Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

091 ~ 093

Thâm Uyên Chi Liêm

091 | Chiếu lệnh

"Đây là thuyết minh." Giữa bầu không khí khẩn trương ấy, Raphael ưu nhã nói, giao thuyết minh trên tay cho Arnole. Feinbird. Cũng dời đi lực chú ý của mọi người. Được rồi, còn có hai người này, ánh mắt tham lam của bọn họ, chuyển về phía hai người ngồi trên ghế, hai người có thể lấy ra tấm tinh đồ.

Bọn Arnole. Feinbird nhẹ cả người, buông nỗi lòng khẩn trương xuống, Arnole. Feinbird vội nhét vật trên tay và bản thuyết minh Raphael đưa vào tay áo. Có hai người này, bọn họ không cần lo lắng, không, phải lo lắng, vạn nhất có kẻ đui mù chọc bọn họ, chết ở đây thì làm sao. A, vẫn chuẩn bị đi, vạn nhất khai chiến.

Chú ý thấy tầm mắt của mọi người, Mộc Linh Hạo lạnh lùng nở nụ cười, phóng ra khí thế, chỉ có một chút, mọi người đã sợ hãi quỳ xuống, linh hồn cũng kinh khủng run lên, cả người đạt được cấp mười lăm cũng không khỏi quỳ một gối, tốt hơn người khác tí. Như còn ngại thiếu, Cảnh cũng tản ra khí thế, hắc ám quyết tuyệt, những người yếu ớt, thậm chí hôn mê bất tỉnh, hạnh phúc không cảm nhận được khí thế kinh khủng này. Nếu nói Mộc Linh Hạo là tuyệt đối băng lãnh, đông lại linh hồn, vậy Cảnh là tuyệt vọng thâm uyên, thậm chí linh hồn đều bị thôn phệ.

Sao đã quên chứ, còn có hai nhân vật kinh khủng này, không nói thực lực hiện tại biểu hiện, chỉ là Oresia có thể tiến hành không gian khiêu dược đã rất phiền toái. Về phần thiên tài kia, ai biết y có vũ khí càng kinh khủng gì khác không.

Edian. Hogar quỳ trên đất, cắn chặt môi mình, khiến thân thể bình tĩnh lại, không thể, không thể khuất phục thêm nữa. Đây, đây là lực lượng khiến em cô, chú ý cẩn thận, cúi đầu bái sư sao, mạnh quá, mạnh đến không thể mường tượng được, chỉ là khí thế đã bắt cô thần phục chịu thua.

Merck. Sartoria cũng quỳ trên đất, không giống Edian. Hogar, anh tùy ý thân thể mình run rẩy, cảm nhận được lực lượng cường đại áp bách, gian nan ngẩng đầu, nhìn hai người uy áp toàn trường, đây là lực lượng khiến anh trai thay đổi tư duy, quả nhiên rất mạnh, cả người không để tâm tu luyện như anh, cũng bắt đầu có ý nghĩ truy đuổi. Anh muốn sở hữu sự cường đại như vậy, bất kỳ ai, chỉ cần là đàn ông sẽ có dã tâm. Anh ơi, là vì thế nên anh mới bái người này làm thầy? Có lẽ em đã rõ, sự cường đại như vậy quả thật ai cũng muốn có.

Những người xem trực tiếp, liên tiếp bị dọa ngây người, một khắc trước còn thấy hai người khiến đại điển hôm nay xảy ra đại biến, xuyên qua màn hình bọn họ nháy mắt cảm giác được khí thế khiến mình kinh khủng, chưa kịp rõ chuyện gì, vì sao màn hình đã chỉ vào mặt đất, hiện trường đã thế nào rồi.

"Không biết tự lượng sức mình." Lãnh âm trào phúng mang theo coi rẻ, khiến bất luận là ở hiện trường, hay trước màn ảnh đều rùng mình. Người ở hiện trường quỳ càng thấp, như muốn khẩn cầu sự khoan thứ.

"Về thôi." Không định nhìn tiếp bọn ngu xuẩn này, Cảnh nhàn nhạt nói. Cũng khiến uy áp kinh khủng ở hiện trường biến mất. Những người này, chưa có tư cách để y động thủ.

"Được, Cảnh Nhi chúng ta về thôi." Lãnh âm lãnh đạm trào phúng giờ khắc này hóa thành ôn nhu, khiến người nghe nhất thời không hồi được thần, đây và vừa nãy là một người sao?

Không có khí thế kinh khủng áp chế, mọi người bò dậy, tuy đầu gối vẫn nhịn không được run rẩy, bất quá cuối cùng có thể đứng, vừa nãy bọn họ đứng cũng không được. Khí thế lạnh lẽo như đặt đao lên cổ, thiếu chút không cẩn thận sẽ chết. Còn có khí thế hắc ám kia, khiến người tuyệt vọng như rơi vào thâm uyên, bò cũng không nổi. Bất kỳ cái nào cũng thật đáng sợ.

Mọi người chỉ dám trộm liếc. Khiến Âu Dương Trạch và Lý Thiên Cách rất muốn cười, bọn họ trải qua không ít uy áp như vậy, tuy vẫn không thể phản kháng, nhưng khôi phục rất nhanh, thấy hành động này, bọn họ như thấy được Liên Bang Ốc Lam rất nhiều năm trước, sau khi Cảnh hủy diệt Nguyệt Cầu, ở hội nghị thay đổi Ốc Lam, ra vẻ cũng là vậy, chỉ dám lén nhìn con người kinh khủng kia.

Mọi người trộm liếc, camera lại ngắm chuẩn, người xem trực tiếp rốt cục thấy rõ hình ảnh. Thấy rõ động tác.

Bọn họ đứng dậy, cứ thế ở đại điện, thậm chí không nhìn mọi người.

