17
Sau biến cố đó, Hyunsuk dường như rất ít khi thấy Jihoon cười.
Hắn vốn dĩ là một người nhiệt tình cởi mở, với bất kì ai cũng có thể dễ dàng làm thân, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển rồi pha mấy câu đùa hài hước. Trước kia Jihoon cũng rất thích cười, có lẽ là bởi hắn biết bản thân lúc cười lên là đẹp nhất, tựa như phong cảnh xung quanh đều chỉ vì một cái cong môi híp mắt của hắn mà rực rỡ nở bừng.
Nhưng giờ đã chẳng còn nữa.
Những ngày này, Jihoon dường như đã thu hẹp mình lại vào trong một vỏ bọc riêng, Hyunsuk muốn nói chuyện bình thường với hắn còn khó, huống chi là việc nhắc lại lời đề nghị vẫn còn dang dở trên chiếc ban công, giống như những gì diễn ra khi ấy chỉ như một giấc mộng hoang đường, tất thảy đều đã bị ngọn gió lạnh lẽo cuốn đi mất rồi.
Tiếng chuông hết tiết vang lên, Hyunsuk gật đầu chào tạm biệt học sinh rồi rời khỏi phòng học. Vừa mới bước đến cửa, anh đã vô tình bắt gặp Jihoon từ lớp bên cạnh bước ra, hình như hắn không nhìn thấy anh mà chỉ chầm chậm rảo bước, trên đôi vai rộng lớn cơ hồ gồng gánh những áp lực vô hình.
"Ji-" Hyunsuk chần chừ cất tiếng gọi hắn, nhưng rồi cuối cùng lại thôi.
Jihoon không hề biết Hyunsuk đang ở phía sau lưng mình, hắn đi thẳng đến nhà vệ sinh, mở vòi nước lên rửa mặt cho tỉnh táo. Trong gương phản chiếu hình ảnh một người đàn ông trẻ tuổi, ấy vậy mà bộ dạng lại phờ phạc vô cùng, đôi má hóp lại gầy guộc và quầng mắt thâm sì như gấu trúc, hắn tức cười nghĩ, may mà năm ấy bản thân không chọn thi ngành sư phạm mầm non, nếu không mấy đứa nhỏ sẽ bị ngoại hình này của hắn doạ cho phát khóc mất.
Điện thoại nhắc nhở sắp đến giờ lên lớp tiếp theo, Jihoon tắt vội thông báo, ánh mắt đột ngột dừng lại trên chiếc hình nền. Cái này là khi soạn lại đồ đạc của cha, Jihoon đã vô tình tìm lại được, trong tấm ảnh, mẹ hắn đang ôm lấy Jeongwoo vừa mới chào đời được không lâu, còn hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi. Khi ấy gia đình nhỏ của hắn rất bình yên hạnh phúc, cha cũng chưa đến mức bê tha nghiện ngập như sau này, có điều những kí ức đó tồn tại trong tâm trí hắn chỉ mờ nhạt như một làn khói mà thôi.
Hắn cất điện thoại vào túi, cố gắng điều chỉnh biểu cảm nghiêm nghị trở lại. Trước mắt vẫn còn mấy tiết nữa cần dạy, hắn phải có trách nhiệm với học sinh của mình, không thể để chuyện riêng làm ảnh hưởng đến công việc, đó mới là cuộc sống của người trưởng thành.
Thế nhưng mấy tiết dạy đó trôi qua như thế nào, Jihoon cũng chẳng nhớ nổi nữa, hắn cứ đứng trên bục giảng nói như một cái máy, hoàn toàn không có chút ý niệm về việc bản thân đang dạy cái gì. Tan làm, hắn không trở về nhà, cũng chẳng tìm đến Hyunsuk, thay vào đó vẫy một chiếc taxi rồi đến thẳng một nơi mà những ngày gần đây đã trở nên quen thuộc.
"Này nhá, quán của tao giảm giá nhân dịp khai trương không có nghĩa là ngày nào mày cũng đến cắm cọc được đâu."
Junkyu cộc cằn giật lấy ly rượu trên tay Jihoon, lại bị cậu trai ngồi bên cạnh ngăn cản, còn giúp hắn nói đỡ mấy lời, "Đừng chấp anh ấy, dạo này anh ấy đang có chuyện mà."
"Có chuyện thì cứ uống rượu là sẽ hết chuyện chắc?" Junkyu làu bàu, "Cả chú nữa Yoon Jaehyuk, bớt đến đây tăm tia người khác đi, chỗ của anh là câu lạc bộ ghép đôi đấy à?"
Mặc kệ hai cái tên kia ngồi chí choé, Jihoon vẫn giữ nguyên trạng thái im lặng, ánh mắt đăm chiêu mơ hồ. Junkyu cũng thôi không nháo loạn nữa, quay sang nhìn bạn mình muốn cùng hắn nói chuyện giải khuây.
"Dạo này không thấy mày đi cùng Choi Hyunsuk nhỉ? Hai người thân nhau lắm mà?"
Jihoon còn chưa mở miệng, Jaehyuk đã nhanh nhảu lên tiếng, "Choi Hyunsuk? Có phải thiếu gia nhà họ Choi không?"
"Chính anh ta, công tử lá ngọc cành vàng thực thụ đó."
