Chương 62
Dưới chân Nayun đầy những tàn thuốc, câu chuyện của Nayun đã dừng lại được một lúc, nhưng hai người họ đều vẫn chưa ai mở lời.
Cuối cùng, Kim Seokjin lên tiếng.
"Thế, em đang muốn kéo tôi vào vụ này?"
"Dù em không kéo, anh cũng sẽ tham gia. Em nói đúng không?"
Kim Nayun biết, người đàn ông hoàn mỹ bên cạnh cô chỉ có một điểm yếu duy nhất chính là cô em gái ngốc nghếch yếu kém của cô. Vì Kim JiSoo, Kim Seokjin không có gì là không thể làm.
"Thoát khỏi tay ZED, giữ được mạng sống cũng đồng nghĩa với việc con bé không thể là Soo Soo nữa, nó phải làm Kim thiếu phu nhân của Kim gia. Anh thật sự cam tâm sao?"
"Bao lâu?"
"Cái gì bao lâu?"
"Lời hứa giữa em và tiểu tử Park Bogum ấy là bao lâu? Khi nào tôi có quyền đoạt lại Soo Soo, hủy diệt Kim*gia, thậm chí hủy diệt luôn cả ZED. "
Vẻ mặt của Kim Seokjin nhìn hơi đáng sợ, anh bật chiếc zippo trong tay, ngọn lửa nhỏ sáng lên một chốc rồi vụt tắt, cứ như vậy lặp lại vài lần.
"4 năm. Nghe có vẻ dài quá nhỉ?"
Nayun châm chọc cười, cô nghiêng đầu nhìn sang Kim Seokjin. Dừng một lúc, Nayun nói tiếp.
"Seokjin, anh từng nói sẽ không bao giờ bỏ Soo Soo một mình, cũng không bao giờ làm đau em ấy. Ván cược này của chúng ta buộc anh phải phản bội lời hứa của mình. Anh có thể sao?"
"Nói được làm được."
"Cũng không sợ Soo Soo của chúng ta bị hành hạ đến chết trong tay Kim TaeHyung."
"Em cũng nhận ra đúng không?"
"Nhận ra điều gì?"
"Kim TaeHyung dù không để Soo Soo sống yên, nhưng cũng sẽ không xuống tay tuyệt đường sống của cô ấy. Có điều nếu nó thật sự xảy ra, tôi sẽ hủy diệt Kim* gia, rồi hủy diệt Kim gia. Sau đó tự mình sang thế giới bên kia cùng Soo Soo."
Nayun biết Kim Seokjin không nói đùa, nếu một ngày con bé ngốc Soo Soo không còn tồn tại trên đời nữa, xem ra người đàn ông này cũng sẽ như vậy. Cô đôi khi không hiểu, tình cảm Kim Seokjin dành cho Jisoo lớn đến nhường nào, có lẽ còn lớn hơn gấp nhiều lần tình yêu của bất cứ đôi trai gái nào khác có thể có trên đời này. Thậm chí là cả tình cảm của chính cô.
"Sao anh dám chắc Kim TaeHyung sẽ không hành hạ Soo Soo đến chết? Vậy cũng không sợ Soo Soo vì bị hành hạ mà phát điên? Đến lúc anh có được con bé trong tay, cũng đã là kẻ thân tàn ma dại, toàn thân thương tích, tâm hồn méo mó, vẫn chấp nhận sao?"
Hỏi câu này thấy hơi thừa, vì bản thân Nayun đã sớm biết câu trả lời, nhưng cô vẫn muốn nghe Kim Seokjin chính miệng nói ra.
"Tiểu tử Kim TaeHyung thật ra không yêu em như cậu ta vẫn nghĩ. Cậu ta đối với Soo Soo, rất khác biệt."
Quả nhiên, Kim Nayun và Kim Seokjin giống nhau, đều có nhìn nhận nhạy bén trong tình cảm. Hai người họ đều biết, Kim TaeHyung thật ra vẫn luôn giằng xé trong những cảm xúc mỗi khi y vô tình chạm mặt Kim JiSoo. Hai người họ đều biết, ánh mắt Kim TaeHyung nhìn cô em gái Soo Soo luôn phức tạp và che dấu nhiều cảm xúc. Chỉ có Kim TaeHyung là mơ hồ không hề nhận ra.
"Đến việc thích ai cũng không thể xác định được. Tại sao Soo Soo có thể thích thứ vô dụng như vậy. "
Kim Seokjin hơi nhíu đôi lông mày, còn Nayun lại bật cười thành tiếng.
"Ồ, hóa ra anh cũng biết ghen đấy chứ. Em còn tưởng anh lúc nào cũng mang bộ dạng lãnh đạm điềm tĩnh, coi thường sự đời. Một người thông minh như anh lại dám đặt tất cả vào một bàn cược không biết trước kết quả. Chứng tỏ vị trí của Kim JiSoo là rất lớn."
