Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

_ Phải đi thôi!!Ko sao đâu!!! - Tử Du tự trấn an
Cả ngày hôm qua anh ta cứu cô 2 lần, cho cô cô ăn và cho cô chỗ nghỉ. Lẽ ra anh ta đã an toàn nằm trong hang rồi, chẳng phải vì nhường chỗ cho cô nên anh ta mới ra ngoài hang ngủ và gặp chuyện sao? Bây giờ ra ngoài tìm anh ta, nếu anh ta còn sống thì tốt, bị thuơng thì phải đem về chữa trị, còn nếu anh ta đã chết thì chí ít cũng phải được chôn cất. Thế là Tử Du lò mò đi ra ngoài hang, trời còn chưa sáng hẳn nên cô rất sợ và vừa đi vừa mò mẫm vừa cảnh giác. Cô đi về phía trước một đoạn ngắn thì thấy ở phía trước mặt là một sườn dốc xuống,quanh đó là xác một con khủng long trên vũng máu. Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?
_Anh gì đó ơi?!! Anh có dưới đó không vậy? - cô hét xuống phía sườn dốc
Không một ai trả lời. Cô bắt đầu thấy hơi lo nên quay người định tìm một sợi dây leo hay một cây gậy gì đó để đi xuống sườn dốc tìm chàng trai, biết đâu anh ta đang ở dưới.
_Cô ra đây làm gì vậy hả??
Giọng nói ấy quát lên từ sau lưng làm Tử Du giật bắn người, chân mất thăng bằng ngã xuống sườn dốc. Cô lăn theo sườn dốc này, bị xây xát khắp người.
*Cốp* cả phần bụng cô đập vào 1 tảng đá và ngừng lại ở phía dưới sườn dốc. Cả người Tử Du đau đến độ không thể miêu tả. Tại sao cô lại thảm hại tới mức này chứ? Từ phía trên, chàng trai thoăn thoắt nhảy xuống sườn dốc và từ lúc nào đã ở trước mặt cô. Tử Du nhìn chàng trai, anh ta không hề xây xát dù chỉ là một vết xước. Đuôi anh ta có gắm 1 miếng thịt, có vẻ là đi săn. Làm cô lo gần chết, may mà không sao.
_Anh đi đâu mà sớm vậy hả tên kia? - cô bực tức gằn giọng _Chân có sao không? - anh ta nhìn cái chân rướm máu của cô.
Tử Du đang cực kỳ đau chân, nó không những bị xây xát nặng mà còn bị bong gân do lăn từ trên xuống.
_Cô có điên không? - anh ta lớn tiếng mắng- Tối qua tôi đã dặn không được ra ngoài hang, ban đêm bên ngoài rất nguy hiểm. Cô điên hay sao mà lại cãi lời tôi hả? Muốn chết lắm sao?
Tử Du biết mình sai, ko dám nói gì chỉ biết cúi đầu xin lỗi. Chàng trai nhìn vết thuơng ở chân cô rồi bực tức bỏ đi. Tử Du vội đứng dậy, lê theo cái chân phải bị thuơng nặng đi theo anh ta. Cô sợ phải ở ngoài này một mình. Anh ta đi nhanh quá mà cô thì đang bị thuơng nên không thể bắt kịp. Tử Du bèn gọi với chất giọng không còn tí sức sống:
_ Anh gì ơi! Đợi tôi với, đừng bỏ tôi một mình ở đây!!
Chàng trai rõ ràng là nghe nhưng lại bỏ ngoài tai và còn đi nhanh hơn. Nhưng đi được một vài bước thì lại quay lưng xem cô gái kia ra sao. Tử Du vì quá đau phần bụng mà thụp xuống ôm lấy bụng mình. Chàng trai thấy cô có vẻ rất không khỏe nên vội đến xem.
_ Bụng cô bị va đập mạnh đúng không. Để tôi xem.
Tử Du lắc đầu, phải giở bụng cho một tên lạ hoắc xem thì thật nguy hiểm. Hiểu ý, chàng trai chuyển sang chân phải cô. _ Chân cô bị thương nặng rồi. Về hang trị thương mau.
Nói rồi chàng trai đỡ Tử Du đứng dậy rồi đỡ cô đi nhưng gương mặt vẫn không quên cau có.
_Tôi xin lỗi, tôi thật sự cũng không muốn ra ngoài này vì tôi biết nó rất nguy hiểm, tôi càng không cố ý cãi lời anh. - Tử Du nói bằng giọng yếu ớt.
_ Cô không cố ý mà ra đến tận đây? Biết nguy hiểm mà còn cố ra? Tại sao cô lại ra đây hả?
Tử Du giọng thều thào:
_ Vì lúc tôi ngủ dậy thì anh đã biến mất. Ngoài cửa hang lại có vết máu. Sợ anh xảy ra chuyện gì nên tôi mới lo lắng chạy ra ngoài tìm anh.
Chàng trai bỗng khựng lại nhìn Tử Du, cô cũng vô tình ngước lên nhìn anh ta. Đây là lần đầu tiên hai người chạm mắt nhau. Từ hôm qua tới giờ, chàng trai này luôn né ánh nhìn của Tử Du.
Cô gái này...là thể loại gì đây? Người thì không có tí sức lực, lá gan không lớn nhưng lại dám mạo hiểm ra ngoài khu rừng nguy hiểm này chỉ để tìm ra mình vì nghĩ mình gặp chuyện. Và gương mặt của cô ta...
Chàng trai lắc lắc đầu để trấn tĩnh.
_ Anh sao thế? Anh bị thuơng à?
_Lên đi. - chàng trai khuỵu người xuống trước mặt cô, ra hiệu để anh ta cõng.
Tử Du ngại ngùng phảy tay từ chối thì anh ta nhanh như cắt, đã cõng cô trên lưng từ lúc nào.
_ Chân như vậy thì ngoan ngoãn nghe lời tôi. - chàng trai hậm hực nói.
Tử Du yên vị trên lưng anh ta. Thật ấm áp. Hôm qua cô rất cảnh giác với anh ta cũng chỉ vì cô có ấn tượng xấu với người ngoài hành tinh vì họ bắt cóc cô. Hôm nay lại hoàn toàn khác, Tử Du cảm thấy có vẻ như không phải người ngoài hành tinh nào cũng xấu. Tiêu biểu là chàng trai này. Tính tình có thể cộc cằn, nóng tính, hơi lạnh lùng và kiệm lời nhưng bên trong lại rất tốt, không bỏ mặc người sa cơ.

Chàng trai đặt cô vào hang rồi lấy hộp cứu thuơng ra đưa cho Tử Du rồi hỏi có biết băng bó không thì tự mà băng bó. Chuyện này tất nhiên cô nàng biết, thế là Tử Du mở hộp cứu thuơng thì lập tức nín thin vì thuốc trong đó lạ hoắc với cô, không có oxy già, cồn, thuốc đỏ mà chỉ toàn những chai thuốc ghi bằng những thứ kí tự không thể đọc nổi.
_ Đưa chân đây! - chàng trau giật hộp cứu thuơng từ tay Tử Du, nhìn gương mặt ngơ ra của Tử Du thì anh ta cũng hiểu Chàng trai cẩn thận đổ thuốc vào vết thuơng rồi lại nhẹ nhàng băng bó lại. Thuốc ở đây xức vào vết thuơng thì không hề rát mà chỉ cảm thấy mát nên Tử Du rất dễ chịu. Nhìn chàng trai trước mặt đang chăm chú băng vết thuơng cho mình, trong lòng Tử Du bỗng tràn dâng một thứ cảm xúc gì đó không thể diễn tả bằng lời.
_ Cảm ơn anh đã cứu và giúp đỡ tôi. Tôi biết nói thế này là đòi hỏi nhưng tôi xin anh cho tôi ở lại đây với anh một thời gian nhé, sau khi tôi tìm được cách ra khỏi rừng này để đến thành phố hoặc tìm ra cách trở về Trái Đất thì tôi sẽ lập tức đi ngay, không làm phiền anh nữa. Nhé, làm ơn nhé!!
Tử Du năn nỉ một cách thành khẩn nhất. Cô biết 99% là anh ta sẽ không đồng ý vì cô đã năn nỉ từ hôm qua rồi nhưg anh ta vẫn lạnh lùng đuổi cô đi, bây giờ dễ gì lại đồng ý chứ.
Chàng trai nãy giờ vẫn im lặng không nói gì, chỉ chăm chú băng vết thuơng cho Tử Du, Tử Du đành chấp nhận :
_ Anh không đồng ý cũng không sao. Tôi cũng làm phiền anh quá rồi.
_ Thiên Bảo.
_Sao?- Tử Du ngạc nhiên
_ Tên tôi là Thiên Bảo. Vết thương ở chân này của cô là do tôi gây ra vì làm cô giật mình rơi xuốnh dốc, tôi tạm cho cô ở đây.
