Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

『10』

Đêm tĩnh lặng.

Tại một nơi hoang vắng có một nhà thờ được xây hoàn toàn độc lập so với những khu đông đúc khác, nhìn bí ẩn cũng thực cô độc.

Miku ngước nhìn nhà thờ. Đây chính là nhà thờ bị quấy nhiễu trong mấy ngày qua.

Cô hít một hơi sâu, nuốt một ngụm nước bọt, dùng hết can đảm mở cửa nhà thờ ra, chậm rãi đi vào.

Bên trong tối om, nhưng Miku vừa bước vào vài giây thì đã được thắp sáng lên bằng cây đèn trần. Cô nheo mắt, phát hiện một bóng dáng đang ngồi trước tượng Chúa.

À không, phải là hai người.

''Mục đích của cậu là gì, Sát Nhân?'' - Miku gằn giọng - ''Hay tớ phải gọi cậu là Kagamine Rin?''

Vừa dứt lời, tiếng cười khúc khích trong suốt tựa trẻ con hồn nhiên ngây thơ vang lên, như là chế nhạo, như là khen thưởng.

''Đúng là Miku xinh đẹp giỏi giang thông minh của tớ, tớ biết như thế nào cậu cũng sẽ suy luận ra.''

Miku thở hắt ra, kiềm chế sự giận dữ của mình, tay sờ soạng bên hông nơi giắt khẩu súng lục.

Miku là bạn của Rin lâu năm, đương nhiên sẽ biết được nhiều thói quen của Rin.

Tỷ như là khi rời nhà luôn luôn khoá cửa nẻo cẩn thận.

Lùng sục lại bộ não của mình, Miku nhớ ra lúc mình phát hiện phong thư kì quặc kia thì tất cả các cửa sổ và cửa chính đều được đóng, dĩ nhiên là tên sát nhân không thể vào được. Đồng ý là hắn có thể phá khoá, nhưng giữa ban ngày ban mặt ở một nơi đông người ở như này mà phá khoá không bị ai phát hiện thì rất khó.

Trừ khi là chính Rin đã để phong thư ở đó, xong rồi mời cô đến nhà ăn lẩu để cô ''phát hiện'' ra...

Con số 419 kia là một ám hiệu, Miku đã nghĩ đến ngày tháng. Là ngày 19/4, cũng chính là hôm nay. Rin đã trêu phá nhà thờ này để ra hiệu hãy gặp nhau vào hôm nay, tại nhà thờ này.

''Miku à, tớ làm tất cả mọi việc là vì cậu.''

Miku chấn động, hơi sững người lại.

''Tại sao lại là vì tớ?''

''Miku à, cậu sống trong sự ghẻ lạnh và ghen ghét đến mức tuyệt vọng nên lúc kể cho tớ nghe chuyện của cậu, cậu đã nói rằng cậu hy vọng sẽ không có ai đau khổ như cậu nên tớ đã đi tiễn những người đau khổ kia một đoạn. Nishimiya Haruko, cô ta có cuộc đời na ná như cậu, chịu đựng sự cô độc mà lớn lên dẫn đến tính cách vặn vẹo méo mó. Ichinose Aki, người luôn ám ảnh về điểm số, căng thẳng đến tột cùng, chỉ muốn chấm dứt hết thảy. Ueda Hana, gia đình tan vỡ, tình bạn hư vô, tự ti về bản thân mình.''

Rin nói, giọng đều đều như thể đang bàn luận về thời tiết ngày hôm nay.

''Nhưng mà họ còn trẻ, họ có thể...''

''Cậu thật ngây thơ khi nghĩ rằng họ có đủ can đảm và sức lực để vươn tới một tương lai tươi sáng.'' - Rin nở một nụ cười khẩy - ''Tớ chưa bao giờ bức ép ai cả, Miku à. Cái chết của họ, là họ tự nguyện, tớ không ra tay trực tiếp giết họ. Tớ không phải là Sát Nhân mà là Đấng Cứu Thế, giải thoát họ khỏi những đau khổ dằn vặt họ suốt bấy lâu nay.''

''Đừng có mà lên giọng giả nhân giả nghĩa'' - Miku trừng mắt - ''Rin, cho dù cậu là bạn thân của tớ, tớ vẫn tự tin rằng chính mình sẽ lôi cậu ra trước pháp luật.''

