Chapter 8: Welcome Home
Sáng sớm tinh mơ...
...
~~~ Khò ~~~
...
-Hả? Cái gì?
-Tối qua cậu không ngủ sao, Sakurano? Suýt nữa cậu ngã lăn ra xuống đường đấy!
Oliver vừa cầm dây cương đánh xe, vừa lo lắng cho "bạn đi đường" mới quen.
-Oaaaaaa... Hôm qua có người muốn ám sát tôi... Ngồi cảnh giác cả đêm ấy mà...
-What?? Thật luôn đó hả??? Hừ, lúc đó tôi nên thức dậy và nã đạn vào hắn quá!!!
-Thôi đi ông, ông có thể làm thế thì đến giờ tôi cũng không ngồi đây với ông đâu!!!
Musa cười hihi, dù mệt mỏi nhưng cũng gượng cười chế giễu cậu bằng được. Oliver mỉm cười theo, vội vàng "sửa lưng":
-Ba đã mệt rồi mà còn hơi để cười! Ba vô trong xe ngủ hộ con!!!
Và cứ thế, tiếng cười lan ra cả đoàn xe...
...
Tại phủ chúa của gia tộc Kagamine...
...
-Anh trai! Dậy đi! Dậy đi! Sáng sớm tinh mơ rồi kìa! - Hikarin giật tung lên tấm chăn của Kenji
-Năm phút nữa đi em... Tối qua anh ngủ trễ mà...
-À, chắc do anh đi gặp Musashi rồi bỏ mặt em chứ gì?!
Kenji giật nảy mình như một chiếc lò xo mất đàn hồi. Cậu ngạc nhiên nhìn cô em gái đang hầm mặt với mình.
-Anh... Em đã bám theo anh sao?
-Onii-chan tính phản bội em á!!!! Mỗi lần cô ta ở đây thì anh lại coi em như không khí ấy!!!
Hikarin nổi cơn tam bành nhưng cũng tuôn trào nước mắt. Kenji không nói gì hết, vừa quỳ trên đôi chân rã rời của mình, vừa hứng chịu.
-Em biết là anh thích cô ấy, nhưng mỗi lần anh ở bên cạnh cổ thì em như là người dưng vậy. Tuy là phận làm em thì em không có cách nào để khiến anh ngừng nghĩ về Musashi được, nhưng em xin anh, đừng đánh mất tâm trí của mình về gia đình ta, về chính em chứ...
Hikarin gạt nước mắt, chỉ nhỏ nhẹ nói như thế. Anh cũng biết là anh cũng không quan tâm quá nhiều đến cô, kể từ khi anh bị cuốn hút vào vẻ ngoan cường và tài giỏi về kiếm đạo của Musashi. Anh thua cô ấy trong một cuộc so tài... Vị lãnh chúa trẻ tuổi của Sekigahara thua một "cậu samurai" tầm thường không tên tuổi...?
-Rin à, anh... anh...
-Em không thể trách anh mãi... Anh hãy nói những điều anh muốn đi ạ...
Những điều mà cậu muốn ư!?
-Vậy thì em có muốn đi ngắm hoa đào và đi săn cùng ta không?
-Hả?
Hikarin ngạc nhiên lắm. Sao cậu lại nói như vậy? Chắc chắn là có một điềm ẩn gì đó... Đã năm rồi cô mới được nghe một lời nói như chấn động con tim như thế. Trong 5 năm, hai người không gắn bó với nhau lắm, vì công việc trong Triều và cũng vì chiến tranh do Thần Chết Shinigami reo rắc khắp bốn bể Nhật Bản... Không, nhất định là cậu đang có ý gì đó...
-Nhưng còn việc ở trong Triều thì sao ạ? Và trong Công đường nữa?? Anh đang suy nghĩ những gì thế???
Trước những câu hỏi vừa lạ lùng vừa ngạc nhiên của cô, cậu nở nụ cười. Nụ cười đẹp nhất của một con người thanh niên...
-Suy nghĩ gì? Thưa phu nhân của ta, ta và em đã không gắn bó với nhau đã lâu rồi. Sekigahara thì là một thị trấn của cái tốt, không khai triều một ngày thì cũng không sao cả. Nhà bếp cũng hết nguồn thực phẩm, và năm nay hoa anh đào ở quê nhà ta nở trái mùa, chắc chắn sẽ đẹp lắm... Đi cùng ta nhé?
Thật sao? Đây là mơ sao? Có nên từ chối không? Ôi, không thể nào có chuyện này được! Không thể nào! Không... thể... nào...
-Dạ có ạ. - Cô nhẹ nhàng đáp với nụ cười hạnh phúc
-Haha... Lấy súng của em đi nào! Ta đi luôn nhé!
-Vâng!
...
...
...
