36
Lại nữa! Lại là nó!
Ngụy Vô Tiện vẫn nhớ hình ảnh cuối cùng hắn chứng kiến được. Hình ảnh Hiểu Tinh Trần suy sụp đến tự sát, Tiết Dương như mất hết tính người mà tự lẩm bẩm.
"Chết rồi càng tốt. Kẻ chết rồi mới nghe lời"
Sau đó Ngụy Vô Tiện bị kéo vào một khoảng không vô định, tứ phía là một màu đen kịt, trải dài xung quanh là những đoạn ký ức đời này hắn không bao giờ quên được. Nó giống với những hình ảnh hắn đã thấy trong lúc chuyển dời vết ác chú trên người Kim Lăng sang hắn.
Liên Hoa Ổ nằm trong biển lửa. Kim Tử Hiên ngã xuống trước mắt hắn. Giang Yếm Ly và Lam Yên Nhiên bất động trong vũng máu tươi.
Ngụy Vô Tiện nhắm chặt mắt lại, hai tay ôm lấy đầu đang không ngừng đau nhức như ngàn búa bổ vào. Bên tai là tiếng mắng chửi quen thuộc, lặp đi lặp lại không ngừng.
"Người chỉ mang lại tai họa như ngươi. Người bên cạnh luôn gặp nạn vì ngươi"
"Kẻ tà ma ngoại đạo không đáng sống"
"Nếu không nhờ Vân Mộng Giang thị nhận nuôi dạy dỗ, một đời Ngụy Vô Tiện ngươi chỉ là kẻ lưu lạc đầu đường xó chợ"
"Giang tông chủ nuôi dạy ngươi như con ruột. Dám ngang nhiên thoát ly gia tộc, đối đầu với bách gia, làm hại nhà họ Giang chết thảm gần hết. Sói mắt trắng vong ân phụ nghĩa"
"Lần này làm hỏng hôn sự của A Ly. Lần sau sẽ gây nên chuyện tày trời gì nữa! Đúng là kẻ chỉ mang đến tai họa "
Nhận thấy nét mặt Ngụy Vô Tiện càng ngày càng tệ. Lam Vong Cơ ngồi xuống đối diện với hắn. Hay tay đặt vào mạch cổ tay Ngụy Vô Tiện, vận chuyển linh lực. Một bên Kim Lăng vẫn ra sức lắc Thanh Tâm Linh.
Ngụy Vô Tiện bên này ngồi sụp xuống. Bịt kín đôi tai để không phải nghe những lời ấy nữa. Xung quanh hắn như nổi lên từng trận gào thét, trách móc. Hắn nhắm nghiền mắt, nơi giao nhau giữa hai đầu mày dán chặt lại.
Hắn lại nhớ đến hình ảnh bản thân kiếp trước. Một kẻ thất bại thảm hại, máu tươi đầy mình, là kẻ vô tích sự, bị người chỉ trích, bị người quát mắng, chỉ có thể gào khóc một mình!
Ngụy Vô Tiện không dám mở mắt ra. Hắn sợ sẽ lại nhìn thấy những hình ảnh khiến hắn đau thấu ruột gan. Cố gắng lắc lắc đầu không muốn nghe đến những lời ấy nữa.
Hắn cứ như thế. Đến một lúc lâu, dường như Ngụy Vô Tiện không còn nghe thấy gì nữa. Thanh âm mắng chửi, tiếng gào thét trách móc chẳng còn. Thay vào đó là một không gian yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng chim ríu rít khe khẽ.
Ngụy Vô Tiện bình tĩnh đứng dậy, chầm chậm mở mắt ra. Ánh sáng trong veo chiếu thẳng vào mắt hắn.
Ngụy Vô Tiện nheo mắt nhìn dáo dác xung quanh. Những tòa tiên phủ tường trắng ngói đen mây mù kéo dài, khung cảnh núi rừng xanh biếc đắm mình trong làn sương mù tràn ngập. Mang một nét tịch liêu của núi lạnh, như đã lạc vào chốn tiên cảnh. Phía trên vang lên từng hồi chuông một.
Ngụy Vô Tiện nhìn đến ngây người. Hắn dụi dụi hai mắt sau đó nhìn kỹ xem một lần nữa, cuối cùng là nhéo mạnh vào mu bàn tay một cái. Hắn lúc này mới thật sự tin cái nơi núi rừng yên tĩnh, tịch liêu cô quạnh này không phải là Vân Thâm Bất Tri Xứ sao?
