19
Thực ra trong lòng Doyoung cũng có chút day dứt rồi.
Em cứ trăn trở mãi, rằng liệu những gì bản thân đã thốt ra với Yedam ngày hôm ấy có nặng nề quá không? Những lời giải thích ngắc ngứ trong cổ họng và cánh tay ngập ngừng đưa lên rồi lại hạ xuống, dáng vẻ đầy khổ sở ấy của cậu cứ dằn vặt em không dứt, khiến cho em bất giác cảm thấy bản thân mình dường như đã làm điều gì sai.
Lỡ như Yedam cũng có tình cảm với em thì sao? Lỡ như cậu thật sự muốn cùng em hẹn hò, là xuất phát từ chân tâm chứ không phải chỉ đơn giản muốn bù đắp, vậy những lời em thốt ra lúc đó có phải là đã tổn thương cậu rồi không?
Nhưng lỡ như... không phải vậy, thế thì em nên làm thế nào đây?
Cả hai đã rơi vào im lặng được mấy ngày rồi. Doyoung không có đủ can đảm để nhìn mặt cậu, đến cả một tin nhắn em cũng chẳng dám gửi đi. Còn Yedam cũng chẳng có động tĩnh gì, Doyoung tự nhủ có lẽ chỉ là cậu bận thôi, Yedam tốt bụng như vậy, sẽ không vì những lời ngày hôm đó mà giận em chứ?
Trùng hợp đúng lúc em đang ngẩn ngơ nghĩ về cậu, điện thoại trong túi áo chợt rung lên một cái, là tin nhắn từ Yedam.
"Doyoung à, thứ 7 tuần này tớ được mời đi diễn, cậu nhất định phải đến xem nhé."
Trái tim trong lồng ngực đập rộn ràng, Doyoung nhìn vào màn hình điện thoại rồi vô thức mỉm cười tủm tỉm, Yedam không những không giận em, trái lại còn chủ động nhắn tin mời em đi xem cậu biểu diễn.
Đột nhiên, vai trái bị ai đó vỗ lên, sau đó chị điều dưỡng cất giọng lanh lảnh, "Doyoung à, lịch trực tuần có rồi, tối thứ 7 em ở lại nhé."
"Dạ?" Doyoung giật mình, "Nhưng em..."
"Cứ quyết định như vậy nhé, để bọn chị còn báo lên cấp trên nữa."
Người kia rời đi nhanh như một cơn gió, bỏ lại Doyoung vẫn cứ đứng đực ra không biết nên phản ứng thế nào. Làm sao đây? Em mới chỉ là bác sĩ thực tập, nếu như xin nghỉ thì thật bất tiện, mà muốn đổi ca trực, biết tìm ai bây giờ chứ?
Mãi mới có cơ hội cải thiện mối quan hệ với Yedam một chút thì lại bị chặn mất, Doyoung đành ấm ức nhắn tin trả lời cậu.
"Tớ xin lỗi, hôm đấy e là không được, tớ phải đi trực mất rồi."
Rất nhanh điện thoại đổ chuông có cuộc gọi đến, dường như Yedam rất gấp gáp muốn được nói chuyện với em.
"Doyoung, không thể xin nghỉ ngày hôm đó ư?"
Thanh âm của cậu từ đầu dây bên kia truyền tới vừa thiếu kiên nhẫn vừa có chút tủi thân, càng khiến cho nỗi lòng Doyoung trở nên rối ren hơn gấp ngàn lần.
"Tớ không chắc nữa... Nếu như không tìm được người để thay ca, tớ sẽ không thể đến."
Yedam phiền não thở dài một hơi, vẫn tiếp tục cố gắng níu kéo, "Đây là lần đầu tiên tớ được mời đi diễn, hơn nữa còn có một thứ mà tớ đã chuẩn bị cho cậu, nếu như cậu không đến, vậy thì tớ sẽ buồn lắm..."
Doyoung còn định buông lời trấn an Yedam một chút, tiếng bác sĩ gọi tên em đã đột ngột vang lên. Em vội vã từ biệt Yedam, sau đó cất điện thoại vào trong túi rồi chạy đi làm việc, bầu trời thời điểm đó tưởng như đã xám xịt đi nhiều.
Có vẻ như Yedam vô cùng kì vọng vào sự có mặt của em, mỗi ngày đều nhắn tin hỏi thăm một lần xem liệu em đã đổi được ca trực hay chưa. Điều đó càng khiến cho Doyoung nôn nao muốn chết, cũng không biết cậu đã chuẩn bị gì cho em mà lại sốt sắng đến như vậy, chỉ là cho đến hiện tại vẫn chẳng có một ai chịu đổi ca với em, cho dù Doyoung có chạy hết cả một khoa để hỏi thì vẫn cứ là công cốc.
