Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

073 ~ 075

Thâm Uyên Chi Liêm

073 | Tán gẫu

"Cảm tình của hai vị tốt thật." Mở miệng pha trò là Wien. Sartoria.

"A, sao các cậu tới đây?" Luôn kiệt ngạo Âu Dương Ngạo cười chào hỏi, không nhìn cả người chật vật.

"Tôi thất lễ, Arnole điện hạ, Sartoria công tước, Hogar công tước." Mộc Lỗi chỉ có vài lần duyên phận với bọn họ, không quen thân, tự nhiên không thể tùy ý như Âu Dương Ngạo, gia giáo tốt đẹp không cho phép cậu chật vật như vậy chào hỏi người khác. Định thay quần áo, nhưng phát hiện nhà đã biến mất dưới kình khí của cậu và Ngạo. Đây là tự làm tự chịu sao, Mộc Lỗi không khỏi cười khổ.

"Hai vị khá chật vật rồi, nếu không ngại hãy theo tôi về hoàng cung xử lý đi, giờ ở đây cũng không có chỗ cho hai vị." Arnole. Feinbird thiện giải nhân ý. Khiến Mộc Lỗi rùng mình, sức quan sát của Arnole điện hạ rất cẩn thận, chỉ bằng động tác nhỏ đã đoán được ý nghĩ của cậu, hạ nhâm hoàng đế của đế quốc Feinbird, người đàn ông có xưng hào đẹp nhất, căn cứ lời Ngạo, là một người rất giỏi diễn kích, lại không ngờ có sức quan sát như vậy, không thể khinh thường, nhưng cậu sợ gì chứ?

"Làm phiền ngài, Arnole điện hạ." Mộc Lỗi trả lời.

"Thế thì đi thôi." Arnole. Feinbird cười, xoay người ẩn giấu tâm tư lướt qua trong mắt, Mộc Lỗi không hề đơn giản, Mộc gia gia chủ xác thực không phải nhân vật dễ đối phó.

Mọi người về hoàng cung, Mộc Lỗi và Âu Dương Ngạo xử lý xong, lại dùng bữa trưa với mấy nhân vật quan trọng của đế quốc Feinbird, chỉ là thời gian quá ngắn, dưới tình huống hữu ý, khoảng cách giữa Mộc Lỗi và ba người khác gần lại.

Bọn họ tán gẫu ở phòng khách nhỏ.

"Hai cậu thật lợi hại, nhà bị hủy ở kình khí của các cậu đi." Galle. Hogar ngậm điểm tâm nói, hoàn toàn bỏ qua hình tượng thân là công tước, "Âu Dương Ngạo, cậu tỷ thí với tôi không dùng toàn lực, đúng không?"

"A, không, tôi..." Thấy Galle. Hogar có chút giận, Âu Dương Ngạo muốn giải thích.

"Hừ, khỏi giải thích, tôi biết mà, tỷ thí với tôi, quần áo cậu không bị hỏng, đâu giống cậu và Mộc Lỗi. Chờ, lần sau, tôi nhất định bắt cậu dùng toàn lực." Galle. Hogar rất hào phóng nói, coi thường cậu à, không sao, ngày nào đó cậu sẽ thắng.

"Là cậu chưa đủ tiêu chuẩn." Wien. Sartoria nói với Galle. Hogar không phục, nhìn Galle. Hogar ngoảnh mặt đi, lại nói với Âu Dương Ngạo: "Nhà lần này không phải luận võ với Galle mà bị hủy, Âu Dương Ngạo, cậu phải tự giải quyết."

"A," Âu Dương Ngạo kêu thảm, "Xúi quẩy. Lỗi, cho tôi mượn tiền." Từ khi cậu trốn khỏi Ốc Lam, cha đã chặt đứt nguồn kinh tế của cậu, tính bức cậu về, đáng tiếc năng lực của cậu không sai, ở trường lấy được học bổng, cuộc sống không xa xỉ lại cũng tàm tạm, nhưng nhà, cậu muốn có nhà tốt như vậy phải xài không ít, giờ tiền tiết kiệm của cậu không đủ.

"Không cho." Biết rõ tình huống của bạn tốt, Mộc Lỗi không mềm lòng, ai kêu tên này tính kế cậu, lấy cậu làm tấm mộc.

"Đừng vậy chứ, Lỗi, cậu xem chúng ta từ nhỏ lớn lên với nhau, tình nghị cỡ nào, tôi giờ gặp trắc trở, cậu giúp tí đi. Đừng quên, nhà tôi cậu phải chịu một bộ phận trách nhiệm." Âu Dương Ngạo từ đáng thương đến uy hiếp.

"Đáng đời." Mộc Lỗi không đồng tình, "Chỉ cần cậu nhận thua với chú Trạch, ngoan ngoãn về làm người thừa kế, tôi tin một căn nhà nhỏ tuyệt đối không thành vấn đề."

"Không, quyết không, tôi muốn cuộc sống tự do." Âu Dương Ngạo kiên quyết lắc đầu.

"Tôi lại hy vọng cậu làm người thừa kế, cậu xem tôi làm gia chủ vẫn có thể tu luyện, mà cậu tự do tự tại bất quá chỉ như tôi, tôi tin khi cậu làm gia chủ, tôi nhất định có thể thắng cậu." Mộc Lỗi ung dung nói.

