14
Ba tuần sau, hai người thật sự đã ngồi chung một chuyến bay về Trùng Khánh. Bởi vì tiết trời cũng đã bắt đầu se se lạnh, Tiêu Chiến quấn chăn kín mít ngủ cạnh Vương Nhất Bác, trong khoang cũng đã tối đèn. Gần đây do lịch trình bận rộn, hai người mấy tuần cũng chỉ kịp gặp nhau được ba bốn lần, chờ mãi mới tới tuần nghỉ phép, Tiêu Chiến chưa kịp xếp đồ đã ba chân bốn cẳng chạy tới nhà em, rúc vào lòng người ta ngủ khì cả một đêm dài. Đôi mắt anh trũng sâu xuống, mí mắt có hơi sưng lên, thoạt nhìn mỏi mệt vô cùng.
Bữa phụ được tiếp viên dọn lên bàn, cô gái trẻ cũng len lén nhìn cảnh tượng hường phấn trước mặt, không nhịn được mà cười trộm một tiếng. Khoang hạng nhất thường là nghệ sĩ và doanh nhân ngồi, mấy vụ như thế này tiếp viên nhìn cũng chán cả mắt, may ra được mấy người mới vào có lẽ còn thấy thích thú được mấy phần.
Vương Nhất Bác lấy thêm một cốc sữa ấm, lay người kia tỉnh. Thân thể trong lòng không biết là mới mất đi mấy cân thịt, sờ vào cổ tay thấy toàn là xương cứng, gân xanh cũng nổi hết cả lên.
"Dậy đi", gã vỗ nhẹ lên lưng anh mấy cái, giọng nhỏ như muỗi kêu, "Ngủ nữa tối sẽ không ngủ được"
Tiêu Chiến hơi hé mắt, chớp chớp mấy cái thấy xung quanh vẫn tối om, khịt mũi lại tính ngủ tiếp. Gần đây anh thiếu ngủ trầm trọng, mỗi ngày gần như là chỉ chợp mắt được ba bốn tiếng, các dây thần kinh cũng muốn đứt hết cả.
"Ăn gì đi đã"
Gã gỡ cái mũ vải mềm trên đầu người kia ra, chỉnh lại mấy sợi tóc loà xoà. Vành tai Tiêu Chiến hơi lạnh nằm trong lòng bàn tay Vương Nhất Bác ấm áp, thoải mái vô cùng. Sữa cũng đã hơi nguội, trên bàn chỉ có chút hoa quả cùng bánh mì ngọt, vừa hay đủ để lót dạ.
"Không muốn ăn, buồn ngủ chết đi được"
Tiêu Chiến có một thói quen rất xấu, hễ mà buồn ngủ thì đều dễ cáu gắt vô cớ, nhìn thấy đồ ngon cũng chẳng thèm động đũa. Gã nghe vậy cũng không bực, chỉ im lặng dúi vào tay người kia cốc sữa, đoạn lại xé bánh mì thành từng miếng nhỏ, đặt ngay ngắn trên đĩa. Tiêu Chiến lén lút lườm em trai một cái, vừa quay sang đã thấy ánh mắt kia nhìn mình đăm đăm, vội vàng cúi đầu uống sữa. Đĩa bánh mì ngọt được đặt vào lòng anh, còn có mấy quả nho đã lột vỏ sẵn, dưa hấu đo đỏ cùng kiwi cũng để gọn một bên.
"Ngày xưa Giang Trừng còn nói người Lam gia chẳng chịu được anh", Tiêu Chiến lúng búng nhai một quả nho, má trái phồng lên một cục u nho nhỏ, hậm hực : "Rõ ràng là có mà"
Vương Nhất Bác chẳng nói gì, trong khoang khách hơi tối khe khẽ mỉm cười. Máy lạnh cùng hơi ẩm toả ra khói trắng bên trên, lượn lờ như mây. Hai người cùng bay từ nước ngoài về, mất năm tiếng nữa mới về đến Trùng Khánh, xương cốt đều rã rời hết cả. Tiêu Chiến nhai xong một hồi mới xoa bụng, thở phì phì : "Tại sao ăn bánh mì rồi lại bắt uống sữa, nở hết cả ra, no chết"
"Chút nữa là hết ngay thôi, cũng không nhiều"
Tiêu Chiến trằn trọc nằm một hồi, mắt nhắm mắt mở vẫn không thể ngủ lại được, cắn cắn móng tay bắt đầu hỏi : "Nhất Bác, sau này lỡ em thay lòng thì sao ?"
"Lại nghĩ lung tung"
Gã chụp cái mũ mềm lên đầu anh, che đi ánh sáng từ gian ghế bên cạnh vừa bật lên. Tiêu Chiến dựa vào người em trai nãy giờ cũng hơi mỏi, dịch vai điều chỉnh lại tư thế một chút mới lại thì thầm : "Thật ra ... anh cũng chẳng biết nếu em thay lòng thì phải làm gì, có lẽ sẽ lại trốn đến một nơi khác, xoá bỏ những kí ức này. Như thế có đỡ đau lòng hơn chút nào không nhỉ ?"