Hắn sao lại ở đây?
Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm ngẫm nghĩ một lát, tự lẩm bẩm.
"Lúc đầu ta đang vào trạng thái Cộng Tình. Lát sau đã bị kéo vào tâm ma của chính bản thân. Bây giờ lại hiện diện tại Vân Thâm Bất Tri Xứ? "
Ngụy Vô Tiện khó hiểu một trận. Lại phát hiện hai môn sinh bạch y đang đến gần. Chưa kịp lên tiếng đã bàng hoàng nhận ra, hai môn sinh ấy vậy mà...đi xuyên qua hắn!
Điều đó chứng tỏ hắn không có thực thể, hiện tại chỉ là một linh hồn hoặc hắn đang ở trong mộng cảnh của chính bản thân mình.
Ầm!
Ngụy Vô Tiện phát giác nhìn đến tòa thành tường trắng ngói đen gần đó. Lại tặc lưỡi một cái, cái nơi quy củ tẻ nhạt mà hắn đã từng lĩnh giáo qua...Tàng Thư Các!
Ngụy Vô Tiện ba bước nhảy lên lầu. Khi nhìn đến khung cảnh bên trong, hắn giật nảy mình mà thốt lên. "Cái quái!"
Trước mắt hắn là hình ảnh thiếu niên y phục Vân Mộng Giang thị khuôn mặt dửng dưng đè chặt quyển sách trên án thư. Đối diện là thiếu niên bạch y mặt đầy câm phẫn, cũng đang nắm chặt quyển sách như muốn giật lấy. Tiếng động vừa rồi có thể là do quyển sách này gây ra.
Thiếu niên bạch y kia như đang tức giận, kìm nén nói. "Buông tay"
Thiếu niên bên này cố ý nói. "Tại sao? Ngươi muốn xem à? Ồ...thì ra ngươi muốn xem"
Thiếu niên bạch y tức đến nổi mặt mày tái xanh, nghiến răng nghiến lợi gằn ra từng chữ.
"Ta - không - xem"
Thiếu niên bên này nghe vậy uốn éo dựng chuyện. "Vậy ngươi lấy nó làm gì? Nộp cho lão Lam? À không! Là thúc phụ ngươi. Ây ya, không được đâu. Lỡ như lão nghi ngờ ngươi xem rồi chẳng phải rất mất mặt sao?"
"Ngươi"
Thiếu niên bạch y đứng phất dậy, đôi mắt nhạt màu kia như muốn phun ra lửa. "Rõ ràng là ngươi"
Y giật lấy quyển sách vể phía mình, thiếu niên kia cũng không thua kém. Cố nắm chặt quyển sách trong tay, ngả ngớn.
"Lam nhị công tử không hổ là quân tử sáng tựa minh châu, bề ngoài văn vẻ bên trong...haizzz"
Giằng co qua lại một hồi, quyển sách trong tay đã rách phân nửa. Thiếu niên bạch y rót linh lực vào tay phải, sách liền rạn nứt thành ngàn vạn mảnh vỡ nhỏ, bay lả tả, từ không trung rơi xuống.
Thiếu niên bên này như công kích thành công, cười đầy mãn nguyện. "Ây ya, một cuốn xuân cung đồ hay như vậy, sao nói xé là xé luôn rồi?"
Hắn quay lưng lại. "Ngươi tự đi mà dọn, ta mặc kệ!"
"Cút"
Thiếu niên bên này nghe vậy mà được nước làm tới. "Cái gì cơ? Cút? Ngươi bảo ta cút?"
"Ây ya, Lam Trạm à Lam Trạm. Ai ai cũng nói ngươi đứng đắn mẫu mực, hiểu biết lễ nghi nhưng ngươi nhìn ngươi của lúc này đi. Ây ya"
"Cút!!!!!!!"
Ngụy Vô Tiện xem đến một loạt hành động vừa diễn ra, bất lực mà đập mạnh vào trán một cái. Đời này hắn không ngờ được có ngày tận mắt nhìn lại hình ảnh thiếu niên Ngụy Vô Tiện của năm mười lăm mười sáu tuổi chọc ghẹo thiếu niên Lam Vong Cơ mười lăm mười sáu tuổi đến độ y xuất hiện lên biểu cảm này. Hắn cười hề hề coi như cho qua hành động không biết xẩu hổ của bản thân khi ở quá khứ.
