Tiểu kịch trường: Không được làm vỡ
Tiểu kịch trường: Không được làm vỡ.
Lam Vong Cơ cầm trên tay cây sáo thân đen nhánh, bóng loáng, các lỗ thổi đều với nhau, cả chữ Trần Tình cũng còn sắc sảo, chỉ có điều, tua rua vỡ rồi...
Tàng Thư Các hôm nay hình như có người đến, thoáng thoáng bên cửa sổ vào trong là hình ảnh bạch y nghiêm chỉnh, tay đang khắc một thứ gì đó. Mảnh gỗ được Lam Vong Cơ sử dụng tỉ mỉ, gọt rất chu đáo mà khắc hình một đoá hồng liên tinh xảo.
Hoa liên thật sự rất khó cho việc điêu khắc cánh hoa nhiều lại dày đòi hỏi sự tỉ mỉ rất cao. Đôi tay y chăm chú, đôi mắt lặng lẽ tinh tường kiên nhẫn mà khắc. Hoa sen rất nhỏ chỉ bằng hai ngón tay của Lam Vong Cơ nhưng lại thực hiện cực kì lâu.
Hầu như ngày nào Tàng Thư Các vang lên tiếng đục gõ lách cách, từng tiếng giòn giã, liên tục vang lên rất nhỏ nhưng đủ để người đi ngang nghe thấy. Tua rua đợt trước trên Trần Tình bị Ngụy Vô Tiện không cẩn thận làm vỡ quả thật trong lòng Lam Vong Cơ có chút bức bối.
Dù lúc đó tình thế không mấy thuận lợi cho mình, nhưng Lam Vong Cơ vẫn nhặt thân sáo đen nhánh bảo quản bên mình. Lại nói đến Ngụy Vô Tiện hắn thích Trần Tình ra sao, nay lại mất chiếc tua rua đỏ rực kia thật cảm thấy trống vắng.
Gỗ Trầm hương được tìm trong một thời gian dài, thật khó để có thể lấy được nó về. Mảnh gỗ vốn đơn thuần nhưng được đôi tay tỉ mỉ tinh tế của Lam Vong Cơ hoạ lên một đoá liên sắc sảo, cánh hoa đều nhau, xếp theo tầng rất trật tự, y lấy một cây cọ lau đi những hạt gỗ mà mình làm rơi vào, rồi lại vui vẻ đan vào dây tua rua màu đỏ.
Lam Vong Cơ sau một tháng như thế cuối cùng cũng đã làm xong, trong lòng liền tốt hơn. Vừa nghĩ đến đối phương sẽ nâng niu như bảo bối thì y đã nhịn không nổi mà mỉm cười nhàn nhạt đứng lên trở về Tĩnh Thất.
Đường về Tĩnh Thất hôm nay yên bình nhưng Lam Vong Cơ lại cảm thấy nhộn nhịp, tiếng chim hót văng vẳng bên tai, cả tiếng lá xào xạc, tiếng gót giày đi trên từng viên sỏi đều nghe rất rõ. Con đường được lát đầy sỏi đá bên cạnh có cả hương thơm nhè nhẹ của long đảm phía sau. Thời gian gần đây công vụ khá nhàn rỗi Lam Vong Cơ lại chẳng phải làm gì nên mới có nhiều thời gian khắc lại chiếc tua rua cho người nọ.
Cánh cửa Tĩnh Thất mở ra xung quanh nhàn nhạt một mùi đàn hương nhưng đâu đó thoáng hiện lên một hương sen thanh thoát. Lam Vong Cơ nhẹ nhàng bước vào trầm giọng nhìn người bên bàn gọi:
"Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện chăm chú với những quyển binh thư vừa nghe tiếng gọi ngẩng đầu, khuôn miệng vô thức nở một nụ cười rạng rỡ đáp:
"Ta đây?"
Lam Vong Cơ đi đến, ngồi ngay bên cạnh, Ngụy Vô Tiện theo thói quen mà hơi nhích người ra một chút lại dựa hẳn vào người Lam Vong Cơ. Từ khi hai người sống chung đến nay, Lam Vong Cơ càng ngày càng thấy rõ Ngụy Vô Tiện rất ỷ lại vào mình.
Mà nói đúng hơn là việc gì cũng đều dựa dẫm vào Lam Vong Cơ. Trước kia khi mới về Vân Thâm không lâu nói thật Ngụy Vô Tiện hắn chẳng dám nhờ cậy ai chuyện gì cũng rất cậy mạnh. Qua đó không lâu khi cùng Lam Vong Cơ thân mật thì hầu như đã ỷ lại hơn. Thí dụ như sáng ra đều phải có người giúp hắn mặc y phục nếu không sẽ nằm ì ra giường chẳng chịu dậy, tối đến đều phải được bảo bọc trong lồng ngực vững chắc cùng đàn hương thanh lãnh thoát ra hắn mới yên tâm ngủ say.
