Tiểu Cô Tô Song Bích Hay Tiểu Vân Mộng Song Kiệt? (8)
Wattpad: phganh1008
Giờ đã qua hạ chí, tiết trời bắt đầu nóng lên. Từng vạt nắng vàng mềm nhẹ thả buông lơi cho vạn vật nhuốm màu sức sống. Tiểu thử* tràn về Vân Thâm nhưng lại dịu dàng đến lạ. Màu trắng xanh hài hoà cùng với sắc vàng nhạt làm người ta thấy có chút bình yên trù phú như trung ngọ* ở các ngôi làng mùa hạ.
(*)Tiểu thử: tầm 7-8/7 sau hạ chí, nóng nhẹ. Trung ngọ: buổi trưa.
Cái bụng bầu của Nguỵ Vô Tiện giờ đã to tròn vượt mặt đến mức cúi xuống đã chẳng thấy chân đâu. Cơn nhức mỏi dòng dã tra tấn hắn suốt những tháng qua, không một ngày nào là không phải uống thuốc để khoẻ mạnh.
Lam Vong Cơ ngày ngày xoa bóp cho hắn, chăm sóc đến kín kẽ. Y thích nằm cạnh nhẹ xoa xoa bàn tay thon dài trắng ngọc của mình lên cái bụng bầu tròn vo của Nguỵ Vô Tiện, như vỗ về lại như có chút chờ mong. Cảm giác của một người đàn ông sắp làm cha ấy mà, người ta nói thật khó tả! Lam Vong Cơ có khi lại bất giác nhìn cái bụng của Nguỵ Vô Tiện rồi khẽ cười, có khi chạm vào cảm nhận được sự chuyển động của hài tử lại càng hứng thú.
"Lam Trạm, ngươi nói xem là một đôi long phụng hay sao?"
"Đều được."
"Chắc tầm gần nửa tháng nữa là ta sinh rồi, phụ thân đứa bé đã nghĩ ra tên cho con hay chưa a?"
Nguỵ Vô Tiện híp mắt ngồi trên giường xoa xoa cái bụng hướng Lam Vong Cơ vung vẩy cái chân.
"Nếu là con gái, ta đặt là Lam Nguyệt, Lam Liên. Nếu là con trai thì là Lam Nhã, Lam Tuệ. Nguyệt là trăng, ta với ngươi gặp nhau trong đêm trăng sáng, Liên là hoa sen, Liên Hoa Ổ. Nhã là nho nhã đa tài giống Hàm Quang Quân, Tuệ là thông minh sáng suốt như cha nó haha. Lam Trạm thấy sao a?"
"Đều không họ Nguỵ sao?"
"Ây Lam Trạm, ta nói là sinh cho ngươi mà. Họ ta cứ là không cần đi."
"Lam Quân, Lam Khả."
Nguỵ Vô Tiện nghe xong ngẩn ngơ:
"Lam Quân.....Lam Khả...?"
"Ừm."
"Cũng được đó nha, Lam Trạm! Quân là thông minh đa tài, phú quý, danh lợi song toàn, Khả là thông minh, số đào hoa, hưởng phúc. Ta duyệt nha phụ thân hai đứa haha."
Lam Vong Cơ không nói gì, nhìn Nguỵ Vô Tiện cười đến vui vẻ trong mắt cũng hiện lên tiếu ý nhàn nhạt.
"Ai ui! Hài tử chắc không muốn ta cười, đạp đau chết ta rồi."
Cơn đau nhức của Nguỵ Vô Tiện lại ập đến. Hắn nhăn nhó mặt mày mà rên rỉ. Lam Vong Cơ gấp sách, đến bên giường xoa xoa cái bụng Nguỵ Vô Tiện, như có như không nói khẽ:
"Ngoan."
Lam Vong Cơ xoa bụng cho hắn cứ thế từ tối đến tận nửa đêm không di chuyển. Nguỵ Vô Tiện có vẻ đã đỡ đau mà chìm vào giấc ngủ. Lam Vong Cơ đặt nhẹ đầu hắn vào gối, hôn lên trán hắn rồi đứng lên. Y mở một cái hòm cũ kĩ, lấy ra trong đó tờ giấy được mình giữ gìn đến cẩn cẩn thận thận, hạ bút viết vài dòng chữ gì đó rồi lại cất gọn gàng mới quay lại giường đi ngủ.
