Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chưa đặt tiêu đề 25

chương 49

Đứa trẻ hư

Hứa Vong Xuyên nhíu mày, "Nhìn anh làm gì?"

"Anh đẹp trai nên nhìn, đẹp đến mức em phải ngạt thở!"

"..."

"Đến đây cho cục cưng sờ mặt cái."

Hứa Vong Xuyên tuỳ tiện ngồi dưới đất, ngón chân to đùng thò ra khỏi lỗ, khuôn mặt chó bị Diệp Tịch Nhan vần vò đến méo xệch. Cũng hơi không vui nhưng nào dám cáu kỉnh với cô, giữ chặt cô gái rồi cọ qua cọ lại, thân mật đến mức làm cho người khác không đành lòng nhìn thẳng.

Ba người kia ăn ý dời mắt đi.

Cho đến tận khi Triệu Quang Minh không thể nhịn được nữa, vỗ đùi cái đét, "Đừng quăng thức ăn cho chó nữa, tính xem tiếp theo nên làm gì đây?"

Đi mấy trăm mét nữa là đường phố chính rồi, là một trong đại lộ lớn ở Giang Thành, có tám làn xe, thông với bốn phương, so với con đường ở trường kia còn khốc liệt hơn. Không cần tới gần chỉ cần nghe tiếng còi rồi tiếng va đập liên tiếp là biết. Tiếng kêu của con người chui vào tai người, nghe thật là khủng khiếp, như dội thẳng vào linh hồn.

Diệp Tịch Nhan cảm giác Lý Nhược Nam khá được.

Nên cũng không giấu diếm.

"Khu biệt thự nhà tôi ít người, từ bên này đi xe vòng lên thì tầm mười lăm phút."

Diệp Tịch Nhan chỉ vào thềm đá.

Lúc này Triệu Quang Minh mới hiểu ý nghĩa của những lời cô nói. Ô tô không thể lên bậc thang, ngược lại thì xe điện có thể đi theo đường dốc chỉ cần phí chút sức là lên được.

"Tính toán kỹ thật..." Triệu Quang Minh líu lưỡi.

Hoá ra cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng, Lý Nhược Nam thì không muốn đến biệt thự lớn, hơi chần chừ vì một lòng muốn về nhà đoàn tụ cùng cha mẹ.

Cô suy nghĩ hồi lâu, nắm chặt tay lái xe điện, "Có thể cho tôi mượn xe không? Tôi muốn về nhà nhìn xem, nhà tôi không xa, đi xe thì tầm mười phút."

Tôn Á nhỏ giọng nhắc nhở, "Đường quốc lộ giờ loạn lắm, rất nguy hiểm."

"Tôi lo cho mẹ tôi và cha tôi!"

Lý Nhược Nam nói xong lập tức chảy hai hàng nước mắt.

Diệp Tịch Nhan cũng không bắt ép, đưa xe cho cô ấy, lại lần mò tìm con dao đưa qua, "Đi đi, chúc cô may mắn."

Tôn Á không thể quay về, cô là người trong huyện thi lên thành phố, nhà ở núi rừng cách đây chục cây số. So với người nhà, cô nguy hiểm hơn rất nhiều. Cô gái quyết định thật nhanh và nói: "Tịch Nhan bảo đi đâu thì tớ đi đó!"

"Tôn Á... Không, đại ca đi đâu thì tôi theo đó!"

Triệu Quang Minh bám sát phía sau.

Diệp Tịch Nhan đột nhiên nói: "Không về nhà thăm cha mẹ sao? Tôi mà là mẹ cậu, sẽ hỏi sao hồi đó không vứt cậu vào cống thoát nước luôn đó."

Mặt Triệu Quang Minh đỏ lên, thấy Tôn Á nhìn qua thì vội vàng giải thích: "Cha mẹ tôi đang công tác ở đơn vị bí mật, an ninh rất tốt, tôi chết chứ bọn họ không chết được đâu. Bảo vệ tốt cho tôi nếu liên hệ được tôi sẽ dẫn mọi người theo đến nơi an toàn."

Hứa Vong Xuyên cho là thật, vỗ bả vai cậu.

Triệu Quang Minh còn đỏ mặt.

