Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương XXIII

Đến lúc Ngụy Vô Tiện tỉnh táo trở lại, hắn đã thấy mình nằm trên sàn đất lạnh lẽo rồi. Một vùng tối đen, giơ ban tay không thấy nổi năm ngón, hoàn toàn chìm trong bóng đêm uy áp. Hắn không sợ tối, dẫu sao, những ngày tháng hắn từng đi qua cung chẳng lấy gì làm sáng sủa. Nhưng hắn ghét việc bản thân bị đặt vào thế bị động, mặc người nhào nặn. Đặc biệt là khi, cảm giác nôn nao cuồn cuộn dâng lên trong bụng khiến hắn miễn cưỡng lắm mới có thể hít thở bình thường, gắng gượng đứng dậy. Và rồi, bi thảm phát hiện ra, hắn bị trói...

Ngụy Vô Tiện giật giật khóe miệng, thật sự khó tưởng tượng cảnh bản thân như con sâu co quắp trên sàn. Nhưng hắn vô pháp chối bỏ sự thật, cũng không thể đứng lên cho được! Hắn nỗ lực kiềm chế xúc động muốn đập đầu xuống đất, đưa mắt quan sát xung quanh thì đột nhiên, bên tai vang lên tiếng nói:

-" Công tử, người tỉnh rồi sao?"- Thanh âm mềm nhẹ của nữ tử, dù giữa khung cảnh tối đen tịch mịch, cũng chẳng khó đoán là ai. Ngụy Vô Tiện há miệng, muốn hỏi "đây là chỗ nào, tại sao lại đưa ta đến đây?", nhưng rốt cuộc lại ngậm tăm không nói. Trên đỉnh Loạn Táng Cương, ngoài Phục Ma Điện thì còn nơi nào vào đây nữa.

A Nhân thấy hắn bất động, cũng chẳng lấy làm tức giận, chuyên tâm vào việc của mình. Ở nơi tối như thế này, Ngụy Vô Tiện không thấy rõ nàng đang làm gì, chỉ đại khái thấy nàng đi tới đi lui trong điện, dường như muốn xem xét cái gì đó. Hắn nhắm mắt, bình ổn hơi thở xáo động, áp chế cơn khó chịu trong người. Ngoài tiếng hít thở trầm thấp, trong ngoài điện lại chìm vào lặng yên...

Thốt nhiên, trong không khí truyền đến mùi tinh huyết nhàn nhạt. Mà chính xác, là mùi máu tươi phiêu tán, chứ không phải thứ máu đục ngầu nơi Huyết Trì nhiều năm. Ngụy Vô Tiện khó khăn lắm mới phân biệt được, nhưng lượng máu lớn như thế, át được cả ẩm mốc lưu cữu nơi này, chỉ e... Nhưng như những lần trước, dù hắn muốn tập trung mà nghĩ, người ta chắc gì đã cho.

-" Công tử, thỉnh đứng dậy!" - A Nhân nhỏ nhẹ bên tai, tri kỉ nâng hắn lên, còn cẩn thận phủ bụi bám trên người hắn. Bàn tay nàng làm điểm tựa cho Ngụy Vô Tiện, lực đạo vừa phải, không quá mạnh khiến hắn phát đau, song đủ vững chãi để hắn đứng lên. Dẫu vậy, tuy cách một lớp vải áo, hắn vẫn tinh tế nhận ra, trái ngược với ấn tượng trong cơn mơ, tay nàng vừa sần sùi lại thô giáp, hoàn toàn không phải bàn tay nhỏ nhắn mịn màng đánh đàn hôm nào.

Hắn kìm lòng không được, rốt cuộc vẫn thốt ra câu hỏi muôn thưở:

- " Cô nương muốn cái gì?"

- " Thứ ta muốn có, công tử căn bản không thể cho. Chi bằng người hỏi cụ thể, ta sẽ trả lời..." - Giọng nói dịu dàng của A Nhân vang lên, thanh thúy như tiếng bạc ngân nga.

-" Thật như thế?" - Ngụy Vô Tiện hỏi ngược lại, bước chân lần mò đi theo nàng. Trong bóng tối không xác định rõ phương hướng, chậm rãi tiến lên.

-" Nếu ta biết..." - Một câu này, thoạt nghe không mấy đáng tin. Nhưng chẳng hiểu vì sao, hắn lại cho rằng, nàng sẽ không lừa mình.

