Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2 H

Thời điểm ý thức của Tăng Thuấn Hy từ mê man dần hồi tỉnh, thần kinh của cậu lập tức hướng về vị trí ẩn ẩn cơn đau ở sau gáy.

Tăng Thuấn Hy theo bản năng định đưa tay lên xoa nắn một hồi để làm dịu cảm giác đau nhức, nhưng vừa hành động thì nghe thấy tiếng xích sắt vang lên. Đưa tay lên quan sát, cậu phát hiện một vòng kim loại được thiết kế tinh xảo, lạnh lẽo còng lên cổ tay phải của mình. Một sợi dây xích từ đầu giường kéo dài, móc lên chiếc vòng kim loại ở tay.

Cậu mở lớn hai mắt, nhìn khắp bốn phía.

Trước mắt là gian phòng trắng lóa như tuyết, ngoại trừ màn cùng chăn đơn màu trắng, hết thảy dụng cụ và các đồ trang trí đều được chế tạo bằng thủy tinh trong suốt.

Căn phòng này tao nhã, sạch sẽ cực điểm, lấy địa vị trước kia của cậu một chút liền có thể nhìn ra, những thứ này tuy rằng thiết kế đơn giản, nhưng đều là hàng xa xỉ cao cấp đắt giá.

Tăng Thuấn Hy khó chịu nhíu mày.

Chính là bởi vì gian phòng này thực sự quá sạch sẽ, ngược lại làm cho cậu có cảm giác không thoải mái. Gian phòng vốn dành cho người ở lại tinh khiết đến không mang theo một chút hơi ấm, trái lại như là nơi chỉ để máy móc vô tri, lạnh lẽo đến mức hầu như ép người ta thở không nổi.

Tăng Thuấn Hy chống người ngồi dậy, chiếc chăn đơn đang trùm ở trên người trượt xuống, cảm giác từ làn da khiến cậu phát hiện chính mình đang ở trần. Vết thương trên bả vai đã được xử lý, cậu hơi thở phào nhẹ nhõm. Xem ra người bắt cậu tới nơi này cũng không có ác ý.

Không bao lâu sau khi cậu tỉnh lại, cửa phòng liền bị người đẩy ra, Tiêu Vũ Lương ở giữa những người hầu, tao nhã mà chậm rãi đi vào.

Khi Tiêu Vũ Lương xuất hiện tại gian phòng này, Tăng Thuấn Hy vẫn thấy có phần bất ngờ.

Mà bốn phía màu trắng, cộng với toàn thân hắn là đồ trắng, càng làm khí chất của hắn thêm nổi bật. Ngũ quan thanh tú hài hòa, mái tóc mềm mại hơi rối, trông vừa tao nhã mà lại phảng phất khí chất u buồn. Chỉ có điều, cặp mắt kia vẫn không có bất kỳ độ ấm nào.

Ngồi xuống trên chiếc ghế da dài, Tiêu Vũ Lương tùy ý đưa cánh tay khoát lên tay vịn, người hầu bên cạnh lập tức quỳ gối xuống, cẩn thận từng li từng tí một - dùng cái kẹp mở băng gạc trên cánh tay hắn đổi thuốc.

Tăng Thuấn Hy ngồi ở trên giường, lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng chưa biểu lộ ra, đám người xung quanh Tiêu Vũ Lương thì nội tâm đang không ngừng thầm kinh ngạc.

Bởi vì xưa nay không có bất luận kẻ nào có khả năng làm thay đổi quá trình làm việc của Tiêu Vũ Lương, khi thủ hạ báo cáo từ gian phòng máy theo dõi nhìn thấy Tăng Thuấn Hy đã tỉnh, bỗng nhiên ông chủ dừng lại chuyện đang làm, lập tức đi tới nơi này, để nhìn cái người rốt cục đã tỉnh lại kia.

Tăng Thuấn Hy cũng không phải người không tinh mắt, nhìn người kia trước mắt, cậu liền biết cái người đêm qua được cậu cứu này, lai lịch nhất định không đơn giản. Có thể là do cái chỗ hôm qua quá tối, cùng hắn vẻ mặt lành lạnh mơ hồ trong trí nhớ làm phán đoán của cậu xảy ra vấn đề. Bình thường, cậu không thể nào đem một con báo nhận sai thành mèo Ba Tư được, càng sẽ không nhiều chuyện mà đi cứu một người trong khi bản thân họ không cần bất kỳ sự hỗ trợ nào.

