59. Hyung
Sehun giật mình mở mắt vì cơn ác mộng vừa trải qua. Thật khủng bố, ai đó đã bắn anh. Anh đang phập phồng và đổ mồ hôi hột. Anh cầm lấy điện thoại và nhìn đồng hồ, nó hiển thị 6h30 sáng ... Phải mất nhiều thời gian để anh lấy lại bình tĩnh. Khi anh bắt đầu thở bình thường, anh nhìn vào giường của Jungkook. Đôi mắt anh mở to.
Ôi Chúa ơi!
Anh nhanh chóng ngồi dậy khi tìm kiếm đứa trẻ ở khắp mọi nơi.
"Chết tiệt! Cậu ấy đã ở đâu - đợi đã, cậu ấy đã phải đến gặp Seokjin, đúng vậy!"
"Chết tiệt!"
Anh vừa chửi vừa cảm thấy bực mình, tại sao đứa nhỏ không thông báo cho anh. Anh nhanh chóng lấy bộ đồ và đồ đạc của mình, bắt taxi và đến nhà Seokjin. Hy vọng mọi thứ đều ổn.
.....................
"Dừng ở đây."
Taehyung định thần lại khi tài xế dừng xe. Anh nhìn anh ta rồi nhìn qua cửa sổ. Anh nuốt nước bọt. Bố mẹ anh cũng nhìn ra ngoài cửa sổ và kinh ngạc vì nơi họ hiện đang ở. Nó không phải là nhà hay đường phố, nó là một nghĩa trang. Taehyung từ từ gật đầu với tài xế khi anh bước xuống xe, bố mẹ anh cũng vậy.
"T-Tae, chúng ta đang làm gì ở đây vậy?"
Taehyung đối mặt với mẹ khi bà nắm tay vào cuối áo phông của anh trong khi bố anh nhìn xung quanh.
"Đây là ... T-Tại sao chúng ta lại ở đây?! Jae chắc hẳn đang đợi chúng ta! Đi thôi."
Bà nói với giọng run rẩy. Taehyung nắm chặt tay và nghiến răng khi nhìn xuống. Anh chỉ đang cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt của mình. Khi bà chuẩn bị quay lại xe-
"Không, mẹ ... Hyung ở đây."
Cả ông và bà Kim đều dừng lại khi Taehyung nói. Nhịp tim của cả hai đều tăng cao và cơ thể run lên. Nước mắt làm nhòe khuôn mặt. Bà nuốt nước bọt khi từ từ quay lại và đối mặt với con trai mình.
"C-Con nói gì?"
Taehyung không nói gì, mím chặt đôi môi đang run rẩy nhìn xuống.
"Đừng đùa nữa Tae. Mẹ-"
"Con không đùa!"
Cuối cùng, anh nhìn lên khi hét với bố mình, người đang nhìn anh một cách bối rối. Anh nghiến chặt răng, liếc đi chỗ khác rồi nhìn lại họ.
"Hyung-"
Anh dừng lại khi điện thoại đột ngột đổ chuông. Mọi ánh mắt của họ đều đổ dồn vào túi quần của anh. Anh liếc nhìn bố mẹ mình rồi cầm lấy điện thoại.
Won Shik gọi ...
Anh thở hổn hển, nhìn bố mẹ lần nữa, di chuyển ra xa họ một chút để nghe điện thoại. Đôi mắt bố mẹ anh cứ dõi theo từng bước đi của anh.
[Tae: Vâng, Hyung]
[Won Shik: Em có bị điên không vậy?! Tại sao em lại đưa họ đến đó?! Em có biết anh cảm thấy thế nào khi em nhắn tin cho anh rằng em đưa họ đến gặp Jae không?! Em-]
[Tae: Anh muốn em làm gì hả Hyung? Họ đã tìm ra bức ảnh cuối cùng mà cả hai người chụp từ nhật ký của em và hỏi em tại sao em không nói một lời nào về việc gặp anh trai của chính mình! Em nên làm gì?! Nói với họ rằng con trai của họ đã chết?! * sụt sịt * Sau bao nhiêu năm xa cách, giờ muốn gặp anh ấy, làm sao có thể nói anh ấy không còn nữa? Em không còn sức để mà nói một tin đau lòng như vậy, hyung, đó là lí do tại sao em lại tự mình đưa họ đến gặp anh ấy ... em chỉ ... em chỉ không thể]
Sự im lặng bao trùm cả hai bên trong vài giây.
[Won Shik: Em đang ở đâu? Em đã nói với họ chưa?]
Taehyung sụt sịt.