Người kia như vừa được lên dây cót, nói một thôi một hồi không ngừng nghỉ, "Trước kia em từng thực tập ở công ty của nhà họ Choi, đãi ngộ với nhân viên cũng không tồi. Chỉ là chưa từng được gặp mặt Choi Hyunsuk bao giờ, nghe nói anh ta không theo truyền thống gia đình làm kinh doanh mà rẽ sang ngành khác."
"Đúng vậy, giờ mỗi ngày đều cùng với Park Jihoon nhà chúng ta đi bán cháo phổi kìa."
Jaehyuk chép miệng có chút tiếc nuối, lại nói, "Thôi cũng được. Thương trường là chiến trường, chẳng biết khi nào sẽ đến lượt mình đổ máu đâu, an toàn một chút cũng tốt."
Hai cái tên này nhiều chuyện muốn chết, cứ như ong vò vẽ liến thoắng đau hết cả đầu, Jihoon không những không được nhẹ lòng, trái lại càng cảm thấy phiền phức, hắn nhanh chóng rút tiền đặt lên bàn rồi lẳng lặng rời khỏi.
"Ơ kìa? Về đấy à? Cầm tiền đi, tao không lấy của mày đâu."
Hắn vờ như không nghe thấy tiếng Junkyu gọi với phía sau, một mạch bỏ về căn phòng trọ của mình, chút bức bối trong lòng chẳng biết nên giải toả ở đâu. Jeongwoo cũng rất buồn, mấy ngày gần đây thằng bé chẳng chịu ăn uống, học hành cũng đôi phần chểnh mảng, Jihoon thương em, nhưng nghĩ đến việc phải quay trở lại nơi ngột ngạt không khí thê lương ấy, hắn cũng thấy nản lòng.
Thế nhưng đập vào mắt hắn là chiếc xe ô tô sang trọng vô cùng quen thuộc đang đậu dưới chân cầu thang. Hyunsuk đã nhìn thấy hắn, muốn lảng đi cũng không được, cho nên chỉ có thể tiến về phía anh, bước chân có chút nặng nhọc.
"Em có ổn không? Mấy hôm không gặp được em, anh thực sự rất lo." Anh mở cửa xe bước xuống, ngữ điệu vồn vã, "Jeongwoo nói em đi dạy vẫn chưa về, anh chỉ biết đợi ở đây thôi."
Sự chân thành ấy khiến cho hắn mềm lòng, Jihoon cũng không nỡ trưng bộ dạng mệt mỏi ra trước mắt anh, cho nên gượng mỉm cười, "Em ổn mà, còn chưa kịp cảm ơn anh vì đã giúp em lo chuyện hậu sự của ba nữa."
Vậy nhưng có lẽ nét diễn đầy giả tạo của hắn chẳng thể nào đánh lừa nổi Hyunsuk, một chút anh cũng không tin. Hyunsuk nắm lấy bàn tay hắn siết chặt, ngón tay nhỏ nhắn mềm mại đan vào tay hắn một cách hoàn hảo, giống như đang muốn truyền cho đối phương một chút năng lượng, anh dịu dàng lên tiếng.
"Có gì thì phải nói ra, đừng cứ giấu mãi trong lòng như vậy, anh vẫn ở đây mà."
Lúc này, lớp vỏ bọc nguỵ trang Jihoon dày công xây dựng, chỉ vì một câu nói đó mà dần dần sụp đổ.
Hắn kiệt sức rồi, bị chính cuộc đời này bòn rút đến kiệt sức. Chưa một giây phút nào hắn được phép quẳng đi những gánh nặng mà hoàn toàn tận hưởng hạnh phúc thực sự là gì. Trên thế giới này, hắn chỉ còn lại duy nhất Jeongwoo, đứa nhỏ chính là máu mủ ruột thịt của hắn, là gia đình mà hắn có chết cũng phải bảo vệ đến cùng.
... Và cả Choi Hyunsuk, ánh sáng rọi chiếu những tháng ngày tối đen.
Hyunsuk thoáng hụt hẫng vì bị Jihoon rụt tay về, vậy nhưng ngay sau đó, hắn lại mạnh mẽ kéo lấy anh vào lòng ôm chặt, cằm tựa xuống bả vai đối phương, cả người cơ hồ không còn chút sức lực nào, trọng lượng đổ hết lên cơ thể anh, nặng trịch. Anh có thể cảm nhận, phảng phất trong không khí là men rượu cay nồng, và cả mùi hương cơ thể hắn ngai ngái mồ hôi.
"Hyunsukie, anh sẽ không rời xa em chứ? Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau như thế này, được không?"
Giọng nói của hắn vang lên ngay bên tai, đứt quãng và gãy vụn. Hyunsuk vô thức siết lại đôi bàn tay, cánh môi cũng mím chặt.
Như thế này là sao? Là một mối quan hệ mập mờ không danh không phận, tình bạn thì vượt quá mà tình yêu lại không chạm nổi? Anh thực sự không cam lòng, vậy nên chỉ trả lời vế đầu tiên.
"Ừ, anh sẽ không rời xa em."
Ngữ điệu vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại chứa đựng một lời hứa đanh thép.
Khi nói ra những lời ấy, Hyunsuk có chết cũng không thể ngờ đến rằng, rất lâu về sau đó, kẻ thất hứa lại chính là anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com