Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32

Chương 32.

Giờ Thìn, Tĩnh Thất lượn lờ hương khí, một mùi đàn hương toả ra trong lư hương chỉ có điều so với trên người Lam Vong Cơ vẫn có chút không bằng. Mặt trời đã lên cao, ánh nắng men theo đường cửa sổ mà rọi đến bên giường. Ngụy Vô Tiện đột nhiên bị nắng chiếu vào có chút khó chịu mà mi tâm nhíu lại, trở người một cái tay liền đưa qua bên cạnh một mảng trống không khiến hắn cảm thấy trống vắng, nheo nheo mắt lại rồi cố gắng nhấc nó lên.

Mà nói đúng hơn là hắn chưa muốn dậy, hôm qua cùng y làm loạn đến gần sáng mới ngủ được chút ít, vừa mở mắt ra đã cảm thấy toàn thân đau nhức. Vị trí phía sau ấy nóng rực đến bây giờ vẫn chưa thích ứng kịp, cả người đều đau mỏi không thôi. Thắt lưng cùng eo dường như muốn gãy ra vậy, mà đáng thương nhất chính là vị trí đầu vú. Nơi này của nam nhân vốn bình thường nhưng khi bị Lam Vong Cơ gặm nhấm đã sưng tấy đến mức vừa đụng vào là nhói.

Đau bao nhiêu đây quả thật Ngụy Vô Tiện vẫn có chút chịu được chỉ có điều vừa mới bị người ta khai bao tối qua mà hiện tại ngay cả cọng tóc của "hung thủ" gây nên cho hắn cũng không thấy. Quả thật trong lòng hắn có chút bức bối.

Ngụy Vô Tiện lười nhác đến nằm ì ra giường không muốn ngồi dậy, cảm thấy toàn thân cực mệt mỏi. Nhưng chưa đầy một nén nhang sau Tĩnh Thất vang lên tiếng động, hẳn là có người vào. Ngụy Vô Tiện theo thói quen đưa mắt nhìn qua.

Tĩnh Thất vốn chia làm hai gian, người bên trong giường có thể nhìn ra gian ngoài rất đơn giản, nhưng người bên ngoài vốn chẳng thấy được bên trong. Thiếu niên trang phục trắng tinh, mạt ngạch vẫn bay phấp phới, hình như là có chút khác.

Nói đúng hơn là y lấy cái khác được cất cẩn thận trong tủ ra đeo, bởi mạt ngạch kia đã đưa cho Ngụy Vô Tiện thì y không có muốn lấy lại, đã hôm qua còn nói là để hắn giữ bên mình. Tiểu tâm cơ được người nọ chấp nhận tâm tình Lam Vong Cơ càng tốt hơn, nhưng là người Lam gia trước giờ mạt ngạch luôn là vật bất ly thân nếu y hiên ngang không đeo chắc chắn sẽ không hợp quy củ. Nên chỉ đành đem một chiếc mạt ngạch được mẫu thân làm ra đeo.

Lam Vong Cơ nhìn ra phía sau tấm bình phong vẫn còn im ắng có lẽ đối phương vẫn chưa thức. Y đến bên bàn đặt khay cơm xuống lại cầm trên tay chén thuốc vào trong. Mùi thuốc đắng khó ngửi xông lên tận cổ họng khiến người kia dù muốn giả vờ cũng không giả vờ được mà mi tâm nhíu lại.

Thấy người trên giường có biểu hiện lạ Lam Vong Cơ liền nghĩ đối phương khó chịu mà nhẹ nhàng ngồi xuống bên ngoài mép giường, tay đặt lên trán hắn. Bàn tay của thiếu niên lành lạnh mang theo tia chai sần nhẹ nhàng ở trán hắn làm Ngụy Vô Tiện thoải mái mà cọ cọ vài cái. Vừa đặt tay vào hai hàng lông mày của Lam Vong Cơ khẽ cau lại thấp giọng nói:

"Ngụy Anh, ngươi phát sốt rồi."

