Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

42

Trong gian phòng đơn giản là một tiểu cô nương độ chừng tám tuổi. Trên gương mặt non nớt của nàng có thập phần hoảng hốt. Đôi con ngươi lưu ly nhạt màu quen thuộc ấy to tròn như được truyền lại một nét tươi tắn nào đó của chàng thiếu niên năm xưa.

Lam Vong Cơ như nhìn ra được phản phất hình ảnh chàng thiếu niên ngày nào trên khuôn mặt luôn luôn mang nét tươi cười kia. Hô hấp đình trệ, y lao vào như chẳng còn biết gì để ôm con người ấy vào lòng.

Do đã quá nhung nhớ hay đã quá hạnh phúc. Lam Vong Cơ lại không nhận ra cơ thể y đang run rẩy kịch liệt, nhận thấy người trong lòng cứng đờ không lấy một biểu hiện gì.

Lam Vong Cơ lại nhớ đến cái ngày Lam Hi Thần nói với y tên của đứa trẻ này. Là ngày dù bị hơn ba mươi đạo giới tiên hành hạ khổ sở như chết đi sống lại, cái ngày đó y đã mỉm cười trong vô thức. "Yên Nhiên", cái tên rất đẹp. Chỉ nghe qua một lần Lam Vong Cơ đã khắc cốt ghi tâm đến tận bây giờ. Y hiểu rõ Ngụy Vô Tiện chính là muốn nữ nhi này một đời bình an, vô lo vô nghĩ. Ái nữ của y, cốt nhục của y và người y dùng cả tâm can này để yêu.

Lam Vong Cơ nuốt khan vài ngụm, trong lòng dâng lên một trận hồi hộp dồn dập.

Y có xứng đáng không?

Liệu đứa trẻ này sẽ chấp nhận?

Lam Vong Cơ như đã quyết tâm. Y hít thật sâu cố gắng chấn tỉnh bản thân nhưng chẳng thể ngăn được giọng nói run run.

"Yên Nhiên"

Không có phản ứng gì

Lam Vong Cơ lại càng thêm lo lắng. Đứa trẻ này thật sự không chấp nhận y?

Hồi lâu, Lam Vong Cơ buông Lam Yên Nhiên ra để nàng mặt đối mặt với mình. Lúc này mới nhìn ra được đứa trẻ này mặt mày trắng bệt, muốn bao nhiêu phần hoảng hốt có bấy nhiêu. Có lẽ y đã dọa nàng sợ rồi....

Lam Vong Cơ lướt nhẹ lên khuôn mặt bầu bĩnh, trắng nõn. Mọi người nói đúng, đứa trẻ này rất giống y. Lại nói dù là như vậy vẫn không che đậy được hình ảnh ngây ngô của chàng thiếu niên dương quang năm ấy trong đôi mắt nàng.

Đến cả Lam Vong Cơ cũng không nhận ra lời y sắp nói có bao nhiêu là tha thiết ôn nhu.

"Ta là phụ thân của con"

Liệu con sẽ chấp nhận, sẽ tha thứ cho ta?

Lời nói như kéo Lam Yên Nhiên về thực tại. Bấy giờ nàng mới có phản ứng đôi chút, khuôn miệng cứ mấp mấy như đang do dự muốn thốt lên rồi lại thôi. Mắt nàng cứ ngó sang trái rồi lại bên phải mà không dám trực tiếp nhìn thẳng vào đôi mắt kiên định của Lam Vong Cơ.

Lam Yên Nhiên làm sao có thể biết được từng cử chỉ, cái mấp máy môi hé mở, nét mặt thay đổi cũng đã khiến tim Lam Vong Cơ treo cao rồi lại hạ xuống. Đứa trẻ đây là đang do dự.....

Cõng lòng Lam Vong Cơ như yên tĩnh đi. Một chút xúc cảm thoáng buồn nào đó vội lướt qua. Y rũ mi xuống, hơi hạ thấp đầu để che đi nỗi xót xa chứa đựng trong đôi mắt cực nhạt. Nhưng ngay sau đó Lam Vong Cơ đã vội ngẩng đầu lên vì bên tai y truyền đến giọng nói khe khẽ, nó trong trẻo mềm diệu lại chứa đựng hồi hộp nên dẫn đến nói lắp vấp nhưng chỉ tô đậm thêm nét ngây thơ của đứa trẻ non nớt.

"Phụ....phụ thân"

Toàn thân người trước mất cứng đờ. Phải mất vài giây sau mới phản ứng lại. Lam Vong Cơ nhắm mắt lại hít sâu một hơi, khi y mở như chứa cả một bầu trời sao ôn nhu và hạnh phúc. Bất giác không tự chủ được mà kéo cong khóe miệng, lại không quên xoa nhẹ đầu ái nữ của mình. Thật may mắn làm sao....nàng đã chấp nhận y

Lam Yên Nhiên tròn mắt nhìn. Hóa ra vị tiên quân này cười lên lại đẹp đến vậy. Nó không phải là nụ cười rộ chứa đầy ánh quang của tuổi trẻ như Ngụy Vô Tiện. Nụ cười của Lam Vong Cơ lại giống như gió xuân ấm áp hay cơn sốt của mùa hạ, khiến người khác cảm thấy ấm áp lại không tự chủ được mà nhớ nhung.

