"Không, Thủy Nhu không phải người như vậy." Vệ Thiên Liệt không tin quát.
"Là thật, năm đó ta hỏi vì sao, cô ấy nói, cả đời này, cô ấy có tình yêu, dùng tâm cơ với nó cô ấy không hối hận, cho dù cuối cùng ta không yêu cô ấy, bất quá vợ của ta là cô ấy. Sau khi chết, tên cô ấy sẽ là phu nhân Thủy Nhu của Mộc Linh Hạo. Về phần cậu, cô ấy nói, cô ấy khinh thường tình yêu của cậu, không dám theo đuổi người mình yêu, thử cũng không thử, đã chắp tay dâng người, tình yêu như vậy, cô ấy khinh thường." Mộc Linh Hạo nói ra chân tướng tàn nhẫn.
"Khinh thường sao?" Vệ Thiên Liệt bị đả kích, anh biết Mộc Linh Hạo sẽ không gạt anh, tất cả là sự thật. Cái bóng Thủy Nhu nhoáng lên trong lòng, nhớ về Thủy Nhu anh biết, mới phát hiện trước đây anh chỉ dám đứng xa mà nhìn, anh hiểu Thủy Nhu sao? Trước đây đều là anh tự tưởng tượng ư, Thủy Nhu...
Vệ Thiên Liệt suy sụp, nhưng Lý Thiên Cách và Âu Dương Trạch thì không.
"Sếp, thật không thể buông tay sao, cậu thấy được đi, lực lượng của Cảnh." Lý Thiên Cách cố gắng hạ thủ, tự tôn của Mộc Linh Hạo không cho phép mình yếu hơn đối phương, nhưng chênh lệch với Cảnh quá lớn, dù rằng Mộc Linh Hạo có danh hiệu mạnh nhất, ở trước mặt lực lượng của Cảnh cũng không là gì.
"Cảnh, rất mạnh." Mộc Linh Hạo mang theo ý cười ôn nhu, ở trong kết giới, hắn tìm bao nhiêu thời gian mới đuổi kịp lực lượng khiến người tuyệt vọng ấy, lần lượt thất lạc, mãi đến khi thành công, rồi phát hiện vẫn kém xa. Khi xuất quan ánh mắt đầu tiên mắt thấy Cảnh, hắn cảm giác rõ sự cường đại của Cảnh, cường đại uy áp cả vị diện bị thu liễm hoàn mỹ.
"Sếp Linh, không thể buông tha sao?" Nhìn nụ cười ôn nhu, giọng nói ca ngợi sủng nịch, Âu Dương Trạch cố gắng lần cuối, thật không thể ngăn cản sao? Bọn họ chỉ có thể nhìn?
"Quá muộn rồi," Mộc Linh Hạo lắc đầu, "Trái tim và linh hồn ta đã khắc tên Cảnh." Cởi ra cúc áo, để bọn họ thấy hồng văn kỳ dị trên ngực. Chỉ vào nó nói, "Đây là ấn ký dùng văn tự xa xưa nhất thần thánh nhất khắc lên, là pháp tắc tối cao, đối tinh số phận, ta dâng tình yêu vĩnh hằng bất biến, tất cả của ta cho chủ nhân cái tên này, con trai ta Mộc Cảnh, tuyệt không phản bội." Mộc Linh Hạo mang theo nồng đậm ái ý, quyết tâm bất hối.
Lý Thiên Cách và Âu Dương Trạch biết, vô dụng, tuy rằng không hiểu đối tinh trong miệng Mộc Linh Hạo là gì, pháp tắc tối cao là ý gì, nhưng bọn họ biết, chuyện này đã không có bất kỳ cơ hội nào thay đổi, bọn họ cũng không thay đổi được. Cả hai cười khổ.
"Cậu đã hạ quyết tâm?" Âu Dương Trạch hỏi.
"Đúng vậy."
"Thế nhân sẽ nhìn cả hai thế nào?" Lý Thiên Cách cố gắng vớt vát.
"Thế nhân can gì tới ta." Mộc Linh Hạo thờ ơ, "Thế nhân quản không được chúng ta, chênh lệch quá lớn."
"Có ý gì?" Âu Dương Trạch cảm thấy lời Mộc Linh Hạo có thâm ý.
"Cậu sẽ biết. Được rồi, các cậu xem mấy thứ này đi, ngày mai ta và Cảnh về tham dự hội nghị Liên Bang, các cậu cũng nên biết." Mộc Linh Hạo mở ra màn hình trước mặt Lý Thiên Cách và Âu Dương Trạch, còn có Vệ Thiên Liệt đang suy sụp, phía trên là kế hoạch và một ít tư liệu hắn chuẩn bị.