Bị ánh mắt nghiên cứu tìm tòi của Tiêu Vũ Lương quá mức chăm chú đến cả người đều không dễ chịu, Tăng Thuấn Hy ngẫm lại, chính mình đêm qua ngoại trừ giúp người trước mắt giải quyết hết thảy mấy kẻ áo đen truy sát, không có làm ra việc gì không thích hợp, liền cảm thấy hẳn là đối phương sẽ không làm khó dễ cậu.

"Xin hỏi..."

Cậu tận lực dùng ngữ khí ôn hòa, dù sao, từ khi hắn đi vào gian phòng này, tuy rằng bỗng dưng có thêm rất nhiều người, nhưng chưa có ai mở miệng đánh vỡ sự im lặng.

Tăng Thuấn Hy lời còn chưa nói hết, Tiêu Vũ Lương bỗng nhiên khoát tay, tất cả mọi người lập tức đứng yên, duy trì tư thế đứng cung kính, cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng ông chủ của bọn họ.

Tiêu Vũ Lương nhẹ nhàng hất cằm hướng ra cửa, tất cả mọi người lập tức khom mình hành lễ, lui ra ngoài.

Căn phòng lớn lập tức chỉ còn lại hai người, Tăng Thuấn Hy nhạy cảm phát hiện một cảm giác nguy hiểm đang bao trùm.

Tiêu Vũ Lương đứng lên, bộ âu phục màu đen làm thân hình hắn càng thêm thon dài, thậm chí còn làm cho người ta một loại ảo giác tinh tế. Tăng Thuấn Hy chợt phát hiện, hắn khi đứng lên thậm chí so với mình còn cao hơn mấy cm. Đặc biệt lúc này khi cậu đang ngồi, mà đối phương đang đứng thì, loại chênh lệch này càng thêm rõ ràng.

Tiêu Vũ Lương chậm rãi đi tới bên giường, đưa tay phải ra hướng về phía Tăng Thuấn Hy. Nhìn bàn tay có ngón tay thon dài cùng màu da trắng nõn bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt, Tăng Thuấn Hy trong lúc nhất thời hơi nghi hoặc, thực sự không hiểu người trước mắt muốn gì.

"Bắt tay!"

"Cái gì?" Lần đầu tiên nghe đối phương mở miệng, có thể nghe rõ ràng nhưng lại làm cho một người lăn lộn trong xã hội đã lâu, có vốn hiểu biết phong phú như Tăng Thuấn Hy không hiểu hắn muốn gì.

"Đừng để tôi lặp lại lần nữa." Vẫn là cái giọng điệu lạnh lẽo kia, nhưng lần này là ra lệnh.

Như là không cam tâm bị người sai khiến, động tác Tăng Thuấn Hy có vẻ chần chờ, rốt cuộc vẫn nhẹ nhàng đưa tay lên nắm lấy bàn tay trước mặt. Cảm giác khi da thịt đụng chạm thật lạnh lẽo, cùng nhiệt độ chính mình tuyệt nhiên không giống.

Tiêu Vũ Lương đối với việc Tăng Thuấn Hy "nghe lời" cảm thấy rất hài lòng, Tăng Thuấn Hy cũng nhận ra được ánh mắt sung sướng của hắn, lập tức nắm lấy thời cơ đem nghi vấn trong lòng nói ra.

"Xin hỏi, anh đem tôi tới đây, rốt cuộc là định làm gì?"

Vừa hỏi, cậu vừa buông tay ra, nhưng lại bị đối phương phản thủ nắm chặt lại, lực mạnh đến mức kinh người.

"Thật kỳ quái, lại không cảm thấy ghê tởm."

Đối với Tiêu Vũ Lương hỏi một đằng trả lời một nẻo, Tăng Thuấn Hy chỉ có thể cố gắng tự suy luận.