***
"A Tiện, đệ sắp sinh rồi, giai đoạn này là phải giữ cho tốt, không được để xảy ra sơ suất gì, đi đứng phải cẩn thận."
"Sư tỷ, đệ biết rồi mà."
Nguỵ Vô Tiện đi dạo với Giang Yếm Ly cho đỡ nằm nhiều mệt mỏi ì thân. Vừa đi tay hắn vừa chống nạnh như cố gắng nâng vật gì nặng lắm. Đang đi, Nguỵ Vô Tiện giật mình thấy một thân ảnh trắng toát, chòm râu quen quen:
"Thúc..thúc phụ."
"Lam lão tiên sinh."
"Ừm."
"Con đi dạo một chút."
"Ừm, sắp sinh, đi chậm thôi, phải cố gắng."
Lam Khải Khân hiếm khi dịu dàng điềm đạm với Nguỵ Vô Tiện như vậy. Từ khi nghe hắn mang trong mình dòng chính huyết của Lam gia, con ruột của Lam Vong Cơ, cháu ruột của lão, lão đã bớt chướng mắt hắn hẳn.
"Đa tạ thúc phụ."
"Ừm."
Đi được vài bước, Nguỵ Vô Tiện quay sang Giang Yếm Ly mà than thở:
"Phù, đệ tưởng sẽ bị mắng nữa."
"Tiện Tiện ngốc! Đệ không làm gì sai thì sao bị mắng cho được."
"Hihi cũng đúng nha. Đệ không làm gì còn mang cháu của thúc phụ kia mà."
Giang Yếm Ly cười cười nhéo nhẹ cái mũi của Nguỵ Vô Tiện, đệ đệ này của nàng thật láu cá!
"Ể, Giang tông chủ giá đáo a."
"Im miệng!"
"A Trừng lại đến đó hả? Lại đây, nhìn bụng của A Tiện này."
Mặt Nguỵ Vô Tiện không thể thiếu đòn hơn, lấy cái cớ đang mang thai nên nói gì cũng được, cợt nhả trêu chọc Giang Trừng.
"Giang tông chủ lại đến tìm Lam tông chủ sao? Ta hay Lam Đại ca vừa từ Vân Mộng về, ngươi chưa gì đã lại nhớ rồi sao a?"
"A Trừng..Lam tông chủ?"
"Đúng đó sư tỷ! Hắn đừng hòng giấu con mắt tinh tường của đệ nha! Nửa đêm nửa hôm từ năm ngoái rồi cơ sư tỷ, hắn vào Vân Thâm không biết làm gì nha haha."
"Ngươi....."
Tử Điện xẹt lên vài tia sáng, mặt Giang Trừng đỏ ửng. Hắn cùng Lam Hi Thần mùa đông năm ngoái đã sớm tâm ý tương thông, hiểu được lòng nhau. Giờ chỉ là chưa kết thành đạo lữ mà thôi. Giang Trừng không chối bỏ sự thật nữa, nói thẳng thắn với Giang Yếm Ly.
"A tỷ....đệ..."
"A Trừng ngốc, chỉ cần A Tiện và đệ hạnh phúc là được, ta không quan tâm người đó là ai."
Giang Yếm Ly xoa đầu hắn, cười hiền hậu. Nụ cười của nàng như hoa nở, nhẹ nhàng, ôn nhu mà ấm áp, cho người ta cảm giác của một gia đình trọn vẹn.
"Ể? Chịu nhận rồi? Ái ui!"
"A Tiện, đệ không sao chứ?"
"Hài tử đạp đệ, sư tỷ mau bảo hai đứa ngoan đi."
"Đáng đời cái tên Nguỵ Vô Tiện nhà ngươi."
Giang Yếm Ly cúi xuống xoa xoa cái bụng tròn của Nguỵ Vô Tiện, khẽ nói "ngoan ngoan đừng làm đau cha."
***
"Hi Thần đâu?"
"Huynh trưởng từ Vân Mộng trở về, chắc sắp đến đây."
