Chap 25
Lo lắng nhìn sắc mặt Lam Vong Cơ có chút tái nhợt, Lam Hi Thần đắn đo một hồi, nói: "Vong Cơ. Nghe thúc phụ nói, đệ muốn để Ngụy công tử rời đi? "
Lam Vong Cơ nhấp một ngụm trà, gật đầu: "Vâng. Khi sức khỏe của hắn được cải thiện, đệ sẽ mang hắn đi. "
"...... Đệ nỡ sao?" Lam Hi Thần hỏi.
Rũ mắt, Lam Vong Cơ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng khô khốc nói: "Ngụy Anh và mẫu thân, chung quy vẫn khác nhau. "
Mấy ngày nay, Lam Vong Cơ suy nghĩ rất nhiều.
Y cho rằng chỉ cần đem Ngụy Vô Tiện mang về Lam gia, thật lòng thật dạ đối đãi hắn, thì mọi chuyện sẽ dần tốt lên. Nhưng tự hỏi, đưa hắn về Vân Thâm Bất Tri Xứ là lựa chọn đúng sao?
Chịu nhiều tổn thương, nhiều hận thù như vậy, làm sao có thể tốt được? Nhưng sống không được, muốn chết cũng không xong, cho nên Ngụy Vô Tiện buông bỏ ý định tự sát, nhưng vẫn liều mạng muốn rời khỏi lồng giam, khao khát tự do.
Bản thân không muốn hắn tìm chết, lại còn giam cầm hắn, thật sự quá mức tàn nhẫn. Cho nên hôm nay, chỉ có thả hắn tự do, mới là đối tốt với hắn.
Huống hồ... mẫu thân nguyện ý lưu lại, nguyện ý cùng phụ thân thành thân, không phải cũng là bởi vì yêu sao. Nếu không... sao có thể cam nguyện cả đời ở lại Long Đảm tiểu trúc, nửa bước khó rời?
Nhưng Ngụy Vô Tiện nếu không yêu một người, sẽ không muốn dây dưa, làm khổ lẫn nhau.
Thở dài, Lam Hi Thần nói: "Đúng vậy... Ngụy công tử thiên tính yêu tự do..."
"Vậy Vong Cơ, đệ sẽ làm gì?"
Lam Vong Cơ không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn phương xa.
Ta phải làm gì đây? Ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm gì sau này.
Ngụy Vô Tiện là một tai nạn ngoài ý muốn trong cuộc sống khô khan của y, càng là một tia sáng.
Y không cần bất kỳ sự hồi báo nào. Tuy rằng không phải thánh nhân, y cũng mong Ngụy Vô Tiện sẽ đáp lại tình cảm này, nhưng nếu đối phương đã không muốn, y sẽ luôn lặng lẽ ở sau lưng bảo hộ hắn, không để cho hắn phải khó xử.
Sau khi cùng Lam Hi Thần nói xong bệnh tình của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng trở lại Tĩnh Thất. Người trên giường còn đang ngủ say, y liền thừa dịp này nhanh chóng tắm rửa. Ba mươi ba đạo giới tiên sau lưng hầu hết đã sớm bong vảy, nhưng có mấy đạo còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, y sợ Ngụy Vô Tiện thanh tỉnh hoặc khi không tỉnh táo nhìn thấy đều sẽ tức giận, khổ sở, tự trách bản thân và gào khóc, cho nên một mực tránh né hắn.
Ngâm mình vào nước ấm, Lam Vong Cơ nhắm mắt lại, chìm vào những suy nghĩ hỗn độn.
Chính là thế, cho nên sau khi Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, lượn một vòng ra phía sau bình phong, Lam Vong Cơ không hề phát hiện.
"A, cha..." Thanh âm Ngụy Vô Tiện phát run, cặp mắt đào hoa bởi vì khiếp sợ mà mở to hơn.
Lam Vong Cơ quay đầu lại, biểu tình có chút kinh ngạc.
Nghẹn ngào kiềm nén, Ngụy Vô Tiện gần như bổ nhào chạy tới ôm lấy Lam Vong Cơ, "Phụ thân...cha, có chuyện gì với cha vậy?! Lưng của cha, tại sao lưng của cha có nhiều vết thương như vậy?! "
Lam Vong Cơ trong lúc nhất thời không biết phải giải thích như thế nào, chỉ có thể vỗ vỗ lưng hắn, an ủi nói: "Không có việc gì, đừng sợ. "
"Nhiều vết thương như vậy làm sao có thể không có việc gì? Cha có đau không? "Ngụy Vô Tiện vừa hỏi, vừa đưa tay muốn sờ vào lưng Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ rất nhanh, vội vàng bắt lấy cổ tay hắn, khó khăn nói: "A Anh ngoan. Ra ngoài trước đi, được chứ? "
"Ta... ra ngoài sẽ giải thích với ngươi sau khi tắm. "
Thấy Ngụy Vô Tiện không chịu đi, Lam Vong Cơ lại nói: "Ngoan, nghe lời. "
Hít hít mũi, Ngụy Vô Tiện mắt rưng rưng rời đi.
