Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chưa đặt tiêu đề 70

chương 137

Máy bay trực thăng

Chắc dự tính ban đầu khi nghiên cứu virus zombie, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là liên quan đến mộng tưởng vĩnh hằng của nhân loại là "Trường sinh bất lão".

Zombie quả thật là trường sinh, nhưng không phải là bất lão không suy.

Mà Diệp Tịch Nhan với dị năng chữa trị chính là "bất lão", dù sao già yếu cũng liên quan đến bệnh tật. Không biết dị năng chữa trị có thể đạt đến cảnh giới nào, nếu như ngay cả tứ chi đứt gãy vẫn có thể nối liền thì cô ta sẽ là đối tượng cả nước, không cả thế giới này tranh đoạt.

Ngẫm thôi đã khiến người ta kinh hãi.

Ngẫm tiếp thì thấy có chút kích thích.

Đại ca cậu quả thật là người đàn ông đứng trên đỉnh của xã hội loài người!

Diệp Tịch Nhan... bà chị dâu Diệp Tịch Nhan này ngọai trừ tính tình thối nát thì thật ra cũng không tệ lắm, ầm ĩ với cậu thế rồi mà vẫn tình nguyện giúp cậu chữa khỏi tật cận thị.

Cuộc sống của đứa bé chưa chào đời và Tôn Á có hi vọng rồi.

Triệu Quang Minh trở về tìm chiếc kính không độ đeo tạm để che giấu việc mắt bất ngờ khỏi tật —— thời khắc quan trọng tật cận thị cản trở rất nhiều, tận thế khó kiếm người biết làm kính và máy móc tương ứng, chỉ có thể dùng đi dùng lại chiếc kính cũ, giờ thì quá là tốt, có bị rơi mất cũng không cần lo lắng sẽ mù dở.

...

Vèo cái là đến sinh nhật Diệp Tịch Nhan, nhưng trong nhà chẳng có chút thay đổi nào.

Không có đồ trang trí.

Không có quà tặng.

Thậm chí tủ lạnh còn không chuẩn bị đồ dùng làm bánh ga tô.

Cô chỉ ăn thêm hai cây kem đã bị Hứa Vong Xuyên léo nhéo không ngừng, rõ ràng là cha mình không ở đây mà sao lại có một tên chó chết quản mình còn hơn cả cha ruột vậy.

Ngày tháng sau này biết sống sao.

Chỉ có thể trông ngóng hai con lạc đà bồi dưỡng tình cảm thế nào, xem đời con đời cháu của chúng có vô cùng vô tận không, để ước mơ được ăn thịt lạc đà nướng thoải mái của cô sớm thành hiện thực.

Chập tối, Diệp Tịch Nhan mang chén rượu ra ngồi ở ban công, tắm mình trong ánh hoàng hôn, nhìn cảnh hoang phế yên tĩnh của thành phố đang dần bị bóng tối nuốt chửng.

Mặt trời mọc mới đẹp, ngập tràn hi vọng.

Nhưng cô không thích, buổi sáng cũng không dậy nổi để ngắm nhìn.

Có lẽ do ảnh hướng của cái tên Tịch Nhan, cô thích ngắm mặt trời lặn hơn. Tận cùng của ánh tà dương là bóng tối, tận dùng của sự sống, vương hầu hay sâu kiến thì đều là tử vong.

Nếu nói sinh ra mở đầu của cuộc sống vô vàn bất công, có người sinh ra đã ở vạch đích, có người sinh ra đã định làm trâu ngựa. Vậy thì thời khắc cuối cùng của cuộc đời, tử vong là kết thúc cực kỳ công bằng.

Gió nóng.

Nhưng không quá nóng nực.

Cuối tháng tám, thời tiết vẫn rất mát mẻ.

Sáng sớm Hứa Vong Xuyên đã rời nhà, đến bây giờ còn chưa về thì chắc hẳn đến đêm cũng không về được, gần đây anh rất bận rộn, còn thường xuyên bị thương. Trị vết thương cũ đã đủ mệt nhọc, lại còn phải phân thân trị vết thương mới, nhờ anh mà cô dạo này chẳng được ngủ yên ngày nào.

Tối nay chắc hẳn không có tiệc sinh nhật rồi.

Nhưng có lẽ cũng không phải là việc buồn, chí ít có thể ngủ ngon một hôm?

Nghĩ thông thế nên Diệp Tịch Nhan lại thấy vui vẻ trở lại.