"Một kẻ đến đặt cược cũng không dám, thì không có quyền giành được chiến thắng."
"Nói nghe hay lắm. Xem ra con ngốc ấy chỉ có thể giao lại cho anh."
"Trong tương lai ZED sẽ lại muốn Soo Soo là ý gì?"
Nayun nhả một vòng khói dài, nhắc đến ZED làm cô nhớ đến Bogum.
"Giống như chúng ta bảo vệ Soo Soo, Park Bogum có lẽ đang muốn bảo vệ chủ nhân mới của ZED. Vì vậy, trước khi thời hạn 4 năm như đã hứa kết thúc, dù anh thu thập được bất cứ loại nhân chứng vật chứng gì, cũng không được động đến ZED. Đây là cái giá phải trả để cứu Soo Soo."
"Park Bogum không đơn thuần chỉ là một thành viên nhỏ bé của ZED, đúng chứ? Có thể sắp xếp cả chuyện nội bộ của ZED, thậm chí biết được việc ZED sắp đổi chủ, thì chắc chắn chỉ là dưới một người mà trên hàng nghìn người. Chủ nhân mới của ZED sẽ có thể là ai, có quan hệ gì với Soo Soo, vì sao hắn muốn con bé."
Kim Seokjin như đang hỏi Kim Nayun, lại như đang trầm tư với chính bản thân mình. Thật ra anh vẫn không hiểu được, từ trước đến nay người trong giới không ai không biết đến quy định ký kết hợp đồng của ZED
"Không gian dối, không phản bội, không chấm dứt"
Nhưng vậy hợp đồng với ZED đã ký kết là không thể chấm dứt, giống như sự ràng buộc suốt đời suốt kiếp, từ tiền bối đến hậu bối của một gia tộc, hoàn toàn không thể cắt đứt. Vậy Kim* gia vì lý do gì có thể thỏa thuận điều này được với chủ nhân của ZED? Người đó là ai, vì sao lại muốn Soo Soo làm điều kiện để chấm dứt hợp đồng? Vì sao lại có ngoại lệ?
Thậm chí bây giờ dù đã phải hi sinh rất nhiều mới có thể ngăn Kim JiSoo không bị rơi vào tay ZED, và ngay cả khi ZED đã đổi chủ. Thì trong tương lai, ZED vẫn sẽ muốn Kim JiSoo. Mọi chuyện sẽ lặp lại như thế?
Những câu hỏi này, chỉ có ZED mới có thể giải đáp được.
Nayun hơi cong khóe môi, nụ cười như ẩn hiện dưới ánh trăng vàng bạc, giọng nói nửa thật nửa đùa.
"Xem ra trong tương lai anh không chỉ phải đấu với mình Kim TaeHyung, còn phải đối phó với lão đại của tổ chức tội phạm nguy hiểm hàng đầu quốc gia. Đứa em gái ngu ngốc thiếu hiểu biết của Kim Nayun này, không ngờ cũng sẽ là nguyên nhân làm cho thế sự điên đảo khôn lường. Thật đáng mong chờ."
"Bốn năm sau, dù Soo Soo đối với Kim TaeHyung cạn tâm hay chưa, tôi cũng sẽ mang em ấy về."
Kim Seokjin có thể chờ được JiSoo suốt 18 năm, thì không có lý do gì không thể chờ cô thêm 4 năm nữa. Nhưng 4 năm này, anh biết sẽ là hoàn toàn khác biệt. Giống như Nayun vừa nói, 4 năm tới, Kim JiSoo sẽ không phải là "Soo Soo" vẫn thường bám lấy Kim Seokjin đòi đi ăn MC Donald, cũng không phải "Soo Soo" có thể thoải mái ôm anh vừa khóc rồi lại cười.
Cái chết của Nayun sẽ trở thành một hố đen sâu thẳm trong tâm hồn non nớt của Jisoo, và ngay khi Jisoo còn chưa kịp nhận ra điều gì đang xảy đến, chớp mắt tỉnh dậy cô sẽ là Kim thiếu phu nhân của Kim gia, sống trong căn biệt thự sa hoa nhưng lạnh lẽo, bị lòng thù hận của Kim TaeHyung nhấn chìm vào sự cùng cực tuyệt vọng và đớn đau.
Jisoo sẽ khóc, sẽ đau lòng, sẽ bất lực. Cô cũng sẽ mất mát, sẽ tổn thương, lạnh nhạt hay thậm chí là trở nên vô cảm.
"Anh có tin con bé sẽ làm được không?"
Điếu thuốc cháy gần hết, giờ này có lẽ JiSoo đang say giấc ngủ. Buổi tối con bé còn nói phải đi ngủ sớm để mai có tinh thần đi theo phụ Nayun chụp ảnh cưới.
Nayun đôi lúc sợ hãi, cô suy nghĩ về điều gì đã đẩy mọi chuyện đi đến bước đường này. Để đánh đổi lại mạng sống và tương lai cho Jisoo, cái giá phải trả đúng là rất đắt. Nhưng cô không hề thấy hối hận.
Cô chỉ sợ, sợ JiSoo sẽ không thể chịu được cuộc sống cầm tù của Kim TaeHyung mà phát điên, cô không sợ người khác sẽ kết thúc mạng sống của nó, cô chỉ sợ tự nó sẽ kết liễu cuộc đời của mình.
Trong lúc Nayun còn đang trầm mặc suy nghĩ, Kim Seokjin đặt tay lên vai cô, cũng là lần đầu anh nhìn cô bằng ánh mắt nhiều thấu cảm như vậy.
"Không cần lo lắng. Soo Soo của chúng ta có thể ngốc nghếch, luôn suy nghĩ đơn giản, dễ rơi nước mắt, không biết phản kháng, chuyện gì cũng cam chịu, giữ ở trong lòng, dùng nụ cười che giấu nỗi buồn. Nhưng con bé không nhu nhược, thật ra nó rất mạnh mẽ, kiên cường, sẽ không dễ dàng gục ngã, càng không có suy nghĩ tìm đến cái chết. Chúng ta cần tin tưởng con bé."
"Soo Soo của chúng ta", một câu này khiến Nayun nghe rất thoải mái. Kim Seokjin nói đúng, lần này họ quyết định không phải vì bản thân mình, mà vì cô em út mà họ yêu thương, dù là yêu theo cách này, hay yêu theo cách khác. Thì không ai có thể phủ nhận, tình yêu của Kim Nayun và Kim Seokjin giành cho Kim JiSoo là vô cùng lớn.
Điếu thuốc trên tay Nayun bị dập tắt, cô lấy trong túi xách ra một tập hồ sơ.
"Đây là thứ mà Bogum đưa cho em, một nửa số chứng cứ về vụ buôn lậu của Kim* gia, sẽ giúp ích cho anh trong tương lai. Nửa còn lại, trông cậy vào anh. Trong này cũng có tài liệu cụ thể về cách để nhận biết ai sẽ là người có mối quan hệ đối với ZED, là thứ tuyệt mật chỉ nội bộ cấp cao của ZED mới có thể có được."
"Được."
Kim Seokjin nhận lấy tập hồ sơ từ tay Nayun, cô đưa tay còn lại về phía anh.
"Bốn năm này, sẽ dạy cho Jisoo cách để trưởng thành. Sẽ dạy cho nó cuộc đời này thảm hại và u tối hơn rất nhiều những gì nó thấy. Và tất nhiên, cũng sẽ dạy cho nó cách buông một người. Nếu JiSoo còn giữ được mạng sau bốn năm chung sống với Kim TaeHyung, con bé sẽ là của anh."
Bàn tay to lớn của anh nắm lấy tay Nayun, nụ cười Nayun vô cùng ngông cuồng, ánh mắt cô như sáng lên trong đêm tối.
"Sau khi vụ tai nạn ngày mai xảy ra, toàn bộ sự thật sẽ cùng em chôn vùi. Kim TaeHyung chắc chắn sẽ không thể tin em chỉ bằng một lời nói, vì vậy có thể không chỉ một, mà y sẽ cho người điều tra rất nhiều lần. Những chứng cứ để chứng minh JiSoo chính là người đã gây ra tai nạn cho em, phải nhờ đến anh rồi. Phải để Kim* gia và cả Kim TaeHyung, đều hận JiSoo đến tận xương tủy."
"Kim gia lớn mạnh như thế, HT bao nhiêu quyền lực, em cho rằng tôi có khả năng đổi trắng thay đen. Che mắt Kim TaeHyung sao?"
Nayun bật cười thành tiếng.
"KimSeokjin, với thân phận của anh. Đừng nói một HT, cho dù hai HT vẫn có thể đối phó dễ dàng. Anh còn định lừa ai?"
Chưa để Kim Seokjin mở lời, Nayun lập tức bổ sung.
"Yên tâm, dù sao em cũng là người sắp chết. Kim Seokjin thì cũng vẫn sẽ là Kim Seokjin, bất quá vài năm tới sẽ trở thành Jeon thiếu gia Jeon JungKook đúng không?"
"Lại là Park Bogum nói cho em? Hai người đúng là nên cùng nhau ôm bí mật xuống mồ. Đã biết quá nhiều rồi."
Kim Seokjin nói giọng nghiêm túc nhưng lại khiến Kim Nayun mỉm cười, quan hệ của bọn họ chưa bao giờ thành thật và dễ chịu như lúc này.
"Kim Nayun, tôi không nợ em. Đúng không?"
"Phải, chúng ta không nợ nhau."
"Thành giao."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com