Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Đáp lại.


Trần Phong lần này lại làm chuyện không ai nghĩ tới, Bạch Ngọc Đường thấy hắn bỏ chạy, liền theo bản năng vươn tay, kết quả kéo được áo khoác của hắn, thằng nhóc chân như bôi dầu, vọt vào trong phòng.

Bạch Ngọc Đường không nói, đành phải đuổi theo, Mã Hán và Triệu Hổ nhìn nhau, đi ra ngoài.

Khu phố này có rất nhiều đường hẻm thông nhau, Trần Phong chạy trốn từ cửa sau, vậy chắc chắn sẽ cua qua ngõ hẻm khác.

Hai người chạy ra cửa sau, đúng lúc thấy Bạch Ngọc Đường chạy vào một con hẻm, hai người liền chia nhau ra đánh bọc từ bên ngoài.

Triển Chiêu thì dạo trong cửa tiệm.

Phía sau bức rèm là một hành lang, cạnh hành lang là một văn phòng, trên bàn chất rất nhiều văn kiện.

Triển Chiêu vừa đi vào, phát hiện có cái gì lông lá quẹt vào chân mình, còn phát ra một tiếng "Nyao~"

Triển Chiêu cúi đầu.

Chỉ thấy bên chân là một con mèo đen tuyền mập ú, có đôi mắt xanh to tròn, đang ngước nhìn, trên cổ đeo một mặt dây hình tam giác màu đỏ.

Triển Chiêu đưa tay bế mèo lên, một người một mèo nhìn nhau hồi lâu, chắc chắn là đồng loại.

Triển Chiêu liền ôm mèo, tiếp tục đi kiểm tra trong phòng.

Lật xem văn kiện trên bàn của Trần Phong, Triển Chiêu như có điều suy nghĩ sờ cằm, liếc nhìn... thấy có một cái ghế sô pha dựa vào tường, đoán chừng khi nãy Trần Phong ngủ ở đây.

... jongwookislove.wordpress.com

Bạch Ngọc Đường đuổi theo Trần Phong chạy vào ngõ hẻm, Trần Phong chạy rất nhanh, vừa chạy vừa quay đầu nhìn.

Dĩ nhiên, Bạch Ngọc Đường chạy nhanh hơn.

Trần Phong vừa chạy vừa kêu, "Tôi thuộc đội điền kinh đó! Bỏ cuộc đi!"

Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên sẽ không bỏ cuộc, mắt thấy sắp đuổi kịp, Trần Phong lại bất ngờ lao ra con hẻm, định băng qua đường thì thấy Triệu Hổ từ bên lề đường vọt tới.

Trần Phong liền cua một cái, bám lên lan can căn nhà kế bên, leo lên nóc nhà, động tác vô cùng linh hoạt.

Nhảy lên trên xong còn nói, "Tôi còn chưa Parkour nữa!"

Chẳng qua Bạch Ngọc Đường ở phía sau cũng nhảy lên nóc nhà rồi.

Trần Phong giật mình, vội vàng bỏ chạy.

Triệu Hổ chỉ lên nóc nhà với Mã Hán đứng ở đầu hẻm đối diện.

Mã Hán liền chạy lên dốc, thấy Bạch Ngọc Đường dí theo Trần Phong trên nóc nhà không buông tha.

Trần Phong bị Bạch Ngọc Đường đuổi không có chỗ trốn, thiếu chút nữa té xuống dưới, cuối cùng hắn nhảy vào một chỗ giống như công xưởng, khi chui vào trong liền trốn đi.

Bạch Ngọc Đường cũng nhảy vào trong, không thấy Trần Phong đâu.

Lúc này, Triệu Hổ và Mã Hán cũng đã chạy tới.

Ba người chia nhau ra tìm, Triệu Hổ ngồi xuống nhìn, thấy phía sau cái máy có hai cái chân, liền ngoắc tay gọi hai người.

Ba người chạy ra sau cái máy, phát hiện là một đôi giày.

Bạch Ngọc Đường cũng thấy buồn cười, thằng nhóc này cũng thông minh đấy.

Đối diện cái máy có một cửa sổ, ba người liền nhảy ra ngoài, tiếp tục chia nhau ra tìm trong mấy con hẻm.

Chờ ba người đi rồi, Trần Phong mới bò ra từ một cái ống lớn ở bên cạnh xưởng, phủi phủi đất cát dính trên người, bĩu môi mang giày vào, "Xời, tôi là thổ địa ở đây mà."