Cậu nghĩ tới vừa rồi, lúc người hầu đổi thuốc cho hắn, từ đầu đến cuối đều không mảy may có chạm vào hắn, cậu đó lại liên tưởng đến không gian trang hoàng trong phòng, cậu đại khái hiểu được: Người đàn ông trước mắt này e là có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, thậm chí có cảm giác ghê tởm khi bị người khác đụng chạm.

"Nếu như không phiền, có thể bỏ dây xích ra giúp tôi được không?" Tận lực dùng ngữ khí ôn hòa thương lượng với người trước mắt. Nếu như đổi thành trước đây, cậu đã sớm cho cái người vô lễ này một phát đạn, nhưng địa vị của cậu bây giờ không còn được như trước đây, thân ở dưới mái hiên, cũng không thể không cúi đầu.

Cứ như không hề nghe thấy lời nói của Tăng Thuấn Hy, Tiêu Vũ Lương bỗng nhiên nắm lấy tóc cậu, mạnh mẽ mà đem đầu cậu ngửa ra phía sau.

Ngoài dự đoán, đôi môi lạnh lẽo mềm mại dán lên môi Tăng Thuấn Hy. Đột nhiên bị tập kích làm Tăng Thuấn Hy không ứng phó kịp, đợi khi cậu phản ứng lại, thì Tiêu Vũ Lương đã trằn trọc mút lấy đôi môi của cậu, rõ ràng kỹ xảo hôn khuyết thiếu, khiến cho cậu cảm thấy có chút đau đớn.

Tăng Thuấn Hy vốn xu hướng tính dục là bisexual, đối mặt với mỹ nhân nói chung, không ngại nam hay nữ cậu đều không ngại tiếp thu, nhưng cái tên mỹ nhân trước mắt này chẳng phải rất quá đáng sao.

Tăng Thuấn Hy ở giây tiếp theo vì khó chịu mà mở miệng thở, Tiêu Vũ Lương liền thời cơ đưa lưỡi vào trong quấn lấy môi cậu. Cho tới khi hai người rốt cuộc kết thúc nụ hôn dài thì vẻ lành lạnh tròng mắt của Tiêu Vũ Lương đã rút lui, thay vào đó là sắc màu của tình dục.

Giờ khắc này, Tăng Thuấn Hy vẫn không cảm thấy quá khó hiểu trước hành động của Tiêu Vũ Lương cũng không cảm nhận được tình cảnh nguy hiểm của mình.

Ở trong mắt người bình thường, đối với hiểu biết về Mafia tại Hồng Kông, tin đồn loan xa, ngoại trừ tiêu xài xa hoa lãng phí, còn có phương diện tình dục đặc biệt phóng túng. Nhưng rất nhiều người chưa biết cũng không có cơ hội để biết, Tiêu Vũ Lương - Tiêu Nhị Gia của Tiêu Gia, lại là một người khá cực đoan.

Tiêu Vũ Lương có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng từ khi còn nhỏ, thậm chí không thích mang bất kỳ đồ vật gì có màu sắc, đồ hắn dùng đều là một màu toàn trắng, chỉ riêng trang phục vì là đặc thù nên sẽ có màu đen, tuyệt không có màu khác trộn lẫn. Nếu như không phải bận tâm truyền thống quen thuộc nhiều năm của gia tộc, hắn đã đem toàn bộ gia huy, ô tô, lãnh địa toàn bộ đổi thành màu trắng.

Bởi vì căn bệnh hết sức nghiêm trọng kia, hắn vô cùng căm ghét việc đụng vào người khác, càng khỏi nói bị người đụng vào. Vì thế, ở phương diện nào đó mà nói, hắn là một người lãnh cảm, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng tới năng lực cầm quyền của hắn, đơn giản là hắn không muốn mà thôi.

Nhưng tính cách đó đã bị phá vỡ ở thời điểm Tăng Thuấn Hy xuất hiện trong ngõ hẻm tối tăm kia. Thời điểm lòng bàn tay mang theo nhiệt độ hừng hực chạm lên vai hắn, Tiêu Vũ Lương không phát sinh bất cứ cảm giác ghê tởm chán ghét nào, thậm chí thời điểm đối phương dời bàn tay đi, hắn còn cảm thấy có chút mất mát.