[Tae: Em ở đây nhưng em không nói với họ bất cứ điều gì ... em đã định nói nhưng anh gọi]
[Won Shik: * thở dài * Đừng nói với họ]
[Tae: Bao lâu-]
[Won Shik: Anh không biết! Nhưng chúng ta không thể bởi vì chúng ta đã hứa với anh trai của em, nhớ không?!]
Taehyung rơi nước mắt.
[Won Shik: Nghe này, anh không biết em sẽ nói dối họ như thế nào nhưng hãy làm gì đó và bắt bố mẹ em phải đợi trong xe. Anh muốn đến nghĩa trang của anh trai em ngay bây giờ, em phải đợi anh ở đó. Hãy cứ nghĩ cách giải quyết chuyện này nhưng nói với họ sự thật không phải là một ý kiến hay, em hiểu chứ?]
Ban đầu gã không nhận được bất kỳ hồi âm nào từ Taehyung.
[Won Shik: Tae, không chỉ có em mất đi người anh đáng yêu của mình ... mà anh ...]
Won shik dừng lại và Taehyung khóc nhiều hơn khi nghe thấy tiếng hít hà từ phía bên kia. Mất đi một người mà chúng ta yêu thương không phải là điều dễ dàng. Anh tự trấn tĩnh.
[Tae: Em thực sự xin lỗi, Hyung. Em sẽ làm]
Anh nói khi ngắt cuộc gọi và đi về phía bố mẹ đang bối rối. Họ bàng hoàng khi nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ đỏ hoe của con trai. Bà Kim nhanh chóng giữ lấy tay anh.
"Tae, chuyện gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ai gọi thế? Tại sao con lại nói anh trai của mình đang ở đây? Mẹ cảm thấy rất sợ, Tae. Làm ơn cho mẹ biết chuyện gì đang xảy ra đi ... làm ơn."
Taehyung thở hổn hển khi liếc nhìn mẹ, rồi nhìn bố và quay lại mẹ. Anh gỡ tay mẹ ra khỏi cánh tay chỉ để ôm lấy vai bà. Anh cười giả tạo.
"Mọi thứ đều ổn, nhưng con không nói dối. Hyung thực sự đang ở đây và anh ấy ... anh ấy cảm thấy không thoải mái khi gặp bố mẹ vì đã nhiều năm rồi anh ấy không gặp mẹ?"
Bà Kim sửng sốt.
"Jae cảm thấy không thoải mái khi gặp mẹ sao? Nhưng nó luôn nói rằng mẹ là người duy nhất nó cảm thấy thoải mái khi ở bên kia mà? Byung, anh có nghe những gì Tae nói không? Jae của em cảm thấy không thoải mái khi gặp em."
Bà nói và cười nhạt. Cả Taehyung và Kim Byung Chul, hay còn gọi là bố của Taehyung đều cảm thấy buồn.
"Jagi-"
"Mẹ, anh ấy không cố ý đâu."
"Vậy ý của nó là cảm thấy không thoải mái khi ở bên mẹ? Mẹ biết ý của nó. Nó vẫn còn giận chúng ta, với mẹ, đó là lý do tại sao nó từ chối nhìn mặt mẹ. Nó ghét mẹ, phải không?"
Bà rên rỉ với Taehyung, người đã kéo bà vào lòng. Bà nắm chặt áo phông của Taehyung, vùi mặt vào ngực anh và càng khóc nhiều hơn khi anh vỗ nhẹ vào đầu bà để an ủi.
"Mẹ à, hyung là con trai yêu quý của mẹ. Sao anh ấy có thể ghét mẹ được chứ? Anh ấy không bao giờ ghét mẹ cả. Sự thật là anh ấy rất nhớ mẹ và bố, hãy tin con đi. Hai người không gặp nhau trong nhiều năm qua, có lẽ đó là lý do tại sao anh ấy cảm thấy như vậy, điều đó không có nghĩa là anh ấy đang tức giận hay ghét mẹ ... "
"Không ... con đang nói dối."
Bà rên rỉ. Taehyung phá vỡ cái ôm và giữ lấy khuôn mặt của bà.
"Con không nói dối đâu mẹ. Hãy để con đi gặp anh ấy trước, hmm? Bố mẹ hãy đợi ở đây. Hyung làm ơn chăm sóc họ giúp em nhé."
Anh nói với tài xế taxi, người gật đầu như một câu trả lời nhưng bà Kim lắc đầu.
"Không ... mẹ sẽ đi-"
"Eun"
Lee Eun Jung, còn được biết đến là mẹ của Taehyung đã dừng lại và than vãn khi chồng ngắt lời mình. Byung ôm bà và an ủi.