Mộc Linh Hạo thoải mái uống nước, chờ bọn họ xem xong.
Một hồi lâu, Âu Dương Trạch khó tin nhìn: "Mấy thứ này đều có thể thực hiện? Đây là con đường tương lai nhân loại sẽ đi?"
"Là thật, ta và Cảnh làm, số phận nhân loại nắm giữ trong tay chúng ta, thế giới này đã bắt đầu thay đổi, tất cả." Mộc Linh Hạo khí phách mười phần.
"Kế hoạch quá lớn, dính dáng nhiều lắm, sếp, rất khó thực hiện." Lý Thiên Cách lấy lại tinh thần từ kế hoạch khổng lồ, lý trí nói.
"Phản đối, giết." Mộc Linh Hạo lãnh huyết đáp, như lời của Vô Xá vậy, ngăn trên đường chúng ta đi đều là tội không thể tha, cho nên giết không tha.
Giờ khắc này, Lý Thiên Cách và Âu Dương Trạch, còn có Vệ Thiên Liệt phát hiện rõ sự thay đổi của Mộc Linh Hạo, có chút giống Cảnh, khi nói giết, không có sát khí, như giết không phải là người, lãnh khốc gọi người trái tim băng giá.
Mộc Linh Hạo đứng dậy chuẩn bị đi, hắn không cần lưu lại nữa, muốn nói đã nói, về phần bọn họ nghĩ thế nào, hắn không ngăn cản, tất cả đều đang thay đổi.
"Ngài sẽ khiến Cảnh hạnh phúc sao?" Vệ Thiên Liệt hỏi Mộc Linh Hạo tính ra ngoài.
"Đương nhiên." Mộc Linh Hạo ôn nhu cười, sau đó rồi khỏi thư phòng.
"Chuyện của hai người, tôi mặc kệ." Vệ Thiên Liệt biết Mộc Linh Hạo nghe được. Thủy Nhu, em nói rất đúng, đối với người mình yêu anh thậm chí không dám thử, cả em là người thế nào anh cũng không rõ, có thể nào nói yêu em. Nguyên soái, ngài quả thật khác tôi, không quan tâm tất cả, có lẽ chính vì vậy tôi mới ước ao được như ngài đi, xin ngài hãy hạnh phúc. Vệ Thiên Liệt tỉnh lại giấc mộng bấy lâu, trái tim anh nhẹ nhõm. Khi lại gặp Cảnh, anh sẽ không tìm kiếm cái bóng trên người Cảnh nữa, vì anh không có tư cách, đối với người mình yêu, anh chưa từng hiểu được.
Lý Thiên Cách và Âu Dương Trạch không nói gì, chỉ có thể chúc phúc. Như lời Mộc Linh Hạo đã nói, yêu một người, có đúng sai ư? Bất quá, Cảnh không hề ý thức được cảm tình của Mộc Linh Hạo, Mộc Linh Hạo sẽ khổ lắm đây, làm sao bây giờ, bọn họ có chút vui sướng khi người gặp hoa, ngẫm lại cái vẻ Mộc Linh Hạo bị thiệt, bọn họ sao mà hưng phấn, quả nhiên, là vì Mộc Linh Hạo xưa nay rất hoàn mỹ, người là không thể như vậy.
...
Thâm Uyên Chi Liêm
053 | Ấn văn
Về phòng, Mộc Linh Hạo thấy Cảnh chưa ngủ, nhíu mày, khuya như vậy còn bận, rất không yêu quý bản thân. Cũng không ngẫm lại lấy trình độ hiện tại của bọn họ, không ngủ cũng chẳng sao.
Mộc Linh Hạo lên giường, thấy lực chú ý của Cảnh không dời đi mảy may, vươn tay, kéo Cảnh về phía mình, đặt dưới thân. Cảnh vốn muốn phản kích, phát hiện là khí tức tán thành, liền thôi.
"Ta chưa làm xong." Cảnh bất mãn, y không thích bị quấy rầy khi đang làm việc, dám đánh nhiễu y y sớm giết, nhưng người này là đồng bạn, trừ phi có tình huống, người của Vô Xá sẽ không quấy rầy y vào lúc này.
"Khuya rồi, ngủ." Mộc Linh Hạo không đồng ý nhìn Cảnh, hắn nhớ tới cảnh ở trong kết giới, Cảnh rất cố gắng, nhưng cũng rất không yêu quý bản thân, trước đây là lỗi của hắn, giờ hắn sẽ không mặc Cảnh làm vậy.