Cảnh vươn tay, khẽ lướt qua không khí, một cái khe màu đen rất nhỏ xuất hiện ở phạm vi tầm mắt. Đây là gì, quên đi sợ hãi vừa rồi, lòng hiếu kỳ của nhân loại bắt đầu chiếm thượng phong.

Hai tay duỗi vào khe, một động tác xé mở, khe thành lớn, đủ để dung nạp một người ra vào. Hành động rất nhẹ, nhưng sắc mặt người ở đây thay đổi. Nháy mắt khe bị giật ra, bọn họ cảm giác được áp lực truyền ra từ đó, chấn động quá đáng sợ, năng lượng vốn không thể cảm giác như hóa thành thực chất, nhận thấy rõ ràng, đây là chấn động của năng lượng.

Không nhìn chúng nhân, Cảnh dẫn đầu vào, Mộc Linh Hạo theo sát, Raphael biến mất. Chỉ để lại những người không hồi được thần. Một hồi lâu, một người kinh hô, đánh vỡ trầm mặc.

"Cậu ta, xé rách không gian." Chất giọng này kinh ngạc lại hàm chứa sợ hãi. Đối với không gian, người ở đây đều rõ, sau khi bước vào nền văn minh tinh tế, vì sở hữu tốc độ nhanh hơn, bất luận là nền văn minh trình độ gì cũng cần phải hiểu không gian. Ốc Lam đột nhiên quật khởi, tinh lộ xuất hiện, tinh môn lợi dụng. Có thể nói đều là sử dụng không gian, giống nhau ở điểm, muốn sử dụng không gian cần một số năng lượng cực lớn, tinh lộ thì thôi, chỉ là mở thông lộ ở hai điểm, mà năng lượng tinh môn cần lại rất khổng lồ, nhưng có thiết kế ổn định, năng lượng năng nguyên tinh cung ứng không ngừng, có thể thực hiện được, mấy thứ này là ứng dụng thô thiển của không gian, tuy nói thô thiển, nhưng sau khi Ốc Lam xuất hiện, các quốc gia vũ trụ mới chính thức dùng được kỹ thuật ấy, nhưng chúng cũng chỉ là xuyên qua không gian. Không giống xé rách không gian, xé rách không gian trong sự nhận thức của các quốc gia vũ trụ là không thể nào, không gian không phải tờ giấy, sao có thể bị xé rách, từng có một học giả nhắc tới xé rách không gian, bị các khoa học gia chê cười hồi lâu, dù rằng không gian có thể bị xé rách, nhưng năng lượng hành vi này cần, là một con số quá đáng sợ, dựa theo vị học giả kia tính toán, dù là sử dụng tất cả năng nguyên của một quốc gia cũng chỉ có thể mở ra một vết nứt lớn chừng ngón út, căn bản vô dụng.

Người kêu sợ hãi này, từng xem bài báo liên quan tới xé rách không gian, khi đó gã cười nhạt, xé rách không gian, chuyện không thể nào. Nhưng giờ gã tận mắt thấy có người đã xé rách không gian. Chê cười về xé rách không gian truyền lưu trong vũ trụ, người ở đây cơ bản đều biết. Nghe tiếng kêu sợ hãi này, bọn họ bật người nhớ tới, số liệu năng lượng đáng sợ kia, đại danh từ trong thời gian dài đại biểu cho không thể nào, nói mạnh miệng. Đáng tiếc người ở hiện trường, không thể tiếp tục coi số liệu năng lượng đáng sợ ấy là vui đùa, vì ngay trước mắt bọn họ, có người đã xé rách không gian, nói cách khác số liệu năng lượng vừa nãy người kia sử dụng còn cao hơn giá trị tổng năng nguyên của một quốc gia.

Sự lặng im đáng sợ xuất hiện ở hiện trường, cũng là lặng im xuất hiện trong lòng những người xem trực tiếp, số liệu đáng sợ như vậy, là người có thể sở hữu sao? Các quốc gia vũ trụ lần đầu tiên trực quan lý giải lực lượng của Cảnh.

Tương đối có sức chống cự Mộc Lỗi và Âu Dương Ngạo, đẩy ba người bên cạnh, khiến ba người đế quốc Feinbird hồi hồn. Arnole. Feinbird vội bước lên ngôi vị hoàng đế, Wien. Sartoria và Galle. Hogar giúp Arnole đội lại hoàng quan, mặc vào trường bào, Mộc Lỗi và Âu Dương Ngạo dọn ghế.

Sau khi làm xong, đại điện ngoại trừ Ốc Lam còn lại đều khiếp sợ, bị đả kích không hồi được thần, mà sức chống cự của đoàn người Ốc Lam thì mạnh hơn, dù sao bọn họ đã trải qua sự kiện hủy diệt Nguyệt Cầu, đây tính cái gì, kinh ngạc mà thôi, dù sao là hai vị, đây tính cái gì, chỉ là khiến bọn họ một lần nữa xác nhận sự cường đại của hai vị, thực lực ngạo thị vũ trụ, quả thật kiêu ngạo, nghĩ vậy đoàn người Ốc Lam, tấm lưng càng thẳng, ánh mắt khinh bỉ nhìn những người còn khiếp sợ, thật là, đối với hai vị là rất bình thường, không có gì đáng để khiếp sợ cả.

Tổ ba người cao tầng đế quốc Feinbird, nhìn đại đa số người vẫn như đi vào cõi thần tiên, không biết làm sao, lúc này tiểu sư tử của Galle. Hogar nhảy ra, một tiếng sư rống gọi về thần chí, không phải rất lớn, kỳ dị là ai cũng nghe được, chất giọng tràn ngập lực lượng, lực chú ý của bọn họ bị kéo về. Được rồi giờ là đại điển lên ngôi của đế quốc Feinbird.