Diệp Tịch Nhan cười hì hì hai tiếng.

Tận thế đến cô chỉ thấy Giang Diễn được cứu vào lúc tận thế mới bùng nổ. Về sau gặp rất nhiều người, từ thị trưởng chủ tịch công ty đến cán bộ cấp sở, trâu bò hơn nữa cũng có, mất mạng cũng ít đâu.

Thời loạn lạc, người cấm súng chính là ông chủ, không nghe thương nhân hay quan viên chỉ huy gì.

Cậu ta nghĩ mình là ai chứ.

Thật sự coi mình là con ông cháu cha sao.

"Cô cười cái gì?" Triệu Quang Minh cả giận nói.

"Nhớ đến chuyện vui."

"Nói bậy, rõ ràng là cô cười tôi!"

"Ợ—-" Diệp Tịch Nhan vừa chạy gấp, húp vài ngụm không khí, giờ mới phun ra, tinh thần sáng khoái hẳn, "Tôi cười gì kệ tôi liên quan gì đến cậu, cứ định vô lại dồn ép có tin tôi bảo Hứa Vong Xuyên và Tôn Á không chơi vơi cậu không?"

"Chị dâu, chị dâu ruột thịt của em, chúng ta nhanh chóng đến nhà chị đi, đời em còn chưa được ở biệt thự lớn đâu, đúng là được thơm lây mà!"

Tôn Á nhìn lén cậu.

Hứa Quang Minh cũng lắc đầu không ngừng.

Triệu Quang Minh xoa tóc, đỡ chiếc xe điện dẫn đầu đi lên, bậc thang và khoảng sân phía trên khá yên lặng, không có người cũng chẳng có zombie, chỉ có con sóc nhỏ thò đầu từ hốc cây nhìn quanh.

Diệp Tịch Nhan lái xe dẫn bọn họ đi một đường.

Ngẫu nhiên gặp zombie cũng không để ý tới, đi nhanh lên chút là được.

Nghe thấy tiếng người gọi thì càng phóng tít, có trời mới biết bọn họ có phải muốn cướp xe điện không, vừa đi ngang qua một cỗ thi thể, đầu đã trọng thương, đập vào tảng đá, còn mặc đồ bảo hộ, nhìn là biết bị người qua đường đánh ngã cướp xe.

"Dừng!"

Hứa Vong Xuyên phanh lại, dùng di động đánh một hàng chữ, "Phía trước có người."

Bốn người trốn vào rừng trúc quan sát—

Một đôi ông cháu.

Cháu trai béo ị, đeo khăn quàng đỏ, trốn sau lưng ông, tay thì nắm chặt lấy quần áo ông. Ông cụ đã bị cắn mấy phát, sớm không cứu nổi, chỉ cố thở hổn hển dùng gậy chống đỡ cơ thể, "Tiểu Kiệt... Buông ông ra đi, ông sắp bị cắn chết rồi."

"Ông già rồi, chết thì chết thôi! Cháu sợ lắm!"

Ông cụ nghe xong, tức dựng râu trợn mắt, từ bỏ việc đánh zombie, chuyển sang đánh thằng cháu đích tôn ba đời quý báu.

Thật sự là cặp đôi ông hiền cháu thảo.

Khiến người ta phải rơi lệ.

Thằng nhóc hú lên quái dị, nhe răng trợn mắt nhảy ra. Ông cụ run rẩy biến thành zombie, chảy nước bọt nhào qua. Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, thẳng nhóc mở lồng sắt, ném con chó nhỏ mới mua ở cửa hàng thú cưng ra.

"Ăn nó! Ăn nó! Đừng ăn cháu!"

Con chó gâu gâu gầm nhẹ.

Lá gan còn lớn hơn.

Rõ ràng bị thằng nhóc ném mạnh, loạng chà loạng choạng đứng lên còn biết chắn trước mặt thằng bé, thân thể phủ phục xuống gầm nhẹ, không cho zombie đến gần.

Dùng cơ thể nho nhỏ bảo vệ chủ nhân.

Còn thằng nhóc kia thì cười khằng khặc chạy mất.