Tuy một chút tâm tình mất mát ngắn ngủi lại nhỏ bé ấy chỉ thoáng qua, nhưng trong lòng Tiêu Vũ Lương lại nhen nhóm cảm giác khác lạ, như bị lông chim nhẹ nhàng phất qua mang theo hoài nghi khiến hắn xúc động. Chính vì vậy, lúc Tăng Thuấn Hy giải quyết hết thảy phiền phức, xoay người muốn đi, hắn không chút do dự mà một phát đập cậu bất tỉnh.

Hơn nữa, ở cái người có chiều cao gần như tương đương với hắn này, vừa ôm vào lòng, hương vị nam tính tràn ngập khoang mũi thì hắn bỗng nhiên kích động, dòng máu lạnh lẽo trong thân thể hóa thành dòng chảy dung nham nóng hừng hực mà bốc lên đỉnh đầu. Bởi vì tàn khốc phân tranh để kế thừa vị trí đứng đầu gia tộc, mỗi giờ mỗi khắc đều sẵn sàng đối mặt với tập kích ám sát, Tiêu Vũ Lương đã sớm quen thuộc việc đơn độc đối diện với thử thách sinh tử.

Vì lẽ đó, loại trải nghiệm "bị bảo vệ" này đối với hắn mà nói, từ lúc còn nhỏ cho tới hiện tại chưa từng trải qua, hắn chỉ có tín nhiệm chính mình. Nhưng ngày ấy, thời điểm Tăng Thuấn Hy đem súng nhét vào trong tay hắn, thời điểm bàn tay Tăng Thuấn Hy xoa nhẹ vai hắn, cảm giác ấm áp mà xa lạ kia, đến nay hắn vẫn không thể nào quên.

Tiêu Vũ Lương dùng đầu lưỡi liếm đi nước bọt bởi vì kịch liệt hôn môi mà thấm ra, hô hấp nặng dần. Một luồng điện lưu chưa từng trải nghiệm qua kịch liệt truyền thẳng từ sống lưng mà xuống, hắn cảm giác hạ thân mình như muốn bốc cháy, trướng đến đau đớn. Dục vọng rêu rao muốn phát tiết, mà nguyên nhân duy nhất, chính là người đàn ông trước mắt này.

Tiêu Vũ Lương xưa nay không phải là người sẽ kiềm chế dục vọng, nếu đã xác nhận cảm giác của chính mình, như vậy cũng không có gì cần phải kiêng kỵ.

Tăng Thuấn Hy còn chưa phản ứng lại, chăn đơn bao trùm trên người cậu đã bị ném xuống đất.

Tiêu Vũ Lương hôn lên cơ bắp trên lồng ngực của cậu, xúc cảm mềm mại vương vấn trên môi, khiến hắn không nhịn được mà dùng răng gặm cắn.

Tăng Thuấn Hy bị hành động đột nhiên như dã thú của đối phương làm cho đầu óc mơ hồ, nhưng khi tay Tiêu Vũ Lương chuyển đến phía sau thân thể cậu thì, Tăng Thuấn Hy bất ngờ trợn tròn mắt. Coi như người trước mắt tao nhã thanh tú như thế nào đi nữa, thì trong ký ức của cậu, từ trước đến giờ luôn nhận định mình giữ vị trí chủ động ở trên, tuyệt đối không thể nào tiếp thu được việc đảo vị trí này.

Tuy rằng biết người này tuyệt đối không thể trêu chọc, nhưng hiện tại cậu cũng không suy nghĩ nhiều, thân thể đã tự động phản ứng mà làm ra động tác công kích. Khi nắm đấm hướng tuấn nhan vung tới gần trong gang tấc, Tăng Thuấn Hy có kinh nghiệm cận chiến phong phú chắc chắn hầu như không người nào có thể né tránh đòn tấn công này. Nhưng sự thực kỹ năng cận chiến của Tiêu Vũ Lương hiển nhiên lại khéo léo hơn, khi cảm giác được âm thanh xé gió vung tới, ánh mắt của hắn khẽ động, một tay liền đem nắm đấm kia bắt lại.