Đại thần đế quốc vội túc mục đứng nghiêm, có một số việc có thể lén hỏi bệ hạ, giờ là lúc hoàn thành đại điển. Đại biểu các quốc gia cũng ngồi xuống, còn ở địa bàn người khác, không thể làm càn, dù sao đế quốc Feinbird là quốc gia thuộc nền văn minh cao đẳng vũ trụ đều biết, quốc lực cường thịnh. Các phóng viên cũng kiềm chế xung động trong máu, chờ điển lễ kết thúc, tóm người Ốc Lam hỏi rõ.

Chờ đại điện khôi phục trật tự, Wien. Sartoria và Galle. Hogar xuống đài. Arnole. Feinbird đứng trước ngôi vị hoàng đế, dùng quyền trượng đánh mặt đất, để mọi người nghe được ý chỉ.

"Lấy tên của đế quốc Feinbird hoàng đế Arnole. Feinbird ban bố chiếu lệnh," Đây là truyền thống, thân là tân nhậm hoàng đế vào thời khắc đăng cơ đều sẽ tuyên bố một hoặc nhiều chiếu lệnh, là khảo nghiệm dành cho hoàng đế, chiếu lệnh tuyên bố khi đăng cơ, quần thần sẽ không phản đối, về phần xác thực chấp hành rất khó nói, chiếu lệnh không được chấp hành uy tín của hoàng đế tất nhiên bị đả kích, tuy nói đế quốc Feinbird là quốc gia đế chế, nhưng hoàng đế không có thực quyền cũng tồn tại, mà chiếu lệnh ở đại điển đăng cơ là một thí nghiệm, hoàng đế thí nghiệm độ trung thành của thần tử với mình, thần tử thí nghiệm tân hoàng đế có năng lực thống ngự đế quốc hay không.

"Ngô sư Mộc Linh Hạo sắc phong Thánh Sư, lấy bệ hạ xưng hiệu, Mộc Cảnh sắc phong Thánh Công Tước, lấy điện hạ xưng hiệu, phàm là thần dân đế quốc Feinbird, gặp ai trong hai người, đều phải lấy đế vương chi lễ mà hành. Sắc lệnh." Đây là chiếu lệnh thứ nhất của Arnole. Feinbird, khiến mọi người biết quan hệ giữa Mộc Linh Hạo và Cảnh rất mật thiết với Feinbird đế quốc, chuyện này đã được bọn họ đồng ý, tuy cả hai không quan tâm, nhưng đế quốc Feinbird cần mối quan hệ này.

"Cẩn tôn chiếu lệnh." Đại thần đế quốc Feinbird quỳ trên đất, mệnh lệnh này bọn họ nhận, rất đơn giản, bọn họ sẽ chấp hành. Thực lực của hai người đáng giá bọn họ làm vậy, bất luận là Oresia, trí tuệ thiên tài tuyệt thế vô song, hay là thực lực vượt quá sự tưởng tượng vừa nãy chứng kiến, đều có tư cách nhận được đãi ngộ này.

"Ngô đế quốc Feinbird và Ốc Lam mở ra toàn diện hợp tác, cộng đồng khai phá vũ trụ càng rộng lớn." Vốn hợp tác cùng Ốc Lam về sau sẽ chậm rãi tuyên bố, nhưng trải qua chuyện vừa nãy, không tất yếu nữa, cố kỵ thực lực của Mộc Linh Hạo và Cảnh, còn có tấm tinh đồ vũ trụ kia, người của đế quốc Feinbird sẽ không phản đối.

"Cẩn tôn chiếu lệnh." Mặc dù không muốn, nhưng không nhắc tới thực lực của hai người, kỹ thuật của Ốc Lam cũng đủ để một mình khai phá, tuy nói thực lực Ốc Lam không quá mạnh, nhưng kỹ thuật tinh lộ của bọn họ là quan trọng nhất trong kế hoạch, mà đế quốc Feinbird có thực lực, đáng tiếc kỹ thuật không mạnh như người ta, hợp tác với bọn họ đế quốc Feinbird không có hại. Cục diện song thắng, không ai phản đối.

Sau khi hạ chiếu lệnh, đại điển hoàn thành. Mọi người ôm tâm tư khác nhau rời khỏi đại điện, chờ yến hội buổi tối. Các phóng viên cũng hăng hái ngẩng cao ghi lại tin tức, chờ đầu bản ngày mai, hôm nay có rất nhiều tin tức để viết, đại điển lên ngôi của đế quốc Feinbird, năm vị đại sư ngang trời xuất thế, tinh đồ vũ trụ xuất hiện, đế quốc Feinbird và Ốc Lam toàn diện hợp tác, còn có hai người cường đại như vậy, mỗi một chuyện đều là tin tức cực kỳ. Đối đại đa số người mà nói, hôm nay là một ngày không bình tĩnh.

...

Thâm Uyên Chi Liêm

092 | Hỏi

Vượt qua khe không gian Cảnh và Mộc Linh Hạo về lại chỗ ở trong hoàng cung đế quốc Feinbird, khi cảm giác được lực lượng không gian, người hầu của Cảnh đã xuất hiện, nước trà, khăn mặt chuẩn bị đầy đủ. Không để ai có cơ hội tiếp nhận, Mộc Linh Hạo bước tới thay Cảnh cởi áo khoác, vứt cho người hầu chờ sẵn.

Đơn giản sửa sang lại, Cảnh tới thú viên, gần nhất y định để Yesalo tiến hóa thêm, bận về nghiên cứu và tính toán. Mộc Linh Hạo thì bận về tổ chức thành lập, đưa Cảnh tới thú viên đã rời đi. Nhưng bất kể bận thế nào, tới giờ cơm, Mộc Linh Hạo sẽ về, vì Cảnh Nhi của hắn một ngày đâm đầu nghiên cứu, sẽ không biết chiếu cố bản thân, quên ăn là thường có, mà người hầu tuyệt đối không dám quấy rầy. Mỗi lần đều là hắn cưỡng chế ngăn lại Cảnh Nhi, khiến ánh mắt Cảnh Nhi bật lên lửa giận rất nhỏ, chỉ là không phát tiết, bất quá hắn rất hưởng thụ, vì ánh mắt nén giận của Cảnh Nhi, đượm lấy phong tình khác, ai kêu ánh mắt bình thường của Cảnh Nhi đều lãnh đạm, ánh mắt không thể để người khác thấy này, gọi hắn vui vẻ khôn xiết, bất quá, Cảnh Nhi cũng trả thù nho nhỏ, cự tuyệt những hành vi thân mật như hôn buổi tối của, rất khả ái.

