Chương 46
Chương 46.
Lam Vong Cơ ý cười vô thức nở trên môi:
"Được."
Hôm nay là ngày đầu tiên đến Mã Thiên trại chung quy mọi người vẫn không biết rõ Ngụy Vô Tiện là ai, chỉ thấy hắn rất thân thiết với Vương gia của họ. Đâu đó lại nghe nói Vương phi thường ngày trong bộ dạng hắc y dáng người thanh tú cùng với vị đang đi chung với Vương gia bây giờ thập phần tương tự. Có lẽ đây là vị phu nhân trong truyền thuyết đã thay đổi cả Vương gia kia.
Thoáng thoáng hai người đi qua binh lính liền nghiêm túc hành lễ, ban đầu họ cũng không biết vị hắc sam bên cạnh là ai chỉ thấy Vương gia lạnh giọng nói một tiếng "Vương phi" lại đem người kéo ra sau.
Lúc đầu Ngụy Vô Tiện còn bất ngờ đây là biểu hiện gì đây nhưng tư vị trong ánh mắt màu trà ấy thì cuối cùng cũng nhìn ra. Lam Vong Cơ vừa thấy tên kia nhìn Ngụy Vô Tiện đến thế máu chiếm hữu từ lâu đã nổi lên trong đầu liền đem đối phương ra sau bảo hộ.
Ngụy Vô Tiện tay chắp sau lưng đi trước vui vẻ nói:
"Lần đầu đến doanh trại lớn của triều đình thật sự là danh bất hư truyền nha."
Mã Thiên trại cực lớn lại nhiều khu, đầu tiên bước vào là quảng trường rộng rãi, gươm giáo chất đầy nhưng lại rất trật tự. Binh lính từng đợt nghiêm túc tuần tra. Vào thêm vài bước là vài chục ngôi lều mọc lên, chiếc lều ở giữa khoáng đãng rộng lớn nhìn chung là cho Nguyên soái ở. Dù lần đầu đến nhưng Ngụy Vô Tiện lại có cảm giác bản thân bị choáng ngợp với khí thế này, thảo nào vài năm nay đánh đâu thắng đó không phải không có cơ sở.
Cả hai đi thêm chút nữa vào đến nơi luyện tập của binh lính. Thiếu niên trên đài y phục ánh tím, dáng vẻ nghiêm túc hà khắc diễn tập đội quân. Có lẽ là lần đầu tiên thấy Giang Vãn Ngâm trong trạng thái này bất chợt Ngụy Vô Tiện có chút không tin vào mắt mình. Thường ngày cùng hắn đùa giỡn, độc miệng đến thế nào vậy mà bây giờ lại ra dáng vẻ của một thống lĩnh thực thụ. Nhìn thấy cảnh tượng này Ngụy Vô Tiện chỉ biết cười trừ chứ không thể làm gì.
"Vương gia." Một tên binh lính từ xa đi lại gặp y vội hành lễ.
Lam Vong Cơ gật đầu bảo ý không cần, gã kia lại nhìn Ngụy Vô Tiện một cái mới tiếp tục công việc của mình. Mặt trời đã lên cao thoáng chừng cũng đã đến giờ nghỉ trưa, Giang Vãn Ngâm cũng không thể giữ đội quân kia ở lại nên đành cho họ nghỉ. Đám người kia cũng trật tự đâu ra đó mà vào lều nghỉ ngơi. Giang Vãn Ngâm từ xa đã thấy hai người đi lại, nhìn qua liền biết là ai vội đến nói:
"Ngụy Vô Tiện, hôm nay lại có nhã hứng đến đây chơi sao?"
Ngụy Vô Tiện đứng phía trong khu mát nhìn Giang Vãn Ngâm đi đến mạnh miệng nói:
"Ta là đến xem tên nhà ngươi luyện binh cho phu quân ta thế nào."
Cái gì?! Phu quân?!
Cả Giang Vãn Ngâm cùng Lam Vong Cơ đều không thể ngờ được Ngụy Vô Tiện sẽ tính bước này. Mặc dù nói thường ngày Ngụy Vô Tiện mặt dày nhưng với cái danh xưng kia nghe đến thôi là đã làm Giang Vãn Ngâm sởn cả gai óc. Cái gì mà phu quân chứ, đường đường là nam tử hán ra đường oai phong lẫm liệt như thế lại lớn tiếng gọi một tiếng "phu quân" khiến người nghe như rơi vào mấy tầng địa ngục lạnh lẽo đến run người.