Công kích của Tăng Thuấn Hy hơi ngưng lại, tiếp theo bị kéo về phía đầu gối, cơ hồ sắp đem cậu đẩy ngã xuống giường. Ai biết các loại động tác còn chưa hoàn thành, một quyền nặng nề liền giáng vào thẳng bụng cậu. Cú đấm kia hoàn toàn không lưu tình, Tăng Thuấn Hy cảm giác lục phủ ngũ tạng mình hầu như muốn lệch vị trí. Cậu cong người ôm bụng kịch liệt ho khan, hít sâu mấy hơi để giảm bớt đau đớn, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, Tiêu Vũ Lương đã cấp tốc lột áo, áp lên người Tăng Thuấn Hy.

Tăng Thuấn Hy không có công kích lần thứ hai, duy trì tư thế cuộn mình, tùy ý người kia muốn làm gì thì làm. Cậu lúc này bỗng dưng lại thuận theo ý Tiêu Vũ Lương, vốn là kẻ ít ham muốn vừa trải nghiệm một lĩnh vực kích thích tinh thần cao độ mới mẻ, tuy rằng hiện tại chân chính vẫn chưa nếm trải tư vị nam nhân này, nhưng hắn có linh cảm sẽ sa vào trong đó.

Nếu như Tăng Thuấn Hy chỉ là nam nhân bình thường, trước công kích mãnh liệt như vậy đã sớm bất tỉnh. Nhưng cậu đã từng ngồi qua vị trí đứng đầu, tự nhiên cũng không phải hạng dễ nhằn. Ngay khi Tiêu Vũ Lương hơi hơi thả lỏng cảnh giác mà hưởng dụng thân thể dưới thân, Tăng Thuấn Hy bỗng nhiên đem dây xích trên cổ tay mình cấp tốc quấn quanh cổ hắn.

"Gọi người mở cửa ra cho tôi, bằng không đừng trách tôi!" Đem Tiêu Vũ Lương xoay chuyển đặt ở dưới thân, Tăng Thuấn Hy ghé vào lỗ tai hắn gằn giọng nói, cũng không chú ý trong lúc nói chuyện, khí tức ấm áp giữa răng môi phun ra phất qua lỗ tai đối phương, kích thích cự vật dưới thân hắn càng bành trướng đến lợi hại.

Thấy Tiêu Vũ Lương không có phản ứng lại cậu, Tăng Thuấn Hy cảnh cáo xiết chặt dây xích trong tay.

"Tôi không biết anh là ai, có điều chỉ nhìn anh lấy oán trả ân, liền biết chắc không phải loại người tốt lành gì."

"Lập tức gọi người mở cửa, đừng hòng giở trò!" Tăng Thuấn Hy dùng ngữ khí đe dọa.

Tiêu Vũ Lương nghe xong, đáp lại rất rõ ràng:

"Tôi không cầu cậu cứu, là chính cậu tự nhiều chuyện"

Tăng Thuấn Hy nhất thời giận dữ, vừa định cho người tạm thời bị quản chế này ăn chút khổ, nhưng chỉ một giây sau, mu bàn tay cảm thấy đau đớn, cảm giác tê dại nhanh chóng lan tràn ra toàn thân.

Tăng Thuấn Hy không có cách nào khống chế, buông xích sắt quấn ở trên cổ Tiêu Vũ Lương ra, toàn thân thoát lực ngã trên giường. Nhìn vẻ mặt không thể nào tin của mình, tay phải Tiêu Vũ Lương xòe ra, trên chiếc nhẫn, chẳng biết lúc nào nhô lên một cái gai nhỏ.

Tám phần mười là tẩm thuốc! Tăng Thuấn Hy oán hận nghĩ.

Tuy rằng tứ chi không cách nào nhúc nhích, nhưng ý thức cậu vẫn tỉnh táo, nếu như ánh mắt có thể giết người, Tiêu Vũ Lương sớm đã không biết chết bao nhiêu lần rồi.

Mặc dù khó chịu đối với ánh mắt tràn ngập căm hận cùng khiêu khích kia, Tiêu Vũ Lương lại phá lệ không nỡ đem cậu đi báo danh Thượng Đế.

