Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chưa đặt tiêu đề 78

chương 156

Đụng chết đi

Nụ hôn của cô chỉ đến đó là ngừng, so ra còn nhẹ hơn hạt mưa, thế nhưng cảm giác tê dại râm ran trên môi mãi chưa tan biến.

Anh biết không thể làm tình, nếu không chuyện phản bội lừa gạt đêm nay sẽ tan thành mây khói, chẳng phải quá hời cho cô sao. Cũng biết không thể bỏ qua, nếu không về sau cô nhất định sẽ coi trời bằng vung, rồi có ngày ngay cả làm chó anh cũng chả còn cơ hội.

Vậy làm sao đây?

Diệp Tịch Nhan hé môi lùi lại, tâm anh rầu đến hoảng, đầu ù đi, chẳng còn biết cách suy nghĩ.

Hứa Vong Xuyên chưa từng hút thuốc phiện.

Vậy mà giờ phút này thấy đồng cảm với những con nghiện, anh chẳng còn điều khiển được chính mình, như thể Diệp Tịch Nhan mới là người điều khiển. Anh khát khao cô, không cách nào ức chế, tựa như trong cơn say càng uống lại càng thấy khát, nhưng mỗi lần thoả mãn xong lại kéo theo sự trống rỗng lớn lao, cứ như chỉ đem người ăn vào bụng mới có thể kết thúc nỗi khổ mưu cầu.

Đúng vậy, quá khốn khổ.

Hứa Vong Xuyên biết tình cảm đã cưỡng ép sẽ không đậu thành quả, dù có may mắn đi tới cuối cùng chắc cũng chẳng phải kết thúc đẹp đẽ, như cha mẹ anh, gắng gượng chịu đựng làm bạn đời làm gia đình.

Nhưng anh chẳng có cách nào buông tay.

Diệp Tịch Nhan chủ động hôn anh.

Anh không biểu hiện chút cảm xúc.

Sau khi con chó lên làm lão đại học được cái kiểu đơ mặt, quản lý cảm xúc mẹ nó cực kỳ thích hợp. Diệp Tịch Nhan có chút thấp thỏm, vừa còn ra vẻ nói muốn mạng chó của anh, hiện tại thì cực kỳ hoài nghi về sự hấp dẫn của "cục xương" là mình.

Việc lẳng lơ câu dẫn, ngoắc tay nhất định phải có người đàn ông thần hồn điên đảo ngu dại hùa cùng, nếu không vở kịch một người diễn, một người xấu hổ ai xem.

Diệp Tịch Nhan thở dài nằm ngửa, ngón tay quấn lọn tóc chơi đùa.

Một lát sau, tự dưng thấy bực bội.

Cô đạp anh một phát, vênh mặt hất hàm, "Muốn cút thì cút nhanh đi, đừng ở lại cho chướng mắt."

Hứa Vong Xuyên chùi môi, bạnh hàm, đứng nới cổ áo, hai chân quỳ lên giường kẹp lấy hai chân cô.

"Làm gì?"

Diệp Tịch Nhan ngửa đầu hỏi, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn vừa lạnh lùng vừa đáng ghét, chê anh vướng víu, còn cau mày híp măt, hận không thể viết chữ chê lên trên mặt.

Hứa Vong Xuyên bỗng nhiên giật quần áo ra, bộ ngực căng tròn bỗng chốc rung bần bật nhảy ra. Cô giật mình, khí lạnh trên mặt dần rút đi thay vào đó là sự bối rối, nhấp môi vòng tay cố gắng che chắn. Hai thân vô thức cuộn tròn, nhưng bị Hứa Vong Xuyên ngồi đè chặt nên chẳng còn chỗ nào để trốn chạy.

Anh sát lại, thô lỗ giữ chặt tay cô, "Chắn cái gì, không cho anh nhìn sao?"

"Hứa Vong Xuyên!"

Người đàn ông thờ ơ cười cợt, "Diệp Tịch Nhan, em có sức hấp dẫn cực lớn, lão tử ngày giấu đêm phòng, lo lắng khắp nơi, em thì vì để tình nhân chạy trốn không tiếc mạng mình, nói xem nào, em cho hắn sờ cái vú hay chơi tiểu huyệt?"

"Chơi ở đâu, trên giường của chúng ta à?"

"Chơi mấy hiệp? Hả?"

"Có để hắn bắn vào trong không?"

Anh ghì chặt mặt cô, gằn từng chữ một : "Chơi em có thoải mái như anh không?"

Diệp Tịch Nhan lắc lắc, cắn ngón tay anh, nhưng Hứa Vong Xuyên dường như chẳng ngại đau, lông mày cũng không thèm nhíu, dùng sức ấn mặt cô xuống đệm, quát ầm lên: "Đừng giả vờ câm điếc, nói?"

