Chap 2
Sau khi giải quyết xong mối lo cuối cùng, Voldemort đã an tâm rằng sẽ chẳng còn một ai có khả năng uy hiếp tới gã, hay ngăn cản gã dùng bóng tối thống trị vùng đất này.
Nhanh chóng quay đầu rời đi, nơi đây quá bẩn thỉu. Gã muốn trở về phòng, ôm lấy em của gã, ôm lấy báu vật của gã, chia sẻ với em niềm vui vừa rồi.
"Cộp, cộp, cộp, ..."
Từng bước chân gấp gáp vang lên rõ ràng trên hành lang vắng vẻ đã được đặt tầng tầng lớp lớp bùa chú, dừng lại trước cánh cửa gỗ nặng nề đang khép chặt.
Dứt khoát cởi chiếc áo chùng bị dính chút máu ném sang một bên.
Em của gã rất nhạy cảm, em ghét thứ mùi đó.
Cánh cửa gỗ theo lực đẩy chầm chậm chuyển động, phát ra âm thanh trầm đục.
Xung quanh căn phòng là bùa khoá để không vật gì có thể xâm nhập hay rời đi, sàn nhà được trải thảm lông dày ấm áp, cửa sổ lớn mở tung, từng cơn gió lạnh của tháng mười hai thốc vào khiến rèm cửa tối màu đung đưa. Màn trời chẳng có lấy một tia nắng, xám xịt và tẻ nhạt.
Nhưng đó vốn chẳng phải điều vị Chúa Tể vĩ đại để tâm, đôi mắt gã từ thời khắc cánh cửa được mở vẫn luôn dán chặt vào thân hình đơn bạc đang ngồi bó gối trên bệ cửa sổ của em.
Những sợi tóc bạch kim theo gió lạnh khẽ lay động, cọ lên làn da trắng nhợt mịn màng. Hình như tóc em đã dài hơn một chút, che đi cần cổ thon gầy, và lại như có như không ẩn hiện những vệt đỏ hồng.
Em của gã chỉ mặc độc một chiếc sơ mi trắng, đó là sơ mi của gã, và gã thích như vậy, cái cảm giác cả cơ thể em đều bị vây khốn trong khí tức của gã.
Vạt áo dài gần đến đầu gối theo động tác co chân của em mà lộ ra dấu hôn cùng vết cắn xanh tím trải dọc từ đùi non cho đến cổ chân mảnh khảnh được một chiếc xích bạc xinh xinh khoá lại.
Ai mà biết, nếu lột chiếc áo kia ra, thứ duy nhất đang che chắn thân thể em, sẽ còn có thể nhìn thấy thêm bao nhiêu dấu vết hoan ái nữa?
Điều đó chỉ một mình gã - Chúa Tể Voldemort biết, cũng chỉ một mình gã có thể biết.
Em, tình yêu của gã, xinh đẹp của gã, thiên sứ của gã.
Gã chưa bao giờ nghĩ cuộc đời này sẽ có thứ gì hấp dẫn được gã hơn Phép Thuật Hắc Ám, quan trọng với gã hơn quyền lực thống trị.
Đến ngày gã nhìn thấy em, Tiểu Vương Tử nhà Malfoy, khi gã còn mang hình dạng của một kẻ không mũi xấu xí.
Chăm chú quan sát đôi mắt xám luôn ẩn chứa sự cao ngạo cùng khát khao muốn chứng tỏ bản thân với gã, môi nhỏ mở ra đóng vào từng chữ từng chữ bày tỏ sự trung thành rót vào tai gã, tóc bạch kim được vuốt keo bóng lưỡng ôm lấy khuôn mặt nhỏ đang cúi xuống, chiếc áo sơ mi trắng cùng quần âu cắt may tỉ mỉ dấu đi thân thể hơi gầy, che chắn nó trước tầm mắt nóng rực của gã.
Ngày đó em gieo vào trái tim tưởng như đã chết mòn của gã một hạt giống, để nó ăn sâu bám rễ, cắm chặt vào nơi đó thứ còn kinh khủng khiếp hơn cả mê dược.
Gã say đắm em.
Gã muốn độc chiếm em.
Khi phát hiện em phản bội, gã từng nghĩ sẽ khiến em chịu đau khổ, tra tấn em bằng những phương thức đau đớn nhất. Giày xéo em, giết chết em.
Nhưng nơi ngực trái, rất khó chịu, quặn đau từng hồi.
Gã nhận ra, em đối với gã có ảnh hưởng lớn tới mức nào, hơn hết bất kỳ thứ gì gã theo đuổi.
Không thể giết em, vậy giam em lại. Để quãng đời còn lại em chỉ có thể nhìn thấy mình gã, cảm nhận mỗi mình gã, nằm trong vòng tay của một kẻ là gã, mặc gã muốn làm gì thì làm.
