Chap 24
Sau khi dùng khăn ấm lau mặt cho Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ xoay người, đặt bàn tay lên vai hai đứa nhỏ, an ủi: "Ngụy Anh không sao, các ngươi không cần lo lắng. "
Lam Cảnh Nghi dụi dụi mắt, hỏi: "Hàm Quang Quân, Ngụy tiền bối rốt cuộc làm sao vậy? "
Lam Vong Cơ nói ngắn gọn: "Bị bệnh. "
"Bị bệnh?" Lam Cảnh Nghi nói thầm: "Nhưng tiền bối đã sinh bệnh rất lâu..."
Không tiếng động thở dài, Lam Vong Cơ nhẹ giọng nói: "Đêm rồi, đều trở về đi. "
"Các ngươi còn chưa ăn cơm tối."
Lo lắng nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, Lam Nguyện gật đầu nói: "Vâng, Hàm Quang Quân. "
"Khụ. Khụ khụ..." Lam Nguyện cùng Lam Cảnh Nghi đi không lâu, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên kịch liệt ho khan.
"Ngụy Anh!"Thấy hắn ho đến mức cả mặt đều đỏ lên, Lam Vong Cơ vội vàng đỡ lên ôm lấy, tay phải vỗ nhẹ lưng hắn.
"Phụ thân..." Giọng nói vừa buồn bực vừa ủy khuất truyền đến.
Rũ đôi mắt sáng màu xuống, Lam Vong Cơ thấp giọng đáp: "Ta ở đây. "
"Phụ thân... có chó..." Ngụy Vô Tiện ở trong ngực Lam Vong Cơ run rẩy, nói năng lộn xộn nắm lấy cổ áo y nói: "Có rất nhiều máu... có chó... còn có rất nhiều người xấu..."
"Không có." Nhịp tim mạnh mẽ, thanh âm trầm thấp đều truyền vào tai Ngụy Vô Tiện, làm cho hắn cảm thấy an tâm, "Chỉ là mơ thôi. Có chó, ta sẽ giúp ngươi đuổi đi. "
【"A Anh! "】
【"Trên cây rất nguy hiểm, mau xuống đi. "】
【"Không có chó. Có chó, tỷ sẽ đuổi nó đi. "】
【"Sư tỷ dẫn đệ về nhà. "】
Dường như đâu đó trong quá khứ, đã từng có người nói muốn đuổi chó cho hắn. Chỉ là người ấy... giống như đã rời đi, hắn không thể nào nhớ được.
Nghĩ đến đây, ký ức hiện tại lại thoái hóa thành thời thơ ấu, Ngụy Vô Tiện ủy khuất gào khóc đau đớn.
Hắn nhớ nhà, nhớ tất cả mọi người.
Hắn ngay cả mình ở đâu cũng không biết, chỉ biết người ôm mình là phụ thân, lại hình như không phải phụ thân của hắn.
"Ngụy Anh..." Lam Vong Cơ có chút hoảng hốt.
Ngụy Vô Tiện bình thường không tỉnh táo, tâm tình không khống chế được, nhiều lắm là la hét ném đồ, gào khóc là chuyện hiếm có. Hiện tại khóc đến thở hổn hển, làm cho y có chút không biết phải làm sao.
"Hức...A cha. A Nương..."
"Đừng bỏ lại A Anh..."
Không ngừng vuốt lưng Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ ôn nhu trấn an nói: "Sẽ không... Sẽ không bỏ lại ngươi một mình nữa. "
Gào khóc một hồi, Ngụy Vô Tiện bắt đầu ho khan. Ho đến một nửa, liền sặc ra một ngụm máu đen. Máu bắn tung tóe trên tấm chăn trắng tinh, khiến cho người ta nhìn thấy phải giật mình.
Biết thân thể Ngụy Vô Tiện có chỗ không ổn, nhưng Lam Vong Cơ không thể đoán ra được điều gì đã xảy ra. Lục phủ ngũ tạng của hắn mặc dù đang suy yếu, nhưng không đến mức vô cớ hộc máu.
"...... A Anh. "Lam Vong Cơ nhẹ giọng gọi Ngụy Vô Tiện.
"Ngươi có chỗ nào không thoải mái, nói cho ta biết được không?"
Thống khổ ôm lấy đầu, Ngụy Vô Tiện một bên rên rỉ, một bên hàm hồ không rõ nói: "Đầu..."
Đau đầu sao...
Nhíu mày, Lam Vong Cơ theo bản năng nhìn về phía bổ hồn đăng đang an ổn thiêu đốt ở đầu giường.