"Anh doạ em."

Diệp Tịch Nhan mở to hai mắt, nhìn người đàn ông đang nổi giận với ánh mắt không thể tin, chẳng bao lâu, lệ lăn dài, trào ra khỏi kẽ tay màu xanh xám.

"..."

Hứa Vong Xuyên như bị bong rụt tay lại, ngữ khí gần như tuyệt vọng, "Em đừng làm anh buồn nôn, Diệp Tịch Nhan... Con mẹ nó, trên người em còn ám mùi hương của thằng khác, dựa vào cái gì còn dám hôn anh? Anh yêu em nhưng chưa đến mức mất hết lòng tự trọng!"

Diệp Tịch Nhan co rụt người, sợ, cực kỳ sợ hãi, nhưng quen bắt nạt chó, vừa há mồm là mắng chửi, "Em chẳng làm gì với hắn cả, anh không tin bóp chết em đi, bóp chết cục cưng anh yêu nhất đi... hu hu hu... Mau bóp chết em đi..."

"Em cho rằng anh không dám?"

"Đương nhiên là anh dám, hiện tại đã có tiền đồ có gì không dám? Ầm ĩ cái gì chứ, chỉ biết tóm lấy em làm ầm ĩ, bóp chết không phải là xong chuyện sao? Tốn lắm nước bọt cãi nhau trận lớn làm gì, nước bọt nhiều quá không có chỗ dùng à?" Cô mắng xong, thì điềm tĩnh lao về phía góc giường, "Được, anh không ra tay thì để em tự làm, sống còn ý nghĩa gì đâu!"

Diệp Tịch Nhan lao đầu qua, đập đến choáng đầu hoa mắt, nước mắt như miễn phí không ngừng trào ra, mặt nhăn nhúm một cục, miệng không khép lại được, cơ thể đau đến co giật.

Mẹ nó, hoá ra đập đầu tử tử đau như thế?

Lần sau muốn doạ con chó chọn cái gì nhẹ nhàng hơn, chứ cách này cũng quá chịu tội mà.

Đau đớn kinh khủng, khóc không thành tiếng. Nhất là với Diệp Tịch Nhan, kiếp trước đã chịu nhiều đau khổ, luôn biết khóc lóc là hành động lãng phí thể lực và làm lộ vị trí, thế nên cơ thể càng đau đớn, thì sẽ lại vô thức cắn răng, liều mạng nín nhịn.

Hứa Vong Xuyên đưa tay ngăn cản, cho rằng cô đang diễn kịch, dù sao Diệp Tịch Nhan có chút tiểu xảo, ai biết cô đập đầu thật.

Lòng bàn tay run lên từng cơn, anh vội vàng bới tóc cô ra, "Anh xem nào..."

"Hu... A..."

Diệp Tịch Nhan ngẩng đầu, mặt đỏ bừng.

Anh bị doạ, giận dữ quát cô, " Em không biết đập nhẹ chút à?"

Cô há miệng, muốn mắng người, thế nhưng đau không còn hơi sức, nước mũi nước mắt tùm lum, cơ thể giật giật, tạch tạch tạch, vết máu loang lổ trên đầu nhỏ xuống từng giọt.

Hứa Vong Xuyên ôm cô bằng một tay, nào dám hỏi cô vượt tường với ai, nào dám so đo việc cô nói dối hay giở mánh khoé, hoảng loạn cùng lo sợ, đột nhiên rống lên, "Mau dùng dị năng!"

"Đau ——"

Diệp Tịch Nhan vừa đạp chân vừa gào.

Đầu anh ù đi, tức tối:" Đau còn không phải do chính em đụng!"

chương 157

Quê muốn độn thổ

"A!" Diệp Tịch Nhan dùng tay đẩy mặt anh ra, "Cút cút cút cút!"

" Không đau không đau nữa nhé." Hứa Vong Xuyên không tức giận, gỡ tóc thổi hơi, chân tay lèo khèo ôm ấp không ngừng lắc lư, đây là kỹ năng bế bồng dỗ dành Hứa Tinh Niên anh luyện được từ hồi bé, vốn cho rằng sau này sẽ dùng cho con mình, không ngờ lại dùng cho Diệp Tịch Nhan đầu tiên.

"Là anh không tốt, là do anh sai, cục cưng đừng tức giận, mau chữa khỏi cho mình đi, em không vui cứ đánh anh đừng đánh mình, đánh anh chẳng tốt hơn sao?"

Diệp Tịch Nhan mím chặt môi, ngước mắt, "Anh sai ở chỗ nào?"