Hắn lại từ trong xưởng chạy ra ngoài, chưa đi được hai bước, sau lưng đã có người vỗ lên bả vai.

Trần Phong giật mình, xoay đầu lại, thấy Bạch Ngọc Đường đứng ngay sau lưng hắn.

"A!" Trần Phong hít một hơi, lách người định chạy vào hẻm.

Mới vừa chạy vào thì lại chạy ra, Triệu Hổ đã đứng chặn bên trong.

Trần Phong không có đường trốn, định quay vào trong thì cửa vào cũng bị Mã Hán chặn.

Lúc này liền nghe trên đầu có tiếng "vo ve".

Trần Phong ngẩng đầu, trên trời có một con drone, giọng của Triển Chiêu ở bên trong vang lên, "Thổ địa vùng này kiêm vận động viên điền kinh, cậu có biết một người tên là Triệu Tước không?"

Trần Phong chớp mắt, kinh ngạc hỏi Bạch Ngọc Đường, "Triệu Tước bảo các anh đến? Sao không nói sớm!"

Triệu Hổ và Mã Hán cũng cau mày nhìn hắn.

Trần Phong làm như quen biết vỗ vai Bạch Ngọc Đường, "Sớm biết thì tôi cũng không chạy..."

Lời còn chưa dứt, cổ tay đã bị nắm kéo xuống, còng lại.

"Ui da! Đau quá!" Trần Phong oai oái kêu lên, "Đừng thô bạo như thế chứ, là hiểu lầm thôi!"

Bạch Ngọc Đường cũng không quan tâm nhiều, đẩy tên xảo quyệt này về trước.

Trong cửa tiệm, Triển Chiêu điều khiển con drone trở về, thả vào trong xe.

Trên mui xe, con mèo đen đang liếm lông, hơi vẫy đuôi với hắn.

Lúc này Bạch Ngọc Đường đã áp giải Trần Phong về tới.

"Á á á á!" Trần Phong thấy Triển Chiêu ôm mèo đen liền la lên, "Không được đụng vào Chí Mà Phù(1) của tôi!"

(1) Tên con mèo đọc y chang vậy luôn á =)) Nó là chè mè đen nếu bạn nào không biết, ở VN cũng có bán nhiều lắm với mọi người cũng toàn gọi món này là chí mà phù thôi, nên mình để tên vầy luôn.

Triển Chiêu cúi đầu nhìn con mèo, "Con mèo này tên là Chí Mà Phù?"

Mèo đen vẫy đuôi một cái, "Nyao~" một tiếng về phía Triển Chiêu.

Sau khi đưa Trần Phong vào cửa tiệm, Triệu Hổ đóng cửa lại, đứng trước tấm rèm cửa, Mã Hán thì đứng chặn cửa trước.

Cả hai cửa đều đã bị chặn, Bạch Ngọc Đường để Trần Phong ngồi xuống.

Trần Phong đáng thương cầu xin, nói đây chỉ là hiểu lầm, có thể mở còng tay trước không.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu gật đầu một cái. jongwookislove.wordpress.com

Bạch Ngọc Đường mở còng tay cho Trần Phong.

Bạch Ngọc Đường vừa cất còng tay vừa nhìn Triển Chiêu — Sao hắn lại có liên quan tới Triệu Tước?

Triển Chiêu lấy điện thoại, mở trang cá nhân của Mia lên, nhấn vào một tấm hình.

Tấm hình chụp Mia đang ôm một con mèo mun đứng trong sân.

Để điện thoại để cạnh Chí Mà Phù... là cùng một con.

Bạch Ngọc Đường nhìn Chí Mà Phù hồi lâu — Rất đáng yêu!

Triển Chiêu thuận tay đưa con mèo cho Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhận lấy mèo, Trần Phong trông còn rất căng thẳng, liền nhìn chằm chằm con mèo.

Triển Chiêu bấm gọi cho Triệu Tước.

Điện thoại thông dây, giọng của Triệu Tước vang lên, "Con mèo."

Triển Chiêu hỏi, "Chú biết một người tên là Trần Phong không?"

Triệu Tước ở đầu dây bên kia ngẩn ra, hỏi, "Cậu ta làm sao?"