Có lần Ngụy Vô Tiện đã từng hỏi có phải bản thân quá trông cậy vào y không, nhưng rồi Lam Vong Cơ lại lắc đầu bảo không cần câu nệ. Ngụy Vô Tiện có thể lúc nào cũng cười cười nói nói nhưng chung quy cũng là con người cũng sẽ có lúc mệt nhọc.
Một thiếu niên người ta nhìn vào đã cảm thấy rất cứng rắn, bản lĩnh suy cho cùng cũng có lúc muốn buông bỏ. Trước kia hắn ở bên ngoài tôn trọng sĩ diện ra sao chẳng bao giờ để ai phải nhìn thấy vẻ yếu đuối của mình, lúc nào cũng cậy mạnh. Nhưng từ sau khi được Lam Vong Cơ cưng chiều đến hiện tại bộ dạng dính người này lúc nào cũng ra vẻ yếu đuối trước mặt đối phương đều là do Lam Vong Cơ chiều chuộng đến sinh hư. Mà y đối với biểu hiện này của Ngụy Vô Tiện càng thích, dù sao trước mặt mình người nọ tháo bỏ được lớp mặt nạ kia thì y đã hạnh phúc lắm rồi.
Ngụy Vô Tiện dựa vào ngực Lam Vong Cơ tay cầm quyển binh thư đang đọc dở lên nói:
"Sao hôm nay ngài về sớm thế?"
Lam Vong Cơ: "Không có việc gì nhiều."
"Dạo gần đây công vụ rất khó giải quyết sao, hay phải tìm thêm chiến lược luyện binh, sao ta lại nghe Tư Truy bảo ngài thường đến Tàng Thư Các."
Lam Vong Cơ vân vê thân sáo bên tay ôn nhu đáp:
"Cũng không hẳn."
Ngụy Vô Tiện: "Đừng bận tâm quá đến ảnh hưởng sức khỏe, ngài mà bệnh rồi thì ta không chăm sóc đâu."
Dù sao ở hiện tại Lam Vong Cơ cũng là một Vương gia không thể nào cứ mười hai canh giờ đều ở bên cạnh Ngụy Vô Tiện. Y còn có cả xã tắc. Ngụy Vô Tiện không có lo lắng việc Lam Vong Cơ bận công vụ mà không thèm quan tâm mình, mà hắn lo là y vì bận tâm quá mà sinh phiền hà. An nguy xã tắc vốn đặt trên hàng đầu nhưng không phải cứ đâm đầu vào nó.
Lam Vong Cơ không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn người trong ngực lại vân vê lấy thân sáo bên mình:
"Cho ngươi."
"Hửm?"
Cuối cùng Ngụy Vô Tiện cũng từ trong ngực người nọ ngồi dậy nhìn lấy thứ Lam Vong Cơ cầm trên tay bất chợt bất ngờ.
"Đây là?"
Lam Vong Cơ: "Trần Tình."
Vừa nghe đến hai chữ này thôi Ngụy Vô Tiện từ trong ngực đối phương đã ngồi hẳn lên. Dương như hắn muốn xác định lại mà hỏi:
"Trần Tình sao?"
Lam Vong Cơ: "Ừm."
Ngụy Vô Tiện nhìn nhìn liền cảm thấy quen mắt qua một lúc mà "a" lên một tiếng:
"Chẳng phải đã vỡ rồi sao?"
Nói thật ngày đó làm rơi Trần Tình trong lòng Ngụy Vô Tiện quả là có chút bứt rứt. Hắn thích Trần Tình như thế nào không phải không ai biết, lúc nào cũng đem theo bên mình. Lại nói đến món quà đầu tiên mà Lam Vong Cơ tặng kì thực hắn rất trân trọng.
Vốn là sẽ mang Trần Tình về sửa lại nhưng đêm đó xảy ra chuyện gì không ai có thể ngờ đến. Dần dần thì hắn cũng quên đi sự tồn tại của nó. Nhưng bây giờ Lam Vong Cơ lại đưa cho mình một thân sáo đen nhánh thoạt nhìn qua có chút không giống như ban đầu nhưng nó đích thị là Trần Tình.