Đã được hai ngày từ khi Oliver và Musashi cùng đi trên một con đường đến Owari. Con đường đất gồ ghề dài tựa chân trời, từng giây đoàn xe lăn bánh như sánh cùng nhật nguyệt. Không thể nói chính xác những cảm xúc của mọi người trên con đường mòn đến Owari, đặc biệt là của cô...
Nơi đây, có thể nói là nơi cô tìm thấy sự yên bình của riêng mình, nơi mà cô cùng người thương quá cố đã luyện tập kiếm đạo cùng nhau, cùng ngắm nhìn thiên nhiên kì diệu bên nhau. Nơi đây, 3108 cây kiếm bằng gỗ cây anh đào đã vung lên, và chỉ có 39 lần là cô đánh trúng mục tiêu. Quả là một sự luyện tập đau đến gãy xương nhưng vẫn chưa là gì khi một con người quan trọng nhất cuộc đời ra đi trên đất khách mười mùa sương...
Xe ngựa càng lăn bánh gần nơi đây, tâm trạng cô càng chìm nổi. Quá nhiều điều đã xảy ra trong một cuộc đời của một samurai cải trang này...
-Này! Sakurano! Sakurano!! - Cậu giục cô tỉnh lại từ hẻm sâu của suy tư
-Hử... hả hửm... Có gì thế Oliver?
-Ta đến Owari rồi!!!!
Hà, Owari... Vùng đất của nhà Oda... Tuy khắp chốn trước mặt chính là Thành Kiyosu hùng vĩ - nơi trỗi dậy của Tướng quân Oda Nobunaga cách đây 49 năm, nhưng cũng là một thiên đường của chốn hoang vu, dịu nhẹ của Mẹ Thiên Nhiên.
-Kìa, trước mặt hình như có người... Oái!!!!!!
Ngựa của đoàn xe hí rầm trời, chúng vùng vẫy thật náo loạn. Cả đoàn xe đâm rầm vào nhau cả, tựa như núi lở đất rừng. Năm con hắc mã xa lạ nhảy tung từ trước đoàn xe, và chủ nhân của chúng đều có katana. Người phụ nữ trên con hắc mã đứng giữa, bộ kimono đen láy cùng vẻ đẹp màu hồng thật huyền bí và thật quyến rũ, dừng ngựa lại trước đoàn xe, hỏi:
-Các người là những người ngoại quốc nào đến Owari này?
Hả?!?! Giọng nói này... nghe quen thuộc quá... Tự dưng tim mình nó đập nhộn nhịp thế này?
-Tôi... chúng tôi... là thương nhân ở New England đến đây để lấy tàu ra khơi ạ! Xin cô hãy để chúng tôi đi!
-Kẻ gian dày đặc như núi rừng khắp chốn này, chúng tôi buộc phải kiểm tra hành lí của các người. Nếu có vũ khí thì chúng tôi buộc phải thu giữ thôi. - Nàng nói rồi ra lệnh ngay cho những người khác
Nhịp tim như thế này khi chỉ gặp người này thôi... Nhẹ nhàng nhưng lại mạnh mẽ, lạnh lùng nhưng lại tình cảm... Không lẽ là...!
-Oái! Nếu vậy thì chúng tôi sẽ không ra khơi được mất! Xin cô nghĩ lại đi ạ! - Oliver hoảng sợ
Cô nàng hơi cau mày lại, nâng giọng nói như thanh minh:
-Xin lỗi cậu, luật là luật mà...
Là chị ấy sao?
-Khoan đã!!!!
Tiếng thét vang dội từ trong buồng xe của Musa vang cả lên. Người thiếu nữ ngạc nhiên, tim như ngừng đập, như thể muốn nói rằng: "Đó là... em ấy sao...?"
-S... Sa... Sakura-san!!!
Musashi nhảy ra từ phía sau chiếc xe. Cô bước lên phía trước, mặt đối mặt với người thiếu nữ. Thiếu nữ như bị ai đó bóp chặt con tim, nước mắt lăn dài trên má... Nhưng cô vội gạt đi, cười:
-Mu... à không, Sakurano-san, em đấy sao?
-Vâng... Xin chị hãy để đoàn xe đi qua nhé... - Musa hơi đỏ mặt, ngại ngùng nói...
-Ừ... Người ngoại quốc, cậu và đoàn của cậu sẽ được vào Thành Kiyosu xứ Owari... Đi theo tôi - Thiếu nữ cười
Cả đoàn xe vui vẻ kêu lên những lời cảm ơn và tiếp tục lăn bánh. Oliver nghĩ rằng đó là người quen của "Sakurano", thì chỉ cười thầm. Thiếu nữ tóc hồng dẫn mọi người vào thành...
Sao Musashi chỉ đứng yên tại đó? Sao cô chỉ bóp lấy tim cô như vậy? Chỉ... chỉ để kiểm soát lại nhịp tim của mình... sao...