"Đội nón xanh thì đội nón xanh, có gì ghê gớm đâu, cô gái xinh đẹp như em chịu ở lại bên anh là phúc phận lớn nhất của anh rồi. Ngủ giường chúng ta thì sao? Em mang thai không phải con anh thì sao chứ? Dựa vào cái gì mà anh dám tức giận với em? Anh không nhẫn thì cái nhà này cũng tan nát mất."

Diệp Tịch Nhan cười phù phù thành tiếng.

Duỗi ngón tay chọc vào mũi anh, "Anh biết thế là tốt."

Hứa Vong Xuyên bình tĩnh nhìn cô, bỗng nhiên nghiến chặt răng thốt ra ba chữ, "Không đau nữa?"

Diệp Tịch Nhan dựa vào ngực anh, đầu cọ loạn, âm thanh buồn bực nghe như ngoan ngoãn biết sai, nhưng lời nói mang ý cực kỳ ngang ngược, "A, không đau thì không thương em nữa?"

Anh không muốn đáp lời.

Quay đầu qua càng nghĩ càng giận.

Sớm biết thế cứ mạnh mẽ chơi chết cô vài hiệp, đỡ phải kiểu chưa vớt được tí lãi nào đã bị người phụ nữ xấu xa này bôi một mảng nước mặt nước mũi vào ngực.

Diệp Tịch Nhan ngửa đầu ôm anh, gọi ngọt sớt: "Chồng ơi."

Hứa Vong Xuyên không lên tiếng.

Diệp Tịch Nhan nhe răng trắng bóc, cười rộ, răng nanh nhọn, lúm đồng tiền nông, đôi mắt trong veo lấp lánh ánh sáng, đúng cái kiểu sát nhân phóng hoả cháy tim anh.

"Rất nhớ anh ~"

Hứa Vong Xuyen cười nhưng vội vàng ngừng lại, hung hăng bóp cằm cô.

Diệp Tịch Nhan chớp chớp mặt, quơ tóc, nhỏ giọng nói: "Anh đi vào chút, chẳng phải sẽ biết bên trong em có đồ người khác không à."

"Đừng nghĩ lừa gạt dương vật của lão tử."

"Hửm?" Diệp Tịch Nhan bĩu môi một cái, âm cuối chưa vút lên, Hứa Vong Xuyên đã nâng cổ tay nhìn đồng hồ, bay qua, lột quần jeans của cô xuống, phết hai phát vào mông.

Mặc sức cho Diệp Tịch Nhan đong đưa chân uốn éo các kiểu, người đàn ông cũng không để ý tới, đánh xong thì kéo quần lại, đóng cửa đi ra ngoài, không ngoái đầu.

Bóng lưng cao rào biến mất không còn tăm hơi.

Từ đầu đến cuối không nhìn cô một chút nào.

Diệp Tịch Nhan đáp đèn bàn qua, nát bét trên đất. Phi ra mở cửa, vậy mà dám khoá trái.

Bên ngoài ánh lửa ngút trời, tiếng hô khẩu hiệu rền vang, tiếng ngựa hí, tiếng nổ bô mô tô và xe bọc thép, cùng tiếng máy bay trực thăng rất đặc biệt, là ai đang bắn súng máy lên trời vậy? Tiếng huýt sáo, tiếng reo hò dần dần cách xa... Bọn họ muốn đi đâu? Anh muốn đi đâu?

"Khốn khiếp!"

Diệp Tịch Nhan mắng xong, trong lòng cảm thấy chua chát.

Mặc bộ quần áo che kín bộ ngực trần trụi, xoa nắn cánh tay lạnh giá, tự an ủi chính mình.

Mặc dù biết Hứa Vong Xuyen sẽ không rời bỏ cô, nhưng những việc càng tin tưởng đến lúc vỡ nát tim lại càng tổn thương, cô không phải chưa từng biết điều ấy. Bì Bì không cào cửa vào được, ngồi xổm ư ử bên ngoài, Diệp Tịch Nhan ngơ ngác ngồi một lúc, qua cánh cửa trấn an Bì Bì, chờ mãi cho mới bình tĩnh lại, cô cũng kiệt sức, cơ thể mệt mỏi nhưng đầu óc rất minh mẫn, không ngủ nổi.

Cô đọc manga, xem phim, nhìn lại những món quà nhỏ anh tặng.

Lúc tức giận, hận mình vì sao lại không chạy trốn cùng Tạ Tri Kiêu, để tên chó chết kia tìm tới. Nhưng khi tỉnh táo lại lo lắng anh sẽ xảy ra chuyện.

Cứ mỗi lần cô xảy ra chuyện, Hứa Vong Xuyên liền không cho cô nhúng tay vào bất cứ việc gì. Nuôi như con mọt gạo cũng không tệ, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, ngày ngày sung sướng, nhưng trạng thái không biết gì cả rất bất an.