Nghe bọn họ tán gẫu, người đế quốc Feinbird mới biết, thì ra Âu Dương Ngạo rời nhà trốn đi, hơn nữa là vì việc làm người thừa kế, trách không được khi gặp Âu Dương Trạch kể cho ông nghe Âu Dương Ngạo ở Feinbird đế quốc ông kinh ngạc vậy, bất quá vì trốn tránh quyền lợi mà rời nhà trốn đi, Âu Dương Ngạo rất thú vị.

"Cậu quá đáng." Thật không ngờ, cậu lầm giao tổn hữu, nhìn coi đây là tính toán gì.

"Nhìn cậu thoải mái, tôi khó chịu." Mộc Lỗi thẳng thắn. Được rồi, vì Mộc gia khổ cực làm việc cậu nhận, đây là trách nhiệm của cậu. Nhưng vì sao Âu Dương Ngạo có thể thảnh thơi trốn đi học tập, không gánh vác chứ. Nói chung cậu khó chịu, cậu nhất định phải khiến người này làm gia chủ, sau đó nhìn cậu ta bước vào cuộc sống nước sôi lửa bỏng.

Âu Dương Ngạo không nói gì.

"Cảm tình của các cậu tốt thật." Cười nghe bọn họ vờn nhau, Arnole. Feinbird đặt tách trà in hoa văn màu lam xuống, nói.

"Nghiệt duyên, tôi từ nhỏ lớn lên với cậu ta, không có người bạn nào khác." Mộc Lỗi nói, đáy mắt là hoài niệm. Nếu không phải có Ngạo bên cạnh, cuộc sống trước đây của cậu sẽ không vui vẻ vậy, dù sao cậu có một người cha quá mức cường đại vô tình, muốn được thừa nhận, rồi lại không thể.

"Ê, cái gì là nghiệt duyên chứ?" Âu Dương Ngạo không phục.

"Cảm tình của tứ đại gia tộc vẫn tốt vậy à?" Wien. Sartoria xen vào, rất hiếu kỳ.

"Không sai, dù sao giao tình đã nhiều năm." Mộc Lỗi hàm hồ đáp.

"Này, Mộc Lỗi, cậu trẻ tuổi nhất giữa bốn vị gia chủ, áp lực rất lớn đi." Wien. Sartoria cầm tách trà hỏi.

"Không, các vị trưởng bối khác rất chiếu cố tôi." Mộc Lỗi cười. Wien. Sartoria muốn biết gì đây. Ba nhà khác tuyệt đối không để cậu có áp lực, thủ hạ của Mộc gia mới đầu nghĩ cậu vô lực, rồi dần cũng nhận đồng.

"Cho nên tôi mới nói bốn nhà quan hệ rất tốt, các nền văn minh vũ trụ, rất ít có gia tộc quan hệ như vậy." Wien. Sartoria như tán gẫu giả điên.

"Phải không." Mộc Lỗi cười cười.

"Bất quá, Cao gia vì sao chỉ có một người, phải biết ba nhà khác, Mộc gia thiếu chút, nhưng Cao gia cũng quá loãng đi, chỉ có một thành viên." Bổn gia của Mộc gia thưa thớt, chi thứ không ít, đây là bình thường. Mà Cao gia thì kỳ quái, không có chi thứ, chỉ có một bổn gia gia chủ. Đọc tư liệu điều tra Wien hiếu kỳ, làm gia tộc truyền thừa nhiều năm, bổn gia có thể nhân viên thưa thớt, thậm chí biến mất, nhưng truyền lưu phân gia, không thể đều chết sạch cả đi.

Bàn tay cầm trà bánh của Mộc Lỗi khựng lại, Âu Dương Ngạo cũng đính chính thần sắc.

"Wien công tước biết rất rõ." Mộc Lỗi cười nói, sau đó cầm tách trà.

"Đúng vậy, tính tôi khá hiếu kỳ. Không thể bỏ qua những chuyện kỳ quái, luôn thích tìm tòi. Đây không phải bí mật của Ốc Lam chứ?" Wien cười không ác ý, chỉ là đơn thuần hiếu kỳ, nhưng lời nói cất giấu mũi nhọn. Nhìn hành động của bọn họ, Cao gia nhất định có gì.

"Không phải bí mật." Mộc Lỗi trả lời, lại không cho đáp án.

"À. Thật đáng tiếc." Wien. Sartoria thông minh mà hiểu, Mộc Lỗi sẽ không nói gì, cầm điểm tâm bỏ vào miệng. Bầu không khí có chút nặng nề.

"Âu Dương Ngạo." Galle. Hogar tùy tiện nói, "Nghe nói Ốc Lam có một siêu cấp thiên tài, cậu biết không?" Truyền thuyết liên quan tới thiên tài Ốc Lam, cậu biết, nhưng thế giới này có thiên tài như vậy sao.

"Thiên tài gì?" Âu Dương Ngạo biểu hiện rất bình thường, nhưng đáy mắt có kinh dị, tin tức về người nọ hẳn là bị phong tỏa đi. Wien. Sartoria và Arnole. Feinbird trao đổi nhau một ánh mắt, bọn họ chú ý tới sự bất thường của Âu Dương Ngạo và Mộc Lỗi, tuy rằng rất ngắn, nhưng đáy mắt Âu Dương Ngạo và Mộc Lỗi có kinh ngạc khi việc không nên phát hiện đã bị phát hiện.

"Lúc trước không phải nói, khoa học kỹ thuật của Ốc Lam phát triển cấp tốc như vậy là kế thừa di sản gì đó của đẳng cấp càng cao ư. Bất quá, giờ có người truyền ra tin tức, phía sau Ốc Lam có một siêu cấp thiên tài, tất cả thành tựu hiện tại của Ốc Lam là người nọ mang tới." Galle. Hogar hờ hững nói ra tình báo bí ẩn giữa các cao tầng. "Thiên tài ấy lợi hại sao? Âu Dương Ngạo nếu cậu quen, dẫn tôi đi gặp cậu ấy đi, tôi muốn so với cậu ấy." Đôi mắt Galle. Hogar tỏa sáng.

Lợi hại sao? Đó là sự cường đại không phải dùng lợi hại có thể hình dung, đó là sự cường đại khiến người tuyệt vọng, giai cấp không thể vượt qua.

"Galle, có những thứ không nên vọng tưởng, có những chênh lệch là không thể bù đắp." Nhìn đôi mắt tỏa sáng của Galle, Âu Dương Ngạo không khỏi nhớ tới đã từng bản thân không biết trời cao đất rộng, muốn chạy theo hai người họ, nói.

"Ý gì chứ?" Âu Dương Ngạo nói như rất khinh thường cậu. Galle bất mãn, ngẩng đầu, lại thấy được hồi ức cay đắng ở đáy mắt Âu Dương Ngạo.

Wien. Sartoria và Arnole. Feinbird cũng chú ý tới, trong mắt Mộc Lỗi và Âu Dương Ngạo chợt lóe rồi biến mất ước mơ, còn có sợ hãi.

"Cậu giờ còn không thắng được tôi, so cái gì với siêu cấp thiên tài." Âu Dương Ngạo bị Smart Brain nhắc nhở, biết mình đã nói chuyện không nên nói, vội bổ cứu.

"Thiết, ai nói, chúng ta so lại xem." Galle không phục, tạc mao.

"Tới đây, tôi sẽ cho cậu biết, sự chênh lệch giữa cậu và tôi là không thể bù đắp." Âu Dương Ngạo đồng ý, rồi cả hai quấn lấy nhau.

Ba người còn lại nhàn nhã ngồi ở phòng khách nhìn bọn họ luận võ.

"Thiên tài kia là tồn tại." Wien. Sartoria khẳng định nói.

Mộc Lỗi như không nghe thấy, không có bất kỳ sự đáp lại gì.

Đáp án đã biết, Wien. Sartoria không nhìn sự im lặng của Mộc Lỗi. Siêu cấp thiên tài sao? Thế giới này có rất nhiều thiên tài, từ khi hay Ốc Lam có một thiên tài, cậu không để ý, thiên tài gì có thể khiến Ốc Lam đạt được thành tựu lẽ thường không thể đạt được này, đây nhất định là thủ đoạn giấu diếm. Nhưng nhìn Âu Dương Ngạo và Mộc Lỗi, xem ra thiên tài của truyền thuyết là thật. Thiên tài có thể khiến Ốc Lam đạt được thành tựu như vậy, có thể xưng là độc nhất vô nhị, cậu rất muốn gặp, siêu cấp thiên tài của Ốc Lam. Xem ra phải bảo thủ hạ ở Ốc Lam cố gắng lên, cậu muốn biết chân diện mục của vị thiên tài này. Lòng hiếu kỳ của cậu rất nặng.

Arnole. Feinbird không nói lời nào, chuyên tâm nhìn luận võ, lúc này Âu Dương Ngạo dễ dàng giải quyết Galle, Âu Dương Ngạo đắc ý, Galle uể oải, rõ ràng khắc lên đôi mắt đạm mạc mạc màu xám, không hề gợn sóng. Không ai biết cậu đang nghĩ gì.

...

Thâm Uyên Chi Liêm

074 | Nghênh tiếp

"Wien, người Ốc Lam sắp tới đi?" Khi Âu Dương Ngạo và Galle. Hogar về phòng khách, Arnole. Feinbird hỏi Wien. Sartoria.

"Giờ sao, sắp rồi." Wien. Sartoria quên tính thời gian.

"Người Ốc Lam gì vậy?" Âu Dương Ngạo định nghỉ ngơi một lát, đã nghe bọn họ nói.

"A, hôm nay người tham dự điển lễ của Ốc Lam sẽ tới, cậu không biết ư?" Galle. Hogar vừa thua thấy phản ứng của Âu Dương Ngạo nói, "Chúng tôi định đi đón bọn họ."

"Phải không, vậy tôi không quấy rầy các vị, tôi và Lỗi về trước." Biết lần này Ốc Lam có người tới, Âu Dương Ngạo định trốn, cậu biết cha nhất định sẽ tới, dù sao cậu ở đây không phải sao? Nhất định là tới bắt cậu về, cậu quyết không buông tha cuộc sống tự do này, quyết không rơi vào địa ngục văn kiện như những người khác.

"Cậu có thể về đâu chứ?" Mộc Lỗi mở miệng, "Đừng quên, nhà cậu đã bị hủy. Arnole điện hạ, nếu là người Ốc Lam, không ngại tôi và Ngạo đi đón đi." Bắt lấy Âu Dương Ngạo định chạy trốn, Mộc Lỗi hữu lễ hỏi.

"Đương nhiên." Arnole. Feinbird trả lời. Ra vẻ có thú vị đây.

"Không, tôi không đi." Âu Dương Ngạo giãy dụa, đáng tiếc giãy không ra, một mình Lỗi đã rất khó làm, Galle. Hogar xem náo nhiệt cái gì.

