Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tự Nhất + Tự Nhị

Tu La Quân Tử

Tác giả: Vô Thố Thương Hoàng
Thể loại: huyền huyễn, cổ trang, nhất thụ nhất công, huynh đệ
Ghép đôi: Thượng Quan Khiêm x Quân Hành Tuyệt
Chuyển ngữ: Phi Nguyệt

Văn Án

Ngăn trên đường chúng ta đi đều là tội không thể tha, cho nên giết không tha. Người phương nào có thể định tội chúng ta, chúng ta không có tội.

Y nhìn như ôn hoà kỳ thực vô tình vô yêu, lần thứ hai trở về nguyên điểm y dây dưa với chốn cũ.

Hắn là cửu ngũ chi tôn, một lần ngoài ý muốn gặp được người nhìn như ôn hoà kia, sau đó...

...

Tu La Quân Tử

Tự Nhất

Đây là Địa Ngục, hồng liên chi hoả bùng cháy trên đất, kim loại nghiền nát khắp nơi, lửa còn có máu trải đầy khắp ngõ nhuộm cả nơi đây chỉ còn một màu. Thế giới này đã không có người sống, chỉ có thi thể... Đây là Địa Ngục.

"Vẫn chưa tìm được sao?" Ở Địa Ngục dĩ nhiên có tiếng người.

"Chỉ còn Cảnh." Giọng ôn nhuận đáp lại người trước.

Ở vùng đất nhuộm màu này, có ba người, quần áo màu đen, mái tóc màu đen, đó là màu sắc của Tử Thần.

"Y về rồi." Chất giọng hoa lệ nhìn cái bóng đen chạy nhanh tới nói.

"Sao rồi?" Đây là người đầu tiên, mái tóc đen tự do bay lượn trong gió đêm, như hắc vũ đoạ lạc. Đôi mắt đen phảng phất không thấy Địa Ngục, sạch sẽ nhìn người trước mắt, trên gương mặt tuấn mỹ khiến người hít thở không thông là nụ cười của Thần, nhìn như bi mẫn cũng là tuyệt đối vô tình lãnh mạc, y là sủng nhi của đêm, đế vương của hắc ám, y là Đế. Rafa, Ám Dạ Quân Vương.

Hắc y nhân tới trước mặt ba người, dưới mái tóc đen ngắn là gương mặt nhã nhặn, so kém cả ba tuấn mỹ, nhưng để lộ khí tức nghiêm cẩn của một vị học giả, bộ đồ màu đen trên người không có vẻ nặng nề, thoạt nhìn y thâm thuý hắc ám tựa như thâm uyên, có một thứ cảm giác cấm dục đặc biệt, y là Thâm Uyên Chi Liêm —— Mộc Cảnh, lấy một chiếc hộp nhỏ tinh xảo trong không gian ra, "Tìm được rồi." Y nói với bọn họ.

Mái tóc quăn, gương mặt hoa mỹ là tạo hoá thiên vị, mặt, mũi, môi, tai, mỗi một chi tiết trên người đều là tinh điêu tế mài, mỗi một tiết điểm đều có vẻ cực kỳ hoa quý, thảm trạng đầy đất không ảnh hướng tới y, mỗi một động tác y đều ưu nhã, nhìn y như đang tham gia một yến hội ở cung điện hoa lệ, ưu nhã tàn khốc, Nhiễm Huyết Quý Công Tử Clovis. Byron. Heinrich. Y nhìn chiếc hộp tinh xảo trên tay Mộc Cảnh dùng chất giọng hoa mỹ nói "Đây là mảnh cuối cùng, thật không dễ a."

"Phải, là ràng buộc cuối cùng, nguyên điểm đã có thể khởi động." Đây là một người không nên xuất hiện, mái tóc đen chỉnh tề được buộc phía sau, ngũ quan tuấn tú, nụ cười ôn nhã, như xuân phong phất liễu; giọng nói là mưa nhỏ mặt hồ, thanh nhã đạm nhiên, ôn nhuận như ngọc, khiêm khiêm quân tử là ấn tượng đầu tiên mọi người dành cho y, đôi mắt kia thanh triệt, thế nhưng sâu trong đáy mắt có lãnh mạc vô tình như ba người khác, Tu La Quân Tử Thượng Quan Khiêm.

"Có cần phải vậy không?" Clovis. Byron. Heinrich hỏi.