Cứ như bịt mắt đi đường.

Cõ lẽ một bước nữa là đến vực sâu vạn trượng mà cô vô tri vô giác chẳng hay biết.

Thật sự không ngủ được, cô sẽ cho con chó này một bài học.

Diệp Tịch Nhan lôi va ly, khệ nệ ôm đống quần áo của Hứa Vong Xuyên từ trong tủ nhét vào va ly. Quần áo của anh ít đến thương cảm, chưa đầy một va ly, cô tìm tới tìm lui, nhét thêm đống đồ trang sức gấu bông mà anh tặng vào, tiêu bản hoa khô thì không nỡ bỏ, có trời mới biết sau này bốn mùa hỗn loạn còn hoa mà hái không.

Một đêm không ngủ.

Hừng đông mới ngủ.

Nghe thấy tiếng bước chân cao thấp không đều từ gian ngoài truyền đến, Diệp Tịch Nhan bừng tỉnh, ôm va ly đứng ở cửa, chờ cửa vừa mở ra, nâng va ly lên ném ra ngoài.

"Cút! Em không muốn nhìn thấy mặt anh nữa!"

Cái va ly nện thẳng vào ngực Hứa Vong Xuyên, đường đường là lão đại căn cứ bờ sông bị coi như rác thải vứt bỏ không thương tiếc, quần áo rơi rắc khắp người.

Tiếng ầm ĩ dưới tầng một im bặt trong chốc lát.

Mọi người nhìn nhau, vẻ mặt nanh ác, tay đấm vặn vẹo.

Không biết ai lên tiếng chế nhạo, "Đại ca không lên tiếng, nhất định không phải kẻ địch, chắc là chị dâu đang nổi bão muốn anh ấy quỳ ván giặt đồ đó."

Đám người cười như sấm.

Ném quần áo xong chưa thấy đã, Diệp Tịch Nhan vung tay đẩy người.

Hứa Vong Xuyên nắm tay cô, gạt chỗ đồ trên mặt, cười lạnh, "Cô chú, các người nhìn đi, con có bắt nạt cô ấy đâu, là cô ấy đang bắt nạt con mà."

"Hửm?"

Diệp Tịch Nhan quay người, tóc tai tán loạn, có thể so với Sadako, quần áo lộn xộn, trên đầu đội chiếc khăn rất fashion, tay còn cầm cái mắc áo móp méo làm vũ khí, cứ như vậy nhảy ra dưới sự chứng khiến của Diệp Tùng Vân mặt mũi tái xanh, Liễu Văn Du sắc mặt kinh ngạc, cùng cha Hứa Vong Xuyên, Hứa Tứ Hải với khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc và đám anh em họ hàng cao lớn đang nghẹn họng nhìn trân trối.

Hứa Vong Xuyên thở dài, biểu cảm như nhà tu hành mệt mỏi vì lao lực quá độ, hạ giọng thương lượng:

"Hôm nay cô chú và cha anh đều ở đây, em bớt đánh anh một trận đi, được không?"

Diệp Tịch Nhan: !!!???

Cô gái đóng rầm cửa lại.

Ôm đầu tuyệt vọng ngồi xổm, không ngờ tận thế rồi, Diệp Tịch Nhan cô còn gặp phải tình cảnh quê muốn độn thổ như này!

chương 158

Là di truyền

Diệp Tịch Nhan dựa vào cửa, xấu hổ quá đi, nước mắt chảy qua xoang mũi xuống cổ họng, vị mằn mặn đắng chát ngập tràn lồng ngực, gần như thở không ra hơi, lại chẳng dám khóc thành tiếng nên chỉ rấm rứt như con thú nhỏ rồi bò qua tủ quần áo, tìm kiếm bộ đồ có thể ra gặp người.

Cô không nhìn lầm.

Cha mẹ đều khoẻ mạnh, thậm chí Diệp Tùng Vân còn có sức sống hơn quá khứ. Cha lớn hơn mẹ một giáp, bình thường vẫn chú trọng bảo dưỡng nhưng dù sao khoé mắt vẫn hiện ra vẻ mỏi mệt, nhưng vừa rồi nhìn lướt qua, tình thần cực kỳ phấn chấn, chỉ là sắc mặt xanh xám rõ ràng.

Cha sẽ không đen mặt vì cô.

Chắc chắn không ưng Hứa Vong Xuyên.

Diệp Tịch Nhan lau nước mắt, chải tóc kỹ càng, không dám ở trước mặt cha mẹ hở eo lộ chân, đành phải gói mình như cái bánh chưng mới dám thