Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 27

Chap 26.

 

 

Khi đối diện với những câu hỏi tại sao người ta thường không hề có câu trả lời.

Xung quanh đây, mọi người đều cười nói, nhưng chỉ duy nhất một người cứ dõi ánh mắt như biết nói, chiếu vào tôi.

Cậu ấy đủ thông minh để thấu hiểu. Đủ yêu thương để che chở và cũng đủ dũng cảm để đón nhận. Chỉ là tôi...tôi hoàn toàn không đủ khả năng để làm tổn thương ai nữa.

LuHan tránh ánh nhìn gai góc kia, nhưng trong tai cứ vẳng tới lời nói của người ta, giống như ép cung, giống như trách móc. Đầu óc quay cuồng.

"Giấu chuyện gì...rốt cuộc cậu giấu tớ chuyện gì?"

Kris cơ hồ chưa hề mở miệng, chỉ dùng ánh mắt quan sát LuHan, thế nhưng tiếng nói ở đâu cứ vọng bên tai. Nhịp hô hấp ngột ngạt, tai ù đi, thân hình cao lớn lạnh lùng trước mắt bắt đầu mờ nhạt dần. Chân tay luống cuống như kẻ ăn trộm bị bắt tại trận vậy.

"LuHan..."

Lúc này Kris mới cất tiếng, rõ ràng gọi tên cậu. LuHan căng mắt nhìn thẳng, cố gắng để không mất vẻ tự nhiên. Cười nhưng cảm thấy gượng gạo.

"Cậu...mũi cậu đang chảy máu!"

Sàn phòng tập lạnh lẽo, những giọt máu đỏ tươi bé nhỏ làm vấy bẩn nơi ấy, như những đóa hoa nở ra thắm. LuHan không cảm giác được mình hiện tại đang đứng yên, đầu cứ cúi xuống sàn khiến máu trong mũi chảy nhiều hơn, nhìn những chấm đỏ dần dần loang lổ hòa vào nhau khiến tâm trí hoảng loảng.

"Ngửa cổ lên cơ mà..."

Bàn tay rắn chắc bé bổng cậu lên, nhẹ nhàng giữ lấy đầu cậu nghiêng về phía sau. Chỉ trong phút chốc, LuHan mệt mỏi muốn nhắm mắt lại. Cứ thế mà đem mình trao chọn cho Kris, để cậu ấy ôm lấy mình.

Đếm ngược cho ngày trở lại, lao lực đến nỗi cơ thể đã không còn chút sức. LuHan ngủ say sưa trong chăn, không cả cựa mình.

Kris kéo chăn lên, nhìn LuHan thở dài. Giây phút hôm qua, cậu có cảm giác không chân thực. Lúc chiếu tia nhìn chằm chằm vào cậu ấy, chỉ thấy nét bối rối. Trong đầu lặp đi lặp lại câu hỏi  "Liệu cậu ấy đang giấu điều gì?"

Nghĩ tới lúc LuHan ngây ngốc để máu chảy xuống sàn, run rẩy không biết phải làm sao, bản thân bất giác sợ hãi cùng cực.

LuHan tỉnh dậy, trời đã buông một màu đen, lấy tay xoa xoa thái dương, sự việc khi sáng bỗng chốc tái hiện.

"Dậy rồi sao?"

Nghe thấy tiếng Kris, lại rùng mình một cơn, không thể đáp lại.

"Cơ thể cậu bị suy nhược rồi. Anh Quản lý nói cậu đi khám, bác sĩ có bảo cậu cần bồi bổ thêm."

LuHan cúi mặt, cảm giác tội lỗi khó thở vây lấy. Cậu ấy không biết, thật may là vẫn chưa biết.

"Tớ đưa cậu đi ăn canh gà hầm nhé!" - Kris mỉm cười, hướng LuHan - "Sau này mỗi ngày ăn một bát canh gà hầm, tráng miệng bằng nhân sâm sau đó uống mười hộp sữa trước khi đi ngủ, chắc chắn cậu sẽ mập mạp lên cho mà xem!"

"Tớ sẽ thành heo thì có!"

LuHan cười đến đỏ cả mặt, lí nhí trả lời. Kris nắm lấy tay cậu, ủ trong lòng bàn tay mình, ánh mắt có chút đỏ nhưng vô cùng rắn rỏi. Đoạn chọc ghẹo.