"Chúng ta đi thôi." Giúp Mộc Lỗi bắt lấy Âu Dương Ngạo, Galle. Hogar nói với hai người còn lại. Hừ, nhìn Âu Dương Ngạo gặp rắc rối cậu vui vẻ, ai bảo Âu Dương Ngạo không nghiêm túc so với cậu, cậu không tiến bộ, nhất định là vì Âu Dương Ngạo không nghiêm túc, làm cậu không thể đột phá.

Mọi người tiến về phía không cảng.

Khi bọn họ tới, không cảng có không ít người. Tân quý Liên Minh tới đế quốc Feinbird vốn đã là tin tức, không ít ký giả tụ tập bên ngoài, đế quốc Feinbird là quốc gia đế chế, cũng là độc tài, sự tự do của ký giả bị hạn chế, chỉ có thể đứng đấy.

Đoàn xe hộ tống của hoàng thất là chuyên dụng, càng miễn bàn đoàn xe hộ tống của hạ nhậm hoàng đế, xe của bọn họ vừa tới, đã bị các phóng viên chụp hình. Xem ra tin tức chủ đề đêm nay có, là hữu nghị giữa Liên Bang Ốc Lam và đế quốc Feinbird, hạ nhậm hoàng đế thân nghênh đại biểu.

Đoàn xe hộ tống của hoàng thất không bị ký giả vây bọc, từng có ký giả tự ý làm vậy, bị giết, có người đưa ra kháng nghị, đáng tiếc bị bao phủ dưới uy áp của hoàng thất, từ đó đối với thành viên hoàng thất của quốc gia đế chế này, các phóng viên tự giác duy trì khoảng cách, dù sao thành viên hoàng thất đại biểu là pháp luật tối cao, giết tiểu ký giả như bọn họ căn bản không cần phụ trách, ai cũng không muốn chết, lại là chết không giá trị.

Vào đại sảnh, quan viên Ốc Lam đóng tại đế quốc Feinbird đã tới, nhân viên hoan nghênh của đế quốc Feinbird nhận được tin biết hạ nhậm hoàng đế Arnole. Feinbird điện hạ sẽ trình diện, thanh tràng rất sạch sẽ, ngoại trừ nhân viên hai bên, không còn người dư thừa.

Thấy Arnole. Feinbird điện hạ, cung kính khom người hành lễ, đây là tôn trọng hoàng thất, chỉ có quốc gia đế chế còn giữ lễ tiết như vậy, trường hợp trọng yếu như đại điển vân vân đế quốc Feinbird có thể có lễ quỳ, đương nhiên không phải người của đế quốc Feinbird có thể không cần hành lễ.

Không bao lâu sau, đội tàu Ốc Lam xuyên qua tinh lộ xuất hiện ở không cảng Findor.

Âu Dương Trạch làm chấp chính quan biết hoàng đế sắp kế nhiệm của đế quốc Feinbird tới đón, không dám bày giá, cấp tốc xuống phi thuyền với mọi người.

"Thật không ngờ ngài sẽ tới, chúng tôi rất vinh hạnh." Âu Dương Trạch cười chào hỏi.

"Ốc Lam và đế quốc Feinbird là minh hữu, tôi sao có thể không trình diện, hơn nữa tôi và lệnh công tử còn là bạn." Trên khuôn mặt mỹ lệ của Arnole. Feinbird mang theo nụ cười khiến người mê muội, mọi người nhìn tâm thần có chút dao động, đẹp quá, vì sao lại là nam?

"Tôi cũng không ngờ, điện hạ quen với khuyển tử." Âu Dương Trạch hồi hồn rất nhanh, sau đó thấy Mộc Lỗi, và Âu Dương Ngạo định trốn phía sau, "Ngại quá, điện hạ có thể dung tôi nói chuyện với khuyển tử chứ."

"Đương nhiên." Arnole. Feinbird cười xem kịch vui.

"Chú Trạch." Mộc Lỗi kéo Âu Dương Ngạo, đương nhiên có sự giúp đỡ của Galle. Hogar, mọi người đều làm như không thấy hành động bất nhã của Hogar công tước.

"Lỗi, sao cháu lại tới đây?" Âu Dương Trạch nhìn Mộc Lỗi nói.

"Ngạo mời cháu, hơn nữa làm Mộc gia gia chủ xuất phát từ coi trọng cháu cũng nên tới. Chú Cách, chú Liệt, còn có chú Sát cũng tới à." Mộc Lỗi thấy ba vị trưởng bối vội chào hỏi. Sao ba vị này đều tới đây, Ốc Lam không ai quản ư. Mộc Lỗi nghi hoặc.

"Lát nữa cháu sẽ biết." Âu Dương Trạch rất bất đắc dĩ, "Ngạo, thấy cha không chào hả." Giọng Âu Dương Trạch đổi thành đùa giỡn.

"Cha." Hết cách rồi, Âu Dương Ngạo lên tiếng, "Chú Cách, chú Liệt, chú Sát."

"Ngạo, cháu chạy nhanh thật đấy." Lý Thiên Cách nói, "Rất giỏi nha? Cao tài sinh của đế quốc Feinbird? Trạch, người thừa kế của cậu không sai."

"Đúng vậy, con cũng học đủ rồi, nên về Ốc Lam thôi, hạm đội Ốc Lam cha để lại một chi cho con, làm cho tốt." Vẫn không bắt thằng bé về, là tính để thằng bé học xong, phải biết sau khi Ốc Lam vào vũ trụ, vũ khí rất tiên tiến, nhưng kinh nghiệm chỉ huy hạm đội có thể nói là 0, trận chiến lần trước, là dựa vào tính năng vũ khí chống cự, cuối cùng vẫn là Oresia đứng ra mới lật lại bàn thắng.

"Cha tính kế con." Âu Dương Ngạo hiểu, vì sao Âu Dương Trạch vẫn không tới bắt cậu, thì ra đã tính xong.

"Đấu với cha, Ngạo, con còn kém lắm." Âu Dương Trạch đắc ý nhìn Âu Dương Ngạo.

"Con không về." Âu Dương Ngạo giãy dụa.

"Vô dụng, lần này con về chắc rồi." Giọng Âu Dương Trạch chắc chắn.

"Con nói không về thì không về." Âu Dương Ngạo chơi xấu. Ai có thể miễn cưỡng cậu, cậu phải phản kháng.

"Hai người họ tới rồi." Âu Dương trạch nói đến đây, giọng là nghiêm túc.

Âu Dương Ngạo rùng mình, sẽ không là, sẽ không là bọn họ đi. Mộc Lỗi cũng kinh ngạc nhìn Âu Dương Trạch, sao bọn họ lại tới đây. Bầu không khí vào giờ khắc này quỷ dị trầm mặc. Mà Mộc Lỗi và Âu Dương Ngạo cũng chú ý tới, trong đội ngũ có vài người là bộ đội chuyên chúc của người kia. Không thể nào, bọn họ quả thật tới đây, đế quốc Feinbird chọc bọn họ sao?

Cả hai nhìn người đế quốc Feinbird, trong mắt có đồng tình sâu sắc.

"Sao vậy?" Galle. Hogar cách bọn họ gần nhất, cảm giác được bầu không khí thay đổi. Không phải thoải mái, mà là áp lực. Hơn nữa ánh mắt của Âu Dương Ngạo và Mộc Lỗi là gì, đồng tình? Thương hại?

"Có gì sai sao?" Phát hiện ánh mắt của bọn họ Wien. Sartoria hỏi, vì sao dùng ánh mắt này nhìn mọi người.

Arnole. Feinbird càng là trầm tư, làm cường giả cấp mười bốn đỉnh phong, cậu rõ ràng cảm ứng được tu vi của những người này không kém, là thực lực Ốc Lam ẩn dấu? Vì sao lần này lại xuất hiện? Cậu cũng không bỏ qua, Mộc Lỗi và Âu Dương Ngạo trở nên kỳ quái là khi Âu Dương Trạch nhắc tới hai người họ? Hai người họ là ai?

"Không, không có gì." Âu Dương Ngạo và Mộc Lỗi lắc đầu.

"Nghĩ vớ vẩn cái gì, chỉ là buồn chán mà thôi." Âu Dương Trạch biết suy nghĩ của bọn họ, khi anh hay tin hai người họ muốn đi theo, cũng là nghĩ vậy, đế quốc Feinbird chọc bọn họ sao? Anh hỏi, một người trong đó nói, y buồn chán.

Buồn chán? May mắn chỉ là buồn chán. Cả hai thở dài, sau đó lập tức phản ứng lại, không đúng, buồn chán cũng không tốt, chỉ cần bọn họ buồn chán, nhất định có người thảm. Đế quốc Feinbird là vật hi sinh lần này ư? Đồng tình trong mắt càng tăng.

"Ngạo, lần này cháu về chứ?" Lý Thiên Cách hỏi.

"Về, lần này cháu về với mọi người, giờ sao?" Đáp án của Âu Dương Ngạo thay đổi rất lớn. Cậu không muốn ở lại đây, ở đây sẽ trở nên rất đáng sợ.

"Các vị, còn định đứng đây bao lâu?" Wien. Sartoria không rõ đã xảy ra chuyện gì, khiến Âu Dương Ngạo vừa nãy còn chơi xấu, lập tức đòi về. Chỉ là bọn họ đứng đây đã lâu rồi, có gì cần nói về chỗ ở hãy nói.

"Rất xin lỗi, Sartoria công tước." Âu Dương Trạch lập tức xin lỗi, vỗ đầu Âu Dương Ngạo nói. "Thấy tiểu tử ngốc này, có chút vong hình."

"Vậy chúng ta có thể đi rồi chứ." Arnole. Feinbird chen vào một câu.

"Xin lỗi, điện hạ, có thể chờ tí nữa sao? Người của Ốc Lam chưa tới đủ." Âu Dương Trạch biểu thị áy náy với Arnole. Feinbird, hai người họ anh không thể quản.

"A. Còn có người chưa tới?" Arnole. Feinbird hỏi, cao tầng Ốc Lam chỉ có mấy người này, vậy là hai người họ vừa nãy nhắc tới?

"Đúng vậy." Âu Dương Trạch trả lời.

"Wien, gọi không cảng mở tinh lộ." Ốc Lam vừa tới, tinh lộ đã đóng, nếu có phi thuyền còn kẹt trong tinh lộ, tinh lộ không mở, là ra không được.

"Không cần, Feinbird điện hạ." Âu Dương Trạch nói, hai người họ không đi tinh lộ.

"Không cần?" Wien. Sartoria nhìn Âu Dương Trạch, "Lẽ nào, Ốc Lam định vi phạm ước định? Tự ý mở tinh lộ?" Lời này rất nguy hiểm, nếu Ốc Lam làm vậy sẽ trở thành công địch.

"Xin Sartoria công tước yên tâm, Ốc Lam tuyệt đối không có suy nghĩ vi phạm ước định." Âu Dương Trạch nghiêm túc nhìn Wien. Sartoria. "Điện hạ, xin cho phép phi thuyền Ốc Lam vào." Hai người họ không quan tâm, nhưng anh quan tâm.

"Được." Arnole. Feinbird đồng ý, Ốc Lam hãy để tôi xem xem các vị muốn chơi trò gì.

"Lòng dạ của ngài khiến tôi bội phục." Âu Dương Trạch ca ngợi, dưới tình huống không biết mục đích của đối phương, còn đồng ý, ý chí của Arnole. Feinbird không giống bề ngoài, keo kiệt như nữ nhân, đáng tiếc, không biết lần này ngài có thể lẫn qua độc thủ của hai người họ không.

Làm chấp chính quan của Ốc Lam, anh không hy vọng Feinbird xuất hiện lãnh tụ anh minh, nhưng kết cục cuối cùng của Arnole. Feinbird không phải anh có thể quyết định, tất cả phải xem hai người họ có tính toán gì. Ai, anh rất muốn rời đi, anh không muốn thấy cảnh tượng huyết tinh tàn khốc như vậy nữa. Tinh cầu xinh đẹp nhất vũ trụ, sau lần này, có thể tồn tại ư? Này Findor mỹ lệ, sự mỹ lệ của ngươi không thể đả động hai người vô tình lãnh huyết kia đâu.

...

Thâm Uyên Chi Liêm

075 | Tới rồi

Theo sự chờ đợi, một chiếc phi thuyền màu bạc đột nhiên tiến vào phạm vi không cảng, xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Đế quốc Feinbird lấy nghệ thuật trứ danh, thấy chiếc phi thuyền này cũng không khỏi ca ngợi, đây quả thật là tác phẩm nghệ thuật, dù là tọa hạm đẹp nhất của hoàng thất đế quốc cũng không sánh bằng. Hạm thân lưu sướng, ám văn màu tím cất giấu huyền diệu, hoa lệ lại không đường hoàng. Thật không ngờ Ốc Lam vẫn có nghệ thuật như vậy. Vài người Feinbird hèn mọn Ốc Lam như nhà giàu mới nổi, không biết mỹ cảm bắt đầu đổi mới.

Arnole. Feinbird và Wien. Sartoria che đi khiếp sợ, trao đổi nhau một ánh mắt. Chiếc phi thuyền này xuất hiện không phải thông qua tinh lộ, cũng không phải tinh môn, là không gian khiêu dược. Làm cao tầng bọn họ từng nghiên cứu, sau cấp mười lăm, có thể bằng thân thể đứng giữa vũ trụ, có thể xuyên qua tinh môn, nhưng bước vào không gian khiêu dược vẫn có cực hạn. Nói cách khác trên chiếc phi thuyền này tồn tại cao thủ đã vượt qua cấp mười lăm đại sư, đây là thực lực Ốc Lam che giấu sao?

Galle. Hogar buông ra bàn tay giữ chặt Âu Dương Ngạo, nghiêm túc nhìn phi thuyền, cậu là thiên tài quân sự, biết rõ sự đáng sợ của chiếc phi thuyền đột nhiên xuất hiện này. Ốc Lam? Quả nhiên vượt qua sức tưởng tượng.

Chú ý thấy sự nghiêm túc của Galle. Hogar, nhìn sự thay đổi của người vẫn như một đứa trẻ không lớn lên này, Âu Dương ngạo biết đây mới là chân chính Hỏa Diễm Chi Sư. Nhưng thì sao nào, đối hai người họ mà nói, không có ý nghĩa, sự cường đại của hai người họ đã không thể hình dung, thế giới này không có gì uy hiếp được bọn họ, không có. Muốn động thủ với bọn họ, cuối cùng đều trở thành thi thể, bị bọn họ giẫm nát dưới chân.

"Tàu Edgar." Thân là người Ốc Lam, ai không nhận ra tọa hạm riêng của điện hạ, những người Ốc Lam không biết tin hai vị kia tới bắt đầu kinh hô. Mà hành động thất thố như vậy khiến người Feinbird chú ý.

"Chấp chính quan đại nhân, lẽ nào, hai vị kia cũng tới?" Một quan viên đóng tại đế quốc Feinbird hỏi, biểu tình là kích động và sùng kính.

"Bọn họ tới rồi." Âu Dương Trạch tuyên bố.

Sau đó, người của đế quốc Feinbird phát hiện người Ốc Lam bắt đầu chỉnh lại quần áo, bất kỳ tỳ vết gì cũng bị lấy ra, người bị lấy ra còn không tức giận, tiếp tục chỉnh lại, biểu tình nghiêm túc, trật tự mà đứng, chú trọng lễ nghi hơn cả Feinbird thân là quốc gia đế chế.

"Ổn rồi chứ? Lỗi." Luôn kiệt ngạo Âu Dương Ngạo cũng vậy, quy củ sửa lại quần áo.

"Tóc hơi rối." Mộc Lỗi nhìn một hồi nói.

"Phải không? Chú Cách, cháu biết chú có mang lược, mượn dùng tí." Âu Dương Ngạo nói với Lý Thiên Cách. "Cảm ơn." Cầm lược, giao cho Lỗi, nhờ cậu chải giúp.

"Được rồi. Ngạo, trên người tôi có gì sai không?" Giúp bạn tốt xong, Mộc Lỗi cũng hỏi.

Âu Dương Ngạo dạo qua Mộc Lỗi một vòng, "Không vấn đề."

"Vậy là tốt." Mộc Lỗi thở phào nhẹ nhõm, sau đó đứng nghiêm cùng Âu Dương Ngạo.

Người Ốc Lam đang làm gì? Người của đế quốc Feinbird kinh ngạc, có cần thận trọng vậy không? Người của đế quốc Feinbird gặp hoàng đế cũng không khẩn trương vậy. Vừa nãy chấp chính quan Ốc Lam tới, cũng không thấy người Ốc Lam như vậy, trên chiếc phi thuyền màu bạc kia là ai? Người của đế quốc Feinbird sao không nghi hoặc hiếu kỳ.

"Uy, Wien, bọn họ uống lộn thuốc à?" Galle bị hành động của bọn họ kéo về từ trầm tư, đối với những chuyện ngoài quân sự và vũ lực cậu không hiểu lắm, hỏi người bạn thông minh tể tướng Feinbird Wien. Sartoria.

"Có đại nhân vật tới rồi." Wien. Sartoria trả lời bạn tốt.

"Đại nhân vật?" Galle. Hogar không hiểu.

"Đại nhân vật siêu việt cấp đại sư." Arnole. Feinbird giải thích.

"Siêu việt đại sư!" Galle. Hogar kinh hô, đã có người đạt được cấp bậc này? Sao không nghe thấy?

"Có thể tiến hành không gian khiêu dược, ngoại trừ siêu việt cấp đại sư, còn có thể là gì?" Wien. Sartoria nói, sau đó thấy trong mắt Galle. Hogar nổi lên sùng bái.

"Bọn họ ra rồi." Arnole. Feinbird nhìn người ra phi thuyền.

Đó là hai người mặc đồ đen, cùng một kiểu dáng. Một người có dung mạo tuấn mỹ gọi người đố kỵ, mái tóc và đôi mắt màu đen, dù là đế quốc Feinbird mỹ mạo trứ danh cũng phải tán thưởng người đàn ông này, hắn là một người đàn ông đủ để sánh ngang với Arnole. Feinbird, chỉ là dung mạo Arnole. Feinbird như nữ tử, không giống hắn sở hữu mị lực không thể bỏ qua của cánh mày râu, đủ để mọi người phụ nữ điên cuồng mê luyến, quỳ gối dưới chân. Hơn nữa khí chất băng lãnh, khắc vào lòng người, không thể xem nhẹ, không cần nói rõ cũng có thể để người hiểu, người đàn ông này trời sinh là quân vương, quân lâm chúng nhân. Arnole. Feinbird không khỏi đố kị nhìn hắn, hắn càng giống một người đàn ông, cũng càng giống hoàng đế hơn cậu, khiến Arnole. Feinbird luôn khổ não tướng mạo của mình sao không ước ao. Dời mắt, nhìn một người khác.

Rất khác, y mặc quần áo hệt như người đàn ông tựa đế vương kia, cũng là tóc đen, mắt đen. Không có dung mạo gọi người đố kỵ như người bên cạnh, lớn lên rất bình thường, nhiều nhất là thanh tú, nhưng đứng cạnh người đàn ông đế vương không hề có cảm giác không thích hợp gì. Trầm tĩnh, là cảm giác y bày ra. Nếu nói người đàn ông đế vương là băng sơn, vậy y là thâm đàm, trầm tĩnh không gợn.

Nơi hai người đi qua, người Ốc Lam khom người hành lễ, khiêm cung hơn cả khi yết kiến hoàng đế của đế quốc Feinbird. Hai người này là kiêu ngạo của Ốc Lam, sự tồn tại Ốc Lam không dám vi phạm, sáng lập địa vị Ốc Lam giờ đang đạt được. Nguyên soái của Ốc Lam Chiến Thần bệ hạ Mộc Linh Hạo, thiên tài kỳ tích của Ốc Lam, người phát minh khoa học kỹ thuật, trưởng tử của Chiến Thần bệ hạ, Mộc Cảnh điện hạ.

Bọn họ rất nhanh tới trước mặt bọn Âu Dương Trạch.

"Cha, anh." Mộc Lỗi lên tiếng.

"Thầy, anh Cảnh." Âu Dương Ngạo thu hồi kiệt ngạo, cung kính gọi.

Gật đầu với cả hai, cũng không nhiều lời.

Mộc gia còn có hai người như vậy. Nghe xưng hô của Mộc Lỗi, đáy mắt Wien. Sartoria lóe lên tinh quang.

"Tên?" Tới trước mặt Arnole. Feinbird, Cảnh nhàn nhạt hỏi. Đôi mắt màu đen cứ thế khắc vào đôi mắt màu xám bạc, nhìn thấu tất cả, Arnole. Feinbird vô thức né tránh. Lần đầu tiên, cậu né tránh tầm mắt của một người.

"Cảnh Nhi." Mộc Linh Hạo không vui ôm Cảnh vào lòng, Cảnh Nhi của hắn có hứng thú với người khác?

Ôn nhu trong nháy mắt khiến mọi người không thể phản ứng lại, đây là người đàn ông như băng sơn của vừa nãy, không hề giống nha? Người Ốc Lam làm như không thấy, đại bộ phận Ốc Lam đều biết Chiến Thần bệ hạ sủng ái nhất là trưởng tử, đối với Cảnh điện hạ ôn nhu là rất bình thường. Chân chính biết quan hệ của hai người tuyệt đối không dám quấy rầy, đó là tai nạn chết người.

Mộc Linh Hạo bố thí nhìn thoáng người bị Cảnh hỏi, ừ, một người đàn ông rất đẹp, không phải nguyên nhân khiến Cảnh Nhi quan tâm. Cẩn thận nhìn lại, thì ra là vậy. Sức thấy rõ của hắn và Cảnh Nhi, vẫn kém tí. Cảnh Nhi là giỏi về phân tích tính toán nhất trong Vô Xá, số liệu của một người y liếc mắt đã nhìn ra, tuy rằng không quá hiểu lòng người, rất đơn thuần.

"Vị này, ngài không thấy hành động của ngài rất không lễ phép sao? Trước khi hỏi tên người khác, nên báo tên của mình." Wien. Sartoria mở miệng. Vừa dứt lời, một tiệt tóc bên tai đã bị tước rớt, kế cậu thấy được một đôi mắt băng lãnh, đông lại linh hồn. Lần đầu tiên cậu cảm giác trí tuệ cậu dẫn cho rằng ngạo trước mặt người đàn ông băng lãnh này không đáng nhắc tới.

Đứng cạnh Wien. Sartoria, Arnole. Feinbird và Galle. Hogar cảnh giác nhìn Mộc Linh Hạo, những người khác của đế quốc Feinbird không chú ý tới. Người này mạnh thật, không thể phản ứng gì cả, chỉ cần hắn nguyện ý, hắn có thể giết bọn họ một cách dễ dàng. Đây là siêu việt cấp đại sư sao?

"A, sếp Linh, tôi giới thiệu cho hai người." Âu Dương Trạch vội chạy ra hoà giải, anh cũng không muốn vừa tới Findor, nơi đây đã biến thành huyết hải.

"Cảnh, người cháu hỏi là hạ nhậm hoàng đế của đế quốc Feinbird, Arnole. Feinbird điện hạ." Âu Dương Trạch giới thiệu mục tiêu chủ yếu.

Nghe được đáp án Cảnh thu hồi tầm mắt, nói với Mộc Linh Hạo ôm mình, "Cha, buông ra." Y phải đi nữa, không cần Mộc Linh Hạo ôm, bằng không đi sao được. Mộc Linh Hạo nghe Cảnh nói, không nỡ buông, nắm lấy tay Cảnh. Cảnh không cự tuyệt, khuôn mặt Mộc Linh Hạo có ý cười, làm hắn càng thêm mê người, hơn cả Arnole. Feinbird.

"Khái, vị này là tể tướng của đế quốc Feinbird, Wien. Sartoria công tước." Âu Dương Trạch vờ ho, kéo về thần chí của mọi người, mị lực của sếp Linh ngày càng lớn.

"Vị này là tướng quân của đế quốc Feinbird, Galle. Hogar công tước." Âu Dương Trạch tiếp tục giới thiệu.

Mộc Linh Hạo và Cảnh không có ý chào hỏi.

Âu Dương Trạch biết tính họ, vội xoay người giới thiệu với ba người của đế quốc Feinbird. "Vị này là nguyên soái Ốc Lam, Chiến Thần Mộc Linh Hạo, tiền nhiệm gia chủ Mộc gia, cũng là người sở hữu vệ tinh vũ khí của Ốc Lam, Oresia."

Tiền nhiệm gia chủ của Mộc gia? Ốc Lam còn có nguyên soái? Người sở hữu vệ tinh vũ khí cường đại kia? Đó không phải của chính phủ? Thì ra là thuộc về tư nhân! Vũ khí cường đại như vậy là sở hữu tư nhân! Ba người của đế quốc Feinbird nghe xong không khỏi kinh ngạc, nhìn sự kính cẩn chấp chính quan Âu Dương dành cho người này, chỉ biết hắn ở Ốc Lam nhất định là nhân vật cường lực, bằng vào vệ tinh vũ khí, Ốc Lam không ai có thể phản đối, người này là người nắm giữ phía sau màn của Ốc Lam? Thông minh như bọn họ thoáng cái phân tích ra địa vị hiện tại của Mộc Linh Hạo.

"Vị này là trưởng tử của nguyên soái, Mộc Cảnh điện hạ." Giới thiệu Cảnh Âu Dương Trạch tuyệt không dám qua loa.

"Mộc Cảnh điện hạ? Mộc gia là hoàng tộc?" Wien. Sartoria hỏi.

"Không, đây là tôn xưng, như sếp Linh được xưng là Chiến Thần bệ hạ vậy." Âu Dương Trạch giải thích.

Chiến Thần bệ hạ? Mộc Cảnh điện hạ? Từ xưng hô của bọn họ có thể biết bọn họ có danh vọng thế nào ở Ốc Lam, ngoại giới dĩ nhiên chưa từng hay. Tất cả những người vào Ốc Lam đều không ai nghe thấy về hai người này, Ốc Lam đoàn kết đến trình độ như vậy, giấu diếm tồn tại của cả hai. Arnole. Feinbird và Wien. Sartoria bị suy đoán này kinh hãi, quốc gia đoàn kết như vậy, không thể tồn tại.

"Vậy Mộc Lỗi, là Lỗi điện hạ?" Galle. Hogar hiếu kỳ hỏi.

"Tôi, không phải." Mộc Lỗi không biết giải thích thế nào, cậu căn bản không có tư cách được nhận xưng hô như vậy, có một số việc không thể nói rõ, cậu chỉ có thể nói không phải.

"Hogar công tước hiểu lầm rồi." Âu Dương Trạch vội nói, "Xưng hô Cảnh điện hạ, là người Ốc Lam tôn trọng Cảnh, cũng là khẳng định thành tựu của Cảnh."

Thành tựu gì có thể khiến quốc gia dân chủ như Ốc Lam dùng xưng hô đế chế?

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com