Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chưa đặt tiêu đề 20

39

Sinh nhật

Diệp Tịch Nhan nhìn chiếc bánh gato nhỏ đáng thương, lòng chua xót, "Sinh nhật sao không nói?"

"Sợ em cảm thấy anh phiền..."

Quá dính sẽ doạ cô đi mất, anh không muốn doạ cô.

Diệp Tịch Nhan hít một hơi, bưng chiếc bánh gato rồi nhỏ giọng hát: "Happy birthday to you, Happy birthday to you—-"

Cô hát chẳng dễ nghe, lạnh như băng, không có cảm xúc mà tất cả đều rất máy móc, nhưng chẳng ai nghe bài hát sinh nhật mà không vui cả, đặc biệt người đang hát lại là người anh yêu.

Hai má Hứa Vong Xuyên ngập tràn ý cười, đôi mắt mừng rỡ híp cả lại. Trên người còn mang chút ướt lạnh của sương đêm, con chó to run rẩy nhắm chặt hai mắt, yên lặng cầu nguyện, bờ môi mấp máy.

"Nhanh lên, nến sắp tắt rồi, anh không thể hứa thiếu đi hai điều ước sao?"

Diệp Tịch Nhan thúc giục.

Hứa Vong Xuyên hừ một tiếng rồi mở mắt ra, cúi người thổi tắt ngọn nến.

Chiếc bánh gato nho nhỏ, anh ngoạm hai miếng là xong nhưng cứ nhất định phải để cô ăn trước. Diệp Tịch Nhan không còn cách nào khác phải há miệng, bơ dính lên vòm họng, thật là khó chịu.

Hứa Vong Xuyên thì ăn ngon lành.

Ngay cả vụn bánh ở đĩa cũng liếm sạch sẽ.

"Ăn xong chưa?" Diệp Tịch Nhan mặc bộ quần áo thể thao, đầu tóc rối tung, tay đút túi quần, giọng điệu thì như đang dỗ dành đứa trẻ con.

Hứa Vong Xuyên gật đầu. " Xong rồi, nhưng vẫn hơi đói bụng."

Anh tưởng cô sẽ dẫn anh vào nhà, nấu cơm cho anh ăn. Đôi mắt sáng lấp lánh, như chứa hàng ngàn vì sao.

Chân hướng về phía biệt thự nhà họ Diệp.

Không ngờ Diệp Tịch Nhan vung tay lên, dắt anh đi ra ngoài.

Được thôi.

Không thể vặn tay của cục cưng.

Xe đặt đã đến từ sớm, tài xế đứng ở ven đường hút thuốc, thấy hai người thì vội vã mở cửa.

Chợ đêm ở Giang Thành rất náo nhiệt.

Ngoài các gian hàng được quy hoạch trên trục đường chính, họ còn bán cả gà xé, lợn quay, bánh cuốn, tất cả những mặt hàng có trên cả nước...Còn có một con phố cổ hẹp, kinh doanh đồ cũ, có những cửa hàng bán sách mở cửa suốt đêm, hai ông già ban đêm khuya khoắt cũng đeo kính râm ngồi bán sách và một số đồ ăn vặt từ nhiều địa phương khác nhau.

Bột trộn mè, cho cả bát.

Ăn được hai cái là ném cho con chó lớn giải quyết.

Trà bạc hà xao tay cũng nhất định phải nếm thử một chén, nếu không sẽ nóng chết mất, uống hai hớp lại ném cho con chó lớn. Toàn thân Hứa Vong Xuyên đều viết chữ kháng cữ, nói trà bạc hà như tinh dầu, cay miệng, miếng chanh bên trong thì chua phát khiếp.

Thấy anh nhíu mày, Diệp Tịch Nhan cười vui sướng.

Cuối cùng tay cầm xâu thịt bò nướng rắc vừng xì dầu rồi đi vào sạp hàng bán đồ bạc, chủ tiệm là một ông đầu trọc, mặc tạp dề màu xanh, bên trong là chiếc áo len.

Trang sức trong quầy tủ kính pha lê có hình dạng rất kỳ quái.

Đừng tưởng đây chỉ là sạp hàng vỉa hè, còn được lên ti vi rồi đấy. Diệp Tịch Nhan từng mua một chiếc lắc chân ở đây, phía trên khắc chú chó Iba Inu cực kỳ sinh động, lúc zombie bộc phát cô cũng mang theo, đó là thứ duy nhất để cô liên hệ với quá khứ đã qua. Hiện tại mang Hứa Vong Xuyên tới, mặc kệ anh có đồng ý hay không, cô cứ mở tủ quầy rồi thử.

