Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

67

Ngụy Vô Tiện chỉnh cái chăn đắp lên người Lam Vong Cơ, tiện tay vuốt nhẹ hai lọn tóc đen dài. Gương mặt của nam tử được trăng sáng chiếu rọi, bừng sáng cả một khuôn mặt như ngọc của y, trang nhã tuấn tú, đẹp đến mức như từ trong tranh vẽ bước ra. Thiếu niên cứng nhắc lạnh lùng bắt hắn chịu phạt ở từ đường ngày ấy, thế mà cuối cùng lại là người của hắn. Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ đùi vài cái, tự hào nghĩ. "Ta con mẹ nó đúng là thiên tài!"

Ngụy Vô Tiện chậm rãi đứng lên, cười nhạt nói. "Lam Trạm, ngươi cứ ngủ một giấc an lành đi. Ta còn một việc nhất định phải làm"

Nói rồi bước đi, hắn vừa nhẹ nhàng mở cửa đã bắt gặp thân ảnh quen thuộc đứng đợi ở phía trước. Sao Lam Yên Nhiên lại ở đây? Đã khuya như vậy hắn cứ nghĩ nàng đã ngủ rồi.

Ngụy Vô Tiện đưa Lam Yên Nhiên đến một cái cây đã mấy chục tuổi cách Liên Hoa Ổ không xa. Hai người trèo lên một cành cây to, yên vị ngồi ngắm cảnh đẹp về đêm của Vân Mộng.

Ngụy Vô Tiện vươn vai, vô cùng tươi tắn mà nói. "Dù mười mấy năm rồi vẫn như vậy, cảnh đẹp nơi đây đúng là không gì sánh bằng"

Dù hắn đã đi ngao du nhiều nơi, chiêm ngưỡng đủ mọi cảnh sắc của nhân gian. Nhưng Vân Mộng vẫn là nơi khiến hắn hoài niệm nhất, cũng là những kỷ niệm quý giá đã mãi ngủ yên ở quá khứ.

Ngụy Vô Tiện mải mê một hồi, mới chú ý đến thanh bội kiếm của Lam Yên Nhiên. Thanh kiếm khoác lên mình một màu bạc trong trẻo, khác với thân kiếm của Cô Tô Lam thị là một màu lam nhạt. Ngụy Vô Tiện đưa tay muốn mượn Bội Sam, Lam Yên Nhiên cũng mang tới cho hắn. Ngụy Vô Tiện ngắm nghía một hồi, thầm nghĩ Cô Tô Lam thị đúng là danh môn vọng tộc. Bội kiếm làm cho con cháu cũng là hàng thượng phẩm, Lam gia nói về gia thế đoán chừng cũng không thua kém gì Lan Lăng Kim thị, chỉ thua về phần không ngạo mạn bằng họ.

Lam Yên Nhiên hơi nhích người sang bên, Ngụy Vô Tiện đôi tai hơi run nhẹ. Tuy hắn đã nhắm mắt được mười ba năm, nhưng cái loại thanh âm này hắn lại quen thuộc vô cùng. Từ lúc dẫn Lam Yên Nhiên từ khách điếm đến đây, âm vang nho nhỏ cứ reo lên, hắn đã liền nhận ra được đây là tiếng chuông bạc của Giang gia.

Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Yên Nhiên, suy nghĩ giây lát, do dự hỏi. "A Yên, con đang giữ chuông bạc Giang gia?"

Lam Yên Nhiên cũng không che giấu gì, lấy từ trong áo ra chiếc chuông bạc với tua rua dài đưa ra cho hắn xem. Ngụy Vô Tiện đột nhiên nghĩ đến một trường hợp nào đó, dò hỏi.

"Con đến tìm Giang Trừng?"

Lam Yên Nhiên hạ mi mắt, như đang suy nghĩ gì đó, liền gật đầu. Ngụy Vô Tiện nhìn vào đôi mắt màu lưu ly của nàng, không chút gợn sóng nhưng hắn lại hoảng hốt nhận ra. Trên gương mặt vô cùng bình tĩnh của nàng cơ hồ đã biết được điều gì chẳng qua không muốn nói. Ngụy Vô Tiện nghĩ đến trường hợp xấu nhất, nàng đến Liên Hoa Ổ vào lúc nào? Nàng đã biết?

"Con..."