Đối với yến hội tối nay cử hành, hắn và Cảnh Nhi không có hứng thú, ngoại giới tùy những kẻ kia nháo, bọn họ không hề quan tâm.

Thỏa mãn một tay ôm eo Cảnh, một tay lật tư liệu. Cảnh tiếp tục nghiên cứu, tùy ý Mộc Linh Hạo, tựa vào lòng hắn. Tính xong một đoạn số liệu, Cảnh tắt màn hình. Quay đầu đã thấy tư liệu Mộc Linh Hạo đang đọc, đó là tư liệu của sở giao dịch. Cảm giác được động tác của Cảnh, Mộc Linh Hạo tắt tư liệu. Hỏi: "Xong rồi?"

Cảnh gật đầu, mở miệng nói. "Cha, đã tới sở giao dịch." Chiến thú hôm nay, còn có tư liệu vừa nãy, y chỉ biết Mộc Linh Hạo tới sở giao dịch.

"Ừ." Mộc Linh Hạo gật đầu.

Cảnh nghe được đáp án, cũng không theo đuổi. Mỗi người đều có tư ẩn, không thâm cứu, không hiếu kỳ, y vẫn là vậy.

"Cảnh Nhi, không hiếu kỳ ta làm gì?" Mộc Linh Hạo cười nhìn Cảnh hỏi, Cảnh Nhi của hắn rất khó được quan tâm hắn.

"Cha sẽ nói cho ta biết sao?" Cảnh hỏi ngược, Mộc Linh Hạo làm gì cũng không gạt y, lần này, Mộc Linh Hạo đã giấu y một thời gian, mà giờ Mộc Linh Hạo sẽ nói cho y sao?

"Giờ chưa được, ta muốn cho em một kinh hỉ." Mộc Linh Hạo thần bí nói.

Cảnh nghi hoặc nhìn Mộc Linh Hạo ra vẻ thần bí, không nhiều lời, đứng dậy, vào phòng tắm.

Mộc Linh Hạo cũng bật dậy, ân cần lấy áo ngủ, đặt ở cửa phòng tắm. Chờ Cảnh tắm xong, lại thay Cảnh lau tóc, vệ sinh cho mình, lên giường, ôm Cảnh, đắp chăn. Tới một nụ hôn ngủ ngon, đáng tiếc, hôm nay quấy rầy Cảnh làm việc, bị Cảnh cự tuyệt. Mộc Linh Hạo buồn cười nhìn Cảnh khó được biểu hiện tính trẻ con. Thấy Cảnh Nhi như vậy, tuyệt đối sẽ không ngờ, Thâm Uyên Chi Liêm ở đại vị diện có hung danh thế nào. Nghĩ tới đây, tâm tình tốt của Mộc Linh Hạo thoáng cái thu liễm, hắn ở đại vị diện nghe được vài chuyện về Vô Xá, Vô Xá kinh khủng, cường đại, vì tìm được mảnh vỡ của Ma Phương, cướp sạch vị diện. Mà Ma Phương là gì, mọi người kiêng kỵ, hắn hỏi Tôn Hoàng, Tôn Hoàng nói, đi hỏi đối tượng của mình. Rất hiển nhiên Tôn Hoàng biết, hơn nữa ánh mắt như muốn giết người.

"Cảnh Nhi, ta ở sở giao dịch nghe chuyện về Vô Xá," Đối với quá khứ Cảnh Nhi, sao hắn không để ý chứ, Cảnh Nhi vì sao mạnh lên, vì sao liên quan tới đại vị diện, hắn rất muốn biết, lại vẫn không hỏi, hắn muốn Cảnh Nhi chủ động nói cho hắn, nhưng Cảnh Nhi ngoại trừ vài câu có thể đếm được đã không nói gì thêm. Khi thấy ánh mắt Tôn Hoàng, hắn biết tuyệt đối không phải chuyện tốt, hắn sao có thể ngó lơ nữa, "Về Ma Phương." Mộc Linh Hạo cẩn thận tìm từ.

Nghe được Ma Phương, Cảnh trong lòng hắn ngẩng lên, nhìn, "Ma Phương sao?" Chất giọng nhàn nhạt, hắn nghe ra, trong đó có giễu cợt.

"Ta không hỏi nữa." Mộc Linh Hạo vội nói, hắn không thích vẻ mặt hiện tại của Cảnh Nhi, là bình thản, nhưng đáy mắt rõ ràng trào phúng.

"Ngươi ở sở giao dịch không nghe được nhiều đi," Cảnh ngồi dậy khẳng định với Mộc Linh Hạo, chuyện Vô Xá vào Ma Phương đại thể đều biết, khi ra Ma Phương bọn họ bị gọi là vật thí nghiệm vân vân, lúc đó không có năng lực phản kháng, bọn họ tùy ý mọi người chế giễu, y lại trải qua một đoạn ngày bị cười nhạo khinh thường, cũng khiến Vô Xá thu liễm tự mãn, để bọn họ nhận rõ bọn họ vẫn rất yếu ớt, và rồi bọn họ mạnh lên, lần lượt thu hồi mảnh vỡ của Ma Phương.

