Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chưa đặt tiêu đề 69

chương 135

Hái nấm

Với niềm vui ngoài ý muốn, người đàn ông trần truồng rất thoải mái, thế là ngày thứ hai tiếp tục nằm ngửa giữa rừng rậm. Cô gái đúng giờ tới nơi, cũng giống như hôm qua cẩn thận hái nấm, vừa hái vừa đếm số, "1, 2, 3, 4 ,5 ,5 ,5 ,6 ,7 ,8..."

Sao cây nấm số 5 5 5 lại hết rồi.

Chuyện xưa không nói.

Diệp Tịch Nhan xem hết cũng há mồm đếm số.

Tuốt một cái thì báo một số.

"46. 46. 46. 46. 46..."

Lực tay càng lúc càng lớn, giống như học cô gái trong chuyện "hái nấm" muốn nhổ tận gốc cây nấm để mang về nhà xào lăn.

Hứa Vong Xuyên im lặng một lát, nắm tay nhỏ, "Manga rác rưởi toàn làm hư thanh thiếu niên, đến đây, chồng xé nó giúp em, để cục cưng nhà chúng ta lớn lên trong môi trường trong sáng lành mạnh hơn!"

Diệp Tịch Nhan mặt mũi vô cảm nói, "Em 18, là người trưởng thành rồi, không cần anh lo."

"Không phải mới 17 sao?"

"Đã qua 1 năm kể từ ngày virus zombie bùng phát."

"..."

Thấy anh im lặng, không nói tiếp.

Diệp Tịch Nhan bĩu môi, nếu giờ nói hai ngày nữa là sinh nhật thì quả thật là cố ý rồi, giống như đang bắt anh chuẩn bị, dùng mỹ nhan tuyệt thế đe doạ áp bức ấy.

Sau khi tận thế đến, cô không có tổ chức sinh nhật nữa. Sống lại lần nữa, còn hai ngày là đến sinh nhật thì bị zombie cắn, chết không thành, biểu diễn màn " chiếc lá phiêu lưu cùng dòng nước", may mà có Bì Bì bên cạnh.

Nhắc mới nhớ, đến bây giờ cô cũng không biết tại sao mình bị cắn rồi mới tiêm thuốc ngăn chặn mà vẫn có hiệu quả, hay là còn nguyên nhân nào khác. Chết rồi sống lại sau đó còn thu được dị năng, sống hai đời rồi cô chưa từng nghe thấy trường hợp nào như vậy, Diệp Tịch Nhan biết rất rõ xưa nay cô chẳng phải con cưng của trời gì, sẽ chỉ xui xẻo gặp vận đen mà đổ máu thôi.

Lại là tháng tám.

Sinh nhật 18 tuổi.

Còn thu được dị năng hệ chữa trị.

Nếu diễn giải hùng hồn thì hẳn là Hứa Vong Xuyên sẽ giúp cô chúc mừng một phen.

Nhưng hôm nay cô đang thấy khó ở, cứ muốn anh tự chuẩn bị, muốn hưởng thụ đãi ngộ cao quý của "đầu quả tim"... muốn chứng minh với người bạn trai cũ tự dưng xuất hiện kia, là cô không phải người vô dụng chỉ biết tiêu hao vật tư, cũng không phải là người chẳng ai đau ai thương.

Hứa Vong Xuyên ngồi dậy, ôm bộ ngực sữa rồi giật mình nói :" Tịch Nhan nhà ta 18 tuổi rồi à, chẳng trách phổng phao thế này."

"Muốn chết à, ai muốn nghe anh kể chuyện dâm dục?"

"Ơ, đùa giỡn xong rồi không cần anh." Hứa Vong Xuyên tức giận nói :" Đồ phụ nữ có mới nới cũ, nói, ưng mắt ai rồi, để anh bắt về cho em chơi."

"Chơi cái đầu anh ấy."

"Người đàn ông gặp ở rừng cây hôm nay nhé? Ừm, mang theo đứa bé thì chắc tính cách không tệ, chẳng phải là mẫu người đàn ông gia đình con gái các em thích sao?"

"..."

Không nhận được câu trả lời, cánh tay vòng trước ngực thít chặt hơn.

Diệp Tịch Nhan cử động cơ thể, cúi đầu, " Nói suông làm gì, sao phải nói dối dể dỗ dành em, mỗi ngày anh ở bên ngoài đùa nghịch oai phong thế, biết được gặp những mỹ nhân nào, lão nương chưa từng hỏi anh có chơi hoang dã với ai không cơ mà."