Hắn chưa có can đảm hỏi hết câu, Lam Yên Nhiên biết hắn đang lo sợ, nàng gật đầu, nhẹ giọng. "Đã biết"

Ngụy Vô Tiện thoáng chốc ngẩn người, người cuối cùng hắn muốn giấu cũng chẳng giấu được nữa. Lúc nảy Giang Trừng biết được, cái cảm giác khó xử ấy lại lần nữa trỗi dậy. Hắn bất giác né đi ánh mắt của nàng, giờ đây không chỉ buồn rầu mà còn có chút căng thẳng. Ngụy Vô Tiện ở trước mặt ái nữ nhà mình luôn luôn là dáng vẻ ung dung, một người một sáo đã khiến người khác phải câm miệng lại. Nếu nàng đã biết, những ngày tháng khó khăn của hắn chắc chắn nàng sẽ rất buồn. Ngụy Vô Tiện không muốn nói ra là vì không muốn nhìn cái bộ dáng thống khổ của Giang Trừng, cũng không muốn Lam Yên Nhiên phải buồn vì hắn. Nên hắn chọn cách im lặng, sống để bụng chết mang theo, hoàn toàn giấu đi. Nhưng chung quy vẫn là không giấu được, sớm muộn gì cũng phải bị phơi bày.

Đột nhiên, một cảm giác ấm áp phủ lên bàn tay lạnh buốt của Ngụy Vô Tiện. Cả cơ thể hắn vừa nhận được độ ấm nên có chút bất ngờ, cái lạnh lẽo của toàn thân như được xua đi. Lam Yên Nhiên phủ tay mình lên tay hắn, trấn an.

"Mọi chuyện cũng đã qua rồi"

Ngụy Vô Tiện nhìn nàng, bất giác bật cười, xoa xoa tóc nàng. "Phải phải. Mọi chuyện cũng đã qua rồi"

Ngụy Vô Tiện thở ra một hơi, đắn đo mở miệng nói. "Vậy...con không có gì muốn hỏi ta sao?"

Lam Yên Nhiên lắc đầu. "Người không muốn nói ra, con sẽ không hỏi"

Ngụy Vô Tiện có chút kinh ngạc, nữ nhi này vẫn là rất giống với Lam Vong Cơ, hắn mỉm cười, cầm lấy chuông bạc. "Nào nào, lại đây. Ta đeo lên giúp con"

Ngụy Vô Tiện cầm lấy sợi dây tím nhạt luồng nó qua lớp đai lưng, buộc lại một cách cẩn thận, cuối cùng để chiếc chuông bạc có một độ dài phù hợp. Vô cùng thỏa mãn với thành quả của bản thân, tuy không phải là hình dáng lúc còn là thiếu niên của hắn, nhưng chuông bạc được đeo lên lại có cảm giác nhớ khi xưa đến đau lòng. Thời gian đúng thật là rất nhanh, mới ngày nào vẫn còn cùng Giang Trừng gây họa khắp nơi, bây giờ đã tận tay đeo lên chiếc chuông bạc cho nữ nhi của hắn.

Ngụy Vô Tiện ngắm nhìn một hồi, vô cùng hài lòng. "Đã xong rồi"

Ngụy Vô Tiện điều chỉnh lại dáng ngồi, thở mạnh ra một hơi, dáng vẻ hắn bây giờ lại nghiêm túc đến lạ. Chuyện chỉ mới xảy ra khoảng mười mấy canh giờ trước, cũng không thể nói quên đi được. Ngọn nguồn ra sao hắn đã không còn bận tâm nữa, nhưng những thứ liên quan đến Lam Yên Nhiên với hắn lại không thể nói cho qua là cho qua. Ngụy Vô Tiện trầm mặc một lúc mới hỏi.

"Về chuyện hạ độc...đã có chuyện gì xảy ra?"