Ngụy Vô Tiện mất không nhiều thời gian để nhận ra nó, chỉ có điều tua rua hơi khác. Mặc dù nói trí nhớ hắn không tốt nhưng chuyện xảy ra ngày hôm đó một chi tiết nhỏ nhất hắn cũng chưa từng quên. Nhớ đến hôm đó vừa thấy Lam Vong Cơ gần nữ nhân khác tay cầm lấy Trần Tình đến mức run rẩy mà rơi xuống, tua rua đỏ rực cũng vỡ từ đấy, mà hiện tại làm sao lại có thêm một cái nữa.
Lam Vong Cơ ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào biểu cảm của đối phương. Gương mặt ẩn ẩn đâu đấy lên một tia ủy khuất, cả giọng nói cũng mang thêm phần nhắc nhở:
"Không được làm vỡ."
Ngụy Vô Tiện vô cùng trân trọng mà đón lấy cây sáo, vuốt nhẹ các ống thổi lại vân vê chiếc tua rua hồng liên tinh xảo:
"Hoa sen này thật đẹp."
Ngừng một chút lại đưa lên mũi ngửi:
"Lại còn thơm."
Gỗ Trầm hương mặc dù nói không nồng nặc nhưng mùi hương vẫn rất dễ chịu. Lam Vong Cơ đương nhiên hiểu rõ điều đó nên mới cố tình lấy nó làm nguyên liệu. Trầm hương mang một hương vị thanh khiết vừa vặn lại thích hợp để khắc hoa sen.
"Lam Trạm, ngài làm thứ này à?"
Lam Vong Cơ: "... Ừm."
Ngụy Vô Tiện mỉm cười một cái thật tươi, dường như trong lòng ngọt ngào đến mức như vừa ăn phải một hũ mật. Vòng tay ôm lấy cổ đối phương, cũng nhẹ nhàng ngồi lên đùi người nọ, ép Lam Vong Cơ phải đối diện mình nói:
"Lam Trạm, những ngày này đến Tàng Thư Các đều vì vấn đề này sao?"
".... Ừm."
"Chụt" một tiếng, Lam Vong Cơ cảm nhận như vừa có một thứ gì đó mềm mại dịu ngọt áp lên má mình. Ngụy Vô Tiện trước mặt vẫn vẻ bình thường, vui vẻ đáp:
"Cảm ơn ngài."
Vừa dứt lại thứ mềm mại kia lại đặt lên đôi môi có phần lành lạnh mà hôn lấy. Lúc đầu Lam Vong Cơ cũng khẽ bất ngờ nhưng rất nhanh đã lấy được sự bình tình mà ôm lấy eo người nọ đáp lại.
Lần nào cũng vậy, mỗi lần hai người triền miên thế này đều sẽ mang một tư vị khác nhau. Lam Vong Cơ nắm bắt kĩ thuật hôn rất tốt, mặc dù cả hai chỉ đang hôn nhưng y vẫn có thể làm đến mức Ngụy Vô Tiện không ngừng phát ra tiếng rên rỉ sung sướng kia. Đầu lưỡi bắt đầu vào xâm lược đối phương. Ngụy Vô Tiện cũng không chấp nhận yếu thế rất nhiệt tình đáp lại. Môi lưỡi như chơi đùa một trận thoải mái. Hắn hơi há miệng hơn nghiêng đầu sang một bên, Lam Vong Cơ hiểu ý rất nhanh một tay giữ gáy của đối phương đẩy cả hai vào nụ hôn sâu hơn không có điểm dừng.
Tay còn lại của Lam Vong Cơ cũng không rảnh rỗi mà vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn của người trong ngực. Căn phòng tràn ngập mùi đàn hương ban đầu hiện giờ lại có thêm một chút hương sen còn cả trầm hương pha lẫn.
Tiếng mút mát của bốn cánh môi chạm nhau làm người nghe cũng phải đỏ mặt. Không phải nói chứ mỗi lần được Lam Vong Cơ hôn, Ngụy Vô Tiện đều có cảm giác muốn bị người nọ hung hăng đè xuống mà làm một trận. Đến khi kết thúc nụ hôn triền miên kia cả hai đều không còn sức trán tựa trán mà thở.
Bên ngoài Lam Vong Cơ vẫn không có biểu hiện gì nhiều, chỉ là hơi thở hơi nhanh một chút. Nhưng đáng thương lúc nào cũng thuộc về Ngụy Vô Tiện, bị đối phương đùa giỡn đến mức nhũn cả người không còn lực để thở mà ngã nhào vào người nọ.
"Thưởng cho ngài vì đã sửa lại giúp ta."
Hít vào một hơi Ngụy Vô Tiện lại nói tiếp:
"Vương gia à, ta làm sao có thể hết yêu ngài đây."
Lam Vong Cơ nhẹ cong môi một cái nói:
"Ta cũng vậy, không có cách."
Lần này sẽ không vỡ nữa, ta hứa!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com