Vương Nhất Bác lại không nói gì. Gã hơi cúi đầu, mái tóc đen che mất đôi mắt dài, đuôi mắt chân mày lấp ló bên dưới chẳng hiểu sao đột nhiên tang tóc đến lạ lùng. Tiêu Chiến cũng tự biết mình vừa đề cập tới chủ đề không nên nói tới, ngay lập tức lại ngoan ngoãn ôm tay gã, nhìn quanh quất rồi trộm hôn lên má người ta một cái : "Vương Nhất Bác, nhìn qua đây, nói cho em một bí mật động trời"
"Anh rất yêu em"
Bởi vì đời trước có quá nhiều chuyện không hiểu lòng nhau, thế nên mỗi một phút ở hiện tại đều thật sự quý giá. Ví dụ như năm tiếng còn lại trên máy bay, Tiêu Chiến đều dựa lên người Vương Nhất Bác, lôi lôi kéo kéo người ta nói đủ chuyện trên trời dưới đất, thi thoảng còn chọc ghẹo vài câu hết sức ngả ngớn, chẳng mấy chốc đã đáp xuống tới nơi. Trời cũng đã ngả chiều, cuối thu thường là màu hoàng hôn đỏ rực mà lạnh lẽo, đẹp như lá phong rơi lả tả cuối chân trời.
Hai người lục tục đi lấy hành lý, đợi đến khi yên vị tại nhà thì cũng đã tối hẳn. Mẹ Tiêu Chiến nghe nói con trai dẫn bạn về, đặc biệt làm cả một bàn đồ ăn thịnh soạn, nấu thêm mấy món ăn thanh đạm, chỉ sợ Vương Nhất Bác không ăn được cay. Ông Tiêu vẫn đang tưới cây ngoài vườn, sau lưng đã giấu cả rổ trái cây tự trồng xiêu vẹo xấu xí, thế mà ngon vô cùng. Khó khăn lắm con trai mới có dịp về nhà dài ngày, hai ông bà từ đầu tuần đã vội vã mua đồ trữ tủ, gần như tính toán nhồi hết cả một nông trại vào đứa nhóc gầy nhom nhà mình.
"Mẹ ơi"
Tiêu Chiến dí sát mặt vào thanh sắt đan dọc trên cánh cổng trắng, cất giọng nhão nhoẹt. Ông Tiêu ho ho hai tiếng mới loẹt quẹt đi tới mở cửa, chưa gì đã phải quở vài câu : "Tại sao lại để bạn cầm hết đồ thế kia ? Con không có tay à ?"
"Do cậu ấy muốn thế, con tranh không lại"
Dứt lời, chạy ào vào bếp. Vương Nhất Bác kéo hai vali đồ qua cổng, nhìn thấy ông Tiêu cũng mỉm cười : "Không sao, cháu không thấy nặng"
Nhà Tiêu Chiến thường trữ rất nhiều đồ ăn vặt, chẳng bởi thế mà hồi mấy năm trước mặt anh lúc nào cũng như đắp thêm hai cái bánh bao, phúng pha phúng phính. Bà Tiêu nghe tiếng con trai về, chưa kịp nhìn mặt đã đẩy tới một đĩa khoai chiên đầy ú ụ, vui đến mức cười híp cả mắt.
"Rửa tay đi đã, A Chiến không xách đồ giúp bạn à ?"
"Mẹ à", anh bĩu bĩu môi, "Hai người chỉ quan tâm tới em ấy thôi, không thèm hỏi han con gì cả"
Nói đoạn, ôm đĩa khoai chiên ra tới phòng khách, dứt khoát nhét hai miếng vào miệng người kia. Khẩu vị của Vương Nhất Bác vẫn là không thích ăn dầu mỡ, thế mà đút gì ăn nấy, trước giờ chưa thấy từ chối thứ gì bao giờ.
"Sao hai đứa đều gầy nhom thế hả ?", bà Tiêu lau tay vào tạp dề, đôi dép vải di chuyển nhẹ nhàng trên mặt sàn gỗ, thở dài : "Còn trẻ phải chú ý sức khoẻ một chút, không được chủ quan đâu"
Vương Nhất Bác cũng rất lễ phép gật đầu, một bên lại lấy mất đĩa khoai chiên của anh trai. Tiêu Chiến trợn tròn mắt nhìn miếng ăn bị cướp mất, hai má vẫn còn bứ đầy đồ ăn, ú a ú ớ : "Trả trả đây"
"Sắp tới giờ cơm rồi, ăn nhiều đồ ăn vặt tới bữa sẽ ngang dạ"
Thường ngày ở nhà mọi thứ đều là một tay Vương Nhất Bác làm, không ngờ tới là Tiêu Chiến lại hệt như được bà Tiêu đào tạo để gả đi cho người ta, đến tỉa đồ ăn thành hoa cũng biết. Loay hoay mấy phút đồng hồ, anh đặt vào lòng bàn tay em trai một con thỏ nho nhỏ, nháy mắt đầy huênh hoang. Con thỏ làm bằng cà rốt, bên trên còn được buộc một cọng hành nhỏ màu xanh lá, vừa nhìn cái đã biết là mô phỏng mạt ngạch, vừa đáng yêu vừa khôi hài, mặt mũi còn nghiêm túc hệt như một khuôn đúc ra vậy.
