Chưa đặt tiêu đề 73
chương 143
Nhà quê
Tâm tình chưa từng có chút xíu thay đổi.
Hứa Vong Xuyên bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra.
Xung quanh không ai phát ra tiếng động.
Chỉ có tiếng kêu khóc của người phụ nữ kia xoay tròn quẩn quanh, nhưng cũng rất nhanh bị người bảo vệ che miệng kéo đi, thi thế đặt trong túi, ngón tay lòi ra tạo thành một vệt máu kéo dài trên mặt đất.
Cảnh tượng này nên hình dung thế nào nhỉ?
Đối với Hứa Vong Xuyên mà nói, giết người giống như cái phất tay đập chết một con muỗi, tản bộ buổi chiều nhỡ chân giẫm chết một con kiến, nhìn thêm nửa ánh mắt cũng thấy lãng phí, khi anh quyết định động thủ, người kia được coi là một cái xác.
Mặc dù mọi người đều là người, hai mắt một mũi một mồm, cha sinh mẹ dưỡng, biết khóc biết cười, nhưng trong môi trường khắc nghiệt, dị năng giả dũng mạnh chỉ có một con đường —— thành "thần".
Không phải Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.
Mà là Diêm La Vương nắm quyền sinh sát trong tay.
Chút ấn tượng trong kiếp trước đột nhiên thức tỉnh.
Kiểu giết người bình tĩnh như không, tính tình chuyên quyền độc đoán, khi thì thương hại khi thì thờ ơ, hành vi khó đoán trước... cuối cùng Hứa Vong Xuyên cũng đã trở thành Hứa Vong Xuyên đó.
Diệp Tịch Nhan thu hồi ánh mắt.
Nếu cứ đồng cảm sẽ hại chết chính mình.
Vẫn nên lạnh lùng một chút thì tốt hơn.
Người chết được khiêng đi, phiên chợ ngưng trệ được phục sinh, mọi người bắt đầu cò kẻ mặc cả, lấy vật đổi vật.
Khu lương thực trừ thành phẩm còn có hạt giống.
Sạp bán bột mì tụ tập rất nhiều người, đang trong phiên đấu giá, người sau lại hô một cái giá cao hơn người trước. Lúa mì gần như đã bị diệt sạch, lúa nước cũng thu hoạch được rất ít, nên chỗ bột mì còn sót lại có thể nói là bảo vật, chỉ trong chốc lát đã tăng giá đến chóng mặt, những kẻ đầu cơ sẽ nhanh chóng tận dụng, người trước hô người sau theo sát, không từ bỏ.
Những người không có vốn liếng chỉ biết núp đằng sau, ôm bụng nhìn chằm chằm.
Con người luôn có máu khát khao với lúa gạo, Diệp Tịch Nhan trước kia cũng vậy, mỗi lần đi chợ phiên mà thấy bột mì là không thể nào dời bước nổi. Đáng tiếc tài nguyên xưa đến này đều phân phối như vậy —— muốn cũng chẳng chiếm được.
Cảm giác hỗn độn quá nghiêm trọng.
Cô nghiêng đầu nhìn về nơi khác.
Khu sửa chữa cũng buôn bán khá tốt, thợ đóng giày, may vá, thợ rèn, thợ sửa xe... Bận bịu luôn tay luôn chân. Người sửa điện thoại gần như không có người hỏi thăm, trông coi một đống đồ điện tử rách nát bị tách thành những linh kiện, uất ức đến ngẩn người. Có lẽ trước tận thế đây là những tài sản trân quý, nhưng ở hiện tại, chẳng còn ai thèm nhìn đến.
Đời luôn có những người như vậy.
Cứ nghĩ có thể trở lại như lúc ban đầu, ôm mộng tưởng với cuộc sống trong quá khứ không có cách nào buông tay.
Diệp Tịch Nhan tuỳ tiện liếc qua rồi tiếp tục đi về phía trước.
Khu chữa bệnh chật kín bệnh nhân.
Y tá ngoại khoa phụ trách xử lý vết thương, vết thương nhỏ được làm sạch rồi khâu lại, vết thương lớn thì dứt khoát cưa bỏ sau đó chuyển bệnh nhân đến bên đông y. Kháng sinh thiếu thốn, mọi người chỉ có thể chuyển hướng cầu cứu thảo dược đông y, đã tiếc rất nhiều vị thuốc bắc đã bị diệt sạch, toàn bộ sinh vật chỉ có thể nghe theo số trời.
