[Shuca] Sữa Chuối II
Mười bốn năm trước.
"Luca con ngồi yên ở đây nhé, để mẹ mua kẹo cho con. Nhớ đừng đi đâu đấy!"
"Dạ con biết rồi ạ!" Luca nở nụ cười tươi tắn.
Nhìn người phụ nữ ấy rời đi, nụ cười trên môi cậu liền vụt tắt, vẻ buồn bã và lo âu lấp đầy đôi mắt trong veo của sự trẻ thơ.
Cha mẹ cậu mới ly hôn, người mẹ dẫn theo cậu về nhà mới ở. Tuy là được rời cái nơi làm mẹ mình buồn càng xa càng tốt nhưng cậu vẫn cảm nhận được một chút sự thất thường từ mẹ mình. Do đó, Luca bé nhỏ liền không tự chủ được nhớ lại cuộc đối thoại trước đó.
"Mẹ ơi, mẹ đang buồn sao? Hay mẹ đang giận?" Luca hỏi: "Con có làm gì sai-"
Thân hình gầy gò của người phụ nữ bỗng bao phủ lấy bóng hình trẻ con của cậu.
"... Luca nè," người phụ nữ siết chặt lấy hơi ấm trong vòng tay của mình: "con không làm gì sai cả. Là mẹ không tốt, là mẹ có lỗi với con..."
"Mẹ ơi," cậu nhóc sáu tuổi lúng túng đặt nhẹ một cái hôn lên trán của mẹ mình: "mẹ sao vậy?"
Bà siết chặt lấy nắm tay, cắn răng, nuốt xuống uất nghẹn nơi cổ họng. Bà muốn làm gương cho đứa nhỏ này, bà hy vọng nó sau này mạnh mẽ không ai bì được. Nhưng...
"Mẹ ơi, mẹ có muốn khóc không? Con nghe cô nói là khóc xong mình sẽ thấy hết đau hết buồn luôn đó-"
... Không được rồi.
Tiếng khóc bỗng được cất lên, phẫn uất mà bất lực vạn phần.
Nghe tiếng khóc, Luca hoảng quá không biết phải làm sao. Cậu giơ tay lên mấy lần không biết là muốn vuốt lưng cho mẹ, hay là ôm chặt lấy mẹ đây.
Mẹ mà cũng biết khóc ư?- Luca thầm nghĩ.
"Con sẽ bảo vệ mẹ."
...
"... Luca"
"Luca..."
"Luca!"
Nghe tiếng gọi, cậu giật mình ngẩng đầu lên, liền thấy vẻ mặt lo lắng của mẹ mình. Luca ngay lập tức liền cười tươi như hoa cầm lấy cây kẹo mút rồi ôm lấy tay mẹ mình: "Mẹ ơi," cậu giơ tay chỉ chỉ vào đám đông: "mình qua đó đi mẹ!"
Nói rồi cậu kéo tay mẹ mình đi về hướng đối diện, ở đó hình như đang biểu diễn cái gì thì phải, chứ sao lại đông nghịt người thế này?
"Sữa chuối giảm giá mua một tặng một đây!"
"Đặc biệt còn có chương trình rút thăm trúng thưởng nếu quý khách mua từ sáu lốc trở lên..."
"A!" Luca phấn khích nói: "Mẹ ơi, có rút thăm kìa!"
Cậu kéo tay mẹ chen chúc vào đám đông, bà lo sẽ lạc mất Luca nên khẽ nắm chặt tay cậu lại. Luca chú ý tới điều này liền quay sang mẹ nói: "Con qua bên đó nha! Mẹ ngồi ở đó đợi con!" Câu cuối gần như là phải hét lên vì bị tiếng ồn đám đông lấn át. Cậu tự mình chạy đi vì không muốn mẹ phải ngột ngạt khi chen lấn.
Nói rồi cậu liền vụt mất bóng, chen chúc từng chút một vào quầy hàng sữa chuối rồi dừng lại trước một nhân viên nọ.
Nhân viên đó hình như đang rất mệt mỏi thì phải, chàng trai ấy ngồi tựa sát người vào bức tường dán poster quảng cáo. Tuy không thấy dáng hình ra sao vì cậu đang mặc bộ đồ hình trái chuối dày cộm đầy nóng nực, nhưng đôi chân lộ ra lại rất thon và dài, có mỹ cảm cực mạnh; có thể thấy sau lớp bông dày dặn là một cậu trai xinh đẹp.
Nhưng mà những thứ này đều không phải là thứ mà một cậu nhóc sáu tuổi để ý đến.
"Anh Chuối ơi!" Luca ngồi xổm xuống dùng ngón tay chọc chọc thân "chuối," nói tới một nửa thì chợt khựng lại: "Dạ-"
Thấy cậu nhóc ngập ngừng một hồi vẫn chưa nói thêm gì, chàng trai liền truy hỏi: "Sao vậy? Em cần gì hả?"