"Tặng em, tín vật định tình"
Vương Nhất Bác đã sớm chai mặt với thái độ ngả ngớn kia, thản nhiên đứng dậy, bước mấy bước đã mất hút bên khu vườn nhỏ. Ông Tiêu vẫn còn lúi húi ở ngoài với mấy chậu hoa, có lẽ đang bận vun gốc. Ngày trước ở Vân Thâm trồng rất nhiều hoa ở hậu viện, gần như là cả một khu đất rộng đều là hoa tươi đua nở, giống này tàn thì loài khác nở, rực rỡ vô cùng. Gã thi thoảng lại ôm đàn ra chỗ ấy mà gảy, mang theo cả mấy con thỏ trắng cho chúng nó nhảy nhảy nhót nhót, thuận tay cũng chăm mấy khóm hoa nho nhỏ.
Ông Tiêu thấy thằng nhóc lầm lầm lì lì đi tới, vội vã xua tay nói không cần. Đám bùn đất này có khi giun còn bò lổn nhổn, tụi trẻ bây giờ không phải là sợ bọn nó phát khiếp hay sao, tới con trai cưng nhà ông cũng cùng lắm chỉ cầm bình tưới tưới nước làm màu thôi, đã bao giờ lấy tay vun hoa đâu cơ chứ.
"Không sao, cháu biết làm mà, để cháu giúp chú"
Động tác của Vương Nhất Bác không những nhanh mà còn chính xác, khéo léo đem mấy gốc hoa nhỏ nằm gọn trong chậu đất nung màu đỏ, xếp thành một hàng dọc thẳng tắp. Ông Tiêu chống nạnh cười hà hà, đoạn mới đưa gã tấm khăn ướt và cốc trà lạnh, cả khuôn mặt đều là một vẻ vừa ý không giấu nổi. Vương Nhất Bác lau tay xong mới đỡ lấy một ngụm nước, còn chưa kịp nuốt xuống đã nghe thấy ông nói : "Mấy ngày trên đảo kia ... chắc là cháu vất vả lắm"
Gã nghiêng đầu, trong mắt còn nguyên một vẻ ngơ ngác : "Sao ạ ?"
Ngoài vườn không sáng lắm, chỉ có một bóng đèn hắt leo lét đến chỗ hai người đang đứng. Khuôn mặt ông Tiêu cứ nửa tối nửa sáng, thế mà cũng không giấu nổi nụ cười hiền hoà : "Chuyện của hai đứa, bác biết. Không sao cả, chỉ cần A Chiến hạnh phúc là được"
Vương Nhất Bác vốn dĩ là một kẻ kiệm lời, năng lực biểu hiện cảm xúc lại gặp chướng ngại, nghe thấy thế cũng chẳng biết phải trả lời ra sao rồi từ đầu tới cuối cũng chỉ lẳng lặng nhìn chiếc khăn đầy bùn đất trên tay, hít thở có chút gấp gáp. Hiện nay trong giới đã xuất hiện lời đồn, các blogger cũng tích cực chọc ngoáy vào mối quan hệ của hai người, bố mẹ Tiêu Chiến hiển nhiên cũng sẽ nghe được vài ba câu, không hề gặng hỏi ngược lại còn động viên, bảo sao ngần ấy năm người kia trốn tiệt ở thế giới này, quyến luyến không thôi.
"Vào ăn đi thôi, chắc hai đứa cũng đói rồi"
Ông Tiêu không cao lắm, sóng vai cạnh Vương Nhất Bác có thấp hơn khoảng gần một gang tay. Tiêu Chiến ló đầu ra từ cửa sổ phòng bếp, cười hì hì lấy tay gẩy mấy sợi tóc bạc trên đầu ông, nói đùa : "Bố, 1 tệ 1 sợi, con nhổ tóc bạc cho bố ha ?"
"Nhóc con", ông Tiêu vỗ lên đôi tay nghịch ngợm kia, cười xoà : "Con tính nhổ hết tóc bố hay sao ?"
"Vậy con sẽ nhổ tóc của ông cụ non bên cạnh bố á, Vương Nhất Bác thì anh lấy 2 tệ 1 sợi"
Nửa người trên của anh đã nhào hẳn ra khỏi ô cửa be bé, bàn tay thon gầy chống trên cằm, cười khanh khách. Tiêu Chiến đứng ngược sáng, mấy sợi tóc lơ thơ lẫn vào đám bụi bay tà tà trong không khí, đẹp đến vô cớ. Vương Nhất Bác đưa tay lên đỡ một bên đầu anh, đem người kia lọt lại vào bên trong, mới hắng giọng : "Không được nghịch"
Tiêu Chiến len lén hôn một cái vào lòng bàn tay mềm mềm của em trai, bặm môi cười khẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com