Ngụy Vô Tiện ý thức được lời nói của Lam Vong Cơ mà mở mắt ra nhìn đối phương. Tay y vẫn giữ nguyên trên trán như giúp người nọ xoa dịu cảm giác nóng rực. Ngụy Vô Tiện nhìn người đang ngồi bên mép giường liền cảm thấy không cam tâm.

Quả thật đêm qua cả hai cùng làm loạn như nhau thế sáng ra chỉ có một mình Lam Vong Cơ tỉnh táo, còn bản thân thì lại ra nông nỗi này mà phát sốt nữa chứ. Nhớ đến hai thiếu niên hôm qua trên người nhễ nhại mồ hôi, cả vùng bụng săn chắc của Lam Vong Cơ cũng hữu lực từng giọt nước rơi xuống, kích thích đến mức nào. Dày vò Ngụy Vô Tiện chẳng khác chi con mèo nhỏ đang bị một con mãnh thú chà đạp.

Cảnh tượng hai mắt phiếm hồng vang tiếng nức nở cầu xin đối phương cứ hiện lên trong đầu. Nhưng Lam Vong Cơ có phải người không, làm đến mức Ngụy Vô Tiện rụng rời thế mà vẫn còn sức làm tiếp. Hắn cầu xin ra sao nhưng đối phương vẫn không nghe thấy. Đến sáng ra thì chỉ có mình hắn là mệt nhọc. Giống như đêm qua chẳng hề có chuyện gì xảy ra.

Rốt cuộc công bằng ở đâu?!

Ngụy Vô Tiện: "Phát sốt sao?"

"Ừm."

Lam Vong Cơ lấy tay ra, vươn qua bàn lấy một chén thuốc màu đặc sẫm, mùi thuốc vừa ngửi đến thôi đã làm toàn thân Ngụy Vô Tiện cứng đờ đến tê dại. Hắn sợ dược lắm đấy.

Nhớ đến lúc nhỏ, Ngụy Vô Tiện rất ít khi nghe lời phụ mẫu, hễ trời mưa là lại nổi hứng ra tắm. Mà nói đi cũng phải nói lại, dù sao còn là hài tử ai mà không thích nghịch phá. Ngụy Vô Tiện dầm mưa một lúc đến khi về lại phát sốt. Lúc đó Tàng Sắc Tán Nhân lo lắng mà chăm sóc hắn, chỉ riêng có Ngụy Trường Trạch thì lại tức giận vì đứa con quậy phá này. Nên ông đã nhờ dược phòng kê những than thuốc đắng nhất cho hắn để bỏ cái tội không nghe lời. Nhưng thuốc càng đắng Ngụy Vô Tiện lại càng không muốn uống, chỉ là với vẻ mặt uy nghiêm kia dù cho không muốn cũng phải uống.

Có điều trời sinh Ngụy Vô Tiện ham chơi, nghịch ngợm buộc hắn ở yên một chỗ là điều rất khó. Có hôm hắn phát sốt cũng không dám nói, sợ phải uống lấy loại dược đắng nghét kia. Nhưng mà bệnh càng giấu thì càng nặng hơn, đến khi phát hiện ra thì hắn đã sốt li bì một trận, tận nửa tháng sau mới có thể tỉnh dậy. Hiện giờ lại nghe nói Vân Thâm Bất Tri Xứ thứ gì cũng khó ăn đến khó uống. Thử hỏi dược nơi đây có ngọt không? Ngụy Vô Tiện trong lòng kêu khổ rồi, không phát sốt đúng lúc lại phát sốt như bây giờ là sao?!

Không đúng!

"Lam Trạm, đây không phải dược hạ sốt đúng không?"

Mi mắt của Lam Vong Cơ hạ thấp, tay cầm muống khoáy khoáy thấp giọng nói:

"Ừm."

"Vậy là thứ gì?"

Lam Vong Cơ: "..."

"Ta không uống được không?"

Lam Vong Cơ: "Không được."

Ngừng một chút y lại đáp:

"Sẽ khó chịu."

