Chap 10
"Ta ở đây."
Một câu nói đơn giản, lại khiến cho hốc mắt Ngụy Vô Tiện nóng lên.
Lòng bàn tay nắm chặt trước ngực Lam Vong Cơ, hắn quay mặt lại nói: "Lam Trạm, ta không phải động vật lang thang bên ngoài, ngươi phát sinh lòng tốt mang ta đi, cũng không sợ rước họa vào thân. "
"Không sợ." Ngón cái Lam Vong Cơ ở trên mu bàn tay Ngụy Vô Tiện dịu dàng cọ xát, "Chỉ cần ngươi bình an. "
Dứt lời, Ngụy Vô Tiện đột nhiên rút tay về, vòng hai tay ôm chặt lấy mình.
Thấy thế, Lam Vong Cơ lo lắng hỏi: "Ngụy Anh, ngươi không khỏe ở đâu? "
"...... Đừng đối xử tốt với ta như vậy. "Cánh môi run rẩy, Ngụy Vô Tiện gay gắt nói: "Không cần biết là mộng hay thực tại, nhưng đừng đối xử tốt với ta như vậy..."
Đừng cho ta một tia hy vọng và rồi lại chính tay dập tắt.
Ta không muốn tham lam tất cả những gì không thuộc về mình.
"Không phải mơ. Ngụy Anh, không phải là một giấc mơ. "Đưa tay ra, thật cẩn thận ôm lấy Ngụy Vô Tiện, ngữ khí Lam Vong Cơ càng thêm ôn nhu, "Đã không sao rồi, ta đưa ngươi về nhà. Ta sẽ luôn ở bên ngươi, che chở ngươi, sẽ không ai làm tổn thương ngươi nữa, khi ngươi thức dậy ta vẫn sẽ luôn ở đây. "
"Ta không có nhà." Ngụy Vô Tiện ngây người nói.
"Ta cho ngươi một mái nhà." Bản thân ta sẽ trở thành nơi trú ẩn an toàn cho ngươi.
"Ta là tà ma ngoại đạo, thiên địa khó dung."
"Ngươi là Ngụy Anh. Chỉ là Ngụy Anh, ngươi rất tốt. "
Ngửi mùi đàn hương xa lạ lại quen thuộc, Ngụy Vô Tiện nhắm mắt lại, nói: "Sao ngươi lại tìm thấy ta? "
Lam Vong Cơ: "Hội nghị thanh đàm tổ chức ở Kim Lân Đài, ta ngẫu nhiên gặp được ngươi. "
"Sao ngươi lại mang ta đi? Có ai thấy không? Nếu thấy, liệu họ có lên án ngươi? Thúc phụ và huynh trưởng ngươi không tức giận sao? Ngươi không có bị đánh, đúng chứ? "
Ngữ khí tuy lãnh đạm nhưng đều tràn đầy quan tâm, nội tâm Lam Vong cơ lại không thể khống chế đau đớn. Ngụy Anh của y vô luận hoàn cảnh của hắn có gian nan cỡ nào, bị thế nhân hãm hại thống khổ ra sao, nhưng mỗi lần như thế vẫn luôn nghĩ cho người khác.
Luôn nhọc lòng và hy sinh vì người khác.
"Không. Thúc phụ đồng ý cho ta giữ ngươi lại, người bên ngoài cũng không nói gì. "
"Huống hồ, lời nói của kẻ khác, không liên quan đến ta."
"Không liên quan đến ngươi...? Ngươi có biết bị mọi người chửi bới khó chịu đến mức nào không? Ngươi cả đời thanh danh, nếu chỉ vì ta mà bị hủy hoại ——"
Lam Vong Cơ ngắt lời hắn, "Ta chỉ cần ngươi ổn. Người ngoài nói gì, ta không quan tâm. "
Ngụy Vô Tiện: "......"
"Vì giữ vững đạo nghĩa cùng tâm hướng trong lòng, ngươi cũng chưa từng vì bản thân mình mà biện minh." Nắm lấy hai vai Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ nhẹ giọng nói: "Ngụy Anh, ngươi là... người mà tâm ta hướng đến. "
Ngụy Vô Tiện dời mắt, hai người đều im lặng.
Qua hồi lâu, hắn mới thấp giọng hỏi: "Từ Loạn Táng Cương vây quét đến hiện tại... đã bao lâu rồi?"
Lam Vong Cơ: "Bốn năm. "
"Bốn năm..." Ngụy Vô Tiện cười khổ.
Nhìn thoáng qua màn đêm ngoài cửa sổ, Lam Vong Cơ nói: "Ngụy Anh, ngươi bị sốt cao, nghỉ ngơi trước đi. "
Ngụy Vô Tiện lắc đầu, miễn cưỡng cười: "Hiếm có khi thanh tỉnh như vậy, để cho ta ngắm nhìn nhân gian một chút có được hay không? "
Tim bỗng co thắt, cổ họng Lam Vong Cơ nghẹn lại, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu.
Ngụy Vô Tiện vốn định xoay người xuống giường, nhưng chân lại truyền đến từng đợt đau nhức, hắn chỉ có thể từ bỏ. Nhìn chăm chăm vào tấm nệm dưới thân một lúc, hắn hỏi: "Chân ta đau quá, bị thương sao?" "
"...... Xương đầu gối của ngươi bị gãy, nhưng y sư đã xem qua rồi. "
"Sau này không thể đi lại đúng không?" Ngụy Vô Tiện bình tĩnh hỏi.