Dù sao vui vẻ cũng là một ngày, buồn bã thì cũng là qua một ngày, bất cứ ai thắt chặt hạnh phúc thì sẽ đều là kẻ bất hạnh.

Cô lắc lắc chén rượu vang ngửi hương thơm, chất lỏng đỏ sậm khẽ lắc lư, một con muỗi to, không, một cái máy bay trực thăng từ đằng xa bay tới, bay về phía căn nhà dưới vầng thái dương to đỏ như lòng đỏ trứng gà ngâm muối, cánh quạt tạo thanh âm thanh vù vù, cửa kính cũng bị lung lay theo.

Diệp Tịch Nhan giật mình.

Lập tức leo lên mái nhà điều chỉnh súng máy, dùng ống nhòm xem xét thì suýt chút thét thành tiếng.

thùng thùng thùng ——

Cô gái vừa đi giày vừa chạy, tóc tai chải tuỳ tiện hai nhát rồi ôm chầm và quay vòng người giúp việc đang hoang mang , nói vội, "Chồng tôi đạp lên ánh hoàng hôn, lái trực thăng đến đón tôi này!"

Yêu quyền yêu tiền đến như thế.

Chỉ lúc nào đắc ý khoe khoang mới gọi anh là chồng.

Diệp Tịch Nhan chạy vọt ra ngoài, trực thăng cũng vừa hạ cánh, Hứa Vong Xuyên kéo cửa ra, chân còn chưa chạm đất đã bị Diệp Tịch Nhan chạy như bay ôm chầm lấy.

Gió thổi tung bay chiếc váy đuôi cá cô đang mặc.

Giống như đoá hoa bìm bịp nở vào mỗi sáng.

Người đàn ông thở dài, nhéo mặt cô , "Làm gì thế?"

"Anh còn nhớ sinh nhật của em, đây là điều bất ngờ, đúng không?"

Hứa Vong Xuyên không đáp, khoé môi cong lên, một tay ôm người ném vào, một tay ra dấu bảo phi công kéo cửa cabin. Ngồi xuống rồi vẫn chưa xong, còn giúp cô đeo bịt tai, phía trên có mic, âm thanh cánh quạt quá lớn không đeo lên thì không thể nói chuyện bình thường được.

Diệp Tịch Nhan ngồi vững vàng, đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi sợ độ cao nên tay nhỏ bất giác nắm chặt lại.

Bình thường luôn có vẻ già dặn kinh nghiệm.

Nhưng thật ra trong tâm vẫn chỉ là đứa trẻ.

Hứa Vong Xuyên gỡ tay rồi đan tay mình vào tay cô, giúp cô làm phẳng chiếc váy, "Yên tâm, người điều khiển là người của mình, sẽ không có chuyện máy bay rơi người chết đâu."

Sống hai đời nhưng đây là lần đầu tiên cô đi trực thăng.

Cảm giác thế giới lắc lư tách khỏi mình, có chút choáng váng, nhưng vẫn còn tốt, phát động dị năng chữa trị thì cảm giác khó chịu lập tức biến mất. Thế giới dưới chân không có ánh đèn ne ông sáng chói phồn hoa, dù sao văn minh nhân loại bị huỷ rồi, nhưng lần đầu tiên quan sát từ trên cao mới phát hiện những toà nhà cao tầng chọc trời đen kịt chi chít như lỗ thủng trong tổ ong.

Hoá ra khi không có ánh đèn che lấp.

Thành phố là một khối xi măng thủng trăm ngàn lỗ.

Hưng phấn qua đi, sự thê lương bất lực dâng lên, chỉ có thể nắm chặt tay Hứa Vong Xuyên tim mới có thể bình tĩnh lại.

Ngày nào cũng nghĩ cách giết zombie, rồi nghĩ làm sao kiếm đủ đồ ăn, thật ra cũng khá đặc sắc.

Bay lên trời nhìn xuống thì tâm lý chẳng thoải mái chút nào, không chỉ cô mà mấy tỉ người từ đây mất đi nhà, sau khi tổ ong rụng xuống, mật ong vẩy đầy đất, ong mật hoảng hốt chạy trốn.

Thật là thê thảm.

"Đến rồi, lão đại."

Máy bay trực thăng lơ lửng trên tầng thượng một toà nhà cao ốc.

Diệp Tịch Nhan đang hoang mang không biết nên xuống thế nào thì gió thốc vào thổi rung cả mặt, Hứa Vong Xuyên ôm cô rồi nói "Nắm chắc", sau đó ôm cô nhảy xuống từ độ cao mấy mét.