Hứa Vong Xuyên dẩu mỏ, vẻ mặt vui vẻ cực kỳ, không dám biểu lộ chút khó chịu nào.

Diệp Tịch Nhan ăn hai xiên, còn lại bao nhiêu đưa cho anh tất.

Phủi tay rồi cầm lấy một chiếc nhẫn.

Ông chủ liếc qua, lại nhìn tay Hứa Vong Xuyên, " Nhẫn nhỏ lắm, cậu ta không đeo vừa đâu."

Chiếc nhẫn có hình một sợi hoa bìm bịp cuộn tròn, khá nhỏ chắc là làm cho nữ. Diệp Tịch Nhan mặc kệ, trả tiền, nhờ ông chủ lồng nó vào một sợi dây chuyền.

Cô vươn tay đeo lên cổ chàng trai, buộc chặt, rồi vuốt thẳng.

"Biết hoa bìm bịp còn gọi là gì không?"

"...Không biết."

Diệp Tịch Nhan cười cười, đắc ý nói: "Hoa Triêu Nhan, trái ngược với tên của em, nhưng ngụ ý lại tốt hơn. Tịch Nhan còn sót lại khi trời nhá nhem, thuộc về bóng tối, Triêu Nhan báo hiệu bình minh lên, thuộc về ban ngày."

Cô không muốn sống trong đêm tối.

Hứa Vong Xuyên, có thể như mặt trời chiếu sáng cho cô không?

Chàng trai cái hiểu cái không, vốn học hành dốt nát nghe chuyện hoa hoa cỏ cỏ phải đau đầu, muốn biết lời ám chỉ trong đó khó như lên trời, nhưng thế thì sao chứ, đồ vật cô đưa cứ quý trọng như bảo bối, chẳng phải là tốt rồi sao.

Anh cầm sợi dây chuyền, duỗi ngón tay chà sát.

Cúi đầu cười.

Cuối cùng khoé miệng kéo căng hết cỡ, khuôn mặt trời sinh ngang ngược sắc bén nay lại ngọt ngào như mật, ngấy ngậy.

"Đây là quà sinh nhật của anh sao?"

Diệp Tịch Nhan gật đầu, "Đúng... Trương Hiểu Thi tặng anh cái gì?"

"Không biết?"

"Hả?"

"Trả lại cô ta rồi."

Diệp Tịch Nhan nhíu mày, khoé môi nhếch lên, muốn cười nhưng nhịn lại, nhân lúc tên chó lớn không chú ý kiễng chân bóp mặt anh, rồi tiện tay nắm tay dắt anh đi dạo chơi chợ đêm.

Đèn đuốc mờ ảo, cuộc sống sung túc.

Thật là đẹp.

Về sau sẽ chỉ còn xuất hiện trong giấc mơ.

...

Trời vừa rạng sáng, Diệp Tịch Nhan đã bảo Hứa Vong Xuyên nên ngoan ngoãn về nhà, vỗ ngực cam đoan sẽ không nửa đêm biến mất nữa, ai nói láo là con chó. Anh ngoan ngoãn gật đầu, nói xong, kết quả Diệp Tịch Nhan về nhà xem camera giám sát vẫn thấy con chó lên chui vào lùm cây, chùm cái chăn lên người mình.

Diệp Tịch Nhan: !

Cô gọi điện thoại, hỏi anh có bị bệnh không vậy?

Lá mặt lá trái, ngứa đòn rồi.

Hứa Vong Xuyên im lặng một lát, rồi rầu rĩ nói: "Không mượn em xen vào, lão tử giờ thích ngủ ở đây."

"Đi vào."

"Vào đâu?"

"Nhà em."

"Ơ, được."

Diệp Tịch Nhan: !

Đồng ý nhanh vậy? Chắc không phải chỉ chờ cô nói câu này chứ?

Không bao lâu sau, cửa sổ ban công truyền đến tiếng đập.

Hứa Vong Xuyên kéo căng khuôn mặt chó má, từ trên cao nhìn xuống, bộ dạng vừa tàn bạo vừa bướng bỉnh, kiểu liều chết đáng gờm, một giây sau khi đi vào, thì cười như quả cà chua nát, khoé miệng chắc sắp rách cả ra.

chương 40

Bán thảm rồi

"Cục cưng!"