Tử Du nhìn Thiên Bảo. Cô đang mơ sao? Anh ta cho cô ở, lại còn cho biết tên. Hóa ra 30 chưa phải là Tết, 1% hi vọng cuối cùng tuy khó xảy ra nhưng vẫn có thể xảy ra được. Tử Du vô thức nở nụ cười tươi rói và cảm ơn rối rít.
_ Giở áo lên.
Câu nói của anh ta làm dập tắt nụ cười như hoa của Tử Du. Gì chứ, chỉ cho ở nhờ thôi mà đã tính bắt cô lấy thân báo ơn à. Nhìn vẻ mặt đen tối của Tử Du, Thiên Bảo hiểu ra ngay, cốc mạnh vào đầu cô gái có cái đầu không hề trong sáng này.
_ Cô nghĩ gì đấy hả? Tôi chỉ muốn xem vết thuơng ở bụng cô thôi.
Cú cốc đầu như đã đả thông trí não cô, Tử Du ngại ngùng giở bụng mình lên. Chẳng qua là vì bụng cô đang rất đau nên mới ngoan ngoãn cho anh ta xem vết thuơng thôi. Chàng trai lại tiếp tục rửa những vết xây xước ở bụng cô, rồi ân cần đưa cô 1 lọ thuốc để giảm đau. Quả thật sau khi uống thì đỡ hơn rất nhiều. Không ngờ trình độ y học ở Bazoka lại cao đến vậy. Thiên Bảo làm xong hết mọi việc thì lại bắt đầu nhóm lửa nướng thịt. Trời bên ngoài đã sáng hẳn. Thịt chín rồi thì anh chàng chia sẻ cho Tử Du. Cô bỗng thấy cảm động, cầm xiên thịt vừa ăn vừa hỏi :
_Tôi với anh không hề quen biết, sao anh đối xử với tôi tốt thế?
Thiên Bảo nghe vậy, mặt thì vẫn lạnh nhưng có vẻ khá ấp úng trả lời:
_ Tôi làm cô rơi xuống vực rồi bị thuơng nên tôi cơ bản chỉ đang đền bù cho cô. Đừng huyễn hoặc tôi sẽ đối xử tốt với cô.
Tử Du bĩu môi rồi chăm chú ăn. Tên này làm cô chẳng thể hiểu nỗi. Lúc lạnh lùng, lúc nóng tính, lúc dịu dàng, lúc lại thô lỗ.
_ À này, sao sáng nay anh đi ra ngoài sớm vậy? Còn vũng máu trước cửa hang của ai thế? Còn con khủng long ngoài sườn dốc tại sao lại chết?
_ Tối qua có 2 con khủng long đánh nhau giành bạn tình ngay trước cửa hang, 1 con bị thuơng nên gây ra vũng máu. Con chết ngoài kia là do bị con kia đánh bại. Vì chúng cắn nhau quá ồn ào nên tôi ra ngoài đó chờ 1 con thua và xin ít thịt từ xác nó. - anh ta trả lời rành mạch.
_Ra vậy. Tỉnh dậy không thấy anh mà lại thấy vũng máu gần chỗ anh ngồi làm tôi lo muốn chết. Lúc ấy rối quá chả nghĩ được gì, chỉ biết chạy ra ngoài tìm anh thôi. Giờ nghĩ lại thấy ngốc quá đi mất. Anh mạnh như vậy, hôm qua còn cứu tôi, đấu với con khủng long còn gì.
Thiên Bảo nhìn cô hờ hững:
_Vì người Trái Đất các cô quá yếu nên cứ thấy ai làm gì quá sức cô thì lại cho là người ấy mạnh thôi. Phụ nữ Bazoka có thể hạ gục 1 con thú bằng 1/3 con khủng long mà cô thấy, còn đàn ông thì bằng 1 nửa.
Tử Du ngồi suy nghĩ, con khủng long ấy to bằng 1 tòa nhà 2 tầng, lại hung dữ. Người Trái Đất còn chưa chắc đánh lại một con hổ,nói gì đến con thú bằng 1/3 con khủng long ấy. Hổ ở Trái Đất cùng lắm chủ bằng 1/6 con khủng long thôi.
Xem ra người Bazoka không phải dạng vừa đâu.
_Nếu đấu không thì anh có đánh lại con khủng long ấy không? - Tử Du hỏi
_Sao lại không? Nếu không đấu lại thì làm sao tôi có thể tự tin sống trong khu rừng này.
Tử Du gật gù. Nói cũng đúng. Ơ, nhưng mà...
_ Anh nói đàn ông Bazoka có thể hạ được con thú bằng nửa con khủng long, nhưng anh thì có thể hạ cả con. Vậy anh không phải người Bazoka? Anh la người nhập cư bất hợp pháp ở đây đúng không? - Tử Du hỏi lại vấn đề mà lần trước Thiên Bảo không trả lời.
Lần này anh chàng không hề lơ đi mà trả lời thẳng:
_Tôi là người Bazoka.
_Nhưng....
Chưa đợi Tử Du nói hết, Thiên Bảo đã bỏ đi ra ngoài hang, để lại cô một mình.
Sao tên này bí ẩn thế nhỉ.
Cả ngày hôm đó, Tử Du chỉ bó gối ở trong hang. Có người bầu bạn nhưng lại là 1 gã kiệm lời nên cũng chả nói năng được gì.Tới tối, khi đã quá chán, Tử Du mới mở miệng với Thiên Bảo:
_Cho tôi ra ngoài hang chút được không? Tôi ở đây cả ngày trời nên thấy hơi ngợp.
Thiên Bảo đang lau chùi thanh kiếm của mình, ngoắc đầu ý nói cô cứ tự nhiên.
_Ưm... Anh... Ra ngoài ngồi với tôi được không? Ở ngoài một mình cũng hơi sợ và hơi buồn. Anh có thể ra ngoài lau chùi kiếm mà. Nhé! - Tử Du làm vẻ mặt cún con.
Thiên Bảo liếc cô rồi tiếp tục lau kiếm,mặc kệ Tử Du. Tử Du cũng không muốn nhây nên đành tự mình đi ra ngoài.
Ráng dựa vào hang đi ra ngoài nhưng chân bây giờ đã bắt đầu đau lại nên cô cũng hơi khó nhọc. Cứ mỗi bước thì lại cảm thấy đau hơn. Còn vết thuơng ở bụng cũng bắt đầu phản đối không cho cô đi hay sao mà nó cũng lên cơn đau chống lại cô.
Cô định quay lại vào hang nhưng nhớ lại cái liếc nhìn đáng ghét của anh ta nên cứng đầu mặc kệ cơn đau mà bước tiếp. Tới lúc không chịu nỗi rồi, sắp quay người trở vào thì 1 bàn tay nhấc bổng cô lên và bế ra ngoài. Tử Du kinh ngạc, vì người bế cô không ai khác là Thiên Bảo. Cảm giác xốn xang lúc sáng lại ập đến,tim cô đập nhanh hơn.
Ra ngoài hang, Thiên Bảo đặt cô xuống bãi cỏ rồi ngồi kế bên cô. Tử Du nhìn sang Thiên Bảo, nhẹ nhàng cảm ơn. Anh chàng vẫn bật chế độ không quan tâm, lặng lặng nhìn lên trời.
_Wahh!! Ở đây nhiều sao thế!!! - Tử Du cảm thán khi nhìn thấy bầu trời ở đây,cứ như một dải ngân hà thu nhỏ. -Lần đầu tiên tôi được thấy một cảnh tượng đẹp thế này!!
Ở Trái Đất, cô chưa bao giờ được thấy nhiều sao thế này. Phần vì nhà cao tầng đã che lấp cả bầu trời, phần vì cô chưa bao giờ biết quý trọng những điều nhỏ nhoi như ngắm sao thế này khi ở Trái Đất.
Thiên Bảo khẽ nhìn cô. Từng cơn gió nhẹ nhàng thổi đến, lướt qua làm tung bay mái tóc nâu đen bồng bềnh của cô khiến Thiên Bảo không thể rời mắt.
_Thiên Bảo này!! Anh nói xem Trái Đất là hành tinh nào trong nhữg vì sao kia? - Tử Du gọi làm anh chàng giật nảy mình.
Lấy lại phong độ rất nhanh. Thiên Bảo nhanh chóng thể hiện sự khó chịu trước cô.
_Cô ngốc à? Trái Đất thuộc hệ mặt trời, làm gì ở đây thấy được.
Tử Du gật gù đồng tình. Rồi cô lại hỏi:
_Này Thiên Bảo, sao anh sống ở đây 1 mình thế? Gia đình anh đâu?
_Cô hỏi làm gì? Chẳng liên quan đến cô. -Anh nhíu mày
_Chúng ta là bạn mà, chia sẻ với nhau để hiểu nhau hơn.- Tử Du cười thân thiện.
_Ai bạn bè với cô?
Đúng là tên này rất giỏi trong việc làm người khác tức bằng lời nói. Anh ta không muốn nói thì cô cũnh không ép, vì anh ta là chủ, cô ở nhờ thì đành nhịn nhục thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com