Sợ đến mức máu đông đặc.

Hồn bay ra ngoài.

Cơ thể chấn động, vậy mà anh ôm cô vẫn có thể tiếp đất an toàn.

chương 138

Bắn pháo hoa

Hứa Vong Xuyên vẫy tay, người điều khiển thay đổi phương hướng rồi rời đi, hẹn nửa đêm đến đây đón bọn họ về căn cứ.

Diệp Tịch Nhan vẫn không nhúc nhích.

Như khúc gỗ.

Hứa Vong Xuyên cười phá lên , "Hồn vẫn lơ lửng trên trời à?"

Cô gái hoàn hồn, hừ một tiếng, mặt tỏ vẻ ok nhưng đi đường thì chân tay bụng đều run bần bật.

Đây là trung tâm tài chính nằm ở khu phía bắc của Giang Thành, dân hay gọi là Cờ lê lớn, công trình gồm hai toà nhà có kiến trúc khác biệt tạo nên, ở giữa có nối với nhau qua một hành lang nên chỉnh thể sẽ như một cái cờ lê, bình thường muốn hội họp chỉ cần nói " Vặn ốc vít" là biết tập hợp ở đây.

Dưới đáy hành lang là hồ cá trong suốt.

Tổng giám đốc của Cờ lê lớn nuôi một đám cá Amazon trong đó.

Cùng với những tượng phật đặt tứ phía trước sau toà cao ốc đều có một ý nghĩa là, chiêu tài tiến bảo.

Cá đều đã chết hết.

Chỉ còn chút xương cá lởm chởm và cọng rong màu xanh lục.

Ánh đèn pin chiếu rọi khiến hình ảnh hiện lên cực kỳ khiếp vía. Cũng chỉ có Hứa Vong Xuyên cảm thấy nơi này đẹp đẽ hợp để tổ chức tiệc sinh nhật.

Đạo diễn phim kinh dị mà chụp ảnh ở đây cũng phải kêu cha gọi mẹ.

...

Thừa dịp con chó không chú ý, Diệp Tịch Nhan trợn mắt trừng một cái.

Hứa Vong Xuyên dắt tay cô nói "Đi theo anh."

Chân vừa giẫm xuống hành lang.

Diệp Tịch Nhan bất ngờ trợn tròn mắt.

Không biết bên trong hồ cá đã sản sinh phản ứng hoá học nào, chân vừa giẫm xuống đã khiến màu xanh huỳnh quang loé lên, vòng sáng màu xanh nhạt bắt nguồn từ lòng bàn chân sau đó bay lên không trung, chớp loé, chiếu sáng đêm đen đặc xung quanh.

Cô nín hơi, cẩn thận nhấc tà váy.

Dường như cô đang đi nhầm vào vùng biển chết chóc trong thần thoại.

Hứa Vong Xuyên dắt cô bước nhanh về phía trước, Diệp Tịch Nhan bị ép phải chạy để theo kịp, vô số ánh huỳnh quang chớp sáng chớp tắt trong phút chốc, nối tiếp nhau rồi mở rộng hơn.

Cứ như bị biển ánh sáng che mắt.

Vận động mạnh khiến tim cũng đập liên hồi, thế giới bắt đầu xoay tròn.

Anh ôm cô trèo lên cầu thang bị nứt vỡ, zombie ngửi thấy mùi của anh cũng tự giác né tránh, họ đi xuyên qua những bộ xương treo rẻ rách, lớp tro bụi, bức tường đổ sụp, bàn làm việc lật úp và những đống vỡ vụn của đèn thuỷ tinh, đi tiếp rồi lại đi tiếp, hoa mắt váng đầu vẫn đi tiếp.

Cuối cùng cũng đi đến chỗ sân thượng tầm nhìn khoáng đãng.

Đèn sao nhỏ giăng khắp giàn cốt thép.

Trong những bộ xương khô là cây tử đằng xanh biếc tràn trề sức sống.

Có một vật mơ mờ như bàn nhỏ đặt ở giữa sân.

Bật lửa tành tạch vang lên, ngọn nến số 18 sáng bừng, nó cắm trên một chiếc bánh kem vô cùng xấu xí đặt trên bàn. Hứa Vong Xuyên nói là do anh làm, xấu nhưng ăn rất ngon.

"Tới thổi nến đi."

"Không phải để dành đến nửa đêm sao?"