"Con đi gặp nó trước đi Tae ... Bố mẹ đã đợi nó bao nhiêu năm rồi và vẫn kiên nhẫn chờ đợi vì bố mẹ tin rằng một ngày nào đó sẽ gặp được nó ... Cứ đi đi, bố mẹ sẽ đợi ở đây."
Taehyung quay mặt đi và rơi nước mắt khi bố anh nói với vẻ mặt u ám. Anh không đáp lại ông mà giả vờ mỉm cười, gật đầu, bắt đầu bước đi. Đột nhiên-
"Tae."
Cái tên vừa được nói dừng lại khi bố gọi. Anh thở hổn hển và quay người lại.
"Hãy chắc chắn rằng con sẽ trở lại với anh trai của mình."
Đừng bao giờ thực hiện một lời hứa mà bạn không thể giữ. Taehyung vừa nghĩ vừa khẽ mỉm cười sau đó để họ ở đó và đi đến chỗ Won Shik đang đợi.
.
.
.
.
.
"Con cảm thấy cô đơn quá."
"Con cảm thấy cô đơn khi thiếu cả hai người."
"Ước gì bố mẹ ở đây ... con nhớ bố mẹ rất nhiều ..."
Seokjin nói chuyện với bố mẹ đã khuất của mình. Cậu ngồi bên cạnh mảnh đất đã chôn họ ngày hôm qua và khóc. Cậu không có nơi nào để đi.
Cô đơn. Trái tim tan nát. Đau đớn.
Nước mắt cậu lăn dài trên má. Vài giọt còn sót lại làm mờ tầm nhìn của cậu. Vị mặn bình thản đi vào miệng để rồi tự mình nếm trải nỗi niềm đau khổ.
"Con cảm thấy rất sợ hãi và cô đơn ... con cảm thấy rất sợ, mẹ ơi ... mẹ có thể quay về và ôm con một lần nữa không ... được không?"
Ở một mình với cảm xúc đau thương là điều tồi tệ nhất vì bạn không có nơi nào để đi. Seokjin vừa nghĩ vừa bật khóc, nước mắt rơi xuống đất. Đột nhiên cậu cảm thấy xung quanh mình đang quay cuồng và chuyển động. Mắt cậu ngày càng mờ. Cậu lắc đầu, giữ nó và chớp mắt không ngừng.
"HYUNG!"
Cậu cố gắng đứng dậy khi nghe thấy tiếng hét của ai đó trong khi ôm đầu nhưng lại ngã xuống đất. Cậu nhìn thấy một bóng người đang lao về phía mình, đứng bên cạnh và nhìn mình nhưng cậu không thể nhìn rõ mặt vì mắt mờ. Cậu từ từ đưa tay lên và đưa về phía người kia.
"Jung ... Jungkook."
Nhưng trước khi người kia có thể nắm lấy tay cậu, cậu đã ngất đi.
..................
"SEOKJIN!"
Jungkook đóng sầm cửa phòng của chàng trai tóc nâu. Hắn và Sehun trở về Seoul và khi hắn về đến nhà, không chào hỏi hay nhìn ai, đặc biệt là người đã đợi hắn ở phòng khách từ sáng. Hắn bỏ qua mọi thứ / mọi người, leo lên lầu và đi đến phòng của chàng trai tóc nâu, hy vọng Seokjin không thực sự rời bỏ hắn.
Sehun cũng đi theo sau hắn. Nghe tin Seokjin bỏ đi anh cũng vỡ òa.
Jungkook khuỵu gối, hét lên và đấm vào sàn nhà khi thấy một căn phòng trống, đó lại là một thất bại đối với hắn. Tiếng la hét và tiếng nức nở của hắn còn to hơn cả tiếng bom, nó khiến mọi người ở tầng trệt sợ hãi.
"Jungkook."
Cái tên vừa được nói đã ngừng khóc và hét lên vì hắn thực sự nghĩ và tin rằng đó là Seokjin của mình. Giữ yên vị trí, hắn nhìn lại. Đôi mắt mở to rồi môi run lên.
"h-hyung."
Tất nhiên đó không phải là Seokjin mà là một người rất quan trọng và hắn thực sự cần gã vào lúc này. Không cần suy nghĩ nhiều, hắn ngồi dậy, nhanh chóng chạy về phía trước và ôm chặt người đang đứng ở cửa. Gã không nói gì mà chỉ vỗ nhẹ vào lưng Jungkook đang khóc và để nước mắt của hắn làm ướt áo mình. Sehun đứng đó và quan sát họ.
"Jungkook, cuối cùng thì con cũng đã về nhà rồi ... Yoongi ở đây - ôi hai con đã gặp nhau rồi sao."