"Không." Ngủ hay không không ảnh hưởng tới y, Mộc Linh Hạo hẳn biết, đến trình độ như bọn họ, giấc ngủ chỉ là giết thời gian.
"Không được, ngủ." Mộc Linh Hạo kiên trì. Cảnh không thỏa hiệp. Hai cha con cứ thế một người ở trên một người ở dưới nhìn nhau.
"Ngủ, được không?" Ánh mắt Mộc Linh Hạo mang theo ôn nhu, giọng nói có sự thỉnh cầu nhàn nhạt.
Cảnh nhìn Mộc Linh Hạo không biết đáp lại thế nào, trong sinh mệnh của y chưa từng có ai ôn nhu nói chuyện với y như vậy, ôn nhu khiến người không thể cự tuyệt, con đường y đi qua đại thể là cướp đoạt và giết chóc. Giữa đồng bạn có là tín nhiệm, ôn nhu rất ít, bọn họ không cần, Khiêm là ôn nhu, nhưng làm đồng bạn bọn họ biết ôn nhu đó là giả dối. Đã từng Vệ Thiên Liệt có thể ôn nhu, nhưng không phải vì y. Mà người ánh ra trong mắt Mộc Linh Hạo, y nhận rõ là y. Trái tim không biết thế nào, y chưa từng trải qua chuyện như vậy.
Thấy vô thố ở đáy mắt Cảnh, Mộc Linh Hạo đau lòng, chưa từng được ôn nhu đối đãi, không biết làm sao đáp lại ư? Cảnh của ta, sau này ta sẽ vẫn như vậy với em. Khẽ hôn trán Cảnh. Ôn nhu nói: "Ngủ đi." Kế ôm y vào lòng, kéo chăn, dùng niệm lực tắt đèn, dẫn đầu nhắm mắt.
Giật giật trong lòng Mộc Linh Hạo, tránh không thoát. Giương mắt nhìn, Cảnh nghi hoặc, thái độ Mộc Linh Hạo rất kỳ quái, hơn nữa vừa nãy là hôn ư? Vì sao? Không nghĩ nữa, xem chừng là không thể tiếp tục, Cảnh tắt màn hình còn lóe giữa bóng đêm, bất đắc dĩ nhắm mắt lại, ngủ. Tựa vào lòng Mộc Linh Hạo, tiếng tim đập trầm ổn của đối phương như khúc hát ru, khiến Cảnh dần lịm đi, người bên cạnh là đồng bạn, không có gì lo lắng.
Khi tiếng hít thở của Cảnh mềm nhẹ kéo dài, Mộc Linh Hạo mở mắt, cho dù là tối đen, lấy thực lực hiện tại của hắn vẫn thấy rõ, ngoại trừ lần hôn mê trước, đây là lần đầu tiên Cảnh ngủ trong lòng hắn. Trước khi trở thành đồng bạn, Cảnh tuyệt không nhận sự tiếp cận của hắn, mỗi lần ngủ có động tác gì, Cảnh sẽ cấp tốc mở mắt, nhìn hắn, giờ nghĩ tới, lúc đó Cảnh chưa từng ngủ, đều lấy minh tưởng thay thế đi. Bất quá, giờ, Mộc Linh Hạo siết chặt người trong lòng, đôi mắt và khuôn mặt đều lộ ra ý cười thỏa mãn, rốt cục đã được gần em, em cũng không chống cự ta nữa, bất quá chưa đủ, Cảnh, mau giao trái tim cho ta.
...
Buổi sáng, rèm cửa sổ dày nặng cũng ngăn không được ánh dương chói mắt, từng tí một sáng lên, giữa phòng ngủ hoa lệ, trên giường nằm hai người. Một người có gương mặt tuấn mỹ, khí chất quân lâm thiên hạ, giờ đang chống tay, mang theo nụ cười yếu ớt nhìn vào người ngủ bên cạnh, lần đầu tiên có thể thấy người này mở mắt. Người bên cạnh kém hắn tuấn mỹ, bộ dáng bình thường nhiều nhất chỉ có thể nói thanh tú, lại có khí tức an tĩnh, rất dễ xem.
Cảnh mở mắt, thấy bên cạnh có người, cảm giác là khí tức tán thành liền thả lỏng, nâng mắt nhìn.
"Sớm." Mộc Linh Hạo ôn nhu nói với Cảnh vừa dậy, sau đó hôn trán y.
