Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 40: KHÔNG CÒN NHẬN RA

Sáng hôm sau, Minh Viễn vẫn dậy sớm như mọi ngày.

Nhưng khi cậu quay sang nhìn Kỳ Vũ...

Cậu sững người.

Cậu ta đã thức dậy từ lúc nào, đang ngồi trên giường, mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không trống rỗng.

Không chớp mắt.

Không cử động.

Giống như một con búp bê vô hồn, chỉ tồn tại nhưng không thực sự sống.

Minh Viễn cảm thấy nghẹt thở.

Đây không phải là Kỳ Vũ mà cậu biết.

Cậu khẽ gọi.

- Kỳ Vũ?

Không có phản ứng.

Minh Viễn rụt rè chạm vào tay cậu ta.

Vẫn không có phản ứng.

Nhưng cơ thể Kỳ Vũ lạnh hơn bình thường.

Không hẳn là lạnh như xác chết.

Nhưng không còn hơi ấm của một con người.

Như thể máu trong người cậu ta đang chảy chậm lại...

Như thể cậu ta đang mất dần sự sống mà không ai nhận ra.

Minh Viễn nuốt khan, cố giữ bình tĩnh.

Cậu siết chặt vai Kỳ Vũ, ép cậu ta nhìn thẳng vào mình.

- Nhìn mình đi, Kỳ Vũ!!

- Cậu có biết mình là ai không hả??

Cuối cùng, Kỳ Vũ cũng phản ứng.

Mắt cậu ta chậm rãi di chuyển, dừng lại trên khuôn mặt Minh Viễn.

Nhưng điều khiến Minh Viễn chấn động...

Là ánh mắt đó không có chút cảm xúc nào.

Như thể cậu ta chưa từng gặp cậu.

Như thể cậu chỉ là một người xa lạ.

Minh Viễn bàng hoàng và lo sợ hơn.

- Cậu... không nhận ra mình sao, Kỳ Vũ...?

Kỳ Vũ không trả lời.

Chỉ tiếp tục nhìn cậu với ánh mắt trống rỗng đến đáng sợ.

Minh Viễn cảm thấy toàn thân run lên.

Cậu ta thực sự... đã không còn là chính mình nữa.

Ngày hôm đó, Minh Viễn theo dõi Kỳ Vũ suốt cả ngày.

Cậu ta vẫn làm mọi thứ như bình thường.

Vẫn đến trường.

Vẫn ngồi vào chỗ.

Nhưng có một sự khác biệt rõ rệt.

Cậu ta không còn phản ứng với bất cứ điều gì.

Giáo viên gọi tên cậu ta không trả lời.

Có người đi ngang, va vào cậu ta, cậu ta cũng không phản ứng.

Ngay cả khi Minh Viễn lay mạnh cậu ta...

Cậu ta chỉ ngoảnh mặt đi chỗ khác, như thể cậu không hề tồn tại.

Điều này càng khiến Minh Viễn sợ hãi.

Không ai nhận ra điều bất thường này sao?

Không ai nhận thấy Kỳ Vũ không còn là Kỳ Vũ sao?

Chỉ có một mình Minh Viễn nhìn thấy điều này.

Và cậu hoàn toàn không biết phải làm gì.

Minh Viễn tưởng rằng ít nhất cậu ta vẫn còn giữ lại bản năng giết người của mình.

Nhưng khi cậu bí mật theo dõi Kỳ Vũ vào ban đêm...

Cậu hoàn toàn chết lặng.

Cậu ta vẫn giết người.

Nhưng không còn chút cảm xúc nào.

Không nhanh gọn như trước.

Không còn sự chính xác lạnh lùng như mọi khi.

Cậu ta cứ giết, cứ cắt thịt, cứ làm tất cả như một cái máy.

Không hứng thú.

Không quan tâm.

Như thể cậu ta chỉ làm theo một chương trình có sẵn trong đầu.

Như thể cậu ta không còn nhận thức được mình đang làm gì nữa.

Minh Viễn đứng từ xa, nhìn cảnh tượng đó mà thấy lạnh sống lưng.

Nếu như trước đây, Kỳ Vũ giết người vì đó là bản năng.

Thì bây giờ...

Cậu ta chỉ đơn giản là một con rối đang làm theo thói quen.

Một con rối...

Không còn linh hồn.

Minh Viễn chưa từng sợ mất ai đến thế.

Nhưng bây giờ...

Cậu cảm thấy mình sắp mất Kỳ Vũ thật sự.

Không phải theo cách một người chết đi.

Mà theo cách một con người biến mất ngay trong chính cơ thể của mình.

Cậu ta vẫn sống.

Nhưng không còn là chính mình nữa.

Minh Viễn không thể chấp nhận điều đó.

Cậu không thể để Kỳ Vũ tiếp tục như thế này.

Cậu không muốn đánh mất người mình thương...

Dù có phải làm bất cứ điều gì chăng nữa.

Dù có phải đào sâu vào bí ẩn này...

Dù có phải đánh đổi bất cứ thứ gì.

Kể cả là mạng sống của cậu...

Cậu cũng phải kéo Kỳ Vũ trở lại.

Bằng mọi giá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com