Chuyện bọn họ ở Ma Phương bị coi là kiêng kỵ, vì đại đa số người từng chế giễu bọn họ đều đã chết, mọi người cho rằng bọn họ kiêng kỵ chuyện này, cũng cẩn thận không nhắc tới, sợ chọc giận bọn họ đưa tới họa sát sinh, lũ ngu xuẩn ấy sao mà biết, Vô Xá không thèm để ý, là sự thật sẽ không che giấu, bọn họ chỉ là không thích giọng điệu của lũ ấy, về phần vì sao lũ ấy chết, phải nói là trùng hợp, mảnh vỡ của Ma Phương vừa vặn những kẻ chết có được, Ma Phương dù sao tập đủ mọi văn minh, bản thân từng là IS tiên tiến nhất, cho dù là mảnh vỡ cũng có công năng không nhỏ, mà lũ ấy có chút hứng thú với Ma Phương, có chút là người sáng lập Ma Phương, từng hỗ trợ thu thập số liệu, thật là rất trùng hợp.

"Phải." Thấy Cảnh Nhi ngồi dậy, Mộc Linh Hạo cũng ngồi theo, để Cảnh tựa trước ngực, hắn biết Cảnh Nhi sẽ nói, mà hắn có phải lại không cẩn thận chạm vào vết thương của Cảnh Nhi. Mộc Linh Hạo thầm tỉnh lại, vì sao bất cẩn như vậy, nhưng hắn biết Cảnh Nhi nếu đã mở miệng, sẽ nói hết, giờ là hắn có thể thừa nhận lời kể Cảnh Nhi không, hắn biết mình nhất định sẽ rất đau lòng.

"Ma Phương, là kiệt tác của vị diện cao đẳng, từng là IS tiên tiến nhất, nó góp nhặt tư liệu của các vị diện mà thành, là một hệ thống toàn diện tri thức." Cảnh nhàn nhạt nói, "Khoa học kỹ thuật, ma pháp, dị năng, võ thuật, các kỹ năng khác nhau bị thu nạp vào đó, bắt đầu là vậy, nhưng những người thu thập tư liệu, chậm rãi nổi lên lòng so sánh, rốt cuộc đâu là lực lượng mạnh nhất, bọn họ khắc khẩu. Sau đó có người đề nghị, thí nghiệm đi, chúng ta từ một số vị diện có những kỹ năng này chọn vài người, để bọn họ học tập, cuối cùng kỹ năng giành được thắng lợi sẽ là mạnh nhất. Mà thí nghiệm này được chấp nhận, một đám người bị chọn ra, không có lý do gì, tùy cơ cưỡng chế kéo vào Ma Phương. Những người này cũng rất tốt bụng, giam lại điểm khởi đầu của bọn họ, một ngày thí nghiệm kết thúc, sẽ để bọn họ trở về thời gian địa điểm ban đầu, bất quá chết là không có đãi ngộ ấy, chỉ có sống mới có thể."

Bàn tay Mộc Linh Hạo vòng bên hông Cảnh siết chặt, từ những lời này, hắn không khó đoán ra Cảnh Nhi là một thành viên trong đó. Hắn giờ đã rõ sát ý trong mắt Tôn Hoàng, vì hắn cũng có.

"Phải, vật thí nghiệm, ta và người của Vô Xá là một trong những vật thí nghiệm của Ma Phương." Cảnh đạm nhiên nói.

Mộc Linh Hạo ôm chặt người trong lòng, hắn biết Cảnh Nhi chịu rất nhiều khổ, nhưng hắn sẽ không để Cảnh Nhi dừng lại, hắn bắt mình cũng đau, để mình biết Cảnh Nhi từng trải qua cực khổ nhường nào, quá khứ của Cảnh Nhi là hắn vẫn muốn biết, bất luận là thống khổ bao nhiêu, hắn cũng phải biết, dù rằng làm mình đau lòng không thể chịu được, như khi biết Cảnh Nhi từng chịu cực hình, thống khổ, còn có vô tận hối hận bao phủ.

"Bất quá, ta rất cảm ơn những người này để ta vào Ma Phương," Cảnh nhàn nhạt cười, y rất cảm ơn cơ hội đó, "Nếu không nhờ có chúng, ta sẽ không biết thế giới rộng lớn cỡ nào, ta sẽ không học được nhiều như vậy, cũng không quen với Đế, Khiêm và Clovis."

"Cảnh Nhi, em là lúc nào vào Ma Phương." Mộc Linh Hạo thấp giọng hỏi, giọng rất trầm.

"Ngày ta mười tám tuổi, ngày đó ta vừa vặn, vào phòng thí nghiệm cha cho ta," Cảnh nhớ lại.

Là khi ấy, là lần đầu tiên Cảnh Nhi yêu cầu quà sinh nhật, một phòng thí nghiệm, hắn không để ý, qua loa dặn hạ nhân chuẩn bị, một phòng thí nghiệm mà thôi, đối với Mộc gia không phải đại sự gì, mà hắn sở dĩ nhớ rõ, vì nó là ấn tượng khó được hắn dành cho Cảnh Nhi.

"Khi ta vào phòng thí nghiệm, một khắc sau lại vào Ma Phương, phân tới tổ khoa học kỹ thuật, cha biết không? Khi ta hay có thể học được tri thức, ta đều tiên chọn là Mecha, khi có thể điều khiển Mecha, ta thật vui, vì ta cũng có thể làm được." Cảnh bình thản nói tiếp, khiến vòng tay Mộc Linh Hạo thoáng siết chặt, hắn nhớ tới, là coi thường đã từng của bọn họ, là ánh mắt và động tác xem y là phế vật, mới khiến Cảnh Nhi chấp nhất như vậy, tất cả là vì hắn. Hắn có thể tưởng tượng, cảm giác khi một người không có hi vọng đột nhiên có được, như lần Tôn Hoàng cho hắn, là bất kể thế nào cũng phải bắt lấy.