Lại hôn? Mộc Linh Hạo vì sao làm vậy, Cảnh không hiểu.
Không để ý sự nghi hoặc của Cảnh, Mộc Linh Hạo đứng dậy, hào phóng thay đồ trước mặt Cảnh. Lực chú ý của Cảnh bị ấn văn màu đỏ trên ngực Mộc Linh Hạo hấp dẫn, ấn văn này...
Cảnh đứng dậy, tới trước mặt Mộc Linh Hạo, ngón tay thon dài se lạnh chạm vào nó, cẩn thận nhìn, đây là văn tự, nhưng y chưa từng thấy, mơ hồ lộ ra lực lượng không thể suy xét, đối với ấn văn này không biết vì sao y cảm thấy nó rất quen, lại chưa từng gặp trong trí nhớ, kỳ quái.
Ngón tay nhẹ nhàng chuyển động, cảm giác se lạnh phất qua ở ngực, tê dại dâng lên, như khiêu khích, tiếng hít thở của chủ nhân ấn văn dồn dập. Cảnh, em là dụ hoặc ta, dục vọng không nhịn được ngẩng đầu, nhưng người trước mặt không hề tự giác.
"Cha, đây là gì?" Cảnh ngẩng đầu nhìn Mộc Linh Hạo.
Mộc Linh Hạo cúi đầu, Cảnh trong mắt hắn, lộ ra hiếu kỳ khó được khiến hắn sắp mất kiểm soát, "Đế nói đây là văn tự xa xưa nhất thần thánh nhất."
"Ý gì?" Đế không biết cái này, đây là văn tự thất truyền đã lâu, hẳn là người đàn ông chói mắt kia, lai lịch của hắn rất bất thường. Có thể dẫn Mộc Linh Hạo ra khỏi cảm giác của y, lại biết pháp tắc tối cao, Đế làm thế nào nhấc lên quan hệ với hắn, bất quá rất bác học, văn tự này cũng biết, giờ là đồng bạn, gặp mặt phải thỉnh giáo.
"Chứng minh ta tuyệt không phản bội con." Cảnh, đây là chứng minh ta yêu em. Nhưng giờ ta không thể nói. Đây là điều hắn đã hứa với Đế, nếu làm trái, hắn không biết có thể tiếp tục tiếp cận Cảnh không, hắn sẽ không làm ra chuyện cái được không bù nổi cái mất, nay hắn chỉ có thể mượn thân phận đồng bạn thân cận Cảnh, đã không có tư cách này, Cảnh tuyệt đối không để hắn tới gần nửa bước.
"À." Ấn văn có ý này, Cảnh lại gần, tỉ mỉ nhìn, không để ý tới hơi thở phun lên người Mộc Linh Hạo.
Chết tiệt, Mộc Linh Hạo vội vàng đẩy Cảnh ra, "Ta đi rửa mặt." Cầm quần áo lao về phía phòng tắm, đóng cửa, vặn vòi nước lạnh, đứng ở dưới dập tắt ngọn lửa sôi trào.
Cảnh thấy Mộc Linh Hạo chạy đi, tuy rằng hành động của Mộc Linh Hạo rất kỳ quái, lại không miệt mài theo đuổi, tự thay quần áo, bật màn hình, lật ra tư liệu tối qua chưa làm xong, tiếp tục công việc.
Cảnh làm xong, Mộc Linh Hạo cũng ra khỏi phòng tắm. Cảnh không cảm thấy thời gian Mộc Linh Hạo ở tron phòng tắm quá dài, thấy hắn ra, y tự vào rửa mặt.
"Cảnh, hôm nay theo ta tới hội nghị Liên Bang." Mộc Linh Hạo xử lý xong cảm xúc, nói với Cảnh đã đi ra.
"Được." Cảnh đáp ứng. Y sẽ phối hợp hành động của Mộc Linh Hạo.
Khi Cảnh lại gần, Mộc Linh Hạo ngửi thấy mùi hương sau khi tắm, đó không phải mùi sữa tắm, Cảnh không cần những thứ ấy, mà là mùi thân thể bị nước dụ ra, nhàn nhạt, rất thanh nhã, không khỏi nhớ tới thân thể mỹ lệ từng gặp. Chết tiệt, tắm quá sớm, Cảnh đừng thời khắc dụ hoặc ta, vậy ta có thể nhịn bao lâu.
"Đi thôi." Mộc Linh Hạo đè lại dục vọng muốn bò lên, lãnh tĩnh nói.
...
Thâm Uyên Chi Liêm
054 | Hội nghị
Thủ phủ Vân Kinh Liên Bang Ốc Lam, nhà hội nghị.
Các nghị viên thi nhau vào, các phóng viên muốn phỏng vấn đều bị bảo vệ ngăn cản. Hôm nay là ngày thứ hai sau khi Nguyệt Cầu biến mất, hôm qua ảnh hưởng vì Nguyệt Cầu mang đến, đã do Oresia thay thế công năng khiến trọng lực, từ trường của Ốc Lam khôi phục bình thường.
Cũng là hôm qua, Chiến Thần nguyên soái Mộc Linh Hạo đưa ra thông báo mời dự họp hội nghị, các nhân vật quan trọng nhộn nhịp trình diện, phóng viên tin tức linh thông nghe tin mà tới, muốn tìm ra chân tướng, nhưng cả nghị viên trình diện còn không biết, chỉ có thể ngậm miệng không đáp. Ký giả chưa từ bỏ ý định chụp ảnh và quay phim bên ngoài, cả tiếng huyên náo, đòi câu trả lời. Hiện trường trực tiếp phát sóng, thông qua hình ảnh truyền lại cho khán giả, mọi người đều biết đây là đại sự, tỉ lệ tiết mục càng không ngừng gia tăng.
Ba chiếc xe treo biển số màu tím chạy tới, ký giả cùng nhắm ngay chúng, vận sức chờ phát động, chuẩn bị sẵn sàng, người vừa xuống lập tức xông lên.
Chiếc thứ nhất theo thường lệ là bảo tiêu, chiếc thứ hai là Âu Dương Trạch và Lý Thiên Cách, Vệ Thiên Liệt dự tính tiếp tục nghỉ ngơi, dẫn Mộc Lỗi và Âu Dương Ngạo về trang viên Chiến Thần. Khiến Lý Thiên Cách ước ao, anh cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng càng muốn xem kịch vui.
Hai người này nhất định biết tin, bất quá không phải mục tiêu chủ yếu, trước quên. Lực chú ý chuyển tới chiếc thứ ba. Xuống, là Chiến Thần Mộc Linh Hạo. Ký giả xông lên, cho dù tường người cũng đỡ không được.
"Nguyên soái đại nhân, xin hỏi nội dung hôm nay mời dự họp hội nghị là gì?"
"Chiến Thần đại nhân, xin hỏi đối với sự hủy diệt của Nguyệt Cầu..."
"Nguyên soái đại nhân, xin hỏi..."
Thấy Mộc Linh Hạo xuống, các phóng viên vừa xông lên vừa hỏi, Mộc Linh Hạo nhíu mày. Rồi đứng bên cửa xe, chờ một người khác.
Khi Cảnh xuống, ký giả theo tiềm thức câm miệng, thiết bị ghi âm rầm lạp cầm không ổn, rơi vỡ, hình ảnh quay phim dừng trên người Cảnh, người xem tin tức không khỏi ngừng thở, đi trên đường nhìn màn hình lớn dừng bước, siêu thị, căn tin, nhà hàng, khách sạn, trong nhà, Ốc Lam, thành Saphir, tất cả những người thấy Cảnh đều ngừng lại động tác, giờ khắc này thế giới có một giây dừng lại. Mọi người nhìn thiếu niên phất tay hủy diệt Nguyệt Cầu, đối mặt thiếu niên sở hữu lực lượng tuyệt đối, nhân loại không biết làm sao, sợ hãi, run rẩy, sùng kính, ước ao, thần phục...
Cảnh và Mộc Linh Hạo bước tới, ký giả lui lại, bọn họ không dám tiến lên, không dám hỏi, không dám chọc tức y, lần đầu tiên các phóng viên sợ hãi, lần đầu tiên những ký giả có thể nói không sợ trời không sợ đất này không dám làm ra bất kỳ động tác dư thừa gì, nhìn cả hai vào nhà hội nghị, chỉ có chụp ảnh quay phim nhìn theo. Kế, bọn họ biến mất sau cánh cửa, mọi người, bao quát xem tin tức mới thở ra một hơi, tình cảnh bắt đầu sôi động.
"Các vị khán giả, vừa nãy nguyên soái đại nhân và Âu Dương nghị viên, trợ thủ Lý Thiên Cách, còn có," Vị ký giả này có chút chần chờ, "Cảnh điện hạ đã vào nhà hội nghị." Xưng hô dành cho Cảnh không phải Cảnh công tử, mà là điện hạ, từ Cảnh điện hạ này cũng đã thành xưng hô của Cảnh ở Ốc Lam, đại nhân không xứng với Cảnh, các hạ lại phân lớn nhỏ, bệ hạ không thích hợp, điện hạ vừa đúng, thế giới này không có vương tộc, nhưng Cảnh có thể dùng xưng hô này, "Chúng ta tin tưởng, hội nghị lần này nhất định có chuyện quan trọng, giờ nhà hội nghị đã đóng, chúng ta chỉ có thể chờ, xin gửi đến các vị khán giả quan tâm tin tức của bản đài, chúng tôi sẽ mang tới tin tức mới nhất cho các vị."
...
Trong nhà hội nghị, các nghị viên ngồi vào chỗ, tốp năm tốp ba trò chuyện.
"Này, Trương nghị viên, ngài biết nội dung hội nghị hôm nay sao?" Một nghị viên hỏi người bên cạnh.
"Không rõ lắm, hôm qua nguyên soái đột nhiên gọi họp, hội nghị về sự phát triển sau này của Liên Bang dự tính tổ chức vào hôm nay cũng bị lùi lại." Nghị viên họ Trương nói.
"Không sai, ngài nói chuyện này là thật ư?"
"Còn không phải sao, ai, khi nhận được tin, tôi cũng bị dọa, hôm qua thấy được hình ảnh đưa tới, tôi thật không thể tin trên đời có tồn tại như vậy." Nhớ tới lực lượng mang tính hủy diệt kia, Trương nghị viên run rẩy, thật là đáng sợ.
"Ngài nói nguyên soái có phải nắm giữ vũ khí bí mật, như Oresia không?"
"Tôi đã nghe báo cáo, vũ khí trên Oresia đủ để san bằng cả Ốc Lam, công thêm lực lượng của Cảnh, có phải trời sắp đổi không?" Trương nghị viên nghĩ.
"Suỵt, ngài xem, chấp chính quan Liên Bang tới." Nghị viên bên cạnh nói.
"Sợ cái gì, gã vốn định áp chế nguyên soái, lúc này, thảm chắc rồi, ngài nhìn đi, xem chừng Âu Dương nghị viên sẽ là hạ nhậm chấp chính quan, sớm làm tốt quan hệ với Âu Dương gia thôi." Trương nghị viên là phái thân nguyên soái, cùng phái với Âu Dương Trạch.
"Cũng phải, Trương nghị viên và Âu Dương nghị viên quan hệ rất tốt, xin nhớ giúp tôi giới thiệu," Nghị viên này vào hội nghị không lâu, quan hệ bình thường, cùng nhà Trương nghị viên có chút liên hệ, lúc này phải nắm chặt cơ hội.
"Nhất định." Nghị viên này có tiền đồ, cần lôi kéo lực lượng có thể giúp đỡ.
Nhà hội nghị nơi nơi đều là tiếng nói chuyện, lực lượng thuộc về Mộc Linh Hạo đắc ý phi thường, mà sắc mặt của chấp chính quan Liên Bang hiện nhậm cực độ xấu xí, gã biết gã xong rồi.
Khi Mộc Linh Hạo bước vào sảnh hội nghị, mọi người tề thanh nghênh đón, muốn biểu đạt trung tâm và sự ủng hộ, nhưng tất cả tiếng lời khi nhìn đến người theo sát phía sau đều biến mất. Đó là Mộc Cảnh.
Theo tiềm thức các nghị viên nuốt nuốt nước bọt, không phải tính đại thanh lý đi? Mọi người lo lắng, sợ hãi, dù là lực lượng thuộc về Mộc Linh Hạo cũng e ngại sẽ xảy ra chuyện gì, lực lượng phi nhân kia sao không khiến người sợ hãi. Sắc mặt của chấp chính quan Liên Bang càng là xám trắng.
Mộc Linh Hạo và Cảnh không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì ngồi vào chủ vị, mọi người cũng không dám nói Cảnh ngồi ở đó là không hợp quy củ cỡ nào, bọn họ chưa muốn chết.
Bọn họ dù sao cũng là nhân vật ở chính đàn, nhanh chóng xử lý tốt tâm tình, hội nghị bắt đầu.
Làm đại biểu chủ yếu thuộc phái Mộc Linh Hạo, Âu Dương Trạch lên tiếng, "Các vị, hôm nay gọi mọi người tới họp là vì sự phát triển tương lai của Liên Bang. Giờ Liên Bang đã không còn kẻ thù bên ngoài," Nói tới đây, mọi người trộm liếc thiếu niên ngồi ở chủ vị, vẻ mặt bình tĩnh, lấy tuổi tác bọn họ xác thực xem như thiếu niên, một thiếu niên kinh khủng, lại không ngờ Mộc Linh Hạo bắt đầu toả ra khí tràng băng lãnh dành cho Âu Dương Trạch, Âu Dương Trạch oán thầm, độc chiếm dục nặng quá, bất quá là trộm liếc.
"Đối với Liên Bang, chúng ta cần là sự tiến quân vũ trụ, nhưng cũng phải thừa nhận, đứng trước vũ trụ chúng ta nhỏ bé nhường nào, may mắn, chúng ta sở hữu một vị thiên tài," Mọi người lần thứ hai trộm liếc, khí tràng Mộc Linh Hạo dành cho Âu Dương Trạch càng lạnh, Âu Dương Trạch run lên mấy cái khôi phục bình thường, "Về những chuyện ngày sau, nguyên soái có lời muốn nói." Còn lại giao cho sếp Linh đi. Thật là, nhìn tí cũng không sao cả, lạnh quá.
Mọi người biết chính đề tới, ngồi nghiêm chỉnh, nghe.
"Thứ nhất," Giọng lạnh lùng của Mộc Linh Hạo quanh quẩn trong hội nghị, "Chuyển giao tất cả tư liệu của Liên Bang cho IS của Cảnh, Raphael." Vừa dứt lời, Virtual Imaging của Raphael xuất hiện trước mặt mọi người, nếu không phải vì tránh cho thần kinh của những kẻ này bị khiêu chiến, Raphael sẽ lấy hình thái Virtual xuất hiện.
"Ta là IS của chủ nhân, Raphael, tiếp quản tất cả tư liệu của Liên Bang." Raphael ưu nhã giới thiệu. Mộc Linh Hạo đại nhân là cố ý, tìm việc cho hắn, hừ, làm kiệt tác của chủ nhân, cơ sở dữ liệu của một Liên Bang nho nhỏ tính cái gì, khinh thường hắn sao, Mộc Linh Hạo đại nhân, cho dù lực lượng của ngài mạnh hơn, nhưng đối với chuyên nghiệp ngài hiểu biết quá ít.
Mọi người kinh ngạc sự tồn tại tiên tiến như vậy, lập tức phản ứng lại, giao ra tất cả số liệu của Liên Bang, vậy không phải nói tất cả bí mật của Liên Bang đều nắm giữ trong tay nguyên soái.
"Phản đối." Chấp chính quan Liên Bang dẫn đầu nói, "Tư liệu của Liên bang không thể giao cho thứ không rõ."
Thứ không rõ? Làm kiệt tác của chủ nhân vĩ đại, năng lượng sinh mệnh thể có trí tuệ cao, Raphael phẫn nộ. Một đạo xạ tuyến cắt rớt mái tóc bên tai chấp chính quan, để lại dấu vết ở bức tường nhà hội nghị, sau đó thân tường xuất hiện vết rạn, sắc mặt chấp chính quan bá một cái tái nhợt như người chết, mọi người câm như hến, "Chấp chính quan tiên sinh, còn có các vị đang ngồi, xin hãy rõ ràng đây không phải yêu cầu, mà là thông báo. Tư liệu của Liên Bang ngoại trừ chủ nhân của ta và Mộc Linh Hạo đại nhân đều dựa theo đẳng cấp trước đây phân chia, bất kỳ ai cũng không thể vượt quyền tuần tra mà không thông qua mệnh lệnh chủ nhân của ta và Mộc Linh Hạo đại nhân, làm IS tiên tiến nhất, Liên Bang không kẻ nào có thể xâm nhập trình tự của ta, ta sẽ không làm lỗi." Raphael ngạo mạn bễ nghễ nhìn những kẻ đang ngồi, chấp chính quan nên xuống đài, dĩ nhiên dám nghi ngờ chủ nhân.
Cả IS đều có lực lượng như vậy, chết tiệt, trên đầu bọn họ còn có một Oresia, đó là vũ khí cấp bậc hủy diệt, nghị viên Liên Bang biết lần hội nghị này chỉ là báo cho bọn họ phối hợp, không thể phản đối.
"Chủ nhân, Mộc Linh Hạo đại nhân, đã tiếp nhận tất cả số liệu của Liên Bang." Raphael ưu nhã nói với Cảnh và Mộc Linh Hạo.
Nhanh như vậy, các nghị viên đè xuống kinh ngạc dưới đáy lòng, hội nghị không ai lên tiếng.
