Chap 35
Vừa vào trong phòng, Ngụy Vô Tiện liền nhìn thấy Lâm lão phu nhân ngã trên mặt đất, mà con trai bà - A Lạc đang dùng hai tay bóp cổ mẹ mình. Hai người vội vàng đi lên tách bọn họ ra.
Vừa tách ra, A Lạc liền tự bóp lấy cổ chính mình, thất khiếu điên cuồng chảy máu, khiến ai nấy đều giật mình.
Lam Vong Cơ lấy ra Vong Cơ Cầm, ngồi xuống đất, xuất ra phá chướng âm.
Nhíu mày, Ngụy Vô Tiện cũng đưa tay đỡ lão phu nhân lên, nói: "Phu nhân, con trai bà rốt cuộc đã trêu chọc cái gì? Nếu không phải thâm cừu đại hận, hại hắn cũng thôi đi, sao có thể mượn tay hắn hại cả bà? "
"Ta... Ta..."
Dư quang thoáng nhìn thấy trên giường A Lạc nằm có một đám khí đen, Ngụy Vô Tiện bước nhanh tới gần, đem gối chăn xốc lên. Liền đó, một cỗ oán khí nồng đậm đập vào mặt.
Dưới gối, là một con dao cưa dính máu khô.
Ngụy Vô Tiện đưa tay ra muốn cầm lấy, nhưng ngay lúc đầu ngón tay chạm vào mũi dao, oán linh trên dao thừa dịp đi vào, oán khí nhập thể.
Ngụy Vô Tiện trống rỗng, còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra.Đợi cảm giác đau tan đi, lại mở mắt, trước mặt là một mảnh cỏ xanh mướt, bầu trời trong veo.
Mình đây là bị... cưỡng chế cộng tình?
Là ai?
" Mộ Ninh! "
Phương xa truyền đến tiếng gọi của nam tử, Ngụy Vô Tiện bị ép cộng tình có thể cảm nhận được chủ nhân của thân thể này, thập phần vui vẻ, quay đầu ôn nhu cười nói: "Lạc ca ca. "
Ngụy Vô Tiện: "... Ai, ta..ta thực sự là một nữ nhân. "
Đợi nam tử đến gần một chút, Ngụy Vô Tiện hơi nhướng mày.
Đây là con trai Lâm lão phu nhân Lâm Minh Lạc, trước mắt nhìn qua cũng mới mười bảy, mười tám tuổi, bề ngoài cũng có thể xem như là tuấn tú thanh nhã. Ngụy Vô Tiện có thể nhìn thấy trong ánh mắt của Lâm Minh Lạc tràn đầy sủng nịch, cùng với... dục vọng.
Nghĩ đến ánh mắt này đang nhìn thân thể mình trước mắt, Ngụy Vô Tiện liền nổi da gà một trận.
"Mộ Ninh, nàng ở đây làm gì vậy? Nương đi khắp nơi tìm nàng. "
Giương lên quyển sách trên tay, Mộ Ninh cô nương mỉm cười nói: "Hôm nay thời tiết rất đẹp, ra ngoài phơi nắng, đọc chút sách. "
Nhìn Mộ Ninh một cái, Lâm Minh Lạc thở dài nói: "Ninh nhi, nàng vẫn muốn đi tu tiên làm nữ quan sao? Nàng là một cô gái, vốn nên tìm người tốt gả đi, giúp phu quân dạy dỗ tốt con cái, vậy mà mỗi ngày đều ở đây đọc sách mơ mộng? "
"Lạc ca ca, cả đời nữ nhân không nên chỉ có những thứ này." Nhìn bầu trời xanh thẳm, Mộ Ninh khẽ cười nói: "Khi ta còn nhỏ mất đi mẫu thân, ca cùng phu nhân đã thu nhận ta, đối xử tốt với ta. Lớn lên, ta cũng hy vọng mình có thể trở thành người giúp đỡ người khác, càng hy vọng một ngày nào đó có thể mạnh mẽ đến mức bảo vệ ca ca cùng phu nhân. "
"Bảo vệ? Ta là một nam tử, ta có thể bảo vệ nàng. "Ôm cánh tay, Lâm Minh Lạc khẽ nói: "Nếu như nàng muốn báo ân, có thể gả cho ta. "
"Hì." Lấy khuỷu tay khẽ chọc vào eo Lâm Minh Lạc, Mộ Ninh vui vẻ cười nói: "Lạc ca ca đừng đùa nữa. Biết ca thương ta, nhưng Ninh nhi cùng người chỉ là huynh muội. Ca đó, mau cưới một tẩu tẩu vào cửa đi, ta còn muốn nhanh chóng làm cô cô. "
Ôm sách, cô gái tóc dài bay trong gió, mặt trời chiếu sáng, lòng đầy mộng tưởng.