Bốn người họ trong quá khứ xa xưa bị một số kẻ ở vị diện cao đẳng bắt làm vật thí nghiệm kéo vào Ma Phương chúng chế tác. Ma Phương, kiệt tác của vị diện cao đẳng, nó được đặt vào tất cả các nền văn minh xuất hiện ở các vị diện, khoa huyễn, ma pháp, võ hiệp, dị năng vân vân, kẻ bị kéo vào phải ở thời gian quy định học được tri thức văn minh nơi đây, sau đó tiến hành những cuộc săn bắn tàn khốc. Không gian thời gian (nguyên điểm) lúc bọn họ tới đều bị Ma Phương giam cầm, kẻ chết nguyên điểm sẽ bắt đầu khởi động, kẻ sống có thể trở về nguyên điểm, tất cả như khi tiến vào. Chúng nhất định không ngờ được, bốn vật thí nghiệm như họ sẽ cấu thành đồng minh, càng không ngờ được bọn họ có thể mạnh đến mức xé rách Ma Phương.

Nhưng mà, Ma Phương không hoàn toàn phá hủy, nó vỡ nát, mảnh vỡ rơi xuống các vị diện, nguyên điểm của bọn họ không quay tiếp. Nguyên điểm thế nào bọn họ không để ý, cho dù ngày sau bọn họ đã mạnh đến có thể trực tiếp chặt đứt sự khống chế của Ma Phương với nguyên điểm, nhưng bọn họ ghét cảm giác bị Ma Phương ràng buộc, cho nên bắt đầu tìm kiếm mảnh vỡ của nó ở các vị diện, hoàn nguyên Ma Phương, rồi triệt để giải thoát mình khỏi nó.

"Cứ xem như nghỉ ngơi." Đế. Rafa cười trả lời, "Cảnh, bắt đầu đi." Sau đó y lấy ra mảnh vỡ của mình.

Quá trình tìm kiếm không thể tốt đẹp, bọn họ bất chấp thủ đoạn, chọc không ít kẻ thù, bọn họ từng đào vong, hiểm tử hoàn sinh, mãi đến khi bọn họ có thể coi rẻ tất cả, cướp đoạt giết chóc vẫn chủ toàn trong sinh mệnh, bọn họ không e ngại tử vong, chỉ là mục tiêu lâu dài đã đạt thành, trên đời này ngoại trừ bọn họ còn có gì đáng để lưu ý?

"Nhờ ngươi, Cảnh." Thượng Quan Khiêm hữu lễ nói với Mộc Cảnh, giao mảnh vỡ cho y. Là hư không, bọn họ đã không còn mục tiêu, một thời gian rất dài bọn họ sẽ nhàm chán đây, nghỉ ngơi một hồi cũng tốt, có vài người ở nguyên điểm y đều đã quên, đáy mắt Thượng Quan Khiêm là rét lạnh băng lãnh.

Clovis. Byron. Heinrich hiểu ý Đế. Rafa, y không nói gì nhún vai giao mảnh vỡ cho Mộc Cảnh. Về thì về, bọn họ đã không thể thương tổn y, chán thật.

Mộc Cảnh gật đầu.

Bọn họ theo dòng thời gian đằng đẵng, chỉnh hợp khoa huyễn, ma pháp, vũ kỹ, dị năng với nhau, hình thành hệ thống độc thuộc về mình.

Mộc Cảnh đến từ thế giới khoa học kỹ thuật, chế tạo sửa chữa là y am hiểu nhất, binh khí của bọn họ đều đến từ tay y.

Clovis. Byron. Heinrich đến từ thế giới ma pháp, mị lực trời sinh còn có lời ăn tiếng nói bồi dưỡng ở nguyên điểm khiến y trở thành nhân viên ngoại giao tài vụ của bọn họ.

Thượng Quan Khiêm là thế giới võ hiệp, nội lực còn có hiểu biết kỳ lạ đối với thân thể và thực vật ở thế giới cũ giúp y trở thành bác sĩ.

Đế. Rafa là thế giới dị năng mạt thế, y lớn lên ở một thế giới tàn phá, không có đúng sai, chỉ có mạnh mẽ, tự do, y như vậy đối với những kẻ sống dưới đủ loại pháp luật và cái gọi là đạo đức như bọn họ có lực hấp dẫn kinh người, nó giúp y trở thành lãnh đạo của bọn họ, ở thế giới này bọn họ chỉ thừa nhận y, chỉ có Đế. Rafa có tư cách ra lệnh cho bọn họ.