Hai conzombie lao về phía chú chó nhỏ.

chương 50

Cún con

Khi con chó nhỏ kêu lên một tiếng thảm thiết, Diệp Tịch Nhan cũng chảy hai hàng nước mắt.

Cô đã từng bị nhốt chung lồng với một con sói, đều là mồi nhử mà tiểu đội nuôi. Một người một chó thường bị bỏ đói đến mức chỉ còn da bọc xương, trong đêm lạnh dựa sát vào nhau mà ngủ. Chó còn có tác dụng hơn cô, biểu hiện tốt có khi được thưởng miếng bánh mì mang về.

Dù là con súc sinh cũng biết chia sẻ đồ ăn cho cô.

Về sau trong một lần hành động cùng nhau, vì bảo vệ cô mà nó bị zombie xé thành từng mảnh nhỏ.

Lúc đó, ngoài khóc ra thì cô chẳng biết làm gì cả.

Triệu Quang Minh khiếp sợ nhìn Diệp Tịch Nhan.

Từ lúc bùng phát dịch zombie đến giờ đã có rất nhiều người chết nhưng cô ta lại khóc thương cho một con chó.

Chẳng hợp thói thường chút nào.

Nói cô ta lạnh lùng nhưng lại có nước mắt.

Nói cô ta có cảm tính thì lại vì con chó nhỏ.

Tôn Á ôm vai Diệp Tịch Nhan, mím môi, chau mày.

Thế giới này, thật sự, quá thối nát.

"Thằng nhóc chết bầm"

Hứa Vong Xuyên phun một câu rồi lao ra, chơi ngã hai con zombie sau đó nhấc chú chó nhỏ máu me khắp người, mang trở về. Triệu Quang Minh xem vết thương, lắc đầu, "Xong, không cứu nối, cắn lòi cả xương ra thế này."

Diệp Tịch Nhan lắc đầu, "Chỉ có con người bị nhiễm virus zombie, động vật không bị."

"Làm sao cô biết? Nhỡ đâu nó biến dị cắn chúng ta.."

"Thả vào giỏ xe tôi, cậu nhẩm tính thời gian đi." Hứa Vong Xuyên cầm con chó, lót một tấm vải vào giỏ xe rồi cẩn thận đặt nó vào.

Triệu Quang Minh không đồng ý.

Thế nhưng đại ca lườm cậu một phát, cậu lập tức nghe theo.

Được rồi, quan sát thì quan sát.

Thời gian biến dị của con người là từ 10 giây đến 5 phút, động vật thì không biết bao lâu, quan sát một chút bổ sung chút kiến thức về virus zombie cũng không tệ, con chó nhỏ như vậy, Hứa Vong Xuyên một tay cũng bóp nát được đầu nó, không cần quá lo lắng, cùng lắm tránh xa ra một chút.

Đi nửa giờ nữa.

Con chó nhỏ híp mắt, chỉ cái bụng hơi phập phồng.

Hoàn toàn không có dấu hiệu biến dị, ngược lại tính mạng ngày càng yếu ớt.

Triệu Quang Minh kinh ngạc nhìn Diệp Tịch Nhan, giọng điệu cổ quái:" Không đúng, dựa theo những gì chúng ta thảo luận trước đó, chuột bạch cũng bị biến đổi, chẳng có lý nào chó lại không... Diệp Tịch Nhan, sao cô biết động vật sẽ không bị lây bệnh?"

"..." Cô gái dừng một chút, "Cậu mù sao, bao nhiêu người dắt chó ra bờ sông đi dạo, cậu gặp con zombie chó nào chưa?"

"..."

Tôn Á giật mình, "Đúng rồi, chúng ta chưa từng thấy động vật nào bị biến đổi!"

Hứa Vong Xuyên thản nhiên nói: "Tịch Nhan và tôi đã từng chơi trò zombie, trong game động vật cũng không bị nhiễm bệnh."

Đám người:...

Thề chứ, lý do này là kỳ quái nhất đó.

Nhưng bởi vì người nào đó có nắm đấm lớn khiến cho mọi người chẳng dám dị nghị điều gì.

Rốt cuộc cũng đến biệt thự.

Ông chú bảo vệ đứng trong cổng canh gác, ngoác mồm máu liếm lớp kính thuỷ tinh, ngón tay cào đến gãy cả móng, nhưng biết làm sao, chất lượng kính quá tốt nên không ra nổi.

Bên ngoài còn có một dãy xe sang trọng đâm vào nhau.

Từ Bentley đến Porsche, lật ngược, bẹp dí, có chiếc Lamborghini còn bay lên chỗ cột điện, tính ra cũng phải đến hơn trăm triệu vứt đi.

Một cảnh sát giao thông đứng trước dàn xe, viết gì đó.

Tôn Á nhìn thấy cảnh sát giao thông, kích động phát điên, vứt cả xe điện chạy về phía đó, "Chú ơi, chú ơi, xin hỏi zombie được khống chế chưa? Quân đội tới rồi à?"

Triệu Quang Minh cảm thán: "Khu biệt thự này tốt thật, bên ngoài người ăn người rồi mà chỗ này cảnh sát giao thông còn bận ghi chép hiện trường."

Diệp Tịch Nhan là người đi đến cuối cùng.

Thấy Tôn Á chạy về phía người cảnh sát giao thông kia thì hô to, "Trở về, đó là zombie!"

Tôn Á dừng lại.

Chỉ thấy cảnh sát giao thông quay đầu, cằm và môi đều không còn, vạt áo toàn là máu, bảng ghi chép tràn ngập chữ: Thịt Thịt Thịt Thịt Thịt Thịt Thịt, vì sao tất cả mọi người đều có thể ăn thịt? Mà mình lại không gặm được?

"Đại ca, cứu, cứu... Mau cứu Tôn Á!"

Hai con zombie khác lao tới.

Hứa Vong Xuyên chặn lại, không thể phân thân nên bảo Diệp Tịch Nhan chạy trước. Diệp Tịch Nhan sao chạy được, cô bị một con zombie còn nửa người bò dưới đất bất ngờ tập kích, ôm chặt lấy chân.

Mắt thấy đại qua không qua được, Diệp Tịch Nhan cũng đang đánh rắm.

Triệu Quang Minh cuống đến độ ôm đầu khóc rống, khóc xong giậm chân một cái, lao về zombie cảnh sát giao thông đánh như điên, liều chết chặn lại.

Zombie vừa nhìn đã sửng sốt, sao có chuyện tốt đến bực này.

Vui mừng quá đỗi.

Miếng thịt yêu thương nhung nhớ bỗng nhảy vào, con zombie không chỉ cúi đầu ôm mà còn gặm luôn.

Triệu Quang Minh doạ đến tè ra quần, sau khi kêu la mới phát hiện cậu bị Tôn Á kéo ra, còn nhe răng trợn mắt hét vào mặt cô: "Chạy, chạy mau! Đừng để tớ chịu chết vô ích!"

Giải quyết hết đám zombie, Hứa Vong Xuyên bảo vệ Diệp Tịch Nhan rồi đi tới, một tay kéo cậu ra, vươn tay là hét ngay vào tai cậu.

"Nổi điên cái gì!"

"Ơ?"

Diệp Tịch Nhan kéo Tôn Á, "Zombie không có cằm, không cắn được cậu đâu!"

"Ơ?"

Hứa Vong Xuyên đạp cậu một phát, cực kỳ giận dữ, " Đứng dậy! Sau đó câm miệng cho lão tử! Có tin cậu không bị zombie không cắn chết mà là bị tôi đánh chết không!"

Triệu Quang Minh lúc này mới che miệng.

Quay đầu nhìn những chữ zombie viết trên giấy, im lặng lau nước mắt.

<Thịt Thịt Thịt Thịt Thịt Thịt Thịt, vì sao tất cả mọi người đều có thể ăn thịt? Mà mình lại không gặm được?>

Hoá ra là một con zombie vô dụng.

Cả đời cũng không ăn được thịt.

Có phần đồng cảm rồi đó?

Diệp Tịch Nhan vội vàng giải thích hành vi rập khuôn của zombie sau khi biến đổi và dặn dò: "Không được quay lưng nói chuyện với bất cứ ai!"

Bốn người nhớ kỹ sau đó lại ngồi lên xe điện đi đến nhà Diệp Tịch Nhan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com