Lam Yên Nhiên khi nói đến vấn đề này, ánh mắt có chút phức tạp. Thật sự bản thân nàng cũng không nhớ rõ, dù gì cũng đã trôi qua mười mấy năm, huống hồ nàng chỉ mới năm tuổi. Ngày hôm đó nàng vẫn dùng bữa giống như mọi khi, ăn vào được một nửa lại thấy thức ăn như đang cháy rực trong bụng, có cảm giác nóng ấm từ cổ họng trào lên. Nàng nhịn không được liền nôn hết vào khay thức ăn, đồng thời mới hoảng hốt nhận ra thứ vừa được nôn ra chỉ toàn là máu. Lúc đó nàng là con của đại ma đầu, cũng chỉ nghĩ đây là cách mà họ trừng phạt nên không kêu la gì. Chết vì độc là chết, chết vì bị nghiền xương cũng là chết, chỉ là chết sớm hay muộn. Cả cơ thể lúc ấy như hàng vạn ngọn lửa nung cháy, nóng đến mức gần như xương cốt đều rã rời, máu tươi lại không ngừng cuồn cuộn trào ra, nôn đến khi trước mắt chỉ toàn là mảng tối đen.

Đến lúc hoàn toàn không còn biết gì Lam Yên Nhiên cứ nghĩ bản thân đã sắp được Ngụy Vô Tiện đến đón. Những lần nàng tỉnh táo không nhiều, cảm giác đó đến bây giờ cũng không biết miêu tả ra sao. Chỉ biết lúc ấy đau đớn đến sống không bằng chết, một đứa trẻ cố gắng cứng rắn như nàng khi ấy đã khóc không ngừng.

Lam Yên Nhiên trầm mặc, len lén nhìn Ngụy Vô Tiện. Đây đâu phải là một câu chuyện hay ho gì, muốn nói ra vài lời hoàn chỉnh đúng là có chút khó khăn. Ngụy Vô Tiện nhìn ra vẻ mặt không muốn tiết lộ của nàng mới nói.

"Khó nói đến vậy?"

Lam Yên Nhiên miễn cưỡng đáp. "Chuyện cũng đã qua, không nên nhắc lại vẫn hơn"

Ngụy Vô Tiện nhíu mày. "Vậy đến cả ta cũng không có quyền được biết nữa sao?"

Lam Yên Nhiên do dự một lúc, chỉ nói. "Lúc đó, chỉ nghĩ là bọn họ muốn hạ độc để diệt trừ. Nên hoàn toàn cam chịu. Sau này khi được Giang tông chủ cứu, mới biết được bản thân lúc đó bị người ta tính kế. Chuyện này cũng không ai biết đến, nói là chất độc đã được giải nhưng vẫn còn một số đã ngấm vào"

Nét mặt Ngụy Vô Tiện bắt đầu biến hóa. "Chuyện này, Lam Trạm, Trạch Vu Quân và tất cả những người khác đều không ai biết?"

Lam Yên Nhiên gật đầu. "Đều không biết"

Ngụy Vô Tiện im lặng, gương mặt trầm xuống, lát sau hỏi. "Vậy những lời mà Kim Quang Dao nói, là sự thật?"

Bị chất độc ăn mòn, suýt mất mạng, còn không thể kết đan. Những chuyện này hắn vừa nghĩ thôi máu nóng toàn thân đã cháy hừng hực lên, vẫn là nên để nàng tự nói ra.

Lam Yên Nhiên cảm nhận đôi tay đang nắm lấy Bội Sam của Ngụy Vô Tiện siết chặt đến đỏ bừng, càng do dự không muốn nói ra. Nhưng Ngụy Vô Tiện nhìn sơ qua đã nắm rõ mọi việc chỉ còn chờ nàng xác nhận. Lam Yên Nhiên xoa xoa bàn tay đang nắm chặt Bội Sam, nhỏ giọng.

"Cũng không hoàn toàn là sai. Năm mười tuổi, khi đang trong quá trình kết đan quả thật bị dày vò không ít. Ước chừng một năm sau khi đã kết đan cứ nghĩ mọi chuyện đã xong rồi...."

Lam Yên Nhiên dừng lại, tay đặt nơi đan điền, giọng có chút buồn bã. "Chỉ là kim đan này, mấy năm nữa sẽ không dùng được"

Ngụy Vô Tiện mở to mắt, lớn tiếng gấp gáp hỏi lại. "Không dùng được nữa?"