Năng lực tính toán và phân tích đến từ thế giới khoa học kỹ thuật, cộng thêm tri thức từ các nền văn minh, Ma Phương rất nhanh bị Mộc Cảnh sửa xong, lơ lửng giữa không trung tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Sau đó bị cả bốn triệt để huỷ diệt.

Đứng giữa Địa Ngục, Đế. Rafa nói với ba người còn lại: "Nhớ kỹ, chúng ta là Vô Xá." Sau đó mở ra không gian trở về nguyên điểm.

Ngăn trên đường chúng ta đi đều là tội không thể tha, cho nên giết không tha. Người phương nào có thể định tội chúng ta, chúng ta không có tội.

"Nhớ liên hệ." Mộc Cảnh khó được cười nhẹ, cũng đi.

"Sau này gặp lại." Kế là Thượng Quan Khiêm.

"Đều đi cả rồi, nghỉ ngơi thôi." Clovis. Byron. Heinrich.

Cuối cùng thế giới này không còn sinh mệnh sống, chỉ có tiếng lửa không ngừng cháy, tiếng gió thổi hỗn loạn, bi thương không thôi.

...

Tu La Quân Tử

Tự Nhị

Lửa, về đến nguyên điểm Thượng Quan Khiêm nhìn vào ngọn lửa trước mắt, ngoại trừ không có thi thể đầy đất, sao mà giống cái nơi y vừa rời khỏi, giống mỗi mỗi thế giới khi bị hủy diệt.

Ở đây là nguyên điểm của y, một thế giới võ hiệp, nơi lửa đang đốt, là nơi y ở, nơi y giờ đứng, là nơi y từng nhảy xuống, y của ngày trước từng vậy, từng bị bức đến tuyệt lộ, chuẩn bị nhảy xuống từ đây. Thế nhưng khác rồi, từ một khắc y trở về nơi này đã khác rồi, y không còn là Thượng Quan Khiêm ôn hòa dễ khi, y là Vô Xá Tu La Quân Tử Thượng Quan Khiêm.

Ý cười không đổi, Thượng Quan Khiêm nhìn ngọn lửa bùng cháy, nghe tiếng bước chân đến gần còn có tiếng binh khí va chạm, thật giống lúc đó. Thượng Quan Khiêm nghĩ.

Nguyên Quốc là tên quốc gia này, quốc gia thống trị Trung Nguyên hơn ba trăm năm, phát triển đến nay vẫn cường thịnh thái bình, cảnh tượng vạn quốc lai triều nhìn mãi quen mắt. Y nguyên danh là Quân Hành Khiêm, trưởng tử của tiên hoàng, thân phận quý trọng, thế nhưng từ rất lâu trước kia đã không phải.

Tiên hoàng Thái Đế, một vị hoàng đế xem như anh minh, tuổi trẻ kế vị, nghe thái hậu an bài cưới nhất hậu tam phi, mà mẫu thân y chính là hoàng hậu.

Mẫu hậu sinh ra ở gia đình làm quan, dung mạo xuất chúng, tri thư đạt lý, rất được thái hậu yêu thích, cộng thêm bối cảnh không cao, vì không để tam phi bối cảnh hùng hậu tranh đoạt hậu vị, cho nên bị tuyển làm hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ. Phụ hoàng đối mẫu hậu có mấy phần cảm tình, sự chào đời của y cũng được chúc phúc, đích trưởng tử sinh ra, khiến phụ hoàng, mẫu hậu, còn có thái hậu cao hứng không thôi, y vốn nên hạnh phúc.

Tam phi không lâu sau cũng lục tục sinh ra Lân Nhi, sự chào đời của bốn hoàng tử khiến hậu cung náo nhiệt rất nhiều. Cũng vì bối cảnh của tam phi, y nên là thái tử, không bị lập ngay, tai hoạ ngầm từ đó chôn xuống.

Xuất thân và tính cách của mẫu hậu khiến nàng không quá hiểu âm mưu, mẫu hậu an tâm giáo dục y, cũng may mắn khi đó, thái hậu còn sống, bảo hộ y và mẫu hậu, bằng không, bọn họ chỉ sợ sớm đã chết trong hoàng cung.