Cảnh nhàn nhạt kể lại, trải qua ở Ma Phương, sau khi nghiền nát Ma Phương trốn chết và truy tìm, quá trình đều nói rất đơn giản, nhưng Mộc Linh Hạo dự đoán được nguy cơ trùng trùng, Cảnh trải qua bao nhiêu lần tìm được đường sống trong chỗ chết, rồi thành công đứng trên đỉnh, bao quát chúng sinh, so với Cảnh Nhi, lực lượng của hắn tới rất nhẹ nhàng.

"Chính là vậy, sở giao dịch cho rằng chúng ta để ý, coi chuyện này là cấm kỵ, chúng ta cũng không phản bác." Cảnh Nhi nhàn nhạt kể xong, cảm giác được có gì nhỏ lên vai mình, chất lỏng ấm áp.

Quay đầu, thấy được là một khuôn mặt tuấn mỹ, chất lỏng trong suốt chảy xuống từ khóe mắt, lưu lại dấu vết, nó không biểu tình, cho dù có nước mắt, cũng không có, lại gọi người nghĩ bi thương.

...

Thâm Uyên Chi Liêm

093 | Tiêu đề không thể viết

Đẩy ra cái ôm của Mộc Linh Hạo, mặt đối mặt nhìn nhau, "Đây là lần thứ hai ta thấy cha rơi lệ, vì sao?" Cảnh hỏi. Trong ấn tượng của y, Mộc Linh Hạo cường thế mà lãnh khốc, dù rằng với y rất ôn nhu, cũng không thay đổi được bản chất, đối mặt người khác, trong mắt là rét lạnh đông lại linh hồn, chỉ có nhìn y mới có ôn độ, mà y may mắn hai lần thấy Mộc Linh Hạo rơi lệ. Vì sao?

Mộc Linh Hạo siết Cảnh vào lòng, trầm giọng nói: "Cảnh Nhi, ta phải yêu em thế nào mới được đây, ta phải làm sao để em có thể quên đi những chuyện này, ta phải làm sao để em biết ta yêu em nhường nào." Đối với người hắn yêu nhất, hắn phải làm sao đây, để mình có thể không đau lòng. Đó không phải đau đớn kịch liệt, mà là thống khổ kéo dài, mềm nhẹ rồi lại thâm nhập cốt tủy, xâm nhập linh hồn. Từ lời Cảnh Nhi, hắn có thể nghe ra, Cảnh Nhi không cho rằng nó là thống khổ, vì thế hắn mới càng đau lòng, xem những chuyện vốn là thống khổ thành vui sướng, cần phải có tâm tính thế nào. Lãnh khốc ư? Không phải, tịch mịch ư? Cũng không phải, là hoang vu, Cảnh Nhi có lẽ không phát hiện, nhưng hắn phát hiện, người của Vô Xá cho dù có đồng bạn, nâng đỡ nhau, trái tim của bọn họ vẫn có một mảng lớn hoang vu. Cho nên ràng buộc của Vô Xá mới có thể sâu sắc như vậy, vì nó là lượng sắc duy nhất trong lòng bọn họ.

Cảnh tùy ý Mộc Linh Hạo ôm, nghe thấy lời Mộc Linh Hạo, y như cảm giác được gì, lòng có chút cảm xúc, không nhiều, nhưng có, cảm giác rất ấm áp. Sau đó y nói, "Ôm ta đi."

Mộc Linh Hạo đang ôm Cảnh, bật người kéo Cảnh khỏi ôm ấp của hắn, hai tay đặt lên vai Cảnh, chần chờ hỏi, "Cảnh Nhi, em vừa nói gì?" Hắn có phải bị lãng tai, Cảnh Nhi hình như nói ôm y.

"Ta nói, ôm ta đi." Cảnh lặp lại. Lời đã nói, y sẽ không thu hồi.

"Em có biết mình đang nói gì?" Mộc Linh Hạo nghiêm túc hỏi.

"Ta biết. Tư liệu nói, để một người rõ một người khác yêu hắn cỡ nào, làm là cách tốt nhất." Cảnh nhìn Mộc Linh Hạo bình tĩnh nói, như là một chuyện không quá quan trọng.

"Chuyện này, không giống tư liệu." Mộc Linh Hạo vô lực.

"Cha không muốn?" Cảnh hỏi ngược.

"Sao ta không muốn chứ, ta muốn đã lâu rồi." Mộc Linh Hạo nhìn Cảnh nói.

"Vậy làm là được." Nói xong, cởi nút trên áo ngủ của mình, phấn hồng trước ngực mơ hồ có thể thấy.

"Cảnh Nhi, em phải nghĩ rõ." Vội đè lại bàn tay Cảnh cởi nút, kéo quần áo ngăn chặn, che lấp cảnh xuân định tiết. Giọng có chút ám ách. "Sau khi làm chuyện này, ta tuyệt đối sẽ không buông tay, cho dù em không yêu ta, cũng không buông tay, vĩnh viễn không rời đi, bắt em mãi mãi ở bên ta." Mộc Linh Hạo nói.

"Có khác gì hiện tại sao?" Cảnh hỏi, hiện tại Mộc Linh Hạo cũng là vậy.

"Đúng vậy. Không khác." Mộc Linh Hạo chấn động, đúng vậy, có gì khác sao, cho dù không làm, hắn cũng không buông tay, cho dù làm, Cảnh Nhi cũng không yêu hắn, vậy có gì khác chứ. Khác chỉ ở chỗ hắn nhận được thân Cảnh Nhi, mà trái tim Cảnh Nhi không trên người hắn. Nghĩ vậy, Mộc Linh Hạo không hiểu đau buồn. Đối với chuyện này, Cảnh Nhi tựa hồ không quá để ý, để ý là hắn. Mộc Linh Hạo cười khổ.

Cảnh không rõ nhìn nụ cười của Mộc Linh Hạo, hắn không phải muốn làm sao? Vì sao là vẻ mặt này.