Lam Vong Cơ vẫn vậy, dù suốt ba năm dài y vẫn luôn mong ngóng được gặp lại nữ nhi, muốn ân cần hỏi thăm chăm sóc nàng. Đến khi gặp được, y lại bị bản tính vốn có kìm hãm chẳng nói được bao lời. Chủ yếu chỉ hỏi bao năm nàng sống thế nào, Lam gia có bạc đãi nàng không hay đã quen với quy củ nơi đây.

Đáp lại y là hành động gật đầu hay thậm chí im lìm đi không nói lời nào từ khi thốt ra tiếng gọi phụ thân kia. Lam Vong Cơ khổ sở trong lòng, đứng trước tình huống này y cũng chẳng biết nên vui hay buồn. Nữ nhi này thật sự giống y đến nao lòng, từ ngoại hình cho đến tính cách.

Sắc trời sắp sập tối, Lam Vong Cơ biết mình không nên náng lại lâu hơn. Trước khi được nữ nhi tiễn về y chợt nhớ ra, Lam Hi Thần ngày trước đã từng nói nữ nhi này của y rất giỏi, lại khổ nỗi đứa trẻ hao tâm tốn sức quá nhiều. Ngày luyện kiếm pháp Lam gia, đêm nghiên cứu y dược xuyên suốt.

Vừa rời đi chỉ được vài bước, Lam Vong Cơ bỗng chốc quay đầu lại. Nhắc nhẹ với người bên trong.

"Đêm đã khuya hãy nghỉ ngơi sớm. Đừng mai mê luyện dược nữa. Chú trọng sức khỏe "

Không biết y đã nói sai những gì mà người phía trước như bất động. Chốc lát hạ mi mắt nhẹ nhàng gật đầu, khép chặt cửa lại.

Lúc nảy, khi vừa dứt lời. Lam Vong Cơ như bắt được khoảnh khắc khuôn miệng hồng đào kéo cong lên một tí, nét mặt nàng nhu hòa hơn rất nhiều. Nó như bộc lộ ra hết sự vui sướng, hạnh phúc chứa chan ẩn dấu trên khuôn mặt non nớt. Trái lại với cảm xúc vui mừng ấy là sự chua xót mà Lam Vong Cơ không cách nào dấu lại được. Nữ nhi của y đã phải trải qua hết thảy những gì đã khiến nàng trở thành như vậy?

Đối với lần tái ngộ này cũng đã xoa dịu đi phần nào sự áy náy trong lòng Lam Vong Cơ bấy lâu nay.

Khoảnh khắc thiêng liêng này tái hiện trước con mắt của một linh hồn nào đó lại không được hạnh phúc như vậy. Trái lại còn khiến hắn cười đến điên đảo. Ngụy Vô Tiện từ đầu đến cuối chứng kiến hết một tràng sự việc diễn ra, hắn nhịn không được mà cười to một tiếng.

Nào có ngờ đôi phụ tử này gặp nhau lại có phản ứng như vậy. Ngụy Vô Tiện cảm thấy cái khuôn mặt hốt hoảng rồi đến ôn nhu hạnh phúc của Lam Vong Cơ cùng với sự sợ hãi của tiểu cô nương nhà hắn đúng là dễ thương chết đi được.

Đang cố ngừng cười trước tình huống lúc nảy, Ngụy Vô Tiện lại phát hiện Lam Vong Cơ vẫn chưa rời đi. Y ngước lên bầu trời đen đầy sắc sao nhìn về một hướng vô định nào đó. Như đang chuyên tâm suy nghĩ đến điều gì, đôi mắt y mờ mịt đến khó tả.

Bỗng chốc giọng nói trầm thấp vang bên tai, nó đột ngột đến nỗi Ngụy Vô Tiện cũng phải giật mình.

"Ta đã mang tiểu nữ về. Từ nay ta bảo hộ nàng"

Ngụy Vô Tiện rơi vào trầm tư. Rõ ràng đây là giọng nói của Lam Vong Cơ, hắn không thể nào nghe nhằm được. Nhưng y đã mở miệng nói ra đâu chứ? Hắn chú tâm quan sát nên có thể chắc chắn. Lam Vong Cơ không nói ra vậy chỉ có thể là lời nói từ tận thâm tâm của y. Thế quái nào hắn lại nghe được?

Mặc kệ! Dù là mộng cảnh hay thứ gì đó đã vẽ ra. Hắn vẫn muốn xem xem bao năm qua đôi phụ tử này sống thế nào.

Đêm đó, tại Vân Thâm Bất Trí Xứ. Nơi cô tịch hiu quạnh có một bạch y không tài nào chợp mắt được. Y hồi hộp lại gấp gáp muốn thời gian trôi qua thật nhanh. Lam Vong Cơ vẻ ra khung cảnh y gặp lại chàng thiếu niên ấy. Đã ba năm, nỗi nhớ nhung chờ đợi như dài đến vô tận. Chỉ mai nay thôi, y đã có thể gặp được hắn rồi.

"Ngụy Anh, chờ ta"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com