Lam Vong Cơ vội nắm lấy tay hắn, nói: "Không đâu. Ta sẽ cùng ngươi chữa thương, để ngươi lại có thể đứng lên lần nữa. "
Ngụy Vô Tiện dở khóc dở cười.
Lam Trạm, ngươi đừng lừa dối ta, ta nhất định đã tàn phế.
Nhưng đây là do ta gieo gió gặt bão, ta có thể trách ai.
Thôi vậy, không đi được thì không đi được, dù sao rất nhanh sẽ chết.
Nặn ra một nụ cười, Ngụy Vô Tiện nhu thuận nói: "Được. "
Đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng dừng lại trên mấy ngọn nến trong phòng. Mím cánh môi, Ngụy Vô Tiện rũ mắt, nhẹ giọng cầu xin: "Lam Trạm, có thể... đừng thắp đèn không? Giữ lại một ngọn nến là được rồi... có thể không? "
"Được." Lam Vong cơ vung tay lên, lưu lại một ngọn đèn, còn lại toàn bộ đều tắt.
"Cảm ơn..."
Cầm áo choàng nhỏ đắp lên vai Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ chỉnh lại mái tóc cho hắn, nói: "Ta đi phòng bếp một chút, rất nhanh sẽ về, không cần sợ. "
Ngụy Vô Tiện gật đầu, "Ngươi đi đi, không cần lo cho ta. "
Sau khi liếc mắt quan tâm nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, Lam Vong Cơ vội vàng rời đi, một lúc sau mới trở về.
Y bưng một cái khay gỗ, phía trên đặt băng gạc hình cầu, còn có một ấm trà, một đĩa điểm tâm.
Rót trà vào trong chén, Lam Vong Cơ đem đồ ăn nhẹ và chén trà đều để trên bàn nhỏ, cũng đặt bên cạnh Ngụy Vô Tiện, nói: "Ngụy Anh, những điểm tâm này còn có trà hoa cúc thêm mật ong đối với thân thể và cổ họng của ngươi rất tốt, dùng một chút đi. "
Ánh mắt ảm đạm, Ngụy Vô Tiện mím môi: "Lam Trạm, ngươi không cần vì ta làm nhiều như vậy. "
"Ăn đi." Lam Vong Cơ tự mình nói.
"......" Khẽ thở dài một hơi, Ngụy Vô Tiện đưa tay nhấc một miếng bánh, bỏ vào miệng.
Vừa mới cắn xuống, lớp bánh dẻo mềm tan ngay trong miệng, có vị ngọt xen lẫn một chút hương thơm đặc biệt. Ngẩn người, hắn nhìn về phía Lam Vong Cơ, hỏi: "Lam Trạm, điểm tâm này làm bằng gì vậy? "
"Một ít thuốc đông y." Lam Vong Cơ nói: "Thích không? "
"Ừm, rất thích."
Những điểm tâm này đều là Lam Vong Cơ tự mình xem đông y thư nghiên cứu, sau khi thử vài lần đã chế biến ra. Thuốc đông y trong đó rất hiệu quả trong việc điều hòa cơ thể, bánh không có vị đắng khiến người ăn khó nuốt, rất thích hợp cho Ngụy Vô Tiện.
Sau khi đun và rang ấm túi muối, Lam Vong Cơ ngồi xổm bên cạnh Ngụy Vô Tiện, vẫn như thường lệ chườm nóng xương đầu gối đau nhức khó chịu của hắn. Ngụy Vô Tiện nhìn động tác của y, lại sửng sỡ.
Động tác của đối phương thoạt nhìn rất thuần thục, mặt không đổi sắc chuyên tâm lặp đi lặp lại công việc. Bản thân... lại mang nhiều phiền phức như vậy. Khẩu vị chỉ vừa có lại, nhất thời liền biến mất.
Miễn cưỡng uống vài ngụm trà hoa cúc, Ngụy Vô Tiện vội nói: "Lam Trạm, để ta. "
Lam Vong Cơ trở tay xoa xoa đầu hắn, nói: "Không cần. "
"Quá phiền ngươi."
Lam Vong Cơ: "Không có. "
Nhìn mi mắt Lam Vong Cơ rũ xuống cùng dáng vẻ nghiêm túc, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện rất nghiêm trọng. Lam Vong Cơ đều tỉ mỉ chăm sóc hắn như vậy. Không nên ngay cả việc tắm rửa cũng là... đối phương làm cho hắn đúng chứ?!
Muốn hỏi lại ngập ngừng, Ngụy Vô Tiện liền ngậm miệng.
Làm xong công việc mỗi đêm, Lam Vong Cơ lại đổ đầy một chậu nước lạnh và ấm. Nước ấm rửa mặt Ngụy Vô Tiện, nước lạnh thì đắp lên trán cho hắn.
Cuối cùng, y quấn chặt người bằng chiếc chăn bông nặng nề, lúc này mới yên lòng.
Thấy Ngụy Vô Tiện thần trí thanh tỉnh, tạm thời không cần ngủ chung giường cùng hắn, Lam Vong Cơ liền trở lại gian phòng nghỉ ngơi.
Mặc dù Ngụy Vô Tiện đã tỉnh, và cả hai chỉ cách nhau một cánh cửa, nhưng Lam Vong Cơ cũng không ngủ thiếp đi, mà tựa vào tấm cửa lẳng lặng canh giữ người phía sau.
Lặng lẽ nghe người y yêu đau thương rơi lệ, thấp giọng nghẹn ngào, cho đến bình minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com