Triển Chiêu nhìn tấm card, lại nhìn Trần Phong, mang vẻ mặt không chút biểu tình nói, "Dính líu tới một vụ mưu sát."

Trần Phong há to miệng, lắc đầu — Không có! Hiểu lầm thôi!

Triệu Tước ở bên kia trầm mặc một hồi, nói, "Cậu ta chắc không phải là hung thủ đâu."

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường vừa vuốt lông mèo vừa hỏi, "Bằng chứng gì chú?"

Triệu Tước nói, "Vì cậu ta rất nhát."

Trần Phong gật đầu liên tục.

"Cái này không thể lấy ra làm bằng chứng được." Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng lắc đầu.

"Là một mèo nô." jongwookislove.wordpress.com

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vẫn không chịu.

"Là người chỉ điểm của Tiểu Hắc."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tiếp tục lắc đầu, lắc hai cái thì ngưng, dừng lại hỏi, "Cái gì?"

"Cậu ta là Bao Tiểu Hắc giới thiệu cho ta, hai ngày nay đang giúp ta tìm đồ."

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cầm điện thoại, gọi cho Bao cục.

Bao cục vừa nghe Bạch Ngọc Đường hỏi tới chuyện của Trần Phong, liền nói, "Trần Phong là người chỉ điểm cho cảnh sát đã nhiều năm rồi, mặc dù có chút gian xảo, nhưng vẫn là người theo chính nghĩa. Gần đây Triệu Tước tra án đúng là có hỏi tìm người thạo tin, tôi liền giới thiệu Trần Phong cho hắn. Nghề chính của Trần Phong là bán đá thạch anh, nghề tay trái là thần côn và phát triển phần mềm, sau giờ làm việc còn tham gia đội điền kinh và chơi Parkour."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng lặng lẽ nhìn Trần Phong một cái — Thật sự nằm trong đội điền kinh à?

Cúp điện thoại, Bạch Ngọc Đường hỏi hắn, "Cậu thấy hình tại sao lại chạy?"

Trần Phong thấy rất oan uổng, "Tôi đang giúp Triệu Tước tra cái này thì các anh tới cửa, còn đưa hình thi thể, tôi đương nhiên là chạy trước rồi. Tôi muốn trốn đi hỏi Triệu Tước và Bao cục chuyện gì rồi mới tính tiếp..."

Vừa nói vừa muốn đòi mèo lại từ Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường trả mèo lại cho hắn, Trần Phong vội vàng ôm vào ngực, "A... Chí Mà Phù! Đừng sợ!"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng trách hắn, "Lúc cậu gặp nguy hiểm cũng bỏ nó chạy trước còn gì!"

Trần Phong ôm Chí Mà Phù giấu đi, "Chí Mà Phù, bọn họ lại lấy mày ra làm con tin!"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc hắn rách mắt.

Để mèo lên bàn, Trần Phong đi đóng cửa tiệm, kéo màn xuống, sau đó đi vào thư phòng ôm ra một chút tài liệu. Từ trong tài liệu lấy ra một tấm hình, đưa cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhận lấy hình, Mã Hán và Triệu Hổ cũng tò mò lại xem.

Trong hình là một bức tranh sơn dầu, vẽ rất đẹp, trong hình là một chồng củi, bên trên là một cây cột, trên cây cột treo ngược một thi thể, là đàn ông.

Hình dáng của người đàn ông trong bức tranh sơn dầu giống y như đúc hai thi thể mà Triển Chiêu bọn họ tìm thấy.

Mà xung quanh thi thể, có bốn lá bùa, một mặt trời, một con rắn, một ngọn núi, còn có một hình vòng xoáy.

"Đây là hình vẽ gì?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Đây là một phần được giấu trong một bức tranh khác." Trần Phong vừa nói vừa lấy ra một tấm hình khác.

Đây là một bức tranh có phong cách hoàn toàn khác, trông giống như một bức minh họa cho một tiểu thuyết nào đó.

Trong tranh là một người mặc đồ phù thủy đội nón rộng vành màu đen, đang cầm quả cầu thủy tinh, nâng lên cho một người mặc quần áo nữ vương. Trong tay nữ vương cầm gậy ma pháp, giơ thẳng về phía quả cầu thủy tinh làm phép. Mấy con thú nhỏ núp phía sau nữ vương, bối cảnh là trong rừng rậm, sau lưng nữ vương là hoa lá đua nở, phía sau phù thủy là rừng cây tối tăm.

