Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 27 - AVA

MỖI NĂM, gia đình tôi tổ chức Lễ Tạ Ơn theo phong cách Trung Hoa. Thay vì gà tây và khoai tây nghiền, chúng tôi ăn vịt quay, cơm, bánh bao và súp bóng cá. Về ẩm thực, năm nay cũng vậy, nhưng không có Josh, bữa tối kéo dài hai tiếng đồng hồ trong im lặng và lúng túng. Alex và cha tôi có vài cuộc trò chuyện ngắn gọn về bóng đá và công việc, và chỉ thế thôi. Tôi nghĩ cha tôi bị căng thẳng về chuyện gì đó ở văn phòng của ông. Ông ấy có vẻ cáu kỉnh hơn bình thường.

Tôi cũng nghi ngờ cha tôi không thích Alex cho lắm. Thật là một điều ngạc nhiên, vì ông ấy có thiện cảm với những người thông minh, thành đạt, còn Alex cũng thông minh và thành đạt như họ. Tôi luôn khẳng định rằng Alex không nịnh bợ nhiều như các bậc cha mẹ Trung Quốc thích - anh không phải là người có những lời lẽ tâng bốc. Hơn nữa, tôi chắc chắn chín mươi phần trăm cha tôi biết có chuyện gì đó xảy ra giữa tôi và Alex, mặc dù ông không nói gì cả.

"Ông ấy biết," tôi thì thầm khi cha tôi xin phép đi vệ sinh. "Em thề, ông ấy biết."

"Không, ông ấy không biết. Ngay cả khi ông ấy biết, ông ấy không có bằng chứng và ông ấy sẽ không nói bất cứ điều gì với Josh, "Alex nói. "Thư giãn đi. Đáng lẽ đây là ngày nghỉ cuối tuần của em."

"Không có cái gọi là ngày nghỉ cuối tuần dành cho sinh viên."

Có thể đó là một kỳ nghỉ nhưng tôi phải ôn thi cuối kỳ và hoàn thành đơn xin học bổng của mình. Tất cả đã được làm xong ngoại trừ một vài đoạn trong tuyên bố cá nhân của tôi. Tôi đã đưa những bức ảnh tôi chụp Alex vào hồ sơ của mình, mặc dù tôi vẫn chưa nói với anh. Đó là một trong những tác phẩm đẹp nhất của tôi, nhưng tôi không muốn nói bất cứ điều gì cho đến khi nhận được phản hồi từ ủy ban WYP. Tôi không muốn nói trước bước không qua.

"Tiếc là chúng ta không ngủ cùng phòng." Đôi mắt của Alex lấp lánh. "Anh có thể giúp em giảm bớt căng thẳng."

Tôi bật cười. "Đó là tất cả những gì anh nghĩ tới à?"

Ngoại trừ việc tôi cũng không khá hơn là mấy. Tôi cũng muốn ngủ cùng phòng với Alex - đặc biệt là ở đây, trong ngôi nhà này, nơi những cơn ác mộng luôn đen tối hơn. Nhưng vì cha tôi không biết về mối quan hệ của chúng tôi nên Alex ở trong phòng dành cho khách.

"Chỉ khi anh ở bên em thôi." Trong khi cha tôi có vẻ căng thẳng hơn thì dạo này Alex lại thoải mái hơn. Mỉm cười, cười lớn... anh thậm chí còn thỉnh thoảng nói đùa. Tôi thích nghĩ rằng mình đã góp phần làm anh thoải mái hơn. Tôi vẫn đang học Krav Maga với Ralph, và Alex vẫn dạy tôi bơi - giờ tôi bớt hoảng sợ hơn lúc đầu - và sau tất cả những gì anh giúp tôi, tôi cũng muốn giúp anh. Anh tỏ ra bất khả chiến bại và không thể lay chuyển, nhưng tất cả mọi người, dù mạnh mẽ đến đâu, cũng cần một chút quan tâm và chú ý của riêng mình.