Lam Khải Nhân nhíu mày khó hiểu. Cô Tô với Vân Mộng gần đây có việc hệ trọng gì đâu mà đích thân tông chủ Lam gia phải qua lại như vậy.
"Vân Mộng? Nó làm gì ở đấy?"
"Người trong lòng huynh trưởng ở Vân Mộng."
Lam Khải Nhân giãn mày. Từ ngày Nguỵ Vô Tiện nghịch thiên đảo lí có mang, ông đã gỡ được tảng đá nặng trong lòng chính huyết Lam gia bị đoạn tuyệt nên cũng vô tình quên mất chuyện gia đình của Lam Hi Thần, lão đưa tay vuốt vuốt chòm râu, nhận ra đứa cháu trưởng của mình cũng đã đến tuổi lập gia đình rồi. Lão gật gù bàn giao công vụ cho Lam Vong Cơ.
***
Đã đến tối, chờ mãi Lam Vong Cơ vẫn chưa về, Nguỵ Vô Tiện trong Tĩnh Thất chán muốn chết. Hắn đi lục lọi mọi thứ ra chơi. Bắt đầu từ tủ gỗ góc Tĩnh Thất.
"Lam Trạm giấu đồ gì trong này nhỉ? Nhìn có vẻ cũ kĩ nha."
Hắn hứng thú mở mở rồi lại đóng đóng, tất cả đều là giấy tờ quan trọng, có cái nhìn đã cũ mà giấy vẫn sạch sẽ, không hổ là Hàm Quang Quân của hắn. Lục lọi đủ điều, đang định từ bỏ vì quá nhàm chán vô vị thì Nguỵ Vô Tiện lại thấy một chiếc hộp màu đỏ vuông vức, trông có vẻ đẹp nhất, đỡ nhạt nhẽo nhất trong tất cả các loại hộp trong tủ. Hắn lại hứng chí bừng bừng, tò mò táy máy mở chiếc hộp ra.
"Ể? Không phải tranh mình vẽ Lam Trạm sao? Vẫn còn giữ đến bây giờ, hẳn là yêu mình đến nổ tung haha."
Một tầng ngọt ngào dâng lên. Một người biết một người khác luôn lưu giữ kỉ vật của mình như trân bảo, gìn gìn giữ giữ cẩn thận như vậy sao có thể không hạnh phúc cơ chứ.
Nguỵ Vô Tiện cười một mình trong góc tủ híp cả mắt, một tay bới đồ, một tay xoa xoa cái bụng tròn.
"Hài tử a, nhìn xem phụ thân các con yêu ta chưa này. Mấy ngày nữa các con ra đời cũng phải yêu ta như thế biết chưa?"
Hắn lật lại lật, toàn những thứ của hắn kiếp trước. Tâm tình này của Lam Vong Cơ ấy vậy mà lại chẳng thổ lộ cho hắn biết, cứ ém mãi ở trong lòng, y không thấy nghẹn sao?
Nguỵ Vô Tiện tìm tìm một lúc, thấy một tờ giấy dưới đáy hộp.
"Mình có gửi thư cho Lam Trạm đâu nhỉ?"
Hắn mở tờ giấy đã ngả vàng cũ kĩ ra xem thử. Vừa mở ra đã thấy hai dòng chữ như rồng bay phượng múa của Lam Vong Cơ.
"Tư Quân bất truy."
(Nhớ quân nhưng không thể đi tìm.)
Vừa đọc được một dòng, nghe tiếng sột soạt của đá trắng trên nền đất bên ngoài va chạm vào nhau hết sức nhẹ như chỉ lướt qua. Nguỵ Vô Tiện như làm việc khuất tất mà giật mình, nhanh chóng xếp xếp đóng đóng hộp, để tất cả trở về như cũ, tiến tới giường nằm chùm kín chăn bất động giả chết.
Tiếng đẩy cửa Tĩnh Thất nhè nhẹ như sợ người bên trong tỉnh giấc. Lam Vong Cơ bước vào, cởi bỏ ngoại bào, tiến tới giường cúi xuống vén chăn ra khỏi mặt Nguỵ Vô Tiện, vuốt vuốt mái tóc, ngắm nhìn người trong lòng một chút rồi ôn nhu hôn lên trán hắn. Bỗng người đang nằm trở mình, ôm lấy mặt Lam Vong Cơ, hôn chụt lên môi y một cái làm y giật cả mình.
