Chap 32
Lam Vong Cơ không đành lòng ép hỏi Ngụy Vô Tiện bất cứ chuyện gì, cuối cùng vẫn bại trận, lui bước chân.
"Đã ăn tối chưa."
Rũ mắt xuống, Ngụy Vô Tiện nhẹ giọng nói: "Ừm, cùng A Uyển ăn rồi. Còn ngươi thì sao? "
"...... Ta cũng ăn rồi. "
Cầm lấy điểm tâm dùng thuốc đông y đặc chế, Lam Vong Cơ nhét đĩa vào tay Ngụy Vô Tiện, cũng bảo hắn ngồi xuống, không nói một lời trị liệu cho đầu gối của hắn.
"Một hộ gia đình phụ cận Cô Tô bị tà ám quấy nhiễu, ngày mai ta sẽ xuống núi một chuyến, ngươi có muốn đi không?" Lam Vong Cơ nhẹ giọng hỏi.
"A..." Cắn một miếng điểm tâm, Ngụy Vô Tiện nhíu mày nói: "Ta có thể đi sao? "
"Có thể."
"Đừng sợ bị nhận ra. Chỉ là dân chúng bình thường xin giúp đỡ. "
Suy nghĩ một lát, Ngụy Vô Tiện cuối cùng gật đầu nói: "Được. "
Lam Vong Cơ: "Vậy ngươi ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai liền khởi hành. "
"Ừm." Ngẫm nghĩ vài giây, Ngụy Vô Tiện lại nói: "Lam Trạm, thời gian này tinh thần của ta tốt hơn nhiều rồi. Ta... ta nghĩ chúng ta nên chia phòng ngủ, ngươi thấy sao? "
"Ngụy Anh..... ngày đó, nụ hôn kia..." Siết chặt nắm đấm, Lam Vong Cơ nghẹn ngào một lát, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi. "
"Không phải vì cái kia..." Ngụy Vô Tiện muốn giải thích, rồi lại không biết nói như thế nào, "Ta chỉ là cảm thấy. Quá phiền cho ngươi. "
"Phiền..." Lẩm bẩm, Lam Vong Cơ cúi đầu nhìn sàn nhà, bỗng nhiên mờ mịt hỏi: "Ngụy Anh, trong mắt ngươi, rốt cuộc ta... là gì? "
Hốc mắt chua xót, Ngụy Vô Tiện cố gắng chớp chớp sương nước trong mắt, trầm mặc không nói.
Gắt gao đè nén cảm xúc của mình, nhưng sau khi nhìn thấy biểu tình mất mát cùng ánh mắt bi thương của Lam Vong Cơ, tình cảm trong đáy lòng đều không thể che giấu nữa.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình thua rồi.
Thua thảm hại.
Phải... Nếu tình yêu thực sự có thể kiểm soát , nói không yêu liền không yêu, vậy thế gian sao lại có nhiều nam nữ si tình như vậy?
Đưa tay nâng cằm Lam Vong Cơ lên, Ngụy Vô Tiện bất thình lình cúi người hôn tới. Trong khi đó, một dòng lệ nóng, chảy xuống khóe mắt.
"...... Ta từng hỏi sư tỷ, vì sao một người lại thích một người khác... sư tỷ không trả lời, nàng chỉ hỏi ta có phải thích ai hay không. " Thanh âm nghẹn ngào phát run, Ngụy Vô Tiện đau lòng vuốt ve hai má Lam Vong Cơ: "Ta nói không muốn thích một người quá nhiều... không muốn tự đem dây buộc mình. "
"Hiện tại, ta gặp được một người khiến ta nguyện ý bị hắn buộc vào cả đời..."
"Nhưng ta không có tư cách."
Thế đạo không cho phép ta làm điều đó.
Ta không thể ích kỉ.
Khẽ mở to hai mắt, trái tim Lam Vong Cơ cũng run rẩy theo: "Ngụy Anh, ngươi... ngươi..."
"Thực xin lỗi Lam Trạm, ta cũng yêu ngươi." Nhắm cặp mắt ảm đạm lại, Ngụy Vô Tiện nhẹ giọng nói: "Nhưng chúng ta không thể ở bên nhau. "
"Vì sao không được." Ôm chặt Lấy Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ nói: "Vì sao...? "
"Lam Trạm, phụ mẫu ta đã mất, Liên Hoa Ổ không còn, những người Ôn gia trên Loạn Táng Cương cũng thế. Tất cả những người ta yêu thương đều rời bỏ ta, vậy tiếp theo sẽ là ai? "
"Vân Thâm Bất Tri Xứ một lần đại nạn, không thể chịu nổi nếu lại có lần thứ hai."