Mạng người như cỏ rác.
Những cơ thể nửa sống nửa chết bị đặt ở đằng sau lều vải, trước khi bốc mùi sẽ có người phụ trách dọn dẹp theo từng đợt.
Trên bàn giải phẫu, một cuộc mổ đang diễn ra.
Không có thuốc gây tê, bác sĩ rửa sạch ruột rồi nhét lại, sau đó miễn cưỡng khâu vết mổ.
Một người đàn ông trung niên đau đến kêu cha gọi mẹ, nhưng mẹ hắn chết rồi, chỉ có thể nhét khúc gỗ vào miệng để hắn không gào quá to.
Diệp Tịch Nhan dừng chân quan sát.
Hứa Vong Xuyên đưa tay quay đầu cô qua chỗ khác, "Đừng xem, đi dạo tiếp nào."
Kỳ thật Diệp Tịch Nhan chỉ cần động ngón tay là có thể giúp được.
Nhưng cô không mở miệng.
Hứa Vong Xuyên cũng không đề cập tới.
Hai người tiếp tục đi dạo giữa những tiếng kêu la rên rỉ.
Máu lạnh sao?
Đúng thế.
Nhưng máu lạnh chút cũng tốt.
Đi qua khu chữa bệnh là đến khu giao dịch tổng hợp. Lọt vào tầm mắt là xà phòng, nước hoa, mặt nạ... Gian hàng đồ trang điểm có rất nhiều cô gái chàng trai xinh đẹp ríu ra rít rít, không lộ bụng thì lộ chân, đây chính là đám sủng vật của tầng lớp cao cấp các căn cứ.
Nhìn thì rất quan trọng, nhưng có thể đưa đến lộ mặt ở chợ phiên thì đều như súc vật, giao dịch bình thường.
Bản thân bọn họ đã là một món hàng giá trị, mà gian hàng bày bán chính là quầy đồ trang điểm.
Nhìn xem, nhóm chủ nhân đều nghỉ ngơi phía đối diện, vừa uống trà ăn bánh, vừa nhìn về phía này để đánh giá. Tất cả mọi người đều muốn đổi khẩu vị, cuộc sống khổ sở đến đâu vẫn có cách tìm được niềm vui.
"Muốn cái gì?" Thấy cô đứng im, Hứa Vong Xuyên chủ động hỏi.
"Lược, dép xăng đan, còn có dầu trị rạn da của phụ nữ có thai cho Tôn Á."
Đòi hỏi, Diệp Tịch Nhan chưa bao giờ khách khí việc này. So với việc bị mắng là người hám lợi, cô càng sợ bị mắng là đồ ngu. Tình cảnh thảm nhất của phụ nữ không phải là bị bạn trai lừa tiền lừa sắc mà là bị lừa đến mức vui vẻ đếm tiền thừa.
Nghĩ lại mà muốn ói.
Hứa Vong Xuyên kéo tay cô đến quầy hàng, những người khác liếc thấy là lập tức tránh ra, đám oanh oanh yến yến nãy còn líu ríu giờ đưa mắt nhìn nhau, không dám thở mạnh.
Dịch Nhan chọn đồ xong thì đưa cho Hứa Vong Xuyên ký sổ.
Ký tên cực kỳ nhanh gọn, chỉ có ba nét dọc tạo thành chữ Xuyên: 川
Ông chủ cúi đầu khom lưng, còn lấy chỗ mặt nạ cao cấp giấu dưới đáy hòm ra, miệng nhỏ như lau mật, thổi phồng đến mức Diệp Tịch Nhan tưởng mình bay lên trời ngay tại chỗ.
Em gái đứng cạnh cất cao giọng, đỏ mắt kêu gào: " Lược cô cầm tôi trả tiền rồi, trả một bình rượu."
"Thật sao?" Diệp Tịch Nhan bình tĩnh nói :" Vậy cô có thể tìm ông chủ đòi đồ, nói với tôi làm gì."
Ông chủ mặt nhăn như bí đỏ, " Cô bé à, tôi đưa cho một thỏi son môi lại đem rượu trả lại cho cô nhé."
Em gái không chịu.
Vung tay dậm chân đi tìm người.
Những người khác lặng lẽ nhìn cô ta với ánh mắt chết chóc.