Đế vương đa tình, huống hồ là một hoàng đế tuổi trẻ, tâm tính không an phận, khiến phụ hoàng rất nhanh ngán ngấy nữ nhân hậu cung, một lần xuất ngoại du ngoạn, phụ hoàng quen một nữ nhân, cũng mang nàng về, một nữ nhân rất đẹp, diễm quan thiên hạ, ung dung tự ngạo, như cửu thiên phi phượng, sao mà may mắn chiếm được ái tình của một vị hoàng đế, vì nàng không màng lục cung phấn đại, khiến mẫu hậu độc thủ cung thất, cũng đánh vỡ sự bình tĩnh hậu cung. Phụ hoàng vì nàng không quan tâm thái hậu phản đối, phong làm quý phi, địa vị chỉ dưới mẫu hậu, nữ nhân này là Phượng Vũ.

Từ khi Phượng quý phi xuất hiện, y rất ít thấy phụ hoàng, hắn luôn ở chỗ Phượng quý phi, thân phận của mẫu hậu khiến nàng không thể đố, không thể oán, mẫu hậu đẩy tất cả tâm lực lên người y, yêu cầu mỗi lời nói mỗi hành động, y bị mẫu hậu hun đúc, tính tình ôn hòa, không tranh không đoạt, dựa theo yêu cầu của mẫu hậu mà thành nhân quân, vị mẫu hậu đơn thuần kia của y cho rằng thân vi đích trưởng tử y nhất định là hạ nhâm hoàng đế, bản thân y cũng từng cho rằng vậy.

Tất cả thay đổi sau khi Phượng quý phi sinh ra Ngũ hoàng tử, sự chào đời của hoàng tử này, khiến mẫu hậu đơn thuần ý thức được nguy cơ, vì phụ hoàng đối Ngũ hoàng đệ cực kỳ sủng ái, có một lần thậm chí nói sẽ phong hắn làm thái tử. Từ đó về sau, mẫu hậu thay đổi, giáo dục y càng nghiêm ngặt, không như ý sẽ bị đánh, y cũng rõ sự thay đổi của mẫu hậu, nàng bắt đầu giao lưu với tam phi.

Kết quả, kết quả là một ly độc rượu một đoạn bạch lăng ở ba năm sau.

Năm đó y tám tuổi, thái hậu mất không lâu, Phượng quý phi bị hạ độc, vốn nên uổng mạng, đáng tiếc bọn họ không biết, xuất thân của Phượng quý phi, không sai Phượng Vũ xuất thân dân gian, những không phải dân gian bình thường, một trong tam đại tông sư, Phượng Cửu là tổ phụ của nàng.

Ở thế giới võ hiệp, mỗi người đều coi trọng võ công, tông sư đại biểu cho võ công cao cấp nhất, là mộng tưởng của mọi người, một vị tông sư sở hữu thực lực xoay chuyển Càn Khôn, được lịch đại thượng vị giả coi trọng, có một tông sư là có một chi quân đội mạnh mẽ, cũng vì thế lịch đại tông sư ước hẹn không can thiệp triều chính, thế nhưng dù vậy, một vị tông sư xuất hiện cũng sẽ khiến người cẩn thận dè dặt, không dám chậm trễ. Triều đại hiện nay chỉ có ba vị tông sư, một vị không phải người Nguyên Quốc, một vị là huynh trưởng Quân Thường Hằng của phụ hoàng, vốn nên do Quân Thường Hằng kế thừa hoàng vị, đáng tiếc hắn say mê kiếm đạo, không để ý triều chính, cuối cùng hai năm trước trở thành tông sư tuổi trẻ nhất, khi đó chừng ba mươi sáu. Còn có một vị được xưng là đệ nhất tông sư, lão trở thành tông sư sớm nhất, thực lực mạnh nhất, thân phận cũng là bí ẩn nhất, người gặp qua rất ít.

Phụ hoàng lập tức liên hệ Phượng Cửu, đối với tôn nữ duy nhất, Phượng Cửu cực kỳ yêu quý, nhận được tin lập tức chạy tới. Thực lực của tông sư, khiến Phượng quý phi được cứu, đáng tiếc hài tử trong bụng không giữ được, cũng vì vậy, Phượng quý phi kiêu ngạo, Phượng quý phi vì ái tình chịu đựng phụ hoàng có nữ tử khác, không muốn chịu nữa, kiên quyết đòi tra ra là ai hại nàng và hài tử. Cho rằng mình nắm giữ toàn cục phụ hoàng đối với vụ việc này cũng giận, nữ nhân hắn yêu nhất suýt nữa chết dưới mí mắt hắn, hắn sao có thể không giận.

Tuy rằng thân phận Phượng Cửu người biết không nhiều, nhưng lần cứu giúp này khiến hung thủ đã biết, một vị tông sư ai có thể chọc, tất cả chứng cứ bị chúng giả tạo. Tra được cuối cùng hung thủ là mẫu hậu, y ở đó, nghe Phượng quý phi phẫn nộ chất vấn, cảm nhận sát ý lãnh khốc của một vị tông sư, nhìn trào phúng trong mắt tam phi, phụ hoàng phẫn nộ hạ lệnh mẫu hậu tự sát, mẫu hậu biện bạch, đáng tiếc vô dụng.

Mẫu hậu cuối cùng tự sát, một ly độc rượu giải thoát, nể tình chút huyết mạch, nể tình tuổi tác y còn nhỏ, phụ hoàng không xử tử y, chỉ là lột tên, đoạt họ, biếm y thành thứ dân, đuổi ra hoàng cung. Đế vương vô tình, y khi đó thể nghiệm sâu sắc, phu thê, phụ tử gì cũng không phải, nói giở mặt là giở mặt.

Bị đuổi ra hoàng cung hơn tháng, y đã bị truy sát. Một đích trưởng tử, cho dù bị phế cũng sẽ cản đường nhiều người, huống hồ vạn nhất tra ra là bị oan, càng phiền phức, trảm thảo trừ căn, truy sát bắt đầu.

Tám tuổi y bị bức đến vách núi, nhảy xuống, may mắn y không chết, chúng cho rằng một tiểu hài tám tuổi tuyệt đối không thể sống sót dưới tình huống vậy, nên không kiểm tra. Vì thế chúng không biết dưới đỉnh núi ở một nơi bị tàng cây che khuất, có một thềm cao, bị lá khô năm này tháng nọ phủ thành tầng dày, y rơi xuống đó. Bắt đầu cuộc sống mới.

Sau thềm cao là một sơn động, có người từng ở đây, y thuở nhỏ đọc sách, chữ trên mặt tường y đều biết, chủ nhân đã từng là một vị đại phu, vì bị kẻ thù truy sát nên rơi xuống núi, thoát được rồi đã định cư lại, không ra ngoài nữa, trải qua rất giống y.

Hoàng gia giáo dục không thiếu võ công, đây cũng là nguyên nhân y nhiều lần thoát được. Nhìn chữ trên tường, y biết vị đại phu này sáng tạo một môn khinh công, để tiện ra vào vách núi, y cũng học. Sự sợ hãi dành cho ngoại giới khiến y định cư lại, may mắn ở đây có nước và cây ăn quả, chủ nhân tiền nhiệm cũng lưu lại đồ đạc, còn viết cả kinh nghiệm của mình.

Qua mấy năm, khinh công y tiến triển không nhiều, lên xuống vách núi lại không thành vấn đề, y tìm được nhà gỗ dưới sơn cốc của vị đại phu, xem sách thuốc tiền bối lưu lại bắt đầu học tập. Trong quá trình đó y biết y thuật của vị đại phu rất tốt, cho dù vị đại phu đã mất, y vẫn quyết định bái vị đại phu làm thầy.

Năm y hai mươi, bề ngoài đã không có đường nét khi bé, y không lo lắng bị nhận ra, nên ra sơn cốc, vào trấn nhỏ, y dùng dược liệu đổi chút tiền bạc, tới một tửu quán ăn cơm. Nghe thuyết thư nhân kể chuyện, là truyền kỳ triều đại, Phượng quý phi, sinh ra thần bí, diễm quan thiên hạ.