Nhìn biểu cảm hai mắt hạ xuống, môi mím chặt này của Lam Vong Cơ hình như hắn hiểu ra thứ gì rồi:

"A, ta hiểu rồi, ngài là sợ đêm qua kịch liệt quá làm ta 'hư' mất rồi nên đem dược về cho ta uống đấy đúng không?"

Vẻ mặt của Lam Vong Cơ càng thống khổ hơn, hai tai phía sau mái tóc đen cũng đã ửng đỏ. Cái tâm tư này cũng bị nhìn ra thì dù cho có một cái hố để trốn đi chăng nữa y cũng sẽ trốn đi mất.

Sáng ra nhìn thấy khuôn mặt đối phương nép trong lòng mình đôi môi sưng đỏ toàn thân chi chít dấu đỏ. Trong đầu Lam Vong Cơ liền hiện lên hình ảnh ván giường kẽo kẹt, ánh nến chập chờn, cả con người khóc lóc đến hai mắt ửng đỏ cầu xin mình. Ngay thời điểm đó nói thật là Lam Vong Cơ rất khó xử, không biết phải làm thế nào, cũng không biết có di chứng gì hay không.

Nên sau khi đến trù phòng Lam Vong Cơ đã từ bỏ đoan chính quy phạm thường ngày mà đến Cổ Thất tìm loại sách xấu hổ kia. Vốn là ban đầu chỉ cần bôi một ít dược là được nhưng có điều Lam Vong Cơ lo lắng bôi dược vẫn là ngoài da còn bên trong thì cần bồi bổ. Thái Y viện hết đông rồi lại tây tìm tìm kiếm kiếm một lúc lại sắc được cả chén thuốc này. Có điều Lam Vong Cơ không ngờ tới ngay cả chuyện như vậy mà Ngụy Vô Tiện cũng nghĩ ra, còn có cả bị y hành hạ đến phát sốt rồi.

Có điều Lam Vong Cơ cũng không thể ngờ đến được Ngụy Vô Tiện hắn lại nhìn ra ý tứ trong ánh mắt mình. Vốn dĩ Ngụy Vô Tiện không hiểu y đến thế đâu, nhưng thời gian sống chung nói dài cũng không dài nhưng cũng đủ để hắn hiểu rõ đối phương.

Cơ thể hắn ra sao chẳng lẽ hắn còn không hiểu rõ, chỉ là sốt nhẹ thôi. Có lẽ khi Lam Vong Cơ thức dậy thì cơ thể của người bên cạnh thân nhiệt vẫn đều đều. Lại nói đến mới vừa phát hiện mình phát sốt làm sao lại có dược sẵn chứ, chắc chắn là có âm mưu từ trước.

Mà nói thật Ngụy Vô Tiện không nghĩ đến mức bị y làm đến 'hư' đâu, chỉ chọc ghẹo Lam Vong Cơ một chút. Không ngờ vẻ mặt thống khổ của đối phương hiện lên, Ngụy Vô Tiện thực sự sợ rồi. Làm gì có chuyện sau khi phu thê chi thực xong lại dùng dược chứ? Có phải Lam Vong Cơ đây là muốn doạ hắn không?

Dược rất đắng đấy!

"Nhị ca ca à, ngài có cần phải như vậy không?"

Lam Vong Cơ khó khăn quay đi chỗ khác đáp lại:

"Đừng.... đừng gọi như vậy."

Ngụy Vô Tiện kéo kéo ống áo dài của Lam Vong Cơ nói:

"Không phải ngài rất thích ta gọi như vậy à."

Hắn ghé sát vào tai y thì thầm:

"Đêm qua, là ai vừa nghe một tiếng 'Nhị ca ca' đã manh động đến mức ta muốn văng ra khỏi giường."