Là hồn phách bất ổn tạo thành sao?
Sách cổ cũng không ghi chép quá nhiều nội dung về bổ hồn, Lam Vong Cơ chỉ có thể không ngừng truyền linh lực cho Ngụy Vô Tiện.
Cũng may y có nghĩ đến việc truyền linh lực. Linh lực vừa mới chậm rãi truyền vào không bao lâu, y liền cảm nhận được có oán khí mãnh liệt ở trong cơ thể người xông thẳng vào, giống như muốn đem thân thể này xoắn nát.
Ngụy Vô Tiện không có kim đan linh lực chống lại, mới có thể bị làm cho thương tích đầy mình. Nhưng cho dù có, hai cỗ lực bất đồng ở trong cơ thể không khống chế được đánh nhau, không phải tẩu hỏa nhập ma thì là kim đan vỡ vụn.
Linh lực của Lam Vong Cơ từ nguyên cuồn không dứt, đổi thành nước nhỏ chậm rãi từ hai người giao nhau chảy vào, giúp hắn bình ổn xao động trong cơ thể. Bất quá qua nhiều giờ, Ngụy Vô Tiện quả nhiên an tĩnh lại.
Chỉ là hắn nhíu mày, hai mắt không cách nào tập trung, sắc mặt cũng rất tái nhợt.
Dùng ống tay áo lau mồ hôi lạnh cho Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ nhẹ giọng hỏi: "A Anh, còn đau sao? "
Ngụy Vô Tiện gian nan lắc đầu.
Dìu thẳng người trong lòng, Lam Vong Cơ đứng dậy đi vào tủ lấy ra lý y sạch sẽ. Y tỉ mỉ, chuyên tâm cởi bỏ y phục, tiết khố, lại tắm rửa thay quần áo mới cho hắn. Một bộ động tác được làm rất thuần thục, như thể hai người là lão phu lão thê, nâng đỡ lẫn nhau đã lâu.
Há miệng thở dốc, Ngụy Vô Tiện nước mắt vô thức rơi xuống: "Phụ thân..."
Lam Vong Cơ: "Ừm. "
"Con... sẽ chết sao? " Giọng nói Ngụy Vô Tiện suy yếu nghẹn ngào hỏi.
Trái tim Lam Vong Cơ như thể ngừng đập.
Vốn muốn trả lời sẽ không đâu.
Làm sao y có thể nỡ để hắn chết một mình?
Nhưng nghĩ đến Ngụy Vô Tiện chịu khổ cực cùng tra tấn, y liền một câu cũng không thể cất lời.
"...... A Anh... A Anh không muốn chết. A Anh còn muốn uống canh sườn củ sen của sư tỷ... và... con còn chưa kịp nói với Lam Trạm, con rất thích hắn, rất muốn cùng hắn kết giao bằng hữu..."
Phải... Ngụy Vô Tiện là một kẻ luôn trân quý sinh mệnh của mỗi người, ngay cả quãng thời gian trong quá khứ, cũng chưa bao giờ từ bỏ chính mình, từ bỏ người Ôn gia.
Tự tìm đường chết, hắn đã phải đau đớn bao nhiêu, mới có thể ngay cả tính mạng cũng liều mình mặc kệ.
Tất cả những người yêu thương hắn đều chết đi, hoặc là trở mặt thành thù. Nếu không phải vì vậy... hắn vẫn sẽ miễn cưỡng sống tiếp.
Nhưng bây giờ, chỉ có thể dựa vào ảo giác cùng hồi ức cầm cự qua ngày.
Tay run rẩy cài nút thắt áo trong cho Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng ôm lấy hắn, thấp giọng nói: "Ngươi đã nói..."
Ngụy Vô Tiện: "Ừm...? "
"Ngươi đã nói với Lam Trạm. Muốn cùng hắn kết giao bằng hữu. "
【"Lam Trạm, chúng ta kết giao đi, đã quen biết như vậy rồi. "】
【"Vân Mộng rất thú vị. Nếu ngươi đến Liên Hoa Ổ chơi, ta dẫn ngươi đi hái sen cùng củ ấu! "】
"Hắn nghe thấy."
Hai tay ôm chặt Lấy Ngụy Vô Tiện, giống như muốn dung nhập hắn vào cốt nhục của mình, Lam Vong Cơ run rẩy nói: "Lam Trạm nói, hắn cũng rất thích ngươi. "
Ta thích ngươi, thích rất nhiều.
Từ khi ấy đến nay, vẫn luôn thích Ngụy Anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com