"Alex Volkov, từ khi nào mà anh trở nên sến súa thế?" Tôi trêu chọc.

Anh thốt ra một tiếng gầm gừ vui tươi và đưa tay về phía tôi ngay khi cha tôi bước vào phòng ăn. Chúng tôi tỉnh táo và duy trì khoảng cách an toàn suốt đêm, nhưng việc cha nhướng mày đã xác nhận sự nghi ngờ của tôi. Ông ấy biết.

TÔI KHÔNG THỂ THỞ. Bàn tay đó siết chặt lấy cổ tôi, tôi vùng vẫy tay chân, cố gắng hất nó ra.

"Dừng lại," tôi cố nói. "Làm ơn dừng lại."

Nhưng tôi không thể. Bàn tay quá chặt.

Nước mắt làm mờ tầm nhìn của tôi. Nước mũi chảy xuống mũi tôi.

Tôi sắp chết. Chết...chết...

Tôi thức dậy với một tiếng thở hổn hển. Tấm ga trải giường ướt đẫm mồ hôi của tôi tuột khỏi người, và tôi điên cuồng nhìn quanh, chắc chắn rằng mình sẽ tìm thấy kẻ đột nhập vào phòng mình. Bóng tối lẩn khuất trong các góc, và màu xanh nhạt kỳ quái của ánh chạng vạng xuyên qua tấm rèm đăng ten trắng phấp phới trên cửa sổ.

Nhưng không có kẻ đột nhập nào.

"Đó là một giấc mơ," tôi thì thầm, giọng tôi như tiếng súng nổ trong im lặng. "Đó chỉ là một giấc mơ thôi."

Một cái khác với những cái tôi thường có. Tôi không ở dưới nước. Tôi không hét lên. Nhưng tôi rất sợ hãi - còn kinh hãi hơn rất nhiều so với những gì tôi đã trải qua trong một thời gian dài.

Bởi vì những giấc mơ của tôi không bao giờ chỉ là những giấc mơ - chúng là những kí ức.

Tôi luôn có những "giấc mơ" tồi tệ hơn ở nhà. Có lẽ là do cái hồ phía sau. Đó là một cái hồ khác với cái hồ ở nhà mẹ tôi trước khi bà mất, nhưng dù sao thì nó vẫn là một cái hồ.

Tôi ước gì gia đình tôi không thích hồ nhiều đến vậy.

Tôi liếc nhìn đồng hồ kỹ thuật số của mình, và những ngón tay lạnh giá vì sợ hãi cào dọc sống lưng tôi khi tôi nhìn thấy thời gian. 4:44 giờ sáng. Lại nữa.

Tôi muốn chạy xuống hành lang và lao mình vào vòng tay của Alex. Ở bên anh, tôi được an toàn. Ngay cả những cơn ác mộng của tôi cũng giảm tần suất và cường độ kể từ khi chúng tôi bắt đầu ngủ cùng nhau hàng đêm - tôi rúc vào người anh, cánh tay anh ôm lấy tôi trong vòng tay bảo vệ. Trong khi tôi muốn chữa chứng mất ngủ của anh, muốn anh có được sự bình yên và nghỉ ngơi xứng đáng mỗi đêm, thì một phần nhỏ bé, đáng xấu hổ trong tôi lại thích việc anh thức để trông chừng tôi suốt nhiều giờ từ hoàng hôn đến bình minh.

Có lẽ anh đã tỉnh, nhưng tôi buộc mình phải ở yên trong trường hợp anh chưa tỉnh. Tôi không muốn mạo hiểm làm gián đoạn hai hoặc ba giờ ngủ quý giá mà anh có được mỗi đêm.

Tôi chui vào trong chăn và cố gắng chợp mắt nhiều hơn, nhưng da tôi ngứa ngáy và có thứ gì đó gọi tôi phía sau bức tường. Tôi chống cự lâu nhất có thể, cho đến khi chạng vạn tan thành bình minh.

7:02 sáng. Thời điểm thức dậy đáng trân trọng hơn 4:44 sáng.