Lam Vong Cơ gần như bị đối phương chọc ghẹo đến mức nổ tung. Mà nói ra cũng đúng, đêm qua sau khi thiếu niên bên dưới nũng nịu gọi mình một tiếng 'Nhị ca ca' thật làm cho tim Lam Vong Cơ nhũn cả ra. Muốn đem người nọ như khảm vào từng tấc da thịt trên người. Mỗi lần ra vào hung hăng như muốn làm văng hắn, không phải chỉ là cái cớ để Ngụy Vô Tiện trêu ghẹo Lam Vong Cơ mà sự thật chính là như vậy. Nhớ đến đêm qua dù hai chân Ngụy Vô Tiện đã rã rời đến mức dần trượt khỏi eo y, nhưng rồi lại bị những cú vồ mạnh mẽ kia đến nỗi phải dùng hết sức mà kẹp chặt, tay bấu chặt vào chăn để khỏi phải bay ra ngoài.

"Ngươi..."

Ngụy Vô Tiện: "Ta làm sao?"

"Không biết xấu hổ."

"Không biết xấu hổ? Ha Lam Trạm à đêm qua là ai không biết xấu hổ đây. Là ai đã năm lần bảy lượt bỏ ngoài tai lời cầu xin của ta? Là ai đã nói bản thân sẽ cố gắng nhẹ nhàng? Rồi sau đó lại không giữ được lời. Đừng nói với ta là ngài quên rồi nha."

Nhớ đến đêm qua trước khi bị Ngụy Vô Tiện dụ dỗ đến mức không thoát ra được, một bạch y đoan chính quy phạm đã đinh ninh một câu 'ta sẽ nhẹ một chút' nhưng rồi thì sao. Chẳng có chuyện đó! Làm một lần Ngụy Vô Tiện cảm thấy như lục phủ ngũ tạng như bị đảo ngược, vùng bụng cứ ngồi nhét cùng hậu huyệt bị dày vò đến mức căng trướng lên. Nhưng dù sao nói đi cũng phải nói lại, Lam Vong Cơ hiện tại vẫn còn là một thiếu niên mới đôi mươi, tính kiềm chế phải nói là kém cực kì.

Mà con người bên cạnh mình lại chẳng một chút gì đứng đắn để bản thân có thể khống chế được. Đối phương hết dùng giọng điệu ngọt ngào để gọi mình, rồi lại dùng cánh môi ấm nóng kia an ủi chút lành lạnh nơi mình, cọ qua cọ lại trong lòng đòi hỏi sự cưng chiều. Đừng nói là Lam Vong Cơ dù cho có là một ai khác cũng không chịu được. Thiếu niên bên cạnh quá ngọt ngào cứ muốn nhịn lại nhịn chẳng được.

"Thực xin lỗi."

Lam Vong Cơ hạ mi thấp xuống trầm giọng nhưng thập phần nghiêm trọng đối với Ngụy Vô Tiện. Nhưng mà hắn vừa nghe xong đáy lòng đã mềm nhũn như nước. Tiểu phu quân nhà mình giọng nói từ tính mang phần áy náy vang lên quả thật Ngụy Vô Tiện có chút không chịu nổi. Lại nói đến hôm qua nếu Lam Vong Cơ một mực nhẹ nhàng với hắn thì có lẽ Ngụy Vô Tiện cũng sẽ bắt y phải hung hăng thêm thôi.

Nhớ đến tối qua dù phía dưới vẫn có nhói hai mắt long lanh ánh nước bị y làm quả là có chút đau nhưng thực ra lại cảm thấy thoải mái thậm chí ở một tia nào đó có cảm giác sung sướng. Dũng đạo ra vào hậu huyệt của đối phương rất lớn làm mỗi lần như thế thần hồn hắn như điên đảo, bị khoái cảm ập đến khiến cả người sướng đến phát run không ngừng rên rỉ. Tiếng nước ướt át từng đợt vang lên rất ái muội. Đêm qua nói thật Ngụy Vô Tiện rất thích...

"Xin lỗi ngài cứ xin lỗi, xin lỗi xong rồi ta cũng đâu hết đau."

Lam Vong Cơ hạ giọng nói:

"Vậy phải làm sao?"

"Chẳng phải đêm qua ta đã nói rồi mà?"

"Ngài ôm ôm hôn hôn liền hết đau."

_________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com