Mặc dù Giang Vãn Ngâm biết nam thê là chuyện thường tình nhưng cách xưng hô thân mật này nên dùng ở trên giường vẫn tốt hơn. Cái cách nói này dù ra sao vẫn không thể nghĩ nổi. Cả Lam Vong Cơ cũng thế vành tai đã đỏ một mảng như máu ẩn sâu trong mái tóc đen huyền. Vốn dĩ người còn bình tĩnh nhất là Ngụy Vô Tiện nhưng nhìn cách hai người bên cạnh thì hắn cảm thấy có gì đó không đúng rồi, nghĩ nghĩ lại thì không may nước đang uống từ cổ họng trào lên khiến hắn ho sặc sụa.
"Khụ khụ!"
Giang Vãn Ngâm cũng cảm thấy không khí ái muội hơn bao giờ hết vội mở miệng nói:
"Này Lam Vong Cơ mấy ngày nay ngươi làm sao thế, chẳng đến đây."
Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc, mạt ngạch tung bay thấp giọng nói: "Không có gì."
Ngụy Vô Tiện rất nhanh phục hồi tinh thần nói: "Đến ngươi cũng nói, không đến ngươi cũng nói rốt cuộc thì thế nào mới vừa lòng."
Giang Vãn Ngâm: "Hừ! Ta đây còn hi vọng ngươi đừng đến."
Ngụy Vô Tiện cười hề hề đến khoác tay lên vai hắn nói: "Này, ta cũng đã cất công đến đây ngươi đừng dùng giọng điệu đó chứ."
Giang Vãn Ngâm: "Ta còn cần ngươi cất công đến đây."
Lam Vong Cơ mặt thoáng đổi sắc trầm giọng nói:
"Ngụy Anh, đã đến lúc dùng cơm rồi."
Ngụy Vô Tiện xoa xoa cái bụng của mình nói:
"Ngài nói ta mới nhớ, xem nào nó đã đánh trống rồi."
Nói đi cũng phải nói lại, cả hai xuất phát đến đây cũng không phải trễ vả lại chỉ vừa ăn sáng liền đến nên thành ra Ngụy Vô Tiện vẫn có chút đói. Nếu tính theo thường ngày thì cũng không đói đến độ đó nhưng có câu có ít nói nhiều, quả là đến miệng Ngụy Vô Tiện lại thành thật.
Mấy ngày nay làm nũng bên Lam Vong Cơ đến quen luôn rồi, vừa nghe đến vấn đề gì đấy liền vô thức làm cho quá lên, đòi hỏi sự cưng chiều. Mà lúc trước đối với vị Vương phi mới rước về này y đã nâng niu hết mực rồi hiện tại hắn trong người lại không khoẻ nên sự sủng nịch dường như đều dành cho hắn một cách vô bờ bến.
Ngụy Vô Tiện đối với việc hai người như vậy còn thoải mái hơn. Nói đến đây mới nhớ thời gian trước hắn không biết rõ là Lam Vong Cơ năm đó có nhớ mình hay không nên thành ra cũng có chút ủy khuất. Nhưng hôm đó chính Lam Vong Cơ đã tỏ bày thì có việc gì mà phải kiêng kỵ chứ. Ngụy Vô Tiện là người sống thiên về cảm xúc vậy thì càng không có vấn đề gì để mà dè dặt, cứ coi như là một khởi đầu mới.
Giang Vãn Ngâm cảm thấy bầu không khí này khiến hắn như nhợn cả người, sởn gai ốc liền nói:
"Vậy ngươi về lều đi ta còn một chút chuyện."
Hắn đây là muốn chạy, cái gì chứ dính nhau như sam làm như hắn chẳng có ở đây vậy. Bao nhiêu lâu nay Giang Vãn Ngâm chưa từng thấy Ngụy Vô Tiện trong bộ dạng này nên thành ra nhìn có chút ngứa mắt. Khỏi cần nghĩ hắn cũng có thể tưởng tượng cảnh ba người một bàn ăn cơm.
Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện "ta ta", "ngài ngài" thôi đã làm hắn nghẹn đến nuốt không vào. Không phải nói Giang Vãn Ngâm bài xích gì chỉ là cứ như thế này hắn sợ hắn ăn không nổi mất. Lại nói vừa rồi trên võ đài luyện binh mồ hôi chảy ướt cả áo ngoài nếu không tắm một trận chắc hắn sẽ ngứa đến phát đỏ thôi. Tốt nhất là nên rời đi.