''Miku à, tớ không có giết người, vậy vì sao phải chịu đựng những hình phạt mà pháp luật mang tới, hả cậu?'' - Rin nghiêng đầu, ngả người dựa vào lồng ngực của người phía sau - ''Họ là tự nguyện, tớ đã nói rồi cơ mà. Tớ không sai!''

''Nhưng nếu không bị cậu tiêm vào não những lời đường mật như thế, họ cũng sẽ không...''

''Tớ không nói những lời như thế, là tên người hầu đáng yêu này nói mà. Thật sự oan ức quá đi'.''

Rin bĩu môi phụng phịu, lấy tay rướn lên cổ người kia, hắn cũng rất phối hợp cúi xuống để nó hôn một cái lên má.

''Ngươi... Chính ngươi là người đã đẩy Rin vào sự sa đoạ này.''

Miku nhìn hắn bằng một đôi mắt căm giận.

''Không phải, là tớ đã đẩy hắn, cơ mà hắn cũng rất cam tâm tình nguyện.''

''Vậy ra tất cả những gì cậu làm cho tớ đều là giả dối sao...''

Miku cúi gằm mặt, hai bờ vai run rẩy.

''Không, tớ rất quý cậu, thật sự. Nhưng Miku à, chúng ta quá đỗi khác biệt. Cậu thể hiện tình thương của mình bằng cách nâng niu, bảo vệ nhưng tớ thể hiện bằng cách hoàn thành nguyện vọng. Như cậu đã ước, tớ đã và đang cố gắng diệt trừ những kẻ đau khổ.''

Qua ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn trên trần, Miku nhìn ra được sự chân thành trong đôi mắt màu biển kia. Nếu là lúc trước, cô sẽ rất vui mừng, nhưng lần này thì không. Có một thứ gì đó đè nặng lên cô, khiến cô không thở được.

Đôi mắt ấy, vốn không thuần khiết như Miku đã tưởng...

''Tớ cần phải cứu cậu...''

''Người cần được cứu rỗi là tớ, hay là thế giới này?''

Rin bật thốt ra một câu làm Miku khó hiểu.

''Con người sinh ra đều mang tội lỗi ở bên trong, dù sớm hay muộn nó cũng sẽ bị đánh thức theo nhiều cách khác nhau, mà tớ chỉ là bị đánh thức nhanh hơn những người khác.''

Dừng lại một chút, Rin lại tiếp tục.

''Con người vốn là Ác Quỷ nhưng lúc nào cũng giả vờ lên tiếng bất bình, giả vờ làm việc thiện. Chung quy tất cả đều giả nhân giả nghĩa. Có lẽ Chúa đã rất hối hận khi tạo ra con người với trí thông minh vượt bậc, để rồi chúng mưu toan, tính kế lẫn nhau, trở thành những con quái vật ẩn giấu sau nụ cười giả tạo.''

Đầu của người kia dụi dụi vào vai Rin, phát ra tiếng hừ nhẹ đầy thoả mãn. Rin vuốt nhẹ mái tóc của hắn, vẻ mặt cưng chiều.

''Đâu phải chỉ có việc giết người phóng hoả mới là việc xấu đâu.''

Rin bật cười. Tiếng cười của ả vang vọng trong nhà thờ lúc này vô cùng điên cuồng và vặn vẹo.

Con người ấy mà, tự mình đặt ra những gì cho là tốt, cho là thiện, cuối cùng cũng bị nhấn chìm đến hấp hối.

''Thật không may, thay vì chọn cách thanh lọc, Chúa đã rời bỏ thế giới này, để loài người chìm đắm trong hoang lạc đầy tội lỗi.''

''Không phải...''

''Miku, cậu cũng không phải loại người trong sáng thuần khiết gì, nhưng tớ thích sự mạnh mẽ ở cậu.''

Đoàng.

Miku thở dốc, nòng súng phát ra làn khói lượn lờ.

Cô không tính đả thương Rin, cô nhắm vào người ở phía sau, nhưng có lẽ đã bị chệch...

À không, nó không chệch, chỉ là Rin đã nhanh chóng xê dịch thân thể, đỡ cho người kia một phát súng.

Máu dọc theo cánh tay trắng noãn chảy xuống, Rin có chút đau nhíu mày lại.

Người kia hoàn hồn, bắt đầu nhe răng, phát ra tiếng hừ hừ nhè nhẹ đầy tức giận. Miku chợt cảm thấy sợ hãi, không khỏi lùi về phía sau một bước.