"Cảnh Nhi, em đã nghĩ rõ muốn làm với ta?" Mộc Linh Hạo thận trọng hỏi, hắn không biết lúc nào mới có thể nhận được trái tim Cảnh Nhi, vậy được đến thân thể Cảnh Nhi cũng không sai.

Cảnh gật đầu.

Ngay khi Cảnh gật đầu, Mộc Linh Hạo đã hôn môi Cảnh, buông ra bàn tay đè lại quần áo, đặt Cảnh dưới thân. Một hồi lâu sau, ngẩng lên, nhìn đôi môi ướt át của Cảnh, "Ta yêu em, Cảnh Nhi." Nghiêm túc nhìn Cảnh, Mộc Linh Hạo thâm tình nói.

"Ta biết." Cảnh nhìn Mộc Linh Hạo trả lời, vươn tay phất qua dòng lệ lưu lại trên mặt hắn, ngón tay dính nước mắt đặt trên lưỡi khẽ liếm, "Mặn." Cảnh nói. Lệ quả nhiên là mặn. Làm ra động tác mê hoặc như vậy, biểu tình của Cảnh vẫn bình tĩnh.

Cái lưỡi béo mập khẽ liếm ngón tay, khiến tiếng hít thở của Mộc Linh Hạo nặng nề, cũng đục lại, Cảnh Nhi, em biết động tác này thế nào sao? Chết tiệt, em là bức ta tan vỡ sao?

Cầm lấy bàn tay khiến hắn sắp mất kiểm soát, ngậm ngón tay bị Cảnh liếm qua, từng chút hôn, một ngón, hai ngón, bàn tay, cổ tay, mu bàn tay, miệng khẽ nói, "Cảnh Nhi, ta yêu em, lệ của ta chỉ vì em mà chảy."

Vươn bàn tay kia, chạm vào vết lệ của Mộc Linh Hạo, đây là vì y mà chảy ư? Trong lòng nổi lên cảm giác nhàn nhạt, không khó chịu, là cảm giác gì y phân không rõ, cũng phân không được, rất xa lạ, chỉ biết là y không ghét.

Đặt một tay khác của Cảnh bên môi, hôn từng tí một, dọc theo cánh tay, tới vai, tới xương quai xanh, rồi hôn xuống, cởi quần áo, lộ ra nửa thân trên, nhìn thân thể khiến hắn mê luyến, ngay cả dục vọng đang kêu gào, cũng kiềm chế lại, ôn nhu chế tạo vết tích nhợt nhạt trên nó, hắn là muốn để Cảnh Nhi biết hắn yêu y, nên không thể thô bạo, cho dù bản thân đã nhịn đến khó chịu cũng không thể xúc phạm người này.

Nụ hôn mềm nhẹ như lông chim rơi trên người, cảm giác tê dại lần lượt bò đầy lưng, trước đây y cũng làm với người khác, nhưng không có cảm giác này, chỉ là sinh lý phát tiết, cảm nhận được nụ hôn và động tác mềm nhẹ của Mộc Linh Hạo, đây là cảm giác được người quý trọng sao?

Mộc Linh Hạo cởi quần áo của mình và che lấp còn lại của Cảnh, hai tấm thân không có ngăn cách đan xen vào nhau, tứ chi quấn quít. Cảnh cảm giác hoả nhiệt của Mộc Linh Hạo, Mộc Linh Hạo mê say vì nhiệt độ cơ thể và xúc cảm của người dưới thân, "Cảnh Nhi, ta yêu em, chỉ yêu em." Không ngừng nỉ non bên tai Cảnh. Động tác không mất ôn nhu, cũng không dừng lại, tay chỉ về phía càng tư mật, mềm nhẹ khơi mào dục niệm của Cảnh.

Ngón trỏ thử tính thăm dò lối vào chật hẹp, chặt quá. Mộc Linh Hạo đổ mồ hôi lạnh, chặt như vậy, có thể vào sao? Nhưng thời khắc này đã dừng không được. Hung hăng cắn môi, ngón trỏ lại thăm dò, cảm giác dị vật tiến vào, thoáng cái đau, khiến Cảnh nhíu mi, một tiếng hắng khẽ truyền vào tai Mộc Linh Hạo, Mộc Linh Hạo vội rút ngón trỏ, nhìn Cảnh.

"Đau sao?" Mộc Linh Hạo hỏi, hắn chỉ vào tí, còn là ngón tay. Kế Mộc Linh Hạo nhớ tới thuốc Thượng Quan Khiêm cho mình, không biết hiệu quả không?

"Không." Cảnh đáp, chỉ là rất không thích ứng. "Tiếp tục." Dục vọng của y đã bị Mộc Linh Hạo châm, y không muốn kết thúc.

Mộc Linh Hạo khẽ hôn môi Cảnh, tiếp tục âu yếm, hoả nhiệt của hắn đã sưng khó chịu, tin tức truyền lại cho đại não là phải đi vào hoa lôi chật hẹp kia, nhưng chưa được. Khi mặt Cảnh nổi lên đỏ ửng, ánh mắt cũng thủy sắc, Mộc Linh Hạo từ không gian lấy ra thứ thuộc đặt ở đó hồi lâu chưa dùng, vẽ loạn trên tay, lần thứ hai thăm dò lối vào chật hẹp, trước tiên đè nếp uốn, miêu tả vết ngấn cánh hoa, thuốc chậm rãi chảy vào, thân thể Cảnh từ từ thả lỏng, Mộc Linh Hạo tiếp tục vươn ngón trỏ, lần này rất thuận lợi.

Mộc Linh Hạo vừa hôn thân thể Cảnh, vừa co giật ngón trỏ. Tiếng rên rỉ của Cảnh vang lên, không phải phóng đãng, chỉ là âm điệu đơn giản, nhưng nghe vào tai Mộc Linh Hạo còn nịch nhân, còn êm tai hơn bất kỳ tiếng rên rỉ kiều mị gì. Mộc Linh Hạo nén xuống xung động, chưa được, vẫn chưa được, lý trí và dục vọng dày vò.

