Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5




Kể từ ngày đó Draco không còn bị giam lỏng trong căn phòng ngủ đó nữa, em được phép ra ngoài đi lại trong khuôn viên của căn Thái ấp rộng lớn, được phép làm rất nhiều thứ khác, dưới con mắt của Chúa tể Voldemort.

Gã chăm sóc em từng chút một, để em ăn những món ăn ngon nhất, khoác lên người em những bộ y phục sang trọng nhất, tặng cho em những món quà quý giá nhất, thậm chí gã còn trả lại em chiếc đũa phép bằng gỗ táo gai.

Draco mân mê cây đũa phép quen thuộc trong tay, im lặng không nói gì. Em để mặc gã Chúa tể đang ôm siết lấy mình, vùi đầu hít hà hương táo xanh nhè nhẹ vương vít nơi cần cổ thon gầy.

Dường như Voldemort rất hưởng thụ dáng vẻ ngoan ngoãn tuỳ ý gã trêu đùa của bé con, gã hưởng thụ việc em phụ thuộc hoàn toàn vào gã, hưởng thụ mọi thứ của em đều do gã chính tay an bài.

Em chính là một con búp bê xinh đẹp, của riêng gã.

Hôn nhẹ lên những sợi tóc mềm của em, thủ thỉ vào tai em những lời mà gã cho là yêu thương.

"Bé cưng của ta, dấu yêu của một mình ta. Ta sẽ cho em tất cả mọi thứ trên đời này, bất cứ điều gì em muốn. Việc của em, là mãi mãi ở bên cạnh ta. MÃI MÃI!"

Chiếc đũa phép tuột khỏi tay rơi xuống giường, em cũng theo đó bị gã đẩy ngã lên đống chăn dày. Cuốn lấy em vào một hồi tình ái không buông.











Tiếng gào thét đầy đau đớn, khắp các bức tường là những vệt đỏ tung toé, mùi tanh nồng khiến người ta lợm giọng, lão người sói Fenrir Greyback đổ gục thân thể lực lưỡng xuống nền đất.

Đôi tay gầy đang cầm đũa phép của chàng trai tóc bạch kim buông thõng bên người, em nhìn vết thương từ Lời nguyền Cắt Sâu Mãi Mãi đang túa máu không ngừng trên ngực lão ta, mệt mỏi khuỵu gối ngã xuống.

Trong khi Draco còn chưa lấy lại sức lực sau một trận hỗn chiến với kẻ điên kia, bất ngờ một bóng dáng nhỏ bé lao vụt đến, nhảy bổ lên cái thây to lớn đang nằm hấp hối trong vũng máu.

Con bé tóc đỏ điên cuồng cào cấu lên mặt tên người sói, đôi tay nhỏ nhắn đã cáu bẩn của nó chọc mạnh vào cái lỗ trên ngực lão ta, kéo toạc miệng vết thương khiến lão rú lên đầy khiếp đảm.

"Con khốn ... tao sẽ giết mày ... giết mày"

Nhưng lão chẳng thể làm gì nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân đang từng chút từng chút một bị cắn xé. Draco nhìn chằm chằm cảnh tượng nhức mắt, nhưng cũng đầy bi thương ấy.

Rồi như chẳng thể tiếp tục chịu nổi nữa, em lao tới ôm lấy thân người gầy gò tàn tạ kia, kéo nó lại. Ginny Weasley điên cuồng giãy giụa, nó đánh mạnh vào người em, khiến cả hai ngã lăn xuống nền đất bẩn, bụi cùng máu dây khắp chiếc áo trắng cùng khuôn mặt sạch sẽ của Draco.

Em cũng thảm hại, như nó vậy.

"Ahh ..."

Cơn đau nhói truyền đến từ cánh tay phải, con bé nhà Weasley găm chặt hàm răng lên da thịt em, dùng toàn bộ sức lực cắn xuống. Nhíu mày kìm nén lại cảm giác đau đớn, Draco vẫn ghì chặt nó trong vòng tay mình. Như vậy đủ rồi, đứa trẻ này không thể tiếp tục bị những thứ tanh tưởi nhấn chìm nữa, đủ rồi.