Hắn ta như một con thú hoang vậy, một con thú đầy hoang dã và nguy hiểm...

''Không sao'' - Rin sờ tóc hắn - ''Anh làm Miku sợ rồi kìa.''

Người kia vội vàng bế Rin lên, thầm nghĩ nhanh chóng thoát khỏi nơi này để băng bó cho ả. Ả vội vàng từ trên tay hắn nhảy xuống.

''Từ từ đã nào, chúng ta còn chưa xong việc.''

Người kia chỉ biết đứng nhìn, dáng vẻ hậm hực.

''Miku à, hãy cùng tớ đến một nơi không còn đau khổ, không còn sự ghẻ lạnh, không còn mưu toan bẩn thỉu nữa. Cùng tớ đi tìm hạnh phúc thuần khiết mà chúng ta vẫn hằng mơ, được không cậu?''

Nhìn đôi mắt long lanh chất chứa sự cầu xin của Rin, tim Miku như bóp nghẹn. Cô buông thõng tay, cây súng chạm mặt đất tạo thành một tiếng vang nhỏ.

Miku thật sự đang cân nhắc, bởi vì cô đã quá mệt mỏi... Về gia đình cô, về cuộc sống của cô, về người bạn thân mà mình tin tưởng bấy lâu nay lại là người xấu,...

Về đôi bàn tay đã vấy máu của người mẹ ruột...

Trong một chút, bỗng dưng sự yếu đuối trong lòng cô thức tỉnh, như một đợt sóng thuỷ triều dâng lên không báo trước, mạnh đến nứt vỡ đê.

Từng giọt nước mắt tí tách nhỏ xuống...

Tại sao chúng lại không biến mất nhỉ? Hay vốn dĩ sự tồn tại của cô là để chịu đựng chúng? Thế giới này đã độc ác tàn nhẫn đối với cô như thế, vậy cô cố gắng thanh trừ những tội ác để cứu lấy nó làm gì? Tất cả chỉ là vô nghĩa. Cũng chỉ bởi vì lòng tham vô đáy đầy ích kỷ của con người...

Ngay cả bạn thân cô cũng mưu toan... 

Nhìn xem, con người chính là dơ bẩn như thế, ngay cả người cô xem là ánh sáng của hy vọng cũng không thanh tao cho nổi.

Cô làm hết tất cả những việc này là bởi vì một Kagamine Rin thiện lương. Nếu như con người đó đã không còn, vậy cô không cần phải cố gắng làm gì nữa.

Miku quyết định bỏ mặc hết thảy, cô chỉ nên sống vì cô thôi. Bàn tay cô siết chặt lại, giọng yếu ớt:

''Cứu... tớ...''

Tiếng cười nho nhỏ của một tiểu quỷ vang lên.

Một lúc sau, ánh mắt của cô dần mất đi tiêu cự, thân thể vô lực ngã xuống đất, máu tươi từ trong ngực tràn ra, đỏ thẫm một vùng.

''Xin lỗi Miku, tớ không thể theo cậu được. Tớ đã vấy bẩn quá nhiều, Thiên Đường sẽ không dung chứa tớ. Tớ hy vọng cậu sẽ được hạnh phúc.''

Người kia cười khúc khích như đang xem một trò cười. Rin bĩu môi bất mãn, lên giọng chất vấn.

''Không được cười. Em thật sự quý Miku.''

Người kia dừng cười, nhanh chóng lấy đạn ra và băng bó cẩn thận cho Rin. Rin nhìn cánh tay bó bột của mình, nhoẻn miệng cười.

''Thật sự là một chiến tích đấy. Chúng ta đi tạo thêm nhiều chiến tích nữa nào.''

''Vâng, thưa chủ nhân.''

Chất giọng nam tính của người kia được phơi bày. Hắn quỳ một chân xuống, kính cẩn hôn lên bàn tay của Rin.

Người này là của hắn, của một mình hắn. 

Sẽ không có kẻ nào đủ năng lực cướp người của hắn.

Tội lỗi của Thiên Thần không phải là sa ngã vào vòng tay của Ác Quỷ, mà là đội lốt Thiên Thần.

Mà Thiên Thần, bị dụ dỗ bởi lời thì thầm ngọt ngào, trở thành Người Hầu Của Ác Quỷ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com