Con chim hoàng yến này, gã chặt đứt cánh, đem nhốt vào chiếc lồng vàng của riêng gã.
Vung tay đem cửa sổ đóng lại, gã đi đến cúi đầu hôn lên tóc em, hít vào mũi hương vị táo xanh luôn thoang thoảng quanh em.
"Ta đã nói sức khỏe em không tốt, không được phép mở cửa sổ. Rồng Nhỏ, em sao lại không nghe lời như vậy?" Ngón tay quấn lấy một lọn tóc của em mà đùa nghịch.
Em khẽ run rẩy, chỉ là rất nhỏ thôi. Nhưng, gã biết.
"Vì ... vì cảm thấy có chút bức bối, nên ... Xin lỗi Ngài ... " Đầu tóc bạch kim càng cúi xuống hơn nữa.
Em sợ, Draco sợ, gã sẽ lấy cớ trừng phạt em. Nhưng em chịu không nổi sự ngột ngạt này, nên em đánh liều.
Khẽ cười hôn lên vành tai em, gã bế em lên đi về phía chiếc giường, ngồi xuống, để em ngồi trong lòng gã, một vòng tay ôm trọn lấy chiếc eo nhỏ.
"Được rồi, hôm nay tâm trạng ta rất tốt, sẽ không trách phạt em."
Len lén thở phào trong lòng, Draco chưa bao giờ chịu đựng được hết cái hình phạt của gã, gã luôn có đủ cách bức ép em, giày vò em theo ý gã muốn.
"Không hỏi ta đó là chuyện gì sao?"
"Chuyện gì ... mà khiến Ngài vui như vậy?" Kẻ thức thời luôn là kẻ sống sót.
Hào hứng nâng mặt bé con đang thu mình lại, Voldemort không ngừng hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của em, rồi gã ngậm lấy đôi môi nhạt màu. Là một nụ hôn sâu.
Chiếc lưỡi như con rắn nhỏ tách mở khớp hàm người tóc trắng, chui vào bên trong càn quấy khuôn miệng em. Gã giữ lấy gáy em ấn chặt, càng làm sâu hơn nụ hôn, trêu đùa cuốn lấy lưỡi em mút mát.
Cảm giác nhờn nhợn cùng khó thở vây khốn đến khó chịu, nhưng Draco không dám đẩy gã ra, em gánh không nổi hậu quả cho việc làm trái ý gã. Ở nơi này, em không có quyền chống trả, không có quyền nói "không" với gã. Hai bàn tay bấu chặt lấy vai áo người kia, cố gắng kín đáo phát tiết qua cái siết này.
1 phút, 2 phút, hay 5 phút ...
Draco không biết.
Đến khi được buông tha, cả người em như một con búp bê vô lực ngã hẳn vào lòng gã.
Thoả mãn vuốt ve người đang cố gắng lấy lại nhịp thở, gã cúi đầu, khẽ thì thầm bên tai em.
"Vừa nãy. mới chỉ vừa nãy thôi, ta đã giết chết thằng nhãi Longbottom."
Cả người Draco thoáng chốc cứng đờ, em ngẩng đầu, đôi mắt xám đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm kia, trên khuôn mặt điển trai của gã nở một nụ cười. Nhưng tất cả, đều như gai nhọn châm chích lấy cơ thể em. Lạnh buốt.
Vội vàng cúi đầu, thầm chửi rủa bản thân vì hành động ngu dốt vừa rồi, Draco mở miệng, có chút khó khăn lên tiếng.
"Chết rồi sao? Chết rồi ... chúc mừng ..."
Cằm bỗng nhiên bị nắm chặt, cưỡng ép ngước lên. Sắc đỏ lúc này đã chiếm lấy đôi mắt trước mặt, quỷ dị đến rợn người.
"Thất vọng? Kẻ duy nhất em đặt hy vọng sẽ đánh gục được ta ngoài Harry Potter đã chết, sụp đổ lắm phải không? Dray, bé cưng của ta, Rồng Nhỏ của ta, tình yêu của ta, em nên sớm tuyệt vọng mới phải. Bởi cho dù có một ngày ta chết, ta nhất định kéo em xuống địa ngục cùng. Đời đời kiếp kiếp, em trốn không khỏi ta."
Đúng vậy, dù là địa ngục tối tăm, gã cũng phải cùng em một chỗ.
Thứ ánh sáng le lói trong đôi mắt xám, thứ ánh sáng luôn được Draco giấu kỹ nơi đáy mắt đã tắt phụt, để lại trên khuôn mặt mỹ lệ hai mảnh tro tàn, xám ngoét.
Em vĩnh viễn không thoát được. Còn có địa ngục nào khác sao? Căn phòng này, kẻ trước mắt này, chính là địa ngục xé nát em rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com