Hứa Vong Xuyên cười thành tiếng.

"Đúng vậy, vì sao em chưa từng hỏi?"

Diệp Tịch Nhan: !

Hứa Vong Xuyên khoá chặt cô, hiển nhiên đang chờ đáp án.

Chó đến thế là cùng.

Một khi phát điên là không biết ngậm mồm, vốn chẳng biết cái gọi là "ở đời muốn sống vui vẻ, đầu phải có chút xanh."

"Khụ khu... đương nhiên bởi vì em tin tưởng anh, anh yêu em như vậy, chắc chắn không làm bậy, sao còn phải hỏi chuyện này cho tổn thương tình cảm đôi bên."

Hứa Vong Xuyên ôm cô nằm xuống lần nữa.

Cánh tay che kín mắt không biết suy nghĩ điều gì.

Diệp Tịch Nhan lau vết son môi bên miệng anh, đối mặt hà hơi rồi nói, "Đừng có tốt quá lại khoe mẽ, vừa rồi rõ là em đang tức giận, sao cuối cùng anh đảo khách thành chủ, giận ngược còn muốn em đến dỗ, làm phụ nữ mà chút niềm vui nhỏ cũng chẳng còn là sao! Vì sao em không có cái chim, một con chim dài 30 cm và một thân hình mãnh nam hành anh mỗi ngay để anh gáo khóc kêu loạn nhỉ!"

Hứa Vong Xuyên bóp mặt cô, cười, nhưng ý cười không ngập tràn đáy mắt, "Dỗ dành nhau không tốt sao?"

"Không tốt, dù sao em chỉ muốn trèo lên đầu anh ngồi." sau đó đi ị và đánh rắm.

"Vậy đơn giản, đợi khi nào em chuyển tâm hồi ý ngoan ngoãn yêu anh, đừng nói là ngồi trên đầu, ngồi lên mặt cũng được."

Diệp Tịch Nhan nắm tay nện anh.

Lại nói dâm dục!

Xem ra manga đồi truỵ quá ảnh hưởng đầu óc, trước kia anh không chó thế này, chỉ học thói xấu là nhanh.

Hứa Vong Xuyên sao bỏ qua, cô nện anh anh lập tức bóp vú cô, cuối cùng đánh qua đánh lại rồi cắm vào, lúc mạnh miệng khiến người ta nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng chỉ cần bị chơi là ngoan ngoãn ngay, bảo kẹp chặt sẽ kẹp chặt, tay nhỏ còn thành thật ôm anh.

Cục cưng xấu xa bị chơi mới ngoan được.

Ừm.

Sao có thể làm người ta yêu đến vậy chứ.

...

Hứa Vong Xuyên không lập tức bảo Tạ Tri Kiêu đến chỉnh dây dương cầm luôn, anh muốn quan sát một chút xem Diệp Tịch Nhan có chủ động mở miệng hay không.

Lời nói sẽ lừa người nhưng hành động thì không che đậy nổi.

Khiến người ta kinh hãi run sợ nổi giận đùng đùng chính là, Diệp Tịch Nhan quả thật mở miệng.

Ban ngày.

Dám mời đàn ông một mình đến nhà nói chuyện.

Nhưng khiến người ta sảng khoái như tắm gió xuân là, cô gọi Triệu Quang Minh.

Khằng khặc.

Hứa Vong Xuyên sảng khoái đồng ý, ra ngoài chạy niệm vụ đều cười một mình thành tiếng. Lúc đưa đồ đến, Lý Nhược Nam còn hỏi Diệp Tịch Nhan, lão đại có phải bị đập đầu vào đâu không, sao lúc nào cũng cười như quả cà chua nát thế?

Khiếp người chết được.

Diệp Tịch Nhan đang sơn móng tay.

Dửng dưng nói, "Đàn ông đắm chìm trong tình yêu đều không phải như vậy sao."

Lý Nhược Nam đỏ mặt, lắp bắp nói , "Bảo bối, đại bảo bối của tôi ơi, để tôi giúp cô sơn đi, chân sao cũng trắng đến vậy nhỉ, má ơi."

Diệp Tịch Nhan trừng mắt, "Cút, về nhà liếm chân Tô Minh ấy."

Lý Nhược Nam cười khà khà.

Không cảm thấy bị sỉ nhục, thậm chí có chút lâng lâng.