Một hồi ầm ĩ qua đi, Ginny Weasley cuối cùng đã bình tĩnh lại, nó thôi không trút giận lên người em nữa, chỉ bấu lấy vạt áo em rồi nức nở. Thứ âm thanh nghẹn ứ bị dồn lại nơi thanh quản chẳng thể thốt ra trọn vẹn, nhưng Draco vẫn thấy sao mà thê lương đến vậy.

Đôi tay gầy vỗ nhẹ lên tấm lưng nhỏ bé đang run rẩy của con bé tóc đỏ.

Ở nơi tòa tháp nằm khuất phía sau thái ấp rộng lớn này, tiếng nhạc tiếng nói tiếng ly rượu va chạm vào nhau của buổi tiệc đêm chẳng thể nào truyền tới. Qua cánh cửa sổ của tầng cao nhất, ánh trăng bàng bạc vô tình hắt qua, phủ lên hai linh hồn đã sớm nát bươm, chỉ có thân thể là cố gắng lay lắt sống qua ngày.

Đột nhiên chiếc vòng bạc đeo nơi cổ chân trở nên nóng rát, Draco hốt hoảng vùng đứng lên. Quay đầu nhìn về phía cầu thang dẫn lên nơi này, em hình như loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân.

Giây phút ấy có điều gì đó trong em trở nên trùng xuống, tâm trí em thật sự đã gào thét, nó muốn em dừng lại những điều điên rồ sắp tới. Nhưng cũng chính giây phút ấy, khuôn mặt nhếch nhác cùng đôi mắt còn ướt đẫm kia đang ở ngay trước mặt em.

Siết chặt bàn tay lại, Draco cuối cùng cũng hạ quyết tâm, em giựt chiếc cúc áo đầu tiên của bộ vest trắng đang mặc trên người xuống. Bộ vest này Voldemort đã mời thợ cắt may tài giỏi bậc nhất đến thiết kế riêng cho em, dành cho buổi tiệc đêm nay. Và em đã ngụy trang chiếc cúc áo này thành một cái Khoá Cảng, thứ bùa chú do người cha em vô cùng kính trọng đã từng dạy.

Draco đem chiếc cúc áo cùng đũa thần nhét vào bàn tay nhuộm đỏ màu máu của Ginny.

"Đây là Khoá Cảng, mau lập tức rời khỏi nơi này. Đi đâu cũng được, đừng bao giờ xuất hiện nữa."

Nhưng trái ngược với sự sốt sắng của Draco, Ginny Weasley lại vô cùng bình thản, nó chẳng phản ứng gì, cũng chẳng có ý định cầm lấy thứ đồ đang được em cố gắng để vào tay nó. Nó chỉ hơi nghiêng đầu, nhìn chòng chọc vào em.

"Mau đi đi."

Gằn giọng lên, Draco muốn phát cáu trước thái độ dửng dưng này của con bé tóc đỏ. Đúng là đám người nhà Weasley, chẳng thể nào khiến em ưa nổi.

Nhưng chẳng để em duy trì sự bực bội đó lâu, 'uỳnh' một tiếng, cánh cửa gỗ đằng sau bị một lực kinh khủng nào đó tác động lên, vỡ tan tành. Vài mảnh vụn gỗ văng ra, cứa lên mặt Draco, đau rát.

Voldemort bước vào, cổ chân của Draco càng cảm nhận được sức nóng đang truyền đến, chắc hẳn một mảng da thịt lúc này đã đỏ lên rồi.

Không khí tràn ngập mùi máu tươi, cả thứ áp lực mà từ lúc gã bước vào, tất cả giống như đang đè nặng lên tinh thần Draco, đến việc hít thở cũng làm em thấy sao mà khó khăn quá.

Voldemort chẳng nói gì, nhưng đôi mắt đỏ bầm như hồ máu của gã tựa như đang vây chặt lấy linh hồn Draco, nhấn em xuống ngục sâu thăm thẳm của sự tuyệt vọng.

Draco biết rõ kết cục của việc lần nữa lừa dối Chúa Tể Hắc Ám chắc chắn sẽ khiến em phải hối hận vì đã quyết định làm điều này. Thân là con cháu dòng họ Malfoy, những quý tộc mang dòng máu thuần huyết, em càng phải hiểu rõ nhất sự thiệt hơn trong mỗi việc làm. Nhưng Draco vẫn lựa chọn thực hiện một việc em chẳng nắm rõ được bao phần thành công, cũng giống như khi đó, em lựa chọn theo phe của Cứu Thế Chủ - Harry Potter.