"Ở đâu ra người, thậm chí ngay cả Hứa Vong Xuyên cũng không nhận ra vậy? Còn dám giành đồ với người phụ nữ của anh ta!"
"Chưa từng thấy."
Em gái mặc áo ngực nhanh kéo một tên mặc áo sơ mi hoa quần cộc kính râm đến, Diệp Tịch Nhan chưa cần nhìn kỹ đầu đã thấy đau.
"Anh Diễn~, đồ nhà quê kia cướp đồ của em."
chương 144
Thật giống cô ấy
Gặp lại cố nhân, cảm tưởng xa cách cả đời người.
Tận thế vô cùng khoan dung đối với hắn, Giang đại thiếu gia vẫn da mịn thịt mềm như trước, cả người ăn mặc như khách du lịch, quần vải kaki, tông lào lệt xệt không bao giờ chịu nhấc chân, tay trái cà lơ phất phơ nhét trong túi quần, tay phải cầm nửa điếu thuốc cháy dở, đi đứng chậm rãi, giống như con gấu túi mãi mới lết ra khỏi giường.
"Haiz, tưởng ai chứ."
Thấy Hứa Vong Xuyên, phản ứng đầu tiên của Giang Diễn là sững lại, quan sát tỉ mỉ quả đầu trắng như tuyết, lông mày dồn một cục, lúc lâu mới giơ tay hút điếu thuốc, môi dưới nhếch ra chậm rãi phả hơi, sau đó cười cười, "Nhìn qua, suýt chút nữa thì tôi không nhận ra. Về đây nhưng chưa kịp đến chào hỏi đã gặp nhau rồi, ngẫm lại thì anh em chúng ta cũng có chút nghiệt duyên."
"Đúng, tìm mãi không thấy, cuối cùng lại đụng phải."
Hứa Vong Xuyên nói chuyện thân mật, nhưng hai người đều biết ý anh không phải như vậy.
Giang Diễn cười cực kỳ vui vẻ, vừa búng tàn thuốc rơi rụng, vừa cười nói "Biết ngay anh nhớ tôi mà", mồm miệng thối hoắc đủ rồi mới ngó qua người đứng bên cạnh Hứa Vong Xuyên.
Người phụ nữ đội mũ chỉ thấy nửa khuôn mặt, cằm rất nhọn, khoé môi hơi trễ, có thái độ ngông nghênh sang chảnh không nói nên lời. Tóc rất đen, đen đến mức không bình thường, mặt lại rất trắng lộ ra cảm giác yêu dị. Rõ ràng không có gương mặt nữ quỷ lại yêu kiều, nhưng đứng cạnh Hứa Vong Xuyên thì có cảm giác xứng đôi rất rõ ràng.
Hợp đến mức chói mắt.
"Ai vậy?" Giang Diễn hỏi.
Hứa Vong Xuyên không đáp, dáng đứng cứng ngắc, ánh mắt luôn đánh giá Giang Diễn và nhìn chằm chằm bọn người bảo vệ phía sau hắn.
Giang Diễn phất tay, "Được rồi, kể cả cậu có tìm đàn ông làm vợ, huynh đệ đây cũng chẳng muốn hỏi."
Hắn nói chuyện có phong thái như ông cụ non, cứ như coi Hứa Vong Xuyên là anh em thật không bằng. Đời vốn là thế, người bên cạnh thay như thay áo, chẳng còn mấy gương mặt cũ còn tồn tại, nhìn xem tình địch ngày xưa giờ cũng có thể thành bạn cũ rồi.
Em gái mặc áo ngực níu lấy áo Giang Diễn không buông, "Anh Diễn, bọn họ bắt nạt em, không nói tiếng nào đã cướp đồ. Ả kia còn vênh váo, không nể mặt chút nào, như cưỡi lên mặt Dao Dao, ngài không thể mặc kệ như vậy, chuyện mà truyền ra mọi người sẽ nói thế nào chứ."
Em gái tên là Văn Dao.
Tầm 15 16 tuổi.
Chính diện thì chưa nhìn ra, nhưng nhìn nghiêng có ba phần giống Diệp Tịch Nhan. Gầy thì có gầy nhưng không có chỗ lồi chỗ lõm, tay ngắn, nói chuyện thích động chân động tay, ánh mắt quá kém, thấy Giang Diễn mở miệng xưng huynh gọi đệ rồi mà cô ta không biết câm đi, nhất định làm nũng mè nheo bắt đòi lại đồ.