Bệnh nhan khống thật sự không có thuốc chữa, chết sớm sớm siêu sinh đi.

chương 136

Sự thật đáng khinh

Lý Nhược Nam rời đi, Triệu Quang Minh thì tới tận giờ cơm chiều mới lững thững đi tới. Hai người này bát tự không hợp, gặp mặt là muốn cãi cọ, giải quyết chuyện này cũng rất đơn giản, không chạm mặt nhau là được.

Triệu Quang Minh nâng mắt kính.

Gọng kính gãy cả rồi còn phải dùng băng dính buộc lại với nhau, nâng hai lần mới tìm được ví trị lý tưởng.

"Diệp Tịch Nhan, cô sống sướng thật đấy, suốt ngày bắt đại ca tôi đi tìm mấy kẻ vô dụng, không biết phụ nữ ghen ghét mình đến độ nào sao!"

"Cậu không biết à?"

"Tôi phải biết cái gì?"

"Ghen ghét là động lực cho con người ta trưởng thành, không ghen tỵ thì chỉ còn nước đi tu, tôi tốt bụng thổi bùng hi vọng sống cho họ đó!"

"..."

Triệu Quang Minh tức đến bật cười, đưa tay đầu hàng, "Được được được, lười cãi nhau với cô, cô tìm tôi có chuyện gì, nói nhanh đi, xong rồi tôi còn về nhà nấu cơm nữa."

Diệp Tịch Nhan khẽ giật mình , "Cậu nấu cơm á? Không phải cậu chỉ biết ăn sao!"

"Có cái gì khó đâu, cứ như công thức là làm được thôi, Tôn Á đứng lâu sẽ mệt. Được rồi được rồi, không nói với cô, loại người chỉ biết xem thường người khác."

Biết Triệu Quang Minh còn phải về nhà nấu cơm cho vợ.

Diệp Tịch Nhan cũng không đâm chọc thêm.

Thẳng thắn hỏi thăm nguyên nhân sống sót của mình.

Triệu Quang Minh là quân sư quạt mo, đầu óc vẫn dùng được, lúc xảy ra chuyện người khác còn đang bận rơi lệ bi thương, nhưng cậu ta tuyệt đối sẽ điều tra mà chẳng thèm để tâm, nói không chừng còn ở sau lưng khen ngợi 2 con zombie kia cắn giỏi lắm, cắn đồ ngu xuẩn Diệp Tịch Nhan là chuẩn không cần chỉnh rồi.

"Này, tôi đang tò mò muốn biết nên cậu cứ nói đi."

Triệu Quang Minh nói cậu ta còn giữ lại zombie cắn cô, lúc trước còn hong khô thành tiêu bản, dự định giữ lại làm kỷ niệm.

Mặt Diệp Tịch Nhan dài ra, "Kỷ niệm?"

"Đúng vậy, đại ca tôi là rồng trong loài người, Long Ngạo Thiên trời sinh, rực rỡ chói loá, về sau nhất định sẽ trở thành legend, legend đó cô biết không? Là kiểu sẽ ghi tên vào sử sách loài người, mà cô chính là bước ngoặt trong cuộc đời anh ấy, chắc chắn phải để lại chút đồ vật làm bằng chứng, về sau bỏ vào bảo tàng cho nhân loại được tham quan chứ."

"Mẹ nó, Triệu Quang Minh!" Diệp Tịch Nhan quét sơn móng tay cũng phải chệch, nhảy dựng lên bóp cổ cậu, "Cậu không chết thì tôi chết không nhắm mắt!"

"Khụ khụ... khục, buông tay, còn muốn nghe tiếp không?"

Diệp Tịch Nhan dùng sức bóp hai nhát rồi oán hận buông tay ra, "Nói!"

"Thật ra, cô nghe tôi nói này... hai con zombie cắn cô ấy, khục, chúng nó đeo răng giả."

...

...

...

Triệu Quang Minh nói xong, khoé miệng cử động liên hồi, như kiểu đang ngược đãi chính mình ấy, xong rồi cũng chẳng nhịn nổi, cười khằng khặc mặt mũi co giật, người cuộn như con giòi.

Cười cứ cười đi.

Còn nói đã kể cho Tôn Á nghe, Tôn Á không cười nhưng nén cười đến động cả thai.

"Cậu còn kể cho những ai nghe nữa."

"Không... còn chưa kịp kể, mới kể cho Tôn Á nghe thôi." Triệu Quang Minh lại nâng kính mắt bị trượt xuống, "Sao vậy?"