"Thành heo cũng được, tớ là muốn nuôi heo sau đó đem làm thịt!"

Tiếng cười trong vắt, mệt mỏi đều không còn. Kris nhìn nụ cười LuHan, lòng nhói lên, đưa tay ôm chặt. Thân hình cậu ấy mỗi lúc một gầy, vòng tay dễ dàng siết lấy, đưa vào trong lồng ngực.

"Còn nữa...sau này...mỗi ngày sẽ nói cho cậu nghe một bí mật!"

Bí mật ngày thứ nhất, là tớ yêu cậu.

Bí mật ngày thứ hai, tớ yêu cậu.

Ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm,... tớ yêu cậu.

Mỗi ngày mỗi ngày đều đặn đem cậu đặt trong trái tim mình, nâng niu và cất giữ.

Cho đến ngày cuối cùng, bí mật của tớ vẫn là, tớ yêu cậu.

Đã bao giờ, bạn có những phút giây vui vẻ tưởng như mình đánh mất đã lâu?

Đã bao giờ, bạn ngồi nhâm nhi một tách trà, sống từng ngày trôi qua mà cô đơn một mình?

Đã bao giờ bạn khóc...lặng lẽ một mình trên con đường ấy?

Bao nhiêu nước mắt chôn dấu...bỗng chốc lại trào dâng.

Chìm đắm trong bao nhiêu lệ sầu, màn đêm dần buông xuống cũng không hay biết.

Cuối cùng, lại cũng dòng nước mắt mệt mỏi ấy chìm vào giấc ngủ.

Tôi đã khóc như vậy đấy!

 

Cô đơn.

Đó là điều bình thường mà ai rồi cũng phải trải qua.

Năm tháng qua đi, tự hỏi sẽ còn lại những gì?

Rồi nước mắt lại lăn dài trên má.

Như một thói quen, nước mắt kia cứ thiết tha rơi mãi.

Tôi chẳng thể kìm nén thêm được nữa.

Tôi muốn khóc lên thật to.

Rồi cũng sẽ ổn thôi. Rồi mọi thứ sẽ ổn cả thôi.

"Bài hát này...thật hay..."

LuHan lắng nghe, miệng khẽ thốt lên, quay sang Kris ngồi bên cạnh, mỉm cười.

Chen từ phía dưới, đưa tay vẫy. Hiện giờ ngoài Chen, KyungSoo và BaekHyun phải tập bài hát solo, Kai, Lay cùng SeHun tập vũ đạo thêm thì hầu hết các thành viên khác được nghỉ ngơi. Dạo phố, mua sắm, ăn uống.

Kris cũng muốn đưa LuHan ra ngoài, nhưng cậu ấy nhất quyết không chịu, lại hàng ngày tới xem ba đứa nhóc luyện hát, say sưa mãn nguyện.

Sau đó khi trời dần tối, mới cùng nhau đi dạo một lát, nói huyên thuyên đủ điều. Sắc mặt hồng hào, vui vẻ.

"Vì mỗi ngày đều được ở cạnh cậu, nên không còn phải đợi chờ nữa!"

Kris ngước mặt lên vùng trời màu xám, hơi thở khẽ thoảng qua, tan vào không trung. Siết lấy tay LuHan thật chặt, những ngón tay gầy guộc kia vẫn còn tồn tại trong lòng bàn tay mình, mới thấy cảm giác an toàn.

"Nếu một ngày, cậu phải rời xa..." - Kris quay mặt nhìn vào ánh mắt trong vắt của LuHan, cười dịu dàng - "Tớ sẽ vẫn tiếp tục đợi chờ, như đã từng làm..."

"LuHan..."

"Không phải giây phút chia tay nào cũng mang lại cảm giác đau đớn. Cậu không cần nói yêu tớ, tớ vẫn cứ yêu cậu. Cậu không nói tớ chờ cậu, tớ sẽ vẫn cứ chờ cậu.

Đừng lo cho tớ, đừng mải miết nắm chặt tay tớ sợ tớ gục ngã, tớ có thể tự mình đứng dậy được.

Tớ nhất mực muốn tin tưởng, tớ còn chờ đợi, cậu sẽ quay trở về."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com