Coi như biết rõ lúc này chống lại hắn có vẻ rất ngu ngốc, hơn nữa rất có khả năng lại tiếp tục hứng chịu sự công kích của đối phương, cậu chỉ biết dùng ánh mắt để biểu đạt sự phẫn nộ của mình. Tiêu Vũ Lương tính tình vốn lạnh nhạt, còn có chút bạo ngược, ánh mắt Tăng Thuấn Hy càng quật cường, càng mang theo phẫn hận cùng không cam lòng, càng khiến sự tàn bạo trong xương của hắn tăng lên gấp bội.

Hắn thô bạo – xoa nắn hai điểm nổi lên trên ngực Tăng Thuấn Hy trước, mười ngón tay du tẩu trên thân thể trần truồng. Rốt cuộc phải thế nào mới làm cho người dưới thân này khuất phục? Tiêu Vũ Lương có chút không thể chờ đợi được nữa - muốn thử nghiệm.

Nắm lấy tóc phía sau đối phương ép buộc cậu ngửa đầu, Tiêu Vũ Lương vừa hôn vừa mút lên phần gáy ưu mỹ đang lộ ra.

"Cậu tên là gì?"

Tăng Thuấn Hy hô hấp khó khăn, nhưng cậu cười lạnh, đối diện trừng mắt nhìn Tiêu Vũ Lương:

"Không ai lại đồng ý nói tên của mình cho một tên khốn biết."

Nghe được câu này, đôi mắt nâu sẫm đang nhiễm sắc thái tình dục lóe lên một tia mơ hồ, vừa như phẫn nộ, lại vừa như thưởng thức. Có thể dùng loại thái độ này nói chuyện với hắn, cho tới bây giờ, cũng chỉ có một người là Tăng Thuấn Hy mà thôi.

"Không sao, cậu không nói, tôi cũng có thể tra được."

Tiêu Vũ Lương không thèm tốn lời với cậu, đem đôi chân thon dài phía dưới thân nhấc lên. Tăng Thuấn Hy đối với hành vi hung hăng lần này, ngoại trừ phản cảm thì không có bất cứ một cảm giác nào khác, tính khí dưới hạ thân lẳng lặng mà ngủ đông, một chút dấu hiệu ngẩng đầu cũng không có.

Tiêu Vũ Lương thì lại hoàn toàn không để ý, cũng sẽ không đi bận tâm cảm thụ người khác thế nào, hắn chỉ là nhìn thân thể trước mắt này liền cảm thấy nhẫn nại đã đến cực hạn.

Không có bất kỳ tiền diễn hay bôi trơn, hắn liền đem cự vật dưới thân đang dâng trào mạnh mẽ đỉnh vào trong cơ thể Tăng Thuấn Hy.

"A!" Tăng Thuấn Hy đột nhiên bị kích thích tới đau nhức liền mắng một câu thô tục. Cậu cắn chặt hàm răng, trên trán nổi gân xanh, tiêu tốn rất lớn khí lực mới nhịn xuống mà không phát sinh rên rỉ.

Tiêu Vũ Lương bị nội bích nóng bỏng của Tăng Thuấn Hy co rút làm cự vật càng bành trướng đến lợi hại, cơ hồ muốn quăng mũ cởi giáp xin hàng, cấp thiết càng muốn thâm nhập.

Hắn liếm môi một cái, bàn tay hướng về mông Tăng Thuấn Hy mà vỗ tới, làm cho cậu đau đớn mà phân tán bớt sự chú ý, khiến cho nội bích đang co rút thoáng thả lỏng một chút, thêm nữa bởi hành vi thô bạo của Tiêu Vũ Lương, máu phía bên trong chảy ra bôi trơn vị trí thâm nhập khó khăn lúc đầu.

Mùi tanh mang vị rỉ sắt thoang thoảng, càng kích thích thú tính trong xương tủy Tiêu Vũ Lương.