"Dạ... Em muốn xin anh cái bong bóng kia," cậu giơ tay chỉ chỉ: "nhưng mà em quên là mẹ em không cho xin đồ người khác..." Cậu ngại ngùng cúi đầu xuống, lúc nãy chạy gấp quá quên mất điều này...
"Ha ha ha!" Nghe theo lời cậu, chàng trai vô thức ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, không biết ai là mẹ đứa trẻ này nữa: "Em cứ cầm lấy đi, hay là em dẫn anh qua chỗ mẹ em nhé? Anh sẽ nói với mẹ em cho."
"Dạ vâng ạ! Để em dẫn anh đi!" Luca bé nhỏ hào hứng nắm lấy tay của chàng trai rồi nhanh chóng hướng về một ghế đá mà đi.
Chàng trai bị cậu kéo hơi lảo đảo, nhìn xuống bàn tay nhỏ đang nắm lấy anh mà thở phào, anh chỉ sợ đứa bé này lạc mất phụ huynh thôi.
"Luca!" Người mẹ thấy cậu ra liền chạy đến ôm vai cậu, bà không hề ngồi trên ghế chờ như Luca nói mà vẫn luôn đi qua đi lại dõi chặt bóng lưng cậu từ xa. Do quá lo lắng mà bà đến tận lại gần sát bên Luca mới chợt nhận ra bên cạnh cậu còn có một người nữa: "Cậu là..."
"Dạ cháu là nhân viên quầy đó ạ." Chàng trai chỉ về quầy sữa chuối: "Em ấy muốn cô cho phép em ấy được nhận bong bóng của cháu ạ."
"À... Ôi trời..." Bà tỏ vẻ không biết phải nói sao: "Là vì tôi có dạy con nó rằng không được nhận đồ lung tung ấy mà..."
"Dạ em ấy có nói cho cháu nghe ạ. Em ấy ngoan lắm, phải được cô cho phép mới nhận cơ, dù cháu có muốn cho em ấy rồi..." Chàng trai cười cười, cảm thấy hơi nóng liền tháo cái mũ "cuốn chuối" xuống.
Thấy chàng trai sột soạt cởi nón Luca liền ngẩng đầu nhìn lên, liền va vào đôi mắt màu tím u buồn và sâu hoăn hoắc ấy, tựa như hút lấy linh hồn cậu trong phút chốc, nhốt nó lại, mãi mới thoát ra được. Nhưng trái ngược với đôi mắt có độ mê hoặc nguy hiểm cao ấy, ngũ quan khuôn mặt anh lại nhu hòa và mềm mại, tựa như có một dòng nước mát dịu chạy qua mà mài thành đường nét đó vậy. Luca nhìn một lúc lâu, không tự chủ được mà màu mắt sáng lên đôi phần. Tuy là con nít nhưng ai mà không thích cái đẹp cơ chứ?
"Ôi thật cảm ơn cậu..." Bà nhận lấy cái bong bóng màu vàng có hình con sư tử đáng yêu mà chàng trai đưa cho: "Còn quầy của cậu thì sao?"
"À hết ca của cháu rồi ạ, có bạn cháu vào thay ca rồi, cô không cần lo đâu."
Sự thật thì Shu là "nhân viên ngoài biên chế", cậu bị cậu sinh viên cùng bàn nhờ thay ca hộ vì phải bận việc nhà gì đó nên cậu cũng đồng ý giúp. Ai mà ngờ là phải mặc bộ đồ nóng kinh khủng này cơ chứ... Mà dù sao thì cũng đã có mấy người khác lo đứng quầy rồi, cậu chỉ việc mặc đồ "chuối" rồi đi lôi kéo mọi người vào mua thôi, vắng mặt một lát chắc không sao đâu ha...
"Shu Yamino!!"
À không, có sao đấy- Shu nghĩ.
"Trời ạ! Cậu không đi làm việc mà đứng đó làm gì vậy!?"
"À..." Mẹ Luca ngập ngừng giải vây: "thật ra cậu ấy giới thiệu sản phẩm cho tôi đó."
"Ôi vậy hả? Sao cậu không mời khách thử sản phẩm gì hết vậy? Chị ơi bên em hiện đang có chương trình khuyến mãi..." Một cô gái trẻ hùng hùng hổ hổ lao ra, rồi lại hùng hùng hổ hổ lôi kéo cả hai người vào.
"Cậu mệt thì nghỉ ngơi xíu đi, nhưng đừng có mà đi chỗ khác chứ! Nè, ghế nè."
"Okay, cảm ơn Darcy." Shu nhận lấy cái ghế đẩu rồi ngồi tựa vào góc tường ban nãy thiếp đi.
Luca nhìn qua Shu một hồi như muốn nói gì đó rồi lại không dám chạy qua vì cậu vẫn nhớ vẻ mặt lo lắng của mẹ mình vừa rồi. Cuối cùng, cậu chỉ đứng yên ở đó mà nhìn chằm chằm vào "anh đẹp trai" thôi.
Không cần gấp- Luca nghĩ. Cậu có cảm giác rằng dù sao thì hai người vẫn sẽ còn gặp lại nhau thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com