Hắn há miệng, đang muốn nhắc chuyện Giang Trừng, bỗng chốc cảnh giác cực kì. Bởi lẽ, động Phục Ma rộng có rộng thật, nhưng đi vào sâu đến như thế này, ngay cả Ngụy Vô Tiện cũng chưa hề biết đến. " Quái lạ, ta ở đây bao nhiêu năm, ít nhiều cũng tính là chủ nhà, vậy mà nàng so ra còn hiểu rõ hơn?". Miên man suy nghĩ như vậy, hắn đột nhiên phát hiện hơi ấm bên cạnh đi biến mất. Có điều, không phải A Nhân đã rời khỏi, nàng chẳng qua chỉ đi chếch sang bên, trên bức tường gồ ghề, ấn lên đó một cái. Tiếng cọt kẹt, nghiến kin kít của đá vào nhau phát ra cực kì khó chịu, song đồng thời để lộ thông đạo sâu hun hút không thấy đáy.

Ngụy Vô Tiện bất ngờ thật sự. Cứ nghĩ Phục Ma điện đã hoành tráng lắm rồi, nhưng không ngờ mật thất dưới này còn khủng bố gấp bội. Cùng lúc đó, loạt ánh sáng xanh trắng hất lên, âm u như lửa ma trơi, vừa vặn nhìn thấy biểu tượng ẩn hiện sau tay của A Nhân. Là đôi cánh sao? Hắn ngẫm hồi lâu, vẫn không nhớ ra đó là gia huy nhà nào, càng không liên hệ được ma pháp trận lợi hại hắn từng biết, đánh bỏ ra sau đầu. Bí mật của A Nhân như chiếc mạng nhện thần bí, tầng tầng lớp lớp liên kết với nhau, đành chịu bó tay.

Nhưng chân chính hắn bất ngờ, là lúc nhìn thấy những thứ phát sáng xung quanh. Nơi này thế mà không dùng đèn dầu hay đuốc, cũng chẳng phải nến hay hỏa đăng, mà là dùng dạ minh châu. Thiên địa ơi, thật sự là dùng dạ minh châu đó. Hắn không khỏi kinh ngạc, nhìn những viên ngọc to cỡ nắm tay người lớn, lặng yên trên giá đỡ trạm khắc tỷ mẩn, chiếu rọi lên mọi vật thứ ánh sáng cao quý của mình. Càng ngây ngốc trông những vật báu lấp lánh chìm nổi trên phù điêu khắc kin bốn mặt tường, vừa xinh đẹp, vừa mĩ lệ hiếm có. Hắn muốn cười, lại cười không nổi. Nếu năm xưa biết mình ngủ vùi trên đống vàng bạc châu báu này, hẳn tiên môn thế gia sẽ chẳng để hắn sống lâu như thế. Cơ mà ít nhất, khi ấy, hắn với cái danh Ngụy Vô Tiền sẽ chẳng bao giờ liên quan đến nhau!

Ngụy Vô Tiện trào phúng trong lòng như thế, bước xuống từng bậc thang, chầm chậm đi vào mật thất chưa từng khám phá này. Nói không hụt hẫng thì chẳng đúng, vì dù sao nơi đây cũng là chỗ hắn làm tổ lâu nhất sau Liên Hoa Ổ, cũng coi như chủ nhà đủ tư cách. Thế mà hiện tại, lại phiền người khác dẫn vào. Cơ mà, so với phiền muộn, tò mò thích thú lại càng chiếm phần nhiều. Hắn cảm thấy, bản thân cùng sự thật, đã rất gần nhau. Dẫu dì, nếu A Nhân nàng muốn lừa hắn, cũng sẽ không phải phiền phức thế này. Đúng lúc ấy, chân hắn sụt một phát, và rồi, Ngụy Vô Tiện rớt, rớt tự do.