Vừa muốn nghĩ thử xem còn cách nào thoát ra khỏi mộng cảnh thì khung cảnh xung quanh đã thay đổi thành một hồ nước trong veo xanh biếc. Ngụy Vô Tiện lơ lửng trên không trung, lại đưa mắt nhìn đến đám tu sĩ đang ngự kiếm bay lên cao. Trung tâm hồ hình thành một vòng xoáy nước cực lớn, thuyền quanh đó như bị một chiếc miệng rộng màu đen nuốt chửng.
Ngụy Vô Tiện cũng chẳng xa lạ gì với tình huống này. Đây là lúc hắn xuống Thải Y trấn diệt trừ Thủy Hành Uyên, nơi hắn đang lơ lửng chính là Hồ Bích Linh!
Bấy giờ Ngụy Vô Tiện mới liếc mắt sang bên cạnh, hắn vậy mà lại đứng cạnh thiếu niên Lam Vong Cơ mặt đầy khó coi. Ánh mắt y lạnh nhạt mà nhìn xuống. Ngụy Vô Tiện tò mò nhìn theo.
Thiếu niên Ngụy Vô Tiện ngự kiếm lướt nhanh trên mặt hồ, hắn khó khăn mà tránh né những dây leo dài ngoằn đang điên cuồng tấn công. Khi ngự kiếm đến gần một môn sinh bạch y đang cố bám víu trên thuyển. Thiếu niên Ngụy Vô Tiện không nghĩ ngợi nhiều, khom lưng nắm lấy cổ áo gã kéo lên.
Hắn chật vật né tránh đám dây leo, một tay lại phải nắm lấy môn sinh đã bất tỉnh từ đời nào, đã vậy hắn còn rất gần với mặt hồ. Thiếu niên Ngụy Vô Tiện lay hoay tìm đường tránh, bỗng thanh âm phía trên truyền xuống.
"Ngụy Vô Tiện! Bên này!"
Giang Trừng giẫm lên Tam Độc, ngự kiếm lao xuống.
Thiếu niên Ngụy Vô Tiện thấy vậy hớn hở tươi cười, ngự Tùy Tiện bay vọt lên cao. Hắn tưa tay còn lại giơ ra, muốn bắt lấy tay Giang Trừng nương theo sức của hắn kéo lên.
Thiếu niên Lam Vong Cơ trên cao vẫn luôn quan sát hết mọi chuyện. Thấy tiểu Ngụy Vô Tiện đã bình an rời mặt hồ Bích Linh, nét mặt nghiêm nghị ấy giảm bớt đi phần nào. Đột nhiên y căng thẳng, nhìn thấy đám dây leo vọt ra khỏi mặt hồ hướng thiếu niên Ngụy Vô Tiện đâm tới, muốn lớn tiếng cảnh báo nhưng đã trễ.
Tiểu Ngụy Vô Tiện vẫn chưa bắt được tay Giang Trừng dây leo đã quấn vào Tùy Tiện kéo hắn xuống hồ.
Ngụy Vô Tiện bên này chăm chú nhìn, hắn lại cảm thấy có gì đó rất không đúng! Dòng suy nghĩ bị gián đoạn khi hắn bị hấp dẫn bởi ánh kiếm lạnh lẽo của Tị Trần vung xuống tách mặt hồ làm hai. Thiếu niên Lam Vong Cơ nhân lúc này ngự kiếm xuống, khi nhìn đến thân ảnh y phục tím đang ngâm mình trong nước, y đưa tay nắm lấy cổ áo hắn kéo lên.
Thiếu niên Ngụy Vô Tiện bị sặc nước mà ho khan vài cái, sắc mặt kém đi. Khi đã nhìn thấy người cứu mình, hắn thì thào.
"Lam Trạm? Ngươi cứu ta lại nắm cổ áo ta làm gì? Ngạt chết ta rồi"
Thiếu niên Lam Vong Cơ không nhìn lấy hắn một cái, lạnh lùng nói. "Ta không tiếp xúc với người ngoài"
Thiếu niên Ngụy Vô Tiện cố chấp nói tiếp. "Chúng ta quen thuộc đến thế, nào có giống người ngoài"
"Không quen"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com