Đợi Giang Vãn Ngâm rời đi cả hai mới cùng nhau trở lại lều. Nói đến đây vừa đi Ngụy Vô Tiện mới cảm nhận có gì đó không đúng, nhìn xuống thì hai bàn tay siết chặt lấy nhau. Vốn dĩ vừa rồi không để ý mấy nhưng bây giờ nhìn xuống lại có cảm giác mới mẻ dâng lên trong lòng. Lam Vong Cơ bên cạnh vậy mà không một tiếng động nắm lấy tay hắn đến chặt cứng không buông. Ngay lúc đầu vào Mã Thiên trại nói thật thì Ngụy Vô Tiện cũng không để ý đến nhưng trời vẫn có chút nóng, cả hai đều nắm tay nhau như thế đến lòng bàn tay đều dính đầy mồ hôi ướt đẫm thì hắn mới chú ý đến.
Trong lòng cười lớn một trận, Lam Vong Cơ này càng ngày càng lớn mật rồi, thanh thiên bạch nhật lại dám làm như vậy. Mà tính ra thì làm sao lại không được, cả hai thành thân rồi danh chính ngôn thuận lấy gì mà e ngại. Cả hai cứ tay trong tay vào đến lều nhưng có ai đó vẫn mải mê mà không buông, Ngụy Vô Tiện phì cười nói:
"Đến lều rồi, không lạc được đâu, ngài buông ra đi."
Thoáng thoáng một mạt đỏ lan từ tai xuống hõm cổ của Lam Vong Cơ, nhưng biết làm sao bây giờ y giữ hắn quá kĩ. Chẳng hiểu sao khi thấy Ngụy Vô Tiện bị người khác nhìn thấy cảm giác khó chịu ngứa ngáy cứ dâng lên trong lòng y, dù ra sao đối phương vẫn sức hút như vậy y lo sợ hắn chạy đi mất. Mặc dù trên thực tại Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không có khả năng nhưng đâu đó lại làm người khác có cảm giác bất an. Ánh mắt hàng trăm binh lính nhìn hắn bất chợt đáy lòng Lam Vong Cơ dâng lên một tia lạnh lẽo. Dứt khoát đem đối phương cùng mình buộc chặt thế không chạy khỏi.
Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện ở trong lều không lâu thì thức ăn cũng được bày lên. Khác xa với trí tưởng tượng của hắn đáng lẽ ra thức ăn phải giống với đám binh lính ngoài kia vậy mà trên chiếc bàn này thập phần đồ bổ. Nói đúng hơn là cùng với những thứ ngày qua hắn ăn rất giống nhau. Mà suy đi nghĩ lại phải nhớ đến hiện giờ cả hai đang ở trong doanh trại dù ra sao thì thức ăn cũng tương đối chứ không thể đến mức tốt như vậy sinh ra trong lòng Ngụy Vô Tiện có chút khó hiểu:
"Lam Trạm, ở đây còn có thức ăn như vậy à?"
Lam Vong Cơ đưa đũa đến bên hắn nói:
"Ừm."
Ngụy Vô Tiện: "Vậy sao lại...?"
Lam Vong Cơ: "Phân theo cấp bậc."
Ngụy Vô Tiện gõ đũa ồ lên một tiếng:
"Ta còn không để ý, mà chúng ta đến đây rồi ăn chung thức ăn với bọn họ cũng đâu có sao. Vả lại thân là chủ soái mà không làm gương chẳng khác nào để họ làm loại."
Dù nói thức ăn được phân theo cấp bậc nhưng Ngụy Vô Tiện lại có chút không nghĩ vậy. Binh sĩ thì cũng là người làm sao lại có thể phân biệt thức ăn ngon và không được. Lại nói đến lần xuất binh nào quân lính đều là những thứ thiết yếu cho họ ăn như thế chẳng khác nào không có sức. Mà suy cho cùng thì tốt nhất chủ nào tớ đó. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ triều đình như vậy có phải là quá bấy công không. Cái gì mà ăn uống phân theo cấp bậc. Suy đi nghĩ lại hiện tại chỉ có một mình Ngụy Vô Tiện phàn nàn về vấn đề này, từ trước đến nay vốn là đã hình thành như vậy. Chủ soái vốn là những thân phận cao quý suy cho cùng vẫn không chịu khổ nổi như các tướng sĩ bây giờ, họ đều xuất thân từ nghề tiều phu, cách ăn mặc cũng đã khác, cho họ ăn uống đã là đủ rồi. Nhưng đâu đó suy nghĩ của hắn lại ngược lại nhỡ đâu kẻ xấu lợi dụng cách đối xử không tốt với họ giở trò làm mất đoàn kết thì thật không hay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com