Từ trong cuộc đối thoại của hai người, cùng với những hình ảnh rời rạc sau đó, Ngụy Vô Tiện biết được thân phận của oán linh.
Mẹ Mộ Ninh vốn là quét dọn cho nhà Lâm trạch. Mộ Ninh cùng Lâm Minh Lạc tuổi tác tương đồng nhau, mà Lâm lão phu nhân sau khi sinh hạ Lâm Minh Lạc, thân thể hư hàn, không cách nào cho con bú, là mẫu thân Mộ Ninh thương xót hài tử, lấy sữa mẹ của mình đồng thời nuôi hai đứa nhỏ.
Bởi vì phần ân tình này, cho nên sau khi mẫu thân Mộ Ninh bệnh nặng qua đời, Lâm phu nhân nhận nuôi nàng lúc năm tuổi.
Tuy rằng không nói rõ, nhưng Lâm phu nhân kỳ thật là đem tiểu cô nương trở thành con dâu nuôi từ bé mà đối đãi. Khi còn nhỏ thì đối xử tốt với nàng, nhưng đợi đến khi Mộ Ninh dần trưởng thành, có chủ kiến, Lâm phu nhân liền càng ngày càng không thích nàng.
Nếu không chế giễu một đứa trẻ như nàng sinh ra chỉ biết đọc sách mang lại ích lợi gì, thì là mắng chửi người tu tiên, nói bọn họ đều có bệnh, mang lại tà khí.
Mộ Ninh bởi vì ân dưỡng dục, cho tới bây giờ đều là nhượng bộ nhẫn nại.
Huống hồ Lâm phu nhân tựa như người mẹ thứ hai của nàng, cho dù là cố ý không hiểu, nàng cũng muốn làm được một phen thành tích chứng minh cho bà xem. Nói cho Lâm phu nhân biết, mình có thể bảo vệ bà cùng Lâm Minh Lạc, mang lại cho bọn họ sống một cuộc sống tốt hơn, khiến bọn họ tự hào.
Nhưng cứ mãi duy trì sự nhẫn nhịn nhượng bộ như vậy, đến một ngày cuối cùng cũng bộc phát.
Trong một lần đối thoại, Lâm lão phu nhân xác định được sự quyết tâm của Mộ Ninh, cũng xác định nàng chưa bao giờ thích con trai mình, bà bỗng nhiên cảm thấy quá thiệt thòi. Hơn mười năm mất tiền nuôi dưỡng, lại đổi lấy câu muốn rời khỏi nhà một thời gian, đi cầu tiên học đạo.
Quá mức vô lý.
Vì thế đêm đó, Lâm lão phu nhân hạ thuốc ngủ với Mộ Ninh, đưa nàng lên giường Lâm Minh Lạc.Lâm Minh Lạc thích Mộ Ninh cỡ nào, đương nhiên sẽ không từ chối.
Nhưng Mộ Ninh lúc ấy đã có được một ít linh lực, cũng không hoàn toàn ngất đi, chỉ là cả người bủn rủn, không một chút sức.
Cô dốc toàn lực đẩy Lâm Minh Lạc, lảo đảo chạy ra ngoài, nhưng lại bị gã đàn ông mất đi lý trí bắt trở về.
Bởi vì đối phương không ngừng phản kháng, Lâm Minh Lạc tiện tay cầm lấy một vật cứng liền đập vào đầu Mộ Ninh. Mềm nhũn tay chân, cô không còn giãy giụa nữa.
Thấy vậy, Lâm Minh Lạc cúi đầu cởi y phục. Sau khi cởi xong ngẩng lên nhìn, đầu đối phương toàn bộ đều dính máu.
Khôi phục lý trí, lúc này hắn mới phát hiện Mộ Ninh đã không còn thở, tim cũng ngừng đập.