...
-Thưa phu nhân... Phu nhân ơi... PHU NHÂN!!!!
-Gì vậy, thằng lính quèn này... Ngươi định chọc thủng mang nhĩ của ta à?
-Phu nhân lại say rồi...
-Say con khỉ!! Nói lẹ, không thì biến!
-Dạ... Sakura-san có lời nhắn với phu nhân ạ...
-Ờ hớ...
-Rằng... Musashi-san đã về rồi ạ... cùng một đoàn thương nhân ngoại quốc...
Tên lính chưa nói xong thì chưa gì đã thấy mất dạng phu nhân. Phu nhân vừa chạy từ trên lầu của Lâu đài Kiyosu vừa xống lại chiếc kimono màu đỏ của mình, một tốc độ nhanh chóng mặt nếu bạn chạy xuống 100 bậc thang trong vòng 30 giây như vậy. Đến trước cửa, cô chỉ lại mái tóc nâu huyền của mình, thở dài với một nụ cười trên khuôn mặt đỏ nhưng không còn chút mùi rượu:
-Đến lúc rồi... Người thừa kế đã về...
Bùm!
-Em gái của chị! Em đã về rồi đấy ư!?
-Ối... Keiko-sama!!! Đừng... ôm chặt... lấy em... như... thế... chứ!!! Chị... đang... giết... em... đ... đấy... - Musashi rên cả lên
-Ồ đúng rồi, xin lỗi em nghen. Kìa, nhìn em khác quá... Cao và đẹp giai như Misoukuri vậy...!
-Keiko-sama...
-Thôi vào trong rồi có gì thì hãy nói nhé...
...
Oda Keiko là người chị ruột của vị tướng quân quá cố Oda Misoukuri. Cô là phu nhân nhưng lại không lấy chồng, nhưng thiên nga vẫn luôn là thiên nga mà! Suối tóc nâu bóng trải dài trên bộ kimono đỏ cùng hoa văn của lá cây anh đào. Cô hiện đang nắm toàn bộ gia sản nhà Oda, nhưng lại cho mình không thích hợp...
Chén rượu mơ nóng hổi rót ra, mơ màng cái nhìn con người. Musashi không nói không rằng sau khi trút bỏ bộ giáp sắt ra, giờ cô chỉ như một cô bé thành niên bối rối với đôi tay ôm chú mèo đã chìm trong giấc ngủ. Keiko cười:
-Đã 2 năm rồi Musashi-san. Em vẫn còn uống được rượu mơ của chị chứ?
-Được ạ. Arigatou...
-Em đã lớn lên thật sự ngoài chốn hoang vu kia... Gia tộc cần có em kế thừa đó...
-Chị à, em tưởng vụ này ta đã bàn rồi? Chị là người lớn tuổi, là Đệ nhất Phu nhân nhà Oda, em thậm chí không mang một chút gì về dòng máu này...
-Ngốc ạ. đã là người cầm trên mình thanh kiếm của nhà Oda, hoặc chỉ cần bước chân vào Owari này, đều sẽ là người nhà Oda cả. Chị biết chúng ta đều không thích kế thừa tài sản nhà này, nhưng đó chỉ vì...
-Em biết rồi, chị đừng nhắc nữa ạ. Là chí nguyện của dono.
Cô thở dài, đôi mắt mệt mỏi nhắm nghiền lại. Cuộc đời lắm thứ gì đâu không... Nhưng biết làm sao đây... Keiko thấy Musashi sầu não quá, bẹo nhẹ má Musa một tí, cười:
-Honey à, đừng suy nghĩ nhiều quá. Sẽ tổn hại nhan sắc đấy. Tương lai hãy còn dài, biết đâu vẫn còn lựa chọn...
-Mà chị à? Sao Sakura-san lại ở đây? - Musashi đột ngột hỏi với giọng cứng lại
-À, cô ấy sao? Em cũng biết đấy, mặc dù cô ấy là một onna-bugeisha phục vụ Gia tộc Torii, nhưng sau khi... à không, đừng bận tâm chỗ này... nói sao nhỉ...
Keiko lúng túng ậm ờ không biết nói gì. Musashi không hiểu, định nói gì đó thì Keiko gạt đi, cười:
-Em đi hỏi Sakura-san đi nhé!!! Thôi chị đi ngủ đây!
-Hử? Trời ạ, đôi khi em không hiểu nổi chị luôn đó, Keiko-sama!!!
Musashi hầm hầm nói như vậy, nhưng than ôi, nghĩ đến việc Sakura-san sao... Đó là cả một chiến tranh trong trái tim cô...
...
...
...
... là phải chọn giữa tình yêu giữa Misoukuri và tinh thần Bushido... hoặc với người con gái với mái tóc anh đào này...
--------------------- Còn tiếp -------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com