Tôi thay áo len và quần tập yoga, xỏ chân vào đôi dép lông xù rồi rón rén đi qua ngôi nhà im lặng về phía sân sau. Không khí có mùi trong lành và mát mẻ, một làn sương mù nhẹ treo trên mặt hồ, khiến khung cảnh trở nên huyền bí.

Cơn ngứa ngáy trên da tôi ngày càng tăng. Tiếng gọi ngày một lớn hơn.

Tôi đi về phía hồ, đôi dép của tôi dẫm lên những viên sỏi nhỏ xíu của khu vực nướng thịt mà cha tôi đã dọn sẵn cho những buổi gặp mặt mùa hè. Những giọt sương phủ đầy bàn ghế gỗ trống rỗng, lò nướng than trông buồn bã và cô đơn, trở nên vô dụng cho đến cuối tuần Ngày lễ Tưởng niệm.

Hơi thở của tôi hình thành những làn hơi nhỏ trong không khí. Trời lạnh hơn tôi tưởng, nhưng tôi vẫn không dừng bước cho đến khi đến được bờ hồ - đủ gần để ngửi thấy mùi đất ẩm dưới chân mình.

Đó là lần đầu tiên tôi nhớ đến thăm hồ.

Tôi đã tránh xa nó khi lớn lên, chỉ đi xa đến khu vực nướng thịt. Ngay cả khi đó, tôi vẫn lo lắng đến mức bỏ bữa giữa chừng và chạy vào phòng tắm để kiểm soát bản thân.

Tôi không chắc điều gì đã thôi thúc tôi đến đây sáng nay, nhưng tiếng còi báo động của cái hồ bao bọc lấy tôi, dỗ dành tôi lại gần hơn - như thể nó đang cố nói cho tôi biết một bí mật mà nó không muốn người khác nghe thấy.

Bây giờ tôi đã quen với nước hơn sau tất cả các bài học với Alex, nhưng cảm giác bất an vẫn dâng lên trong tôi khi tôi nghĩ về vùng nước sâu trước mắt.

Hít sâu vào. Mày ổn mà. Mày đang ở trên nền đất vững chắc. Hồ sẽ không dâng lên và kéo mày

Tiếng còi báo động ô tô vang lên từ xa, và tôi rùng mình, quên mất mọi kỹ thuật thư giãn khi cơn ác mộng của tôi diễn ra giữa ban ngày.

Tôi nhặt một hòn đá khác từ dưới đất lên. Nó mịn và phẳng, loại có thể tạo ra những gợn sóng rất đẹp. Tôi rụt tay lại định ném nó đi, nhưng tôi ngửi thấy mùi gì đó ngọt ngào và có mùi hoa - nước hoa của mẹ - và bị phân tâm.

Mục tiêu của tôi bị lệch, và hòn đá rơi xuống đất, nhưng tôi không bận tâm. Mẹ đã quay lại rồi! Bây giờ chúng ta có thể chơi.

Tôi quay lại, nở một nụ cười hở lợi, nhưng tôi chỉ đi được nửa đường thì có thứ gì đó đẩy tôi ra. Tôi lao về phía trước - xuống, xuống, ra khỏi bờ hồ, tiếng hét của tôi bị nuốt chửng bởi dòng nước đang lao thẳng vào mặt.

"Ava?" Giọng nói lo lắng của cha xuyên thấu sự bàng hoàng của tôi. "Con đang làm gì ngoài này thế?"

Tôi quên mất. Ông ấy ra đây mỗi sáng để tập thể dục, dù mưa hay nắng. Ông ấy rất nghiêm túc về thói quen buổi sáng của mình.

Tôi quay người, cố thoát khỏi những hình ảnh lóe lên trong đầu, nhưng chúng không dừng lại. Những cơn ác mộng cũ. Những tiết lộ mới.

Không. Không, không, khôngggg.

Chiếc nhẫn vàng của cha tôi lóe lên trong ánh sáng, và tôi nhìn thấy khuôn mặt của ông.

Và tôi hét lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com