Một ngón, hai ngón, Mộc Linh Hạo lãnh tĩnh mở rộng, rốt cục ở khi xấp xỉ, hắn vào cơ thể Cảnh. Rồi xông lên phân thân đã sắp bạo tạc, cuồng loạn vận động.

Dưới sự giúp đỡ của thuốc, Mộc Linh Hạo không khiến Cảnh cảm giác được đau đớn, mặc dù khi vào lý trí đã mất, chỉ còn động tác bản năng, bất quá kết quả song phương đều thoả mãn, Cảnh lần đầu tiên chân chính hưởng được cực lạc thất thần, cũng rõ có người vì sao làm không biết mệt chuyện này.

Đêm này, Mộc Linh Hạo rốt cục chiếm được thân thể người âu yếm, một đêm triền miên. Nhưng làm bên thừa nhận, một đêm trôi qua cho dù là Cảnh cũng ăn không tiêu, sau mệt đến ngủ, khiến Cảnh tỉnh lại rất không rõ, lấy thể lực của y hẳn không biết mệt, chuyện này quả nhiên rất kỳ quái.

"Tỉnh." Mộc Linh Hạo ôn nhu nói. Tối qua hắn rốt cục ôm được người âu yếm, một đêm triền miên, tuy khi vào đã mất đi lý trí, làm một lần lại một lần, thẳng đến Cảnh Nhi mệt mỏi, đã ngủ, hắn mới khôi phục. Nhìn Cảnh ngủ trong lòng, hắn một đêm không dám nhắm mắt, chỉ sợ là mộng xuân như trước đây, cứ thế nhìn Cảnh Nhi đến hừng đông.

Cảnh mở mắt, nhìn Mộc Linh Hạo tinh thần chấn hưng, so sánh với mình mệt mỏi, nghi hoặc vì sao khác biệt lớn vậy. Không nghiên cứu vấn đề này lâu lắm, Cảnh ngồi dậy, giật giật, cảm giác có thứ gì tăng lớn, cứng lên trong cơ thể.

"Ra ngoài." Vẻ mặt bình tĩnh nói. Trên mặt Cảnh đã không có thần thái ửng đỏ sương mù tối qua.

Mộc Linh Hạo nghe lời rời khỏi cơ thể Cảnh, xúc cảm ấm áp chật hẹp khiến hắn căn bản luyến tiếc, cứ thế ở lại cơ thể Cảnh cả đêm. Khi rời đi, nội bích mẫn cảm co rút phản xạ, khiến Mộc Linh Hạo thấp giọng rên rỉ. Cảnh cảm giác được thứ kia lớn hơn.

Cảnh nhìn Mộc Linh Hạo, Mộc Linh Hạo cười khổ nhìn Cảnh, "Ta nhịn không được, Cảnh Nhi, tình huống này ta không thể không có phản ứng." Buổi sáng, vừa trải qua một đêm triền miên, đi ra từ cơ thể người âu yếm, co rút phản xạ, sao không hưng phấn chứ.

Cũng không nhiều lời, Cảnh xốc chăn, đầy người vết tích, ánh rõ trong mắt Mộc Linh Hạo, khiến Mộc Linh Hạo nuốt nước bọt, nhớ tới vết tích này đều là hắn tối qua lưu lại trên người Cảnh, càng nhờ tới tối qua, Mộc Linh Hạo nhịn không được muốn đè người lại, đáng tiếc Cảnh không cho cơ hội.

Như những lần tỉnh giấc thường ngày, không hề cảm thấy ngượng ngùng, nhưng khi đứng lên, chân mềm nhũn, một cái lảo đảo, may là Mộc Linh Hạo thực lực không kém, phản ứng nhanh chóng ôm lấy, mới không để Cảnh ngã xuống đất. Cảnh nhíu mày, không hiểu, vì sao trình độ như y, còn có thể vì tí vận động này mà nhũn chân. Rồi y cảm giác được chất lỏng ấm áp chảy ra.

Mà Mộc Linh Hạo ôm Cảnh, thấy rõ bạch trọc chảy xuống trên đùi, nghe mùi thuốc nhàn nhạt hỗn loạn mùi vị thuộc về chất lỏng, trong nó có loại thuốc tối qua dùng, còn có của hắn... Bị Mộc Linh Hạo ôm Cảnh cảm giác được hoả nhiệt hạ thân đối phương để trên lưng mình ngày càng nóng.

Dù là mập mờ như vậy, biểu tình Cảnh cũng không đổi, nhàn nhạt mở miệng, "Buông."

"Em có thể đứng vững sao?" Thấy Cảnh bình thản như vậy, như không xảy ra gì, Mộc Linh Hạo ám chỉ nói.

"Có thể." Đối với chất giọng của Mộc Linh Hạo, không hiểu phong tình Cảnh không rõ, cẩn thận kiểm tra thân thể, tốt, vừa nãy chỉ là không cẩn thận.

"Vẫn là ta tới đi." Mộc Linh Hạo bất đắc dĩ ngồi dậy, ai, quên đi, hắn bó tay rồi, Cảnh Nhi không hiểu phong tình cũng khả ái, tuy rất nhiều lúc gọi hắn... Không cho Cảnh cự tuyệt, ôm Cảnh vào phòng tắm.

Thừa dịp vào phòng tắm, Mộc Linh Hạo nhìn thoáng ngực Cảnh, không có, ấn ký thuộc về đối tinh, Cảnh Nhi, chiếm được thân em, lại không được trái tim em. Bất quá, chúng ta đã tiến thêm một bước, một ngày nào đó, em sẽ yêu ta. Đối với tương lai, Mộc Linh Hạo tràn ngập lòng tin.

...

AVM/7@

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com