Chuyện này đến nàng cũng không lường trước được. Chỉ mới vài ba năm trước, Lam Yên Nhiên đã cảm nhận được kim đan của bản thân có phần không đúng. Khi vận linh lực kim đan trong người nóng lên một cách bất thường, nghiên cứu bấy lâu chỉ có thể dùng đan dược để cầm cự lại. Bản thân nàng lại không biết chất độc đó là gì, có hỏi qua Lam Hi Thần về tình trạng của loại độc này nhưng y hoàn toàn chưa từng nghe qua, trong Cấm Thư Thất cũng không có ghi chép lại. Cho nên nói việc nàng tu quỷ đạo cũng là biện pháp của sau này, kim đan của bản thân đến một ngày nào đó sẽ yếu dần cho đến khi không còn trụ được nữa. Tình trạng này cũng chỉ có một mình nàng nắm rõ, hỏi qua rất nhiều y sư cũng không có lời giải đáp thì chỉ còn có duy nhất thuốc giải của kẻ hạ độc. Nhưng Lam Yên Nhiên hoàn toàn không trông mong gì vào điều đó.

Lam Yên Nhiên chậm rãi gật đầu, từng lời từng chữ như đâm đao vào người hắn. "Mấy năm nay, kim đan đã yếu đi nhiều. Chỉ có thể dùng dược liệu cầm cự lại. Nhưng con biết rõ đây không phải là biện pháp"

Hơi thở Ngụy Vô Tiện bắt đầu rối loạn, hắn đỡ trán, cố đè nén cảm xúc chua xót trong lòng. Nhớ lại trước lúc Kim Quang Dao bị phong ấn cùng Nhiếp Minh Quyết. Đôi mắt buồn rầu nhìn Lam Yên Nhiên, không yên lòng.

"Vậy...thứ Kim Quang Dao đã đưa cho con rốt cuộc là gì?"

Lam Yên Nhiên chớp mắt, từ từ lấy ra một chiếc hộp hình vuông màu đen, bên trên nắp trạm khắc hoa văn phức tạp. Nàng mở ra, bên trong là một viên thuốc hình tròn toàn thân đen bóng. Ngụy Vô Tiện cầm lấy, tỉ mỉ xem xét một hồi, nghi ngờ hỏi.

"A Yên, con tin đây là thuốc giải?"

Lam Yên Nhiên chăm chăm nhìn lấy viên thuốc, mờ mịt. "Con cũng không biết"

Kim Quang Dao là loại người ra sao ai nấy đều đã biết rõ. Về chuyện hắn nói ra càng không thể tin được, huống chi thứ hắn để lại càng không nên động vào. Nhưng nếu đã là vậy sao hắn vẫn muốn ném thứ này ra? Cả một loạt trạng thái trước khi bị phong ấn, nhớ lại nụ cười của hắn cảm giác xung đột trong lòng lại đấu tranh dữ dội hơn.

Ngụy Vô Tiện cơ hồ đoán ra nàng vẫn còn tin cừu nhân, hai tai hắn đè nặng lên vai Lam Yên Nhiên, với nét mặt vô cùng nghiêm túc, như đang cố khuyên nhủ nàng.

"A Yên, có A cha, có phụ thân. Còn có bá phụ con và những người khác. Chắc chắn sẽ tìm ra cách giải quyết, cho nên không cần phải đem tính mạng ra để tin tưởng hắn. Thuốc giải này càng không thể dùng được"

Ngụy Vô Tiện cả khuôn mặt ẩn chứa một nỗi buồn khó tả, Lam Yên Nhiên ấp úng. "Con...nhưng con vẫn nghĩ..."

Vài chữ thốt ra từ kẽ răng cũng không biết nên diễn tả thế nào, có vòng vo ra sao vẫn xoay quanh một ý định nàng có chút tin tưởng Kim Quang Dao. Ngụy Vô Tiện ngớ người ra, nữ nhi này tính cách đa phần giống Lam Vong Cơ, nụ cười cả miệng lưỡi cũng có chút giống hắn, nhưng cũng được thừa hưởng cái tính tin tưởng Kim Quang Dao của Lam Hi Thần?

Ngụy Vô Tiện thoáng cái đã tức giận. "Không được!"