Hứa Vong Xuyên giang hai tay ôm cô rồi xoay vòng giữa không trung, suýt chút nữa còn ghìm chết Diệp Tịch Nhan. Mãi mới thoát khỏi cánh tay sắt, cô gái phải cam chịu số phận đi tìm quần áo để anh thay giặt.

Tìm một hồi chẳng còn cách nào khác.

Chỉ có thể lấy quần áo ngủ và dép lê của cha thôi.

Hứa Vong Xuyên đổi dép rồi ngoan ngoãn đi vào phòng tắm với cô, rửa mặt đánh răng cùng nhau. Động tác của anh rất mạnh bạo, đánh răng mà như lau giày, cứ thế như đâm trúng huyệt cười của Diệp Tịch Nhan.

Cô gái ngậm bọt kem chọc vào lưng anh, "Làm gì thế, có thù với hàm răng à?"

Anh nghiêng đầu nhìn sang, rồi im lặng điều chỉnh động tác nhẹ dần đi.

Bàn chải của cô thật nhỏ, lông cũng rất mềm.

Không dùng sức sẽ có cảm giác chưa được sạch sẽ.

Một lúc nó còn muốn hôn cô mà.

Diệp Tịch Nhan xoa bọt sữa rửa mặt giữa hai lòng bàn tay, hất cằm lên, "Ngồi xổm xuống."

Hứa Vong Xuyên ngoan ngoãn xoay người.

Bẹp!

Toàn thân anh run lên, mặc cho cô gái giữ mặt rồi xoa nắn. Chàng trai chống gối, ngón tay ngọ nguậy lung tung, mãi mới bình tĩnh nổi.

Lông mi dính bọt thật dài.

Còn dài hơn cả cô.

Diệp Tịch Nhan nhéo cái, xác định là thật mới buông tay.

Cô đẩy anh đi ra ngoài, nói muốn tắm một chút, con chó lớn vốn đang nghe lời bỗng nhiên làm phản, hai chân như mọc rễ dưới đất, ngón tay thô ráp móc lấy cầu vai của áo ba lỗ màu đen định kéo xuống.

"Cục cưng, chồng cởi giúp em nhé."

Diệp Tịch Nhan híp mắt, "Em có tay". Nói xong còn lắc lắc tay nhỏ, không biết đắc ý cái gì.

"Anh biết." Hứa Vong Xuyên nắm chặt bả vai mượt mà nhỏ nhắn, nhẹ nhàng vuốt ve, "Tắm chung không được sao?"

"Không được."

"Xin em đấy."

"Van xin cũng không được, chắc chắn anh sẽ nhân cơ hội cắm em!"

"Ơ, sao em biết hay vậy?"

Diệp Tịch Nhan không tức giận nổi, cô bị mù chắc, rõ ràng có thể đoán được! Ánh mắt anh thâm trầm như phủ lớp sương mù, vừa tối vừa sâu, nhìn đã biết đang nghĩ những điều xấu xa.

Hứa Vong Xuyên cúi người nắm chặt vai cô, gằn từng chữ: "Đoán xem vừa rồi anh đã ước gì?"

"...Có thể không đoán không?"

"Không được." Hứa Vong Xuyên cọ mũi lên mặt cô, "Đoán nhanh."

"Giàu sau một đêm?"

"Không."

"Trở thành học bá?"

"Không."

"a a a, thế này muốn đoán đến lúc nào?"

"Được chơi em."

"..."

Biết ngay mà!

Diệp Tịch Nhan đẩy anh, Hứa Vong Xuyên thừa cơ ôm người vào ngực mà vần vò. Anh nói từ nhỏ đến giờ đã ước rất nhiều điều, nhưng chưa bao giờ thành công.

Sau khi em trai sinh ra, cả nhà chỉ xoay quanh em trai, anh cầu nguyện cha mẹ có thể chia sẻ chút yêu thương cho anh, kết quả ra đường bị người ta đánh, về nhà lại bị cha treo lên đập, giận dỗi bỏ nhà ra đi, nhưng chết cười, hoá ra chẳng có ai tìm anh cả.

Diệp Tịch Nhan:...