Hắn ở trong cơ thể Tăng Thuấn Hy điên cuồng tàn sát, lần đầu tiên cảm nhận được ái tình mang đến vui sướng tràn trề, làm đầu óc hắn tràn ngập dục vọng, mỗi một tế bào trên thân thể đều đang kêu gào muốn càng nhiều hơn nữa. Trước đây Tiêu Vũ Lương cấm dục trường kỳ, dẫn đến tinh lực tích lũy một lần được bạo phát, thêm vào hắn vốn so với người bình thường thể năng dồi dào, khiến cho Tăng Thuấn Hy không cách nào chịu đựng.

Vừa bắt đầu, cậu ở còn có thể cắn răng chịu đựng đối phương ra vào kịch liệt tới tận gốc, nhưng cho tới lúc sau thì giống như bị lăng trì, còn chưa làm đến một nửa, cậu bị Tiêu Vũ Lương công kích đến mồ hôi lạnh trải rộng cơ thể, ý thức trở nên mơ hồ. Động tác đưa đẩy ngày càng kịch liệt, trước khi hôn mê, Tăng Thuấn Hy còn tự giễu, mình đúng là kẻ nhiều chuyện, chỉ là không nghĩ tới hậu quả của việc nhiều chuyện này lại chịu đau đớn khốc liệt như vậy.

Thời điểm Tiêu Vũ Lương đạt đến cao trào mà xuất ra, đầu óc từ trong dục vọng mới dần khôi phục lý trí. Tăng Thuấn Hy đã ngất đi, hạ thể của cậu cùng tính khí của Tiêu Vũ Lương đều dính đầy hỗn hợp máu cùng dịch trắng đục.

Tiêu Vũ Lương vỗ vỗ gò má Tăng Thuấn Hy, nhưng hai mắt cậu vẫn nhắm nghiền, nhìn dáng vẻ đã không còn ý thức. Hắn đương nhiên sẽ không sản sinh bất kỳ tâm tình áy náy gì, trái lại còn đối với thể lực Tăng Thuấn Hy mà cảm thấy bất mãn.

Nhìn một chút cái thứ vừa dâng trào cảm xúc đã thấm đẫm máu tươi, hắn nhíu nhíu đôi lông mày đẹp đẽ, lại liếc nhìn Tăng Thuấn Hy đang hôn mê, liền đứng dậy đi tới phòng tắm.

Miệt mài qua đi, ngâm mình bên trong bể lớn xa hoa, tế bào toàn thân Tiêu Vũ Lương đều hết sức khoan khoái, sung sướng. Cho đến hôm nay, hắn cuối cùng cũng coi như hiểu rõ được trầm mê sắc dục là có ý gì.

Thủ lĩnh được trước của nhiều bằng đảng đã có kẻ chết dưới súng bạn tình cũng không ít, Tiêu Vũ Lương từ trước đến giờ khinh bỉ những người không biết khống chế dục vọng chính mình mà nhận lấy cái chết ấy, thật sự là đáng đời, nhưng ngày hôm nay hắn lại phạm vào điều tương tự, chính mình lại lao vào vũng lầy kia.

Hắn biết rõ cái người ở dưới thân kia nguy hiểm cỡ nào. Ngày đó, cậu ở trạng thái tay không, một thân một mình giết toàn bộ những người mưu toan công kích hắn, hơn nữa, nếu người đó đối với hắn không hề đề phòng, hắn cũng không cách nào dễ dàng đem người ta đánh bất tỉnh mà mang về. Chính vì rõ ràng điểm ấy, nên hắn mới sai người buộc dây xích để hạn chế tự do lên cổ tay cậu.

Từ sau khi hắn ngồi trên vị trí thủ lĩnh Tiêu Gia, cũng chưa từng nếm qua cảm giác có đối thủ khiêu chiến thú vị như vậy. Trải qua sự tình kịch liệt vừa nãy, Tiêu Vũ Lương đối với Tăng Thuấn Hy vô cùng thoả mãn, hứng thú chỉ có hơn không thuyên giảm. Riêng việc chỉ nhớ tới khuôn mặt người kia bị cưỡng ép mà lộ ra vẻ khuất nhục, với các loại vẻ mặt không cam lòng, hắn liền lại có phản ứng.

Bất luận làm sao, người kia, hắn nhất định muốn có!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com