Ngụy Vô Tiện giật lấy chiếc hộp từ tay nàng, bỏ viên thuốc vào trong rồi đem nó nhét vào trong áo, ngữ khí lạnh đi. "Con có nói gì cũng vô dụng. Con có thể tha thứ cho hắn, nhưng ta thì không. Mặc kệ con nghĩ thế nào viên thuốc này cũng không được uống"

Lam Yên Nhiên bối rối, biết hắn đã hiểu sai ý của nàng, vội nói. "Không phải, con tất nhiên sẽ không tha thứ cho hắn. Nhưng...nếu hắn đã biết rõ bản thân sẽ không còn ai tin tưởng nữa, sao phải lại dùng chút sức lực còn lại cố ném nó ra? Dù vẫn không biết hắn nghĩ gì, nhưng con tin đây không phải là thuốc độc"

Ngụy Vô Tiện đã hoàn toàn cạn lời, nhưng nếu ngẫm nghĩ lại lời nàng nói lại không hoàn toàn sai. Hắn cũng không biết ý đồ của Kim Quang Dao, nhưng hắn không mạo hiểm để nàng uống thứ này, nhỡ có mệnh hệ gì hắn là người đáng chết nhất.

Lam Yên Nhiên lại rất chắc chắn, mặc dù không có một ý định nào bào chữa cho Kim Quang Dao, nhưng thứ này sẽ không có hại. Nàng cũng không biết bản thân lấy đâu ra cái dũng cảm ấy, chỉ có thể nói là linh tính mách bảo.

Ngụy Vô Tiện thở dài, ý nghĩ kiên định trong mắt nàng hắn thấy rất rõ. Nhưng nếu là Lam Vong Cơ cũng sẽ như hắn, tuyệt đối không cho nàng mạo hiểm. Lam Yên Nhiên hai tay nắm lấy bàn tay của Ngụy Vô Tiện, vô cùng thành khẩn.

"A cha, hãy tin con. Chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì"

Ngụy Vô Tiện ba phần lung lay, hỏi. "Con dựa vào đâu lại chắc chắn như vậy?"

Dựa vào đâu? Dựa vào đâu nàng cũng không biết. Chỉ biết bản thân cơ hồ tin tưởng món đồ này không có hại cho bản thân, nhưng vì sao lại vậy chính nàng cũng không lý giải được. Về chuyện kim đan, ban đầu đã có ý định nói với Lam Hi Thần, nhưng đa số các y sư trong tộc đều bó tay không biết loại bệnh nàng nhắc đến là gì. Nếu tin nữ nhi của Hàm Quang Quân không còn giữ được kim đan, đồng nghĩa với việc phải đi theo con đường của Di Lăng Lão Tổ. Việc này sẽ mắng trực tiếp lên đầu của Lam Vong Cơ, còn ảnh hưởng đến Cô Tô Lam thị. Chưa kể Tiên môn bách gia sẽ rầm rộ lên chèn ép Cô Tô Lam thị một lần nữa. Chuyện này nàng vẫn nên là giữ lại, còn được ngày nào sẽ hay ngày đó.

Lam Yên Nhiên hoàn toàn á khẩu, đối với câu hỏi của Ngụy Vô Tiện chính là không có câu trả lời. Trong đôi mắt nhạt màu lại vô cùng kiên quyết, chắc chắn nói.

"Nhất định sẽ không có chuyện gì"

Ngụy Vô Tiện phức tạp nhìn nàng, nội tâm hai luồng xung đột đấu tranh dữ dội. Đối với ánh mắt thành khẩn này, hắn dường như nguôi ngoai đi phần nào, nhưng nhỡ đâu nàng vừa ăn thứ này đã giống như năm đó thì hắn biết làm sao đây. Vừa nhức đầu suy nghĩ vừa phải đối mặt với sự cố chấp của nàng, đắn đo được một lúc lâu, hắn thở dài.

"Haizzz...đúng là hết cách với con"

Ngụy Vô Tiện lại lấy ra hộp thuốc đen, vẫn do dự suy nghĩ có nên hay không. Lam Yên Nhiên nắm lấy bàn tay đang nắm giữ chiếc hộp của Ngụy Vô Tiện, mỉm cười an ủi.

"A cha, sẽ không sao. Nếu uống vào có chuyện gì, con biết cách ép độc tố ra, chỉ vừa mới uống vào sẽ không có thời gian để chất độc ngấm vào trong"

Gương mặt Ngụy Vô Tiện vẫn rất khó coi, hắn vừa bực vừa giận nói. "Chính vì cứ liều lĩnh như vậy. Nên phụ thân của con lúc nảy mới tức giận, nếu lần này có bất trắc gì. Ta xem Lam Trạm giáo huấn con thế nào"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com