"Ta mang ngươi đi." Ôm chặt người trong lòng, giọng nói Lam Vong Cơ phát run: "Chúng ta có thể quy ẩn. "
"Ngươi bao nhiêu tuổi chứ... ngươi còn cả một tiền đồ phía trước, có rất nhiều thân nhân gia môn của ngươi, làm sao có thể để cho ngươi cùng ta rời đi? Nếu như lần thứ hai bao vây tiễu trừ thực sự đến, ngươi muốn đắc tội người trong thiên hạ để che chở ta sao? Ngươi là người Lam gia, mặc dù mang ta đi cũng vẫn là con cháu Lam gia. Ngươi che chở ta, như vậy toàn bộ Lam gia đều sẽ bị kéo xuống nước..."
"Lam Trạm, đừng nói là ngươi muốn thoát ly gia tộc."
"Thoát ly gia tộc sẽ cô tịch, mang theo nỗi nhớ thân nhân cùng xa xứ, ta không muốn ngươi cũng phải cảm nhận qua."
Ngươi rất tốt, những điều này không nên phải chịu đựng vì ta.
Bởi vì đã từng trải qua, hiện tại vẫn còn âm ỉ đau, cho nên làm sao có thể để cho người ta yêu cùng chịu cảnh ngộ.
Năm đó, phía trước là Giang gia cùng cái gọi là chính đạo, phía sau là người Ôn gia vô tội. Đạo nghĩa cùng ân tình làm cho hắn không cách nào buông xuống gia môn Ôn Tình, mà tình thân cũng làm cho hắn không cách nào nhìn thấy nước mắt của Giang Yếm Ly, sự thất vọng của Giang Trừng.
Làm thế nào mới lưỡng toàn?
Nhưng biết rõ không thể làm, dù cho là chống lại cả thiên hạ, cùng Giang gia ân đoạn nghĩa tuyệt, hắn cũng phải vì niềm tin trong lòng mà kiên trì, một mình gánh vác hơn năm mươi mạng người.
Nhưng hắn có thể tùy tiện càn quấy như vậy, không phải là bởi vì một thân cô độc sao.
Đã từng nói muốn phụ tá Giang Trừng, nhưng chính mình đã không còn kim đan, nếu như dùng quỷ đạo, sẽ hại Giang gia bị trào phúng nuôi ra tà ma ngoại đạo. Sớm thoát ly là tốt, huống hồ sư tỷ có Giang Trừng che chở, bản thân không cần lo lắng.
Phụ mẫu, Giang thúc thúc cũng đều không còn, cái gì cũng không có, còn gì phải e sợ ?
Nhưng Lam Trạm thì sao? Gánh nặng gia tộc, kỳ vọng của huynh trưởng cùng thúc phụ, còn có rất nhiều trưởng lão.
Hắn có thể giống như mình cùng Giang gia giả ý quyết liệt, làm càn như vậy sao?
Lam Trạm đánh ba mươi ba trưởng bối, Lam Khải Nhân liền muốn phạt hắn ba mươi ba đạo giới tiên vĩnh viễn không thể xóa bỏ. Như vậy thoát ly loại chuyện này của gia tộc, sao có thể dung thứ đùa giỡn?
Mệt mỏi nằm trên vai Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện nhẹ giọng nói: "Lam Trạm, bỏ đi. "
"Thật vô vọng khi đối đầu với những kẻ đó. Ta mệt rồi. "
"Ta đã gần hồi phục. Y sư nói ta uống linh đan diệu dược kia, kinh mạch đan điền cũng dần dần có tiến triển, con đường tiếp theo, để cho ta tự mình đi đi. "
"Thời gian không còn sớm nữa. Nếu không muốn ngủ riêng, ngươi có thể ôm ta ngủ không? "
Không cách nào phản bác, cự tuyệt, Lam Vong Cơ sau cùng không nói gì, chỉ là lúc ngủ, ôm lấy Ngụy Vô Tiện vào trong lòng, ôm đến thật chặt, hận không thể để cho hắn cứ như vậy dung nhập vào cốt nhục của mình, vĩnh viễn không chia lìa.
Y rốt cục đợi được Ngụy Anh chính miệng nói ra, hắn cũng như mình, mang theo tâm tình giống nhau, đều là cảm mến. Nhưng Ngụy Anh của y lại nói, bọn họ không thể ở bên nhau.
...... Nếu có thể tận tình yêu nhau, bất phân thiện ác, thì tốt biết bao.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com