"Em lại lần nữa lừa dối ta sao Rồng Nhỏ? Em muốn ta thật sự phá huỷ em?" Giọng gã trầm đục, chẳng nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.

Cơ thể Draco theo bản năng khẽ run lên, đôi chân em lúc này gần như đã muốn khuỵu xuống. Em sợ gã, vẫn luôn luôn là như vậy.

"Mau qua đây."

Cây đũa phép được giơ lên, Draco trông thấy thứ ánh sáng đang được hình thành dần lên hướng về phía cả hai. Vội quay lại vươn tay muốn đẩy con bé tóc đỏ vẫn luôn được em bảo hộ sau lưng.

"Đi đi."

Thế nhưng thứ em nhìn thấy là hình ảnh người sau lưng cũng đang chĩa đũa phép về phía mình, có thứ gì đó nứt toác nơi lồng ngực em. Đau, rất đau.

Cùng lúc ấy bùa chú của Voldemort cũng bắn về phía này, trúng thẳng vào người đứa con còn lại duy nhất của nhà Weasley, cả người nó dội về phía cánh cửa sổ đang mở toang.

Chẳng hiểu sao, Draco lại bắt lấy tay nó, để rồi cả em cũng theo đó mà lao đi. Hình như cho đến tận những giây phút cuối cùng, Draco vẫn luôn đưa ra lựa chọn ngu ngốc.

Em nghe thấy tiếng hét từ đằng sau, nhưng tai em lúc này đã ù đi. máu trong cơ thể như bị rút cạn.

Trước khi mọi thứ tối đen lại, em nhìn thấy Ginny Weasley mỉm cười, nó mấp máy môi.

"Ngày đó ... ngươi nên chết cùng anh ấy."

Draco cũng mỉm cười.

Draco rất giỏi dùng Chổi Bay, trước đây khi còn là một tầm thủ​​ ​​​​Quidditch, em đã từng thử phóng lên thật cao rồi lao xuống phía dưới. Thật điên rồ khi em yêu cảm giác bản thân được rơi tự do, xung quanh chỉ có tiếng gió thét gào, không còn đau khổ, không còn trói buộc. Cả thân thể và linh hồn.

Và, đôi mắt xanh màu ngọc lục bảo lại hiện về trong tâm trí. Không phải là rã rời rồi vỡ nát, sắc xanh ấy nhìn em đầy yêu thương, em trông thấy dáng vẻ em mỉm cười thật tươi nơi đáy mắt người. Em còn trông thấy, dưới gốc cây táo xanh nào đó trong trường, một người tóc đen cùng một người tóc trắng, bí mật trao nhau chút nụ hôn vụng dại.

Có lẽ, nhà Weasley cũng không khó ưa như em nghĩ nhỉ. Ít nhất thì lúc này, con bé tóc đỏ đã đúng, em nên đi gặp kẻ đó thôi.

Gặp lại kẻ đã bỏ em ở lại.

END.

-------------------

Đây là chap cuối của bộ "Nếu Voldemort là kẻ chiến thắng?" rồi đó các cậu. Tớ luôn muốn hoàn thành thật sớm để gửi tới các cậu, nhưng khi bắt đầu viết, tớ lại khá hoang mang và không biết nên để kết như nào. Trước khi cho ra cái kết này, trong đầu tớ mọi thứ nó không giống lắm đâu, chỉ là không biết viết thế nào một hồi lại thành ra như vậy. Có lẽ nó sẽ hơi hụt hẫng, tớ biết, mà gần như ở chap cuối chỉ tập trung vào bé Rồng, Chúa Tể của chúng ta khá ít đất diễn. Nên nếu có thể thì tớ sẽ cố gắng ra thêm 1-2 chap phiên ngoại nữa đi sâu hơn vào nội tâm anh Tom đẹp trai nhé, dù sao cũng phải có một cái kết tử tế cho ảnh chứ nhỉ.

Lời cuối cùng, tớ cảm ơn các cậu đã chờ đợi tớ nhé. Mỗi một cmt của các cậu đều là động lực giúp tớ để tớ bớt lười lại. Hẹn gặp các cậu ở bộ sau, tớ sẽ viết một fic về các CP của em bé Rồng Nhỏ luôn ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com