Seohyun, người leo lên cầu thang để thông báo về sự hiện diện của Yoongi cho Jungkook nhưng đã dừng lại khi nhận ra gã và Jungkook đã gặp nhau. Bà nở nụ cười với Yoongi nhưng nụ cười của bà đã tắt khi Yoongi không cười lại với bà. Gã đưa Jungkook đang khóc vào phòng Seokjin khi Sehun đi theo sau họ.
Seohyun cắn chặt răng vì thái độ ngạo mạn của Yoongi sau đó nhếch mép cười, lấy điện thoại ra và bấm số của ai đó.
[Seohyun: Chào. Hmm, cậu ta đã về rồi. Chuẩn bị cho hôn lễ]
[Không xác định: Ok]
...............
Taehyung để lại bố mẹ mình ở trước khu nghĩa địa cùng với người lái xe và đi vào tìm Won Shik, trong khi đang đi anh để ý thấy một người đàn ông mặc đồ đen đang nấp sau một cái cây và nhìn trộm ai đó. Anh dừng lại và nhíu mày. Anh liếc nhìn về hướng mà người đàn ông đang nhìn và đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy Seokjin.
Taehyung chớp mắt khi nhận ra Seokjin, người đang quay lưng lại với anh, ngồi trên mặt đất, bên cạnh ngôi mộ của ai đó và khóc.
Có lẽ là người thân của anh ấy nhưng ... tại sao người đàn ông này lại nhìn anh ấy-
Dòng suy nghĩ của Taehyung ngừng lại khi người đàn ông mặc đồ đen đột nhiên lấy một khẩu súng từ trong túi áo ra và nhắm vào Seokjin. Hơi thở anh dồn dập và mắt mở to. Trong một giây, anh không biết mình nên làm gì, anh cảm thấy tê liệt, anh mở miệng để hét lên nhưng không có gì phát ra nhưng anh đã làm được khi bất ngờ, người đàn ông mặc đồ đen bóp còi-
"HYUNG!"
Taehyung hét to hơn để cứu Seokjin khỏi bị bắn và nó đã được. Anh nhìn người đàn ông mặc đồ đen đang hoảng loạn, bắt đầu chạy sau khi nhận ra anh. Taehyung nuốt nước bọt khi chạy về phía Seokjin để giúp đỡ vì cậu hiện đang ngã xuống đất. Anh gần như đã tiến đến đủ gần nhưng dừng lại khi nhìn thấy khuôn mặt của Seokjin. Mắt anh mở to và thở gấp gáp hơn.
"hyung"
Anh lầm bầm khi nhìn Seokjin không tỉnh táo hoàn toàn đang đưa tay về phía anh.
"Jung ... Jungkook."
Taehyung cảm thấy trắng bệch khi chàng trai tóc nâu lẩm bẩm gọi tên ai đó và khi anh định nắm lấy tay cậu thì Seokjin đột nhiên ngất đi. Taehyung hoảng sợ, quỳ xuống, ôm lấy chàng trai tóc nâu trên tay, bắt đầu vỗ vào mặt cậu.
"Ôi không! h-hyung? hyung! A-Anh có nghe thấy em nói gì không?! Anh dậy đi!"
"Tae!"
Cái tên vừa được nói nhìn lên chỉ để thấy Won Shik đang chạy về phía anh và Seokjin.
"Hyung!"
"Tae, em làm gì ở đây? Anh đã đợi - đợi đã, đây là ai?!"
Taehyung chớp mắt khi lắc đầu.
"Em ... em không biết, hyung ... em ... em định đến gặp anh nhưng khi thấy ai đó đang chĩa súng vào anh ấy ... em, em, em không biết phải làm gì cả ... vì vậy em hét lên 'hyung' để cứu anh ấy!"
"Hả? Một gã có súng?! Ở đâu?!"
Won Shik nhìn xung quanh.
"Hắn ... Hắn chạy đi sau khi thấy em rồi ..."
"Ôi Chúa ơi, em ổn chứ?"
"Em ổn nhưng ..."
Won Shik quỳ xuống bên cạnh họ.
"Chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy vậy?"
Cả hai đều nhìn Seokjin trong vô thức.
"Anh ấy ngất rồi, em đoán vậy."
"Này? Này cậu?"
Won Shik vỗ vào mặt Seokjin nhưng chàng trai tóc nâu không tỉnh dậy. Gã nhìn Taehyung, người trông rất sợ hãi và căng thẳng.
"Hãy đưa cậu ấy đến bệnh viện."
Taehyung thở hổn hển nhưng cũng gật đầu và vì căng thẳng nên cả hai đã không nhận ra thứ gì đó từ trong túi của Jin rơi xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com