"Tôn Á sẽ không bán đứng tôi. Nếu như tôi nghe được câu chuyện này từ miệng người khác ngoài hai người thì tôi sẽ giết cậu."

"Ài, chuyện to tát gì đâu."

"Muốn chết không?"

Triệu Quang Minh ngừng lại, nghĩ ngợi, cơ thể co rúm, lúc đầu muốn nói đại ca chắc chắn sẽ không để cô làm vậy vì đại ca rất thương tôi, nhưng về sau ước lượng sức nặng của Diệp Tịch Nhan trong lòng Hứa Vong Xuyên, bỗng chốc cảm thấy không có cơ sở để đàm phán.

Cô ta có thể là người phụ nữ tồi tệ trong mắt người đàn ông khác.

Nhưng Hứa Vong Xuyên trước mắt cô ta ngốc không chịu nổi, đừng nói giết đàn em của anh, kể ca giết anh, anh cũng không có nửa câu oán thán.

"Ặc."

Triệu Quang Minh nghiêng đầu, xuỳ một tiếng, "Không nói thì không nói, sợ cô luôn đó. Chẳng qua tôi cũng có điều kiện, tuyệt đối đừng làm trò cứ sống tốt với đại ca tôi đi, nếu không tôi sẽ mang chuyện cô bị zombie mang răng giả cắn lan truyền khắp thế giới, khiến tất cả mọi người cứ nhìn thấy cô, phản ứng đầu tiên là nhớ đến chuyện răng giả!"

"...Hừ."

Diệp Tịch Nhàn ngồi lại ghế, mặt hơi đỏ.

Chẳng trách nhìn hai con zombie lúc đó quá là khác thường, cơ thể nát bấy, răng lại cực kỳ khoẻ, vừa trắng vừa đều, mẹ nó, hoá ra là răng giả.

Chẳng trách không cắn chết được cô.

Lúc đó cơ thể phát sốt rất lâu.

Thắc mắc trong lòng dần được giải đáp.

Diệp Tịch Nhan rủ lòng từ bi đạp Triệu Quang Minh một phát, mông người đàn ông dính cả màu sơn móng chân.

Triệu Quang Minh như chó bò cắm đầu xuống đất, vỗ vỗ quần áo, giận mà không dám nói gì.

Hiện tại, dầu gì cậu cũng được người ta tôn kính gọi "anh Tiểu Minh", kết quả cứ đứng trước mặt Diệp Tịch Nhan là thành tên sai vặt không đáng bao nhiều đồng, thích đạp thì đạp, thích chửi là chửi, ngẫm lại thật muốn giận nổ người. Chẳng qua nể mặt cô đã chết một lần, không thèm so đo, cô còn sống, Hứa Vong Xuyên mới giống người.

Vì đại ca, cậu nhẫn nhịn!

Triệu Quang Minh nổi giận đùng đùng đi xa, ra đến chỗ bãi cỏ mới phát hiện đánh rơi kính, chắc rơi ở bậc thang trước cửa.

"Ơ?"

Người đàn ông dụi mắt, không đeo kính mà sao thế giới lại rõ ràng vậy nhỉ.

Đeo lên rồi lại bỏ ra.

Cứu mạng, cận 8 độ tự dưng khỏi được sao?

Cầm mắt kính, Triệu Quang Minh sờ chỗ mông hơi đau nhức, nhíu mày nhìn về căn nhà, sau đó miệng há hốc có thể nhét vừa quả trứng gà.

Liên tưởng đến chuyện Hứa Tinh Niên bỗng nhiên khỏi bệnh hen suyễn.

Đáp án vô cùng sống động.

Dị! Năng! Chữa! Trị!

"Moá moá moá!" Triệu Quang Minh như có lửa đốt cháy mông lao như điên, về đến cửa nhà mới bình tĩnh trở lại. Không, tin này không thể nói cho Tôn Á, vì an toàn của Diệp Tịch Nhan cũng như an toàn của Tôn Á!

Càng ít người biết càng tốt!

"Chẳng trách đại ca kim ốc tàng kiều, không cho cô ta xuất hiện." Triệu Quang Minh thở sâu, nhìn vào đôi mắt kính gãy đầu gãy đuôi rồi cười khổ, Diệp Tịch Nhan bây giờ đúng thật là từ tra nữ biến thành tiên nữ, từ loại vô dụng biến thành bảo bối có một không hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com