- " Cẩn thận!" - Tiếng hét đằng sau chẳng làm tốc độ rớt của hắn chậm lại nửa phần. Chuyến này không chết cũng gẫy vài cái xương đó. Có lẽ hắn thật sự không có phúc biết được mọi chuyện, đây có lẽ là kết cục của lão tổ hắn. Song, ngay tại lúc này, hắn rất thanh tỉnh. Hắn không sợ chết, hắn chỉ là không muốn chết. Nhưng đời kiếp này, hắn dính máu tanh quá nhiều, ông trời cũng không tha thứ nữa. Một năm này đã là phần thưởng đáng quý lắm rồi, ít nhất hắn biết được, vẫn luôn có người thương hắn, yêu hắn, chờ đợi hắn. Đáng giá! Điều duy nhất hắn tiếc, là sao lúc nãy lại to tiếng với Lam Vong Cơ như vậy. Y chắc chắn có nỗi khổ trong lòng, hắn sao lại không hiểu chuyện thế?

Nhưng khoảnh khắc hắn buông tay phó mặc, cơ thể bị giật mạnh một phát, ngưng tuột xuống dưới. Ngụy Vô Tiện không xác định, gọi khẽ:

-" A Nhân"

- " Công tử, giữ cho chặt. Tuyệt đối... đừng buông tay."

Thanh âm trầm thấp, là nghiến răng mà nói. Trong ánh sáng mơ hồ, hắn không thấy rõ được khuôn mặt nàng. Thậm chí, cả chất lỏng âm ấm dính rơi trên gò má, Ngụy Vô Tiện cũng không phân biệt nổi là mồ hôi, nước mắt hay là máu. Có điều, hắn phát hiện, cho đến khi nâng được hắn lên, nàng sẽ không từ bỏ. Nhưng tình cảnh của bọn họ, quả thực là ngàn cân treo sợi tóc. Phục Ma Điện trên đỉnh Loạn Táng Cương, sớm đã bị Xuyên Sơn Giáp đạo mục rỗng hết, nửa phần móng cũng gần như sụt vào nền đất tơi xốp. Cầu thang này dẫn xuống mật thất, không tránh khỏi hư hại. Ngụy Vô Tiện chính là xấu số đạp trúng chỗ đó, mới trượt chân rớt xuống. Hiện tại, A Nhân cũng là ở đúng nơi này, gắng sức kéo hắn lên. Một người chống chịu sức nặng của hai người, trên nền móng bất ổn định, rất nhanh xa xuống. Hắn có vô lương tâm hơn nữa cũng không thể tiếp tục nữa:

- " Thả ra" - Nếu không thì chỉ còn nước chết chung.

- " Người coi thường ta quá rồi!" - Nói đoạn, trước con mắt hắn lật người, ném Ngụy Vô Tiện lên trên, bản thân mình rớt vào bóng đêm vô tận. Song quả thật, hắn đã coi thường nàng. Từ trong bóng tối, A Nhân đạp chân vào tường, một loạt động tác như mây trôi nước chảy nối tiếp nhau, đáp xuống cạnh Ngụy Vô Tiện. Tiểu cô nương vẫn cười tủm tỉm, tựa không có việc gì, nói:

- " Công tử, là ta sơ xuất." Đoạn, nhẹ nhàng cởi sợi dây trói trên tay hắn ra. Kỳ lạ một điều, dù bị cố định lâu như thế, nhưng tay hắn chỉ có chút nhức mỏi, ngay cả một vệt máu bầm cũng chẳng có. Ngụy Vô Tiện không khỏi tò mò nhìn sang, ban nãy tối mịt nhìn chẳng ra, hiện tại dưới ánh sáng Dạ Minh Châu, hầu như có thể nhận ra chất liệu của khốn tiên tác.

-" Là tóc ư?" - Hắn không xác định hỏi, trong bụng lại đã gần chắc chắn. Thì ra, thứ tưởng như tơ đen bóng trên phục sức của thiếu niên lại là đồ lấy trên cơ thể người xuống. Thật quá khó tin. Nhưng tóc này lấy đâu ra, chắc không cần phải hỏi nữa. Bởi lẽ, lúc áo choàng của A Nhân rớt xuống, hắn đã thấy mái tóc ngắn ngủn của nàng. Một cô nương có thể cắt phăng mái tóc thề, rốt cuộc là vì ai, hẳn không khó trả lời...

- " Cô nương không định trói ta nữa sao?" - Ngụy Vô Tiện hỏi, có điều, ngay khoảnh khắc ấy thốt ra lời ấy, hắn liền biết mình ngu rồi. Dù không có dây, thiếu gì cách khóa người khác lại. Ví dụ như, định thân thuật. Lại ví dụ như, tòng mệnh phù!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com