Về sau mới biết do em trai bị bệnh bẩm sinh, cả nhà xoay quanh em là chuyện bình thường, vậy là anh không giận nữa. Kết quả, cha mẹ lại cãi nhau cả ngày lần đêm, thường xuyên đập bát đập đĩa, anh cầu nguyện cha mẹ hoà thuận lại, kết quả sau hai ngày không đánh nhau thì liền ly hôn.

Diệp Tịch Nhan:...

Về sau, mẹ dẫn anh và em trai Hứa Tinh Niên đến đây sống, không có cha ngược lại cũng rất hạnh phúc. Anh cầu nguyện gia đình mình mãi mãi không chia cách ly biệt, kết quả sau khi mẹ bệnh chết, cha đón hai anh em đi nhưng anh không đi, lại chẳng có tiền chữa bệnh cho em trai, chỉ có thể đưa nhóc con Hứa Tinh Niên cho cha nuôi dưỡng, về phần anh, tự chăm sóc chính mình.

Chàng trai còn muốn nói.

Diệp Tịch Nhan lại không chịu nổi, một tay bịt miệng anh, "Được rồi, anh còn kể nữa, em muốn làm mẹ anh mất."

Bất hạnh của cô đến từ việc thế giới sụp đổ, sống lại lần nữa còn có thể thay đổi.

Nhưng bất hạnh của anh nhìn thì bình thường nhưng đau thấu xương, giống như nhét kim dưới đế giày, không chú ý là bị đâm cho chảy máu.

Hứa Vong Xuyên không để ý gì, hôn bàn tay nhỏ kia, nói tiếp.

"Sau này, anh không thích sinh nhật nữa, chỉ sợ lại ước thì chỉ có điều ngược lại, cục cưng, em nói xem ước nguyện đêm nay của anh có được thực hiện không? Hay vẫn giống như trước kia, sẽ chỉ làm anh thêm khổ sở..."

Nguyện vọng của anh là được ân ái với cô.

Anh cược cô nhất định sẽ thương hại anh.

Lòng Diệp Tịch Nhan lộp bộp, biết rất rõ nhưng lại khó nói lời cự tuyệt.

Hứa Vong Xuyên cắn lỗ tai cô, nhỏ giọng thương lượng: "Trước tiên ở phòng tắm, sau đó trên giường, ngày mai là đại hội thể dục thể thao mùa hè, đến muộn thầy cô cũng mặc kệ... Không phải em thích vào từ đằng sau sao, anh sẽ nắm tay em làm trước gương, thế là em có thể nhìn thấy đại dương vật của chồng cắm em thế nào, không hay sao?"

Diệp Tịch Nhan nghĩ ngợi, cám giác lập tức trào dâng, nhưng miệng vẫn rất cứng, không cự tuyệt cũng chẳng chịu đồng ý.

Cũng không thể anh nếm vị ngon ngọt của trà nhanh thế được.

Hứa Vong Xuyên cởi quần áo ra, gấp gọn lại, sau đó cầm trước nhẫn hoa bìm bịp trước ngực lên rồi hôn một cái.

Dương vật dưới cái nhìn chăm chú của cô chậm rãi dựng thẳng lên, như khúc cây đỏ rừng rực, chĩa góc 45 độ lên trời, lỗ sáo còn tiết cả dịch.

"Liếm giúp anh đi, cục cưng, em đồng ý rồi."

Diệp Tịch Nhan thật sự muốn từ chối, thật đấy, vì của anh ...quá là lớn.

...

Phòng tắm.

Chàng trai mặt mũi sắc bén đứng dựa vào tường, thấp giọng thở dốc, cơ bụng lúc ẩn lúc hiện, hai đầu gối hơi cong lại, giữa háng có cô thiếu nữ tóc dài suôn mượt đang quỳ.

Cô gái hơi khép chân, khó khăn vặn vẹo cái mông.

Tay nhỏ nắm chặt dương vật, không ngừng mút vào nhổ ra.

To quá, chỉ ăn được đoạn đầu, ngậm vào phần mào đã thấy tanh mặn, chuyển qua tuốt côn thịt, thỉnh thoảng xoa nắn quả trứng, cái lưỡi đinh hương đang cong lên khẽ thăm dò lỗ nhỏ.

"Hờ... A..."

Người Hứa Vong Xuyên ướt đầm mồ hôi, răng thì cắn chặt.

Giống như hình thể cường tráng gần mét chút không chịu nổi một kích nhử đòn của cô gái mét sáu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com