Sợ hãi dâng lên trong lòng, hắn ngã xuống giường, y phục xốc xếch xông ra tìm Lâm lão phu nhân cầu cứu.
Cả hai đều không nghĩ rằng mọi thứ sẽ xảy ra như vậy. Bình tĩnh suốt một đêm, Lâm lão phu nhân quyết định đem xác Mộ Ninh cắt rời.
Con dao cưa dưới gối trở thành hung khí giết người.
Thời khắc cộng tình đến khi sinh mệnh Mộ Ninh chấm dứt, Ngụy Vô Tiện liền bị Thanh Tâm Âm mạnh mẽ cắt ngang.
Linh hồn trở về bản thể, Ngụy Vô Tiện mắt mở to, từng chút từng chút thở hổn hển.
"Ngụy Anh, Ngụy Anh... Ngụy Anh, ngươi thế nào rồi?! "Lam Vong Cơ ôm Ngụy Vô Tiện vào trong lòng, ngữ khí lo lắng.
Hiện giờ thân thể hắn không thể chịu nổi bất kỳ một loại tra tấn nào, huống chi là bị cưỡng chế cộng tình?
Nuốt một hơi, điều chỉnh cơn choáng váng trong đầu, Ngụy Vô Tiện nhẹ giọng nói: "Lam Trạm, đỡ ta dậy. "
"Được..." Nâng người dậy, Lam Vong Cơ hỏi: "Ngươi đã thấy cái gì ? "
Nói ngắn gọn cho Lam Vong Cơ nội dung cộng tình, Ngụy Vô Tiện trực tiếp đi tới trước mặt Lâm phu nhân, lạnh lùng nói: "Các ngươi đem Mộ Ninh cô nương chôn ở đâu? "
"........."
"Mệnh của nàng vốn không nên tuyệt."
Một cô gái tràn đầy sức sống và mộng tưởng, trước khi kết thúc sinh mệnh vẫn nghĩ muốn trở thành một nữ hiệp khách, hành hiệp trượng nghĩa, bảo vệ nhân thân.
Kết quả thì sao?
Nắm chặt dao cưa, Ngụy Vô Tiện lần đầu tiên vì một người vô tội chết thảm mà cảm thấy phẫn nộ như vậy.
Trước kia không phải chưa từng cảm giác qua, nhưng lần này lại có thêm một chút đồng bệnh tương liên.
Lam Vong Cơ thấy tâm tình hắn bất ổn, liền nói: "Ngụy Anh, ngưng thần. "
"Nơi này oán khí nặng, ngươi dễ bị khống chế tâm trí, về quán trọ gần đây nghỉ ngơi trước. Ở đây ta sẽ xử lý. "
Phẫn hận, Ngụy Vô Tiện không ý thức được trong tay mình cầm dao, còn tưởng rằng là sáo trúc. Nghe Lam Vong Cơ nói sẽ bị oán khí khống chế tâm trí, hắn như phảng phất lập tức nhớ về ngày Xạ Nhật chi chinh.
Trong mắt hiện lên một tia lệ khí, hắn vươn tay đẩy cánh tay Lam Vong Cơ ra.
Roẹt một tiếng, vải vóc trên cánh tay Lam Vong Cơ bị cắt rách, làn da trắng nứt ra, rỉ từng giọt máu nhỏ, lại chậm rãi hội tụ thành một dòng chảy xuống đất.
Sửng sốt vài giây, Ngụy Vô Tiện vứt dao cưa, vội vàng cầm lấy cánh tay Lam Vong Cơ: "Lam, Lam Trạm xin lỗi. Ta xin lỗi... Ta tưởng rằng mình đang cầm Trần - sáo trúc..." Ta cho rằng, mình vẫn còn ở trên chiến trường giết chóc không bao giờ nhìn thấy mặt trời ấy.
Và chúng ta là kẻ thù đứng cùng phía
"Không sao." Lam Vong Cơ nhẹ giọng nói: "Ngươi về quán trọ trước, nơi này giao cho ta. "
"Nhưng mà..."
"Đừng lo, ta sẽ không sao đâu." Lam Vong Cơ giơ tay xoa đầu hắn, nói: "Xử lý tốt chuyện này, ta sẽ nhanh chóng quay lại tìm ngươi. "
"...... Được. "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com