"Thứ hai, Liên Bang áp dụng chứng nhận thân phận mới." Mộc Linh Hạo lại lên tiếng, sau đó trước mặt mỗi người xuất hiện một màn hình, phía trên là cách chứng nhận mới.
Người Liên Bang được phân phối Smart Brain phụ trợ riêng, tất cả tin tức cá nhân do Smart Brain bảo quản, tư liệu từ khi sinh ra, tín dụng, tiết kiệm, bằng cấp vân vân đều có Smart Brain nắm giữ, ngoại trừ bộ môn chuyên môn của chính phủ Liên Bang không ai được tùy tiện tuần tra. Smart Brain phụ trợ chỉ tán thành tư liệu chân thật, đương nhiên cũng bảo mật nó, sự tồn tại của Smart Brain phụ trợ khiến thân phận không thể giả tạo, Smart Brain phụ trợ chỉ có một người có thể sử dụng, Smart Brain sẽ nhớ kỹ gien chứng minh, còn có bước sóng tinh thần người Liên Bang không thể hiểu, tuyệt đối cắt đường giả tạo, nếu mất Smart Brain, báo lên cơ cấu chuyên môn sẽ được nhận Smart Brain mới, không cần để ý tư liệu tiết lộ, ngoại trừ chính mình người khác tuyệt đối không dùng được.
Mọi người đọc tư liệu trên màn hình, cũng là nói sau này ghi lại của mọi người đều có hồ sơ, công tác, tiêu phí có thể tra được, đối với quan viên, thu nhập không đứng đắn rất dễ bị phát hiện, vậy, sao mà được.
"Đây là xâm phạm tư ẩn." Một nghị viên nhịn không được quát lên, "Chúng tôi không đồng ý." Rồi máu chảy xuống, nghị viên này che cổ gục xuống bàn.
"Kẻ phản đối, giết." Giọng thanh lãnh bình thản lần đầu tiên vang lên ở hội nghị, là Cảnh. Bình tĩnh nhìn các nghị viên, Cảnh biểu tình thờ ơ, như Raphael đã nói, đây là thông báo, không cần bọn họ đồng ý.
Nguy rồi, sao lại quên quái vật này, mọi người nhìn nghị viên chết đi và Cảnh, sắc mặt tái nhợt như chấp chính quan.
"A, các vị đừng khẩn trương," Âu Dương Trạch đi ra hoà giải, thật không hỗ là cha con, hôm qua sếp Linh vừa nói, hôm nay Cảnh đã động thủ, "Tư liệu sẽ không bị tiết lộ, các vị đang ngồi sở hữu quyền hạn có đẳng cấp bảo mật rất cao, ngoại trừ đặc thù điều tra sẽ không cho phép tuần tra, điểm này có thể yên tâm."
Đặc thù điều tra, không phải mấy người định đoạt, sau này ngày không dễ sống. Mọi người thầm mắng, nhưng không nhiều lời, vết xe đổ không xa. Đương nhiên có một bộ phận quan viên chính trực không nói gì, tuy rằng không thích thủ đoạn của Cảnh, nhưng xác thực là cách tốt giảm thiểu phạm tội.
"Thứ ba, VR thăng cấp, bắt đầu sử dụng Credit Scores." Mộc Linh Hạo nói.
Ôi chao, VR thăng cấp có liên quan gì với ngày sau của nhân loại, Credit Scores là gì, các nghị viên không rõ, màn hình trước mặt bọn họ đã liệt ra tư liệu cụ thể.
"Đây, đây là thật sao?" Sau khi xem xong, có người nhịn không được run rẩy, nếu tất cả đều là sự thật, nhân loại sẽ tiến tới trình độ nào.
"Đây là tương lai của chúng ta ư?" Quan viên có năng lực bắt đầu mường tượng, tương lai vĩ đại ấy, anh có thể thấy, nhân loại đứng trên đỉnh vũ trụ, bất kỳ ai cũng không thể ngăn cản, đây mới là con đường nhân loại phải đi.
Giờ khắc này, người ở hội nghị đều nhịn không được kinh ngạc, ca ngợi thời đại mới đã tới, bất luận là phái thân nguyên soái hay phái chống lại, giờ khắc này, bọn họ đều vì tương lai của nhân loại mà thán phục. Bọn họ tin tưởng sự huy hoàng của nhân loại đã tới, hai mục phía trước bất luận, nhưng mục cuối cùng, bọn họ chờ mong nó hoàn thành. Làm nhân loại, bọn họ sao sẽ phản đối cơ hội này, đây là cơ hội bay cao.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com