Mà hình ảnh trong quả cầu, phải dùng kính lúp mới nhìn thấy, chính là bức ảnh đầu tiên Trần Phong cho mọi người xem.

Triệu Hổ và Mã Hán không hiểu được.

Trần Phong hỏi, "Có suy nghĩ gì?"

Hổ tử nói bức tranh trong quả cầu rất giống photoshop.

Câu nói vừa vụt ra khỏi miệng, Trần Phong lại rất giật mình, sờ cằm quan sát Triệu Hổ, "Úi cha, bắt được trọng điểm nha!"

Hổ tử nghi ngờ nhìn Mã Hán — Em nói cái gì cơ?

Thật ra thì Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cảm thấy Triệu Hổ miêu tả rất chính xác, bức tranh này giống như dùng máy vi tính ghép hai bức tranh lại, bởi vì bức tranh lớn giống như là tranh minh họa cho một quyển truyện nhi đồng. Cảm giác nét vẽ rất non nớt, cũng rất đáng yêu, giống như đang giải thích một câu chuyện cổ tích. Mà bức tranh trong quả cầu, không biết có phải do nhìn thấy hai thi thể kia làm ảnh hưởng hay không, cứ cảm thấy bức tranh có sự tà ác, không đáng yêu cũng chẳng non nớt, nét vẽ giống như của một họa sĩ lão luyện, phong cách u ám.

Trần Phong nói, "Triệu Tước đưa cho tôi bức tranh này, đây là tác phẩm tham dự cuộc thi hội họa của một học sinh tiểu học vào hai mươi năm trước, nhưng không rõ tác giả là ai. Triệu Tước nói ông ấy muốn tìm tác giả của bức tranh này, bởi vì trong bức tranh có nhiều yếu tố liên quan đến coi bói, cho nên đã nhờ đến tôi."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cau mày nhìn hắn — Còn tấm card này là gì? Còn có hai người chết kia nữa?

"Tháng trước Triệu Tước đưa cho tôi bức tranh này, các anh cũng biết..." Trần Phong cười khổ, "Tước gia không có chút kiên nhẫn, tôi tra nửa tháng cũng không có manh mối, ông ấy lại phái người tới bắt cóc Chí Mà Phù! Sau đó uy hiếp tôi nói nếu không tra được, sẽ đem Chí Mà Phù đi triệt sản."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng có thể tưởng tượng ra cảnh Triệu Tước lấy Chí Mà Phù ra uy hiếp Trần Phong...

"Tôi cũng chịu luôn, liền nghĩ ra một chiêu, in thành card đi phát khắp nơi." Trần Phong giải thích nói, "Dù sao trong giới này cũng không có bao nhiêu người. Hai người kia, là sau khi tôi phát card thì tìm tới. Giống như cửa tiệm thuộc kiểu tâm linh của tôi, ngoại trừ khách dạo phố ngẫu nhiên vào xem thì cũng toàn là được giới thiệu, nhưng mà hai người này cầm card của tôi tới, lại nói là muốn xem bói."

"Hai người họ xem cái gì?" Triển Chiêu hỏi.

"Hai người họ... nói thế nào nhỉ, tôi cảm thấy bọn họ không hiểu về xem bói bằng đá, nghĩ tôi là kiểu phù thủy hàng đầu thế hệ sau kiểu vậy." Trần Phong cũng không biết làm sao, "Hai người họ đều có vợ và chồng ngoại tình, sau đó hỏi tôi có loại đá nào có thể làm nửa kia hồi tâm chuyển ý hay không."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng cau mày — Đá thạch anh còn có công hiệu này?

"Dĩ nhiên không có rồi, đây chẳng phải là tự đi tìm khiếu nại sao." Trần Phong nói, "Tôi liền hỏi bọn họ là ai giới thiệu, bọn họ nói có người nhét card vào cửa nhà bọn họ."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghi ngờ nhìn hắn.

Trần Phong xua tay, "Tất nhiên không phải tôi! Tôi chỉ đưa cho người quen thôi, nói là vé ưu đãi, có thể được giảm giá các kiểu."

Triển Chiêu nghe đến chỗ này thì nhíu mày, đột nhiên ý thức được — Những thi thể này, có thể là hung thủ ý thức được có người tìm hắn nên mới đáp trả...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com