Tâm trạng không yên, lại sợ Ngụy Vô Tiện hoang mang lo lắng, Lam Vong Cơ tắm rửa sạch sẽ, dùng khăn mặt tùy ý lau khô liền khoác lên áo trong, mái tóc đen vẫn còn nhỏ nước.
Vòng ra khỏi bình phong, y thấy Ngụy Vô Tiện đang lục lọi tủ quần áo không biết đang tìm cái gì.
"Thuốc đâu. Thuốc ở đâu?! "Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm, cả người nhìn qua cực kỳ nôn nóng.
"Ngụy Anh." Lam Vong Cơ bất đắc dĩ, đưa tay kéo hắn, lại bị đẩy ra. Trong lòng vô lực lại khó chịu, thanh âm của y nhịn không được đề cao: "Ngụy Anh! "
Bả vai Ngụy Vô Tiện co rúm lại một chút, chậm rãi dừng động tác lại.
Lam Vong Cơ ngồi xổm bên cạnh, đưa cho hắn một hộp thuốc mỡ.
"Ngụy Anh, ta không đau. Vết thương đã lành. "
Ngụy Vô Tiện tựa như hiểu như không gật đầu, nhưng vẫn nói: "Nhưng phụ thân cần bôi thuốc..."
"Được." Lam Vong Cơ đỡ hắn lên giường ngồi xuống, cũng ôn nhu nói: "Một chút để cho ngươi bôi thuốc, được không? "
Thấy Ngụy Vô Tiện nhu thuận gật gật đầu, Lam Vong Cơ lúc này mới xoay người thu gom đống lộn xộn trên mặt đất. Cuối cùng, y đưa lưng về phía Ngụy Vô Tiện ngồi xuống, cũng đem áo trong rơi xuống dưới lưng, thuận tiện cho người phía sau bôi thuốc cho mình.
Ngụy Vô Tiện sống mũi cay cay lại muốn rơi lệ, nhưng hắn nhịn xuống.
Suy nghĩ của hắn rất ngây thơ, cảm thấy vết thương trên người Lam Vong Cơ còn chưa hồi phục, nếu nước mắt rơi xuống sẽ khiến y đau đớn. Cứng rắn nghẹn lại nước mắt, hắn run rẩy đầu ngón tay bôi thuốc cho đối phương.
"Phụ thân... tại sao cha lại bị thương nặng như vậy? "
Mím môi, Lam Vong Cơ nhẹ giọng nói: "Bởi vì làm sai một chuyện, vốn nên lĩnh phạt. "
"Là bởi vì A Anh sao...?" Ngụy Vô Tiện lại hỏi.
"Không phải." Nhớ tới Bất Dạ Thiên đêm đó thảm thiết, trái tim Ngụy Vô Tiện như tro tàn, Lam Vong Cơ khép hai mắt, nói: "Không phải lỗi của A Anh. "
Chỉ là ta và ngươi tâm cùng chí hướng, trái ngược với thế nhân.
Trái với quy tắc gia quy Lam thị.
Nhưng ta không hối hận.
Không chỉ vì yêu, mà còn vì đạo nghĩa trong tim.
Sau khi cẩn thận bôi một lớp thuốc mỡ mỏng, Ngụy Vô Tiện ném hộp thuốc đi, giang hai tay ôm lấy cổ Lam Vong Cơ. Nước mắt nóng bỏng rơi xuống xương quai xanh của đối phương, hắn nghẹn ngào nói: "Phụ thân đừng sợ..."
"Sau này có A Anh ở đây, A Anh sẽ bảo vệ người. Không ai có thể khi dễ và đánh người nữa. "
"A Anh muốn bảo vệ phụ thân mãi mãi."
Cho dù biết đây là Ngụy Vô Tiện ý thức không rõ nói vài câu lung tung, không thể coi là thật. Nhưng Lam Vong Cơ hiếm khi phóng túng bản thân một lần, đắm chìm trong mộng cảnh, cho dù là sau khi tỉnh lại cũng sẽ đối mặt với một Ngụy Anh luôn muốn rời đi.
Bàn tay ấm áp bao trùm trên đôi tay kia, Lam Vong Cơ chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Y nghe chính mình nói: "Được." "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com