"Chẳng phải em thích hoàng hôn sao?" Hứa Vong Xuyên đứng ở sau lưng, đường chân trời chỉ còn một tia nắng cam le lói, tóc trắng phấp phới lờ mờ giữa bóng tối nhá nhem, người đàn ông vân vê chiếc nhẫn hoa Triêu Nhan trước ngực, giọng nói như chứa tiếng cười, "Tịch Nhan không cần làm Triêu Nhan, Tịch Nhan chính là Tịch Nhan."

Thích cô thẳng thắn thừa nhận mình ham hư vinh.

Thích cô bĩu môi khoé miệng trễ xuống mỗi khi buồn bất chợt.

Thích cô như ngọn cỏ đầu tường luôn ngả nghiêng cũng như việc suốt ngày tính toán khôn khéo.

Thích một người, vốn chẳng cần có nguyên do hay đạo lý to tát, tất cả những gì của Diệp Tịch Nhan khiến anh muộn phiền ủ rũ thì cũng chính là nguyên nhân làm anh yêu cô hơn.

Diệp Tịch Nhan bước lên phía trước, chắp hai tay trước ngực cầu nguyện xong rồi đưa lên trán.

Bờ môi khẽ mấp máy.

Đợi đến khi hoàng hôn hoàn toàn tắt lịm, đêm tối buông xuống mới mở mắt ra thổi tắt ngọn nến.

Anh không hỏi cô đã cầu nguyện điều gì.

Mà lại bắn một màn pháo hoa tặng cô.

Trong đêm tối, từng chùm sáng chậm rãi bay lên, như sao băng xẹt qua, cho đến khi tưởng chừng sắp biến mất mới bùm bụp nổ tung, phân tán bốn phía, sau đó lại nổ tung rực rỡ như hoa bồ công anh nở rộ cả góc trời, ánh lấp loé chiếu lên khuôn mặt hai người.

Cả một góc dãy nhà bị bao phủ bởi pháo hoa.

Hứa Vong Xuyên búng ngón tay.

Toà cao ốc tối đen ầm ầm rung động, từng mảng từng mảng bong ra rồi đổ sập xuống.

Về sau, Diệp Tịch Nhan chẳng tìm được khung cảnh nào lãng mạn đến vậy —— pháo hoa, toà nhà cao tầng sụp đổ, bộ xương vô danh với dây leo xanh mướt, bánh kem với ngọn nến "18" và người đàn ông, Hứa Vong Xuyên.

...

Không hôn môi.

Anh chỉ ôm chặt bờ vai cô, kể những việc đã làm được gần đây.

Đã xử lý xong những tổ chức ẩn núp.

Căn cứ bờ sông sẽ mở cửa chợ phiên Triêu Nhan, cung cấp chỗ cho các căn cứ khác bày bán hàng và giao dịch. Chợ hải sản và Khí Phối Thành là hai căn cứ thuần bạo lực của Giang Thành, không biết sản xuất chỉ biết cướp bóc, là tai hoạ ngầm số một, hoặc là liên hiệp hoặc là diệt trừ. Anh liên hiệp với tên gay Chu Siêu cầm đầu chợ hải sản xử lý trang bị và nhân thủ vô cùng dồi dào của Khí Phối Thành.

Diệt một giữ một.

Đương nhiên cũng có giá phải trả.

Chợ hải sản muốn chia chác ở phiên chợ Triệu Nhan.

Căn cứ bờ sông lấy 30%, bọn họ lấy 10%, còn lại 60% thuộc về căn cứ giao dịch.

Diệp Tịch Nhan nhớ lại cảnh tượng bị bao vây và chặn đánh ở chợ hải sản, khẽ nhíu mày, đám người kia chẳng phải dân lương thiện, đánh cướp giết việc ác nào cũng chẳng từ.

"Sống chung với sói khá là nguy hiểm."

Diệp Tịch Nhan nhắc nhở anh.

"Đúng vậy, rất nguy hiểm." Hứa Vong Xuyên cười cười, "Nghe lời thì để bọn họ tiếp tục làm chó canh cổng, không nghe lời tìm một cơ hội xử lý."

"A?"

"Tiểu Minh nói, nếu như chúng ta diệt trừ nốt cả tổ chức hắc bang chợ hải sản, như vậy, người sống sót toàn bộ Giang Thành sẽ được đằng chân lân đằng đầu, từ ủng hộ căn cứ bờ sông chuyển sang yêu cầu đòi hỏi chúng ta, thậm chí còn muốn huỷ diệt chúng ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com