Chương 2
Ba người ăn xong thì quay về trường. Đi ngang qua quán cà phê, Patrick liền hỏi hai người có muốn uống không, cà phê ở đây ngon lắm á. Theo Patrick đánh giá thì đại học Hải Hoa ngoài nhiều tiền và cực nhiều tiền ra, thì còn một tấm lòng yêu thương hết mực với sinh viên của mình, chứ không tại sao lại tâm lý mà mở cả một quán cà phê trong trường. Còn có cả sẵn cả chăn và gối cho những ai ngồi lại học luôn. Ở đây, ngoài Cappuccino hay Espresso, Americano,.., tóm lại là những đồ uống phổ biến, còn có ba loại cà phê cực kỳ đặc biệt, cực kỳ đậm đặc được pha chế riêng cho sinh viên Hải Hoa, là cà phê "đồ án", "khoá luận" và "nghiên cứu". Nghe nói là uống buổi sáng hôm trước còn có thể thức luôn đến sáng hôm sau.
Đại khái là khi nhìn thấy ai cầm một trong ba loại này, thì hãy tránh xa ra, đừng có dại dột mà đâm đầu vào, những sinh viên này đều đang trong tình trạng khó ở. Nhất là những người trên tay cầm cà phê loại này, chân xỏ dép thay vì đi giày, mặc đồng phục của trường, đầu không thèm chải thì đừng có dại mà chọc vào. Đây là những người đang trong giai đoạn căng thẳng nhất, gấp rút nhất khi làm đồ án, luận văn hoặc nghiên cứu, não họ sẽ không tiếp nhận thông tin gì khác đâu. Họ chỉ đang trực chờ một người tìm đến để xả được stress trong người thôi. Thế mới nói một sinh viên đang làm đồ án có thể ngồi than vãn với một sinh viên khác không làm đồ án suốt cả tiếng đồng hồ, nhưng cả hai sinh viên đều đang làm thì họ có thể kể khổ với nhau cả ngày.
Chứ không chẳng ai bình thường lại đi mặc bộ đồng phục trường xấu kinh điển này đâu. Dù trường có giàu thật, hiện đại thật nhưng mắt thẩm mỹ có hơi kém. Nên trừ khi bắt buộc, chẳng ai muốn mặc cái áo đến nhìn thẳng cũng không nỡ này cả.
Nghe Patrick kể, Riki và Bá Viễn đều rất có hứng thú nhé, hồi trước khi bọn họ học thì không có đâu, mặc dù hồi đó trường cũng nhiều tiền thật. Dù sao thì hai người cũng thường xuyên uống cà phê, thế là liền đồng ý. Vừa mới bước vào cửa, thì liền thấy một người phi đến chỗ mình, kèm theo một tiếng gọi tha thiết:
- Paipaiiiiii!
Patrick đứng ngay cạnh hai người mà, nên cảm nhận khi đó của Bá Viễn và Riki là, suýt thì điếc.
Ak giữ đúng lời hứa đưa đám bạn đi mua cà phê. Điều đáng ghét là chúng nó cứ nhằm đồ đắt nhất mà gọi. Đáng ghét hơn nữa là quán còn bán cả bánh ngọt. Trương Gia Nguyên và Mika đã nhắm đến hộp bánh macaron 7 màu rồi. Santa với Châu Kha Vũ thì đang tìm bánh hợp vị với cốc cà phê vừa gọi. Bộ tưởng uống chùa thì cứ muốn gì là được à. Đang cảm thấy đau ví thì nhìn thấy Patrick, vị cứu tinh của cậu đây rồi, dù bình thường hơi đá đểu nhau tý thôi, nhưng mượn tiền thì vẫn được.
Ak ôm chầm lấy Patrick, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một đôi mắt tròn xoe đang nhìn mình, giật đầu buông Patrick ra, lùi lại một tý nữa thì thấy hai người vô cùng đẹp trai đang tò mò nhìn mình. Ak gãi gãi đầu, tự nhiên thấy hơi ngại.
Patrick khi đã hoàn hồn sau tiếng kêu điếc tai kia với sự tấn công bất ngờ của Ak, liền kéo hai người Riki, Bá Viễn tới chỗ mấy anh của mình giới thiệu. Ak hét thảm như này thì chính là đang bị moi tiền, mà moi được tiền của Ak chỉ có đám người này thôi.
Riki và Bá Viễn đang vui vẻ bắt tay từng người một, tới Santa thì nhìn thấy trên tay cậu ấy đang cầm cốc cà phê có chữ "nghiên cứu", tự nhiên nghĩ tới những gì Patrick vừa kể, tay Riki đang định đưa ra cũng rụt lại, sờ sờ mũi nói "Chào em, Santa", bỏ lại cánh tay Santa đang không biết giữ nguyên hay hạ xuống.
Nội tâm Santa lúc này: Ơ kìa anh, anh còn chưa bắt tay em mà!