Giang Diễn đưa tay cản lại.
Kết quả điếu thuốc bị Văn Dao đụng rơi.
Diệp Tịch Nhan không nhịn được, cong môi cười, nghiêng người kéo áo người đàn ông. Hứa Vong Xuyên xoay người che đi tiếng của cô, trên mặt là biểu cảm cười như không cười.
Giang Diễn luôn có cái tính lười biếng lợn chết không sợ nước sôi, thuốc bị đụng rơi, mặt mũi vẫn như không, chẳng giận dữ chút nào, nhưng khi người phụ nữ bên cạnh Hứa Vong Xuyên cười một cái thì hắn bỗng dưng bùng nổ, kéo theo không còn kiên nhẫn nghe mấy lời léo nhéo của Văn Dao.
"Tôi cần cô dạy chắc?"
Giang Diễn bực mình cao giọng.
Văn Dao co rúm người, không dám nói gì, nét mặt vặn vẹo nhưng cũng không dám nhăn quá rõ.
Gào xong.
Giang Diễn lại bắt đầu thấy bực bội.
Thế thân mãi là thế thân.
Nếu như là Diệp Tịch Nhan, quát cô một tiếng kiểu gì cũng ăn lại một cái tát. Trước mặt cô, chỉ có Giang đại thiếu gia hắn cúi thấp đầu.
Giang Diễn đưa mắt dò xét.
Hứa Vong Xuyên biết hắn vẫn chưa nhận ra, cũng không muốn hắn nhận ra, dắt tay Diệp Tịch Nhan dẫn cô ra ngoài.
Lúc rời đi, người phụ nữ còn giơ cái lược vung vẩy cho Văn Dao nhìn.
Vô cùng, vô cùng khoe khoang.
Giang Diễn đi theo hai bước.
Hồi hồn thì cười như trúng tà, anh tận mắt thấy Diệp Tịch Nhan biến dị, đoá hoa hồng rực rỡ chói mắt bỗng nhiên héo rũ, tứ chi cứng ngắc tái nhợt, mắt vằn tia đỏ, tiếng xương cốt kèn kẹt... Người một khi đã biến thành zombie sao có thể biến trở về, chưa từng có ngoại lệ.
Thật ra chết là sự giải thoát.
Biến đổi hoàn toàn mới là điều tàn nhẫn nhất.
"Chẳng trách Hứa Vong Xuyên dẫn theo, cái tính xấu này giống hệt cô ấy."
Giang Diễn quan sát góc nghiêng giống Diệp Tịch Nhan của Văn Dao, tự giễu vận may ít ỏi, ngay cả tìm thế thân cũng nhặt được hàng phế phẩm, sau đó lại quay về uống trà ăn bánh.
Chuyện tình cảm thật là kỳ quái.
Rõ ràng không đạt được những vẫn nhớ mãi không quên, như bệnh mãn tính tra tấn người ta ngày đêm.
...
Bên ngoài chỗ tổ chức phiên chợ Hoa Khiên Ngưu.
Xuyên qua bãi đỗ xe là một đoạn đường đê bình nhựa trải dài phía rìa bơ, đi về phía trước có một chỗ nước cạn lộ rõ.
Lòng sông phơi ra, đá cuội cùng sóng nước lấp lánh nhìn rất mê người.
Quán nhỏ chế biến thực phẩm chín dựng ở đây.
Nướng chim nhỏ và chuột, món chuột thơm hơn chim, giá tiền cũng phải chăng, rất nhiều người đến mua. Rượu nho tự nấu khá đục, chắc do thiếu đường nên cảm giác hơi chát, nhưng dùng để lừa gạt vị giác cũng khá tốt.
Đồ rán thì vô cùng phong phú.
Nhiều loại côn trùng, có ngon có dở. Một số món đặc sắc, rán xong còn được trang trí bày biện, châu chấu to bằng nắm đấm được cố định đứng thẳng, nhìn từ xa rất có cảm giác nghệ thuật.
Lại đi tiếp.
Bên trong bờ tường bảo vệ, mọi người nóng không chịu được phải xuống nước để tắm, lốp xe chế thành phao bơi bán khá chạy, những đứa trẻ chơi ở khu nước cạn, khu nước sâu thỉnh thoảng có đầu người nhấp nhô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com