"Nguỵ Anh, chưa ngủ?"
"Lam Trạm ngươi đi đâu về muộn như vậy? Không có ngươi ôm ta ngủ không nổi. Hài tử còn đạp ta đau muốn chết đây a."
Nguỵ Vô Tiện cứ thấy mặt Lam Vong Cơ là lại bắt đầu tự động bật chế độ làm nũng y để được người ta dỗ dành sủng nịnh. Hắn thích quá trời cái cảm giác bé nhỏ, được bao bọc trong lòng phu quân của hắn.
"Nằm thẳng ra, ta xoa bóp cho ngươi."
"Được a."
Hắn hăm hăm hở hở duỗi mình hưởng thụ sự độc sủng của Lam Vong Cơ. Y đã đi làm công vụ cả ngày nhưng đêm về dù mệt mỏi vẫn nuông chiều hắn như vậy, tìm đâu ra một người đàn ông nào như Lam Vong Cơ y thứ hai chứ? Nguỵ Vô Tiện nghĩ hắn đây quá là có phúc rồi đi, kiếp này sống thật không uổng phí.
Đang hưởng thụ thì hắn nhớ ra vừa rồi đọc được câu "Tư Quân bất truy". Nguỵ Vô Tiện trong đầu lặp đi lặp lại, nghĩ nghĩ ngợi ngợi:
"Tư Quân bất truy?....Tư...Quân....Truy....Truy..Tư Truy..? Lam Tư Truy?"
Hắn nhận ra Lam Trạm của hắn đặt tên tự cho A Uyển là Lam Tư Truy. Khoảng thời gian đó là sau khi hắn qua đời, Lam Vong Cơ đã nhất quyết lên Loạn Táng Cương, thấy một cậu bé chừng bốn năm tuổi rúc vào trong một lùm cây, mặt mày đen nhẻm bẩn thỉu còn đang sốt rất cao. Y mang đứa bé về chính tay nuôi nấng nó vừa như ca, vừa như cha. Đổi tên Ôn Uyển thành Lam Nguyện*, về sau đến tuổi nhận tự liền đặt lên đứa bé tiểu tâm tư của mình - Lam Tư Truy. Lam Vong Cơ đã đau đớn bất lực như thế nào khi người mình đặt trên đầu quả tim lại rời xa mình mãi mãi kia chứ. Nguỵ Vô Tiện hiểu ra, lòng hắn dâng lên một tầng chua xót, hướng y nhìn với ánh mắt long lanh như sắp ứa lệ.
(*) chữ Uyển và Nguyện trong tiếng Trung đồng âm là "yuàn".
"Nguỵ Anh?"
"Lam Trạm! Ta yêu ngươi nhất!"
Hắn chồm dậy, ôm chặt lấy cổ Lam Vong Cơ mà xúc động vô bờ.
"Ta cũng yêu ngươi."
Hắn nhận ra còn một dòng nữa mà hắn chưa đọc, liền nghĩ đến cái tên mà Lam Trạm muốn đặt cho hài tử sắp chào đời, thì ra y đặt tên là dồn cả tâm tư vào đó chứ không hề tuỳ tiện, hắn ngước mắt hỏi:
"Lam Trạm, tại sao lại là Lam Quân, Lam Khả?"
Lam Vong Cơ bị nói trúng tiểu tâm tư của mình liền đỏ lựng cả tai. Y vỗ vỗ lưng Nguỵ Vô Tiện, đặt hắn nằm xuống rồi cùng chui vào chăn, ôm hắn vào ngực. Lam Vong Cơ không nói gì cũng không biểu cảm nhưng nhịp tim của y nhanh lên rõ rệt. Nguỵ Vô Tiện đã ở bao lâu với y cũng dần luyện được khả năng nghe nhịp tim đoán tâm trạng của Lam Vong Cơ.
"Lam Trạm? Sao lại hồi hộp rồi?"
"Nguỵ Anh, ngoan, ngủ đi."
——————————TBC——————————
mọi người đoán là câu gì nè:>
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com