Santa đã để ý anh từ lúc ba người bước vào cửa rồi. Cũng không phải Bá Viễn không đẹp trai, mà không biết bằng cách nào đó, mắt Santa tự động dán lên người Riki. Người đâu mà nhỏ nhỏ, xinh xinh. Santa chưa gặp ai trắng như thế, mắt thì tròn xoe, tóc đen trông có vẻ mềm mềm. Lúc anh bắt tay với mọi người, Santa đã để ý đến khớp ngón tay hồng hồng của anh rồi, bàn tay còn múp múp ngắn ngắn, tự nhiên liên tưởng tới móng mèo. Nên là Santa rất mong chờ đến lượt mình nắm bàn tay ấy. Nhưng mà đời không như mơ, làm Santa chưng hửng.
Đúng lúc này điện thoại Bá Viễn kêu, là trưởng khoa gọi, nói muốn trao đổi với hai người một chút trước khi buổi toạ đàm tiếp tục. Patrick thấy thế cũng định đi theo, liền bị Trương Gia Nguyên gọi lại:
- Ơ, này bạn ơi, bạn không định học buổi chiều à?
- Không, mình quyết định nghỉ chiều nay rồi.
- Nhưng mà chiều nay có bài kiểm tra giữa kỳ mà.
- Chiều nay kiểm tra á?
- ...
Patrick ngơ ra làm Riki và Bá Viễn phì cười, hai người đành bảo, được rồi khi nào rảnh sẽ gặp em, rồi mới rời đi. Mặc dù không biết khi nào thì có thời gian, nhưng nhìn thằng bé hụt hẫng lại thấy hơi thương thương.
Ngoài Patrick thì còn có Santa cũng đang ngây người ra. Châu Kha Vũ thấy thế liền huých vai hỏi:
- Này anh bị sao thế?
- Mày nhìn xem anh có vấn đề gì khác ngày thường không?
- Không.
- Thế sao anh ấy lại không bắt tay với anh?
Santa hoang mang hỏi.
- Ai cơ?
- Anh Riki.
Lúc này Patrick mới để ý cốc cà phê Santa cầm, chột dạ kể lại. Santa nghe xong rồi quay qua đánh Mika. Mika đang ăn bánh macaron tự nhiên bị ăn đánh, tý thì bị nghẹn.
- Mắc mớ gì mày đánh tao.
- Ai bảo mày gọi cho tao cốc cà phê này. Hại tao không được cầm tay anh ấy.
- ...
- Thế sao mày không đánh Patrick ấy.
- Nó nhỏ.
Mika thấy oan ức vô cùng, rõ ràng mình đã quan tâm chọn loại cà phê đó cho nó để nó có năng lượng tiếp tục làm bài nghiên cứu, thế mà giờ lại bị ăn đánh vì nó không được cầm tay một người vừa mới quen chưa được 20 phút. Mika thấy tủi thân, tối nay sẽ về méc em người yêu. Em người yêu học Luật của hắn nhất định sẽ mắng Santa hộ mình, hứ. Ai cãi lại được sinh viên xuất sắc khoa Luật chứ.
Patrick bị Santa kéo lại hỏi chuyện về hai người kia, liền thành thật kể lại.
- Thì có một lần công ty bố em ký kết hợp đồng với một công ty lớn nào đó bên nước ngoài, liền kéo em đi làm phiên dịch. Còn anh Riki thì làm phiên dịch cho bên kia. Bàn qua bàn lại cũng gặp nhau mấy lần gì đó, em lân la hỏi chuyện thì mới biết anh ấy là cựu sinh viên trường mình. Rồi quen luôn. Ký kết thành công rồi thì hai bên lại tổ chức một buổi hội đàm, hôm đó anh Riki bận liền giới thiệu anh Viễn, sau buổi đó em lại quen luôn anh Viễn. Rồi thì cứ khi nào mà có gì cần đàm phán với đối tác nước ngoài thì công ty bố em sẽ mời hai anh ấy phiên dịch. Nhưng chủ yếu là anh Viễn, anh Riki ít khi nhận phiên dịch lắm, anh ấy chủ yếu là biên dịch.
Nói xong một lèo thấy khát nước liền với cốc cà phê ngay bên cạnh uống một hơi. Trương Gia Nguyên ngồi đối diện liền giật mình, nhanh chóng bịt hai tai lại, còn không quên huých cánh tay Châu Kha Vũ, ý bảo nhanh là theo em đi, rồi đếm 1,2,3...
- Trời máaaaaaa, sao đắng thế???
Santa choáng váng cả người, chơi với Ak riết rồi cái giọng y như nhau. Không phải nó còn nhỏ thì Santa đã bịt miệng đá nó bay ra khỏi quán rồi. Nãy giờ cả quán đều quay lại nhìn bọn họ hai lần rồi, lần 1 là Ak hét, lần 2 là Patrick khi nãy.
Người ta không đuổi ra luôn là đã nể mặt lắm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com