Y mới biết sau khi mỉnh bị đuổi ra hoàng cung, Phượng quý phi được lập làm hoàng hậu, thay thế mẫu hậu mẫu nghi thiên hạ, nàng làm rất tốt, giúp đỡ hoàng đế, đáng tiếc uy vọng của Phượng Vũ càng cao, có kẻ càng không hài lòng, Phượng hậu lại bị hạ độc, lần trước nhờ có võ công Phượng Vũ kéo được đến khi Phượng Cửu tới, và vì vậy võ công của Phượng Vũ bị phế, lần này Phượng hậu rốt cuộc biết mẫu hậu y hàm oan, cả đời kiêu ngạo chưa từng nhận sai Phượng Vũ lần đầu tiên biết mình sai rồi, kịch độc công tâm, cho dù Phượng Cửu và Quân Thường Hằng cũng không cứu được, trước lúc lâm chung, nàng bắt hoàng đế đáp ứng, khôi phục tôn hào mẫu hậu, tìm được y, bù đắp cho y. Hoàng đế đáp ứng, mẫu hậu vào thái miếu, khôi phục tôn hào, phụ hoàng chiêu cáo thiên hạ, phong y làm Tín vương, chỉ cần y trở về, hung thủ chân chính tam phi cũng bị tứ tử, chỉ tiếc thế lực phía sau tam phi phụ hoàng không thể động, Ba vị hoàng tử được giữ lại, quyền kế thừa không mất. Sau khi phụ hoàng qua đời, hài tử của Phượng hậu, Ngũ hoàng tử kế vị, hào Khai Đế.

Tâm tình của y hậm hực, ra tửu lâu, không cẩn thận quẹo vào thanh lâu, gặp một bé gái mồ côi bị bắt, nàng có chút giống mẫu hậu, y quyết định cứu nàng, còn dẫn nàng về nơi y ở, nhận làm sư muội, chiếu cố cẩn thận, cũng bỏ đi ý nghĩ hồi cung, thế giới giảo quyệt như vậy, y không muốn thấy nữa.

Cứ thế qua ba năm, sư muội của y được chiếu cố, không còn sầu khổ khi trước, sống rất vui vẻ, nhưng mà cuộc sống đáy cốc đối một thiếu nữ hoa quý mà nói, quá mức buồn khổ, cho nên sư muội rời đi, y đọc thư cũng không nói gì, nghĩ rồi có một ngày sư muội sẽ trở về, thế nhưng y đợi được không phải sư muội, mà là một đám sát thủ. Đáy cốc chỉ có sư muội và y biết, mà còn đám sát thủ này căn bản không rõ thân phận y, thậm chí y cũng chưa từng nói cho sư muội thân phận chân chính của mình, vậy bọn chúng từ đâu mà ra?

Võ công y không cao, căn bản ngăn không được, một ngọn lửa thiêu rụi nơi y ở, dựa vào khinh công, y thoát khỏi chúng, chạy tới đỉnh núi, nơi y từng nhảy xuống. Sau đó, vào Ma Phương.

Để có thể sống sót ở Ma Phương tuyệt đối không đơn giản, trong những trận chiến gần kề sinh tử, y bắt đầu học được lãnh khốc, nụ cười trên mặt nguyên vẹn, vẫn ôn hòa, thế nhưng đáy mắt đã vô tình. Sau đó quen Đế, Cảnh, Clovis, cùng nghiền nát Ma Phương, cùng tìm mảnh vỡ, cùng trốn chết, cùng chiến đấu, bọn họ là đồng bạn duy nhất của y, đồng bạn duy nhất tín nhiệm, ngoại trừ bọn họ y còn có gì.

Đế đề nghị về nghỉ ngơi, y mới nhớ tới, ở thế giới cũ y còn có một nghi vấn. Trải qua nhiều như vậy, y từ lâu biết rõ báo cho sát thủ vị trí sơn cốc hẳn là sư muội, thế nhưng nàng vì sao làm vậy, bất quá đáp án là gì đã không quan trọng, vì y không quan tâm, về phần sư muội, con kiến hôi mà thôi, y sẽ không tận lực tìm, gặp được rồi nói.

Lần này cứ nghỉ ngơi đi, có thể không giết người, thì không giết, phải biết y là phần tử hòa bình khó được của Vô Xá. Bất quá cho dù bản thân y nghĩ thế, kẻ tìm chết cũng không thiếu.

Nhìn sát thủ đã tới sau lưng, Thượng Quan Khiêm quay người, ôn nhã cười, ánh kiếm lãnh khốc lóe lên, giải quyết gọn tất cả, sát thủ đến chết cũng không rõ, vì sao kẻ vừa rồi bị bọn họ làm cho cùng đường, đột nhiên có thực lực như vậy.

Bắn ra ngọn lửa ánh bạch, hóa thi thể thành tro tàn. Thượng Quan Khiêm rời khỏi đây.

Gió núi xẹt qua đỉnh, cuồn cuộn cuốn bay bụi bặm, nơi này đã không còn lại gì.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com