Chẳng mấy chốc đã tới ngày thứ 7. Doyoung rầu rĩ nhìn đồng nghiệp của mình lần lượt rời đi, người thì về nhà với gia đình, người thì lại tranh thủ đi chơi, cuối tuần mà, ai chẳng muốn dành thời gian cho bản thân mình một chút. Duy mình em vẫn ngồi bơ vơ bên chiếc bàn trong phòng trực, cuộc gọi vừa nãy Yedam gọi cho em, em cũng chỉ có thể áy náy thốt ra hai chữ "xin lỗi", dường như cậu cũng thất vọng nhiều.
Phía bên ngoài cửa sổ, bầu trời đã trở nên tối mịt, lại lác đác một vài hạt mưa, chỉ le lói một vài ánh đèn điện dưới khoảng sân rộng rãi. Doyoung lặng lẽ ngắm nhìn, những người trực cùng em đều đã ra ngoài ăn tối, hiện tại chỉ còn một mình em trong phòng, không tránh khỏi có chút cô đơn.
Đột nhiên, cánh cửa phòng chầm chậm mở ra, sau đó là dáng người cao lớn của Park Jeongwoo từ tốn bước vào. Gần đây Jeongwoo vẫn luôn tránh mặt em cật lực, mỗi lần Doyoung cố gắng bắt chuyện đều bị thằng bé lờ đi, dần dần mối quan hệ giữa hai người đã không còn thân thiết như trước nữa.
Jeongwoo nhìn em chăm chú, sau đó dửng dưng nói, "Không đi chơi với người yêu của anh sao?"
"Anh đã bảo rồi, bọn anh không phải người yêu." Doyoung mệt mỏi nằm vật ra bàn, thanh âm ủ dột hồi đáp, "Hơn nữa em nhìn anh thế này, đi chơi kiểu gì đây?"
"Anh về đi, để em trực thay anh."
Doyoung ngạc nhiên ngồi bật dậy nhìn Jeongwoo, biểu cảm trên mặt đối phương vẫn cứ bình thản như vậy, còn cười nhạt một cái, "Không muốn à?"
"Không phải, chỉ là..." Doyoung vẫn chưa hết sửng sốt, xen lẫn với một chút hoài nghi, "Đột nhiên em quay lại đây, chỉ là để đổi ca với anh sao?"
Khuôn mặt Jeongwoo ửng hồng, thằng bé liền xấu hổ quay đi, điệu bộ chẳng khác nào một đứa trẻ con giận dỗi, "Làm chút gì đó cho người mình thích cũng không được hay sao! Nhanh lên, đừng có để em phải đổi ý!"
Doyoung ngay lập tức đứng dậy, cảm kích nói lời từ biệt với Jeongwoo rồi vội vàng chạy đi mất. Yedam biểu diễn ở đầu chương trình, nếu không nhanh có thể sẽ lỡ mất, mặc kệ cho mưa càng lúc càng nặng hạt, em cứ cắm đầu chạy như điên, so với tốc độ của phương tiện đang kẹt cứng dưới lòng đường có khi còn nhanh hơn nữa.
Quả không ngoài dự đoán, thời điểm em đến nơi, bên trong quán bar đã bắt đầu phát nhạc xập xình rồi. Như vậy chắc chắn là Yedam đã hát xong, em đã bỏ lỡ mất món quà đầy tâm tư của cậu, Doyoung chán nản len vào dòng người muốn tìm cho ra dáng vẻ quen thuộc đó, lại phát hiện ra cậu đang ngồi ở trong một góc thật sâu.
Doyoung ngay lập tức tiến về phía cậu, chỉ là cái tên "Yedam" chợt mắc lại nơi đầu môi, bởi vì em nhìn thấy Yedam đang ngồi với một vài người khác, đôi má phiếm hồng ngà say, hơn nữa trên bàn còn có rất nhiều vỏ chai rượu trống rỗng.
"Doyoung? Sao cậu lại đến đây?" Yedam nhận ra sự xuất hiện của em, nơi đáy mắt thoáng qua một chút lung lay sợ hãi.
Doyoung không lên tiếng trả lời, ánh nhìn vẫn cứ dán chặt vào mấy chai rượu, cảm nhận hai tai mình đang dần ù đi, đôi bàn tay cuộn chặt.
"Ai vậy? Bạn của cậu sao?" Một người trong số đó lên tiếng hỏi, Yedam không muốn mọi người nhận ra thái độ khác lạ của Doyoung, liền tiến đến nắm lấy cổ tay em giơ lên, bắt đầu màn giới thiệu.
"Đây là Doyoung, một người bạn đặc biệt của em." Sau đó lại chỉ tay về phía bọn họ, "Còn đây là ban tổ chức chương trình, bọn họ là người đã liên hệ mời tớ đến biểu diễn..."
Tất thảy những lời Yedam nói, Doyoung chẳng lọt nổi nửa chữ vào đầu. Em cảm giác như bản thân vừa bị lừa gạt, nếu như em không đột ngột tới đây, có phải sẽ chẳng thể nào biết được Yedam đã không giữ lời với em hay không?
Ngoài trời vẫn đổ mưa lớn. Nhưng so với cơn bão đang nổi lên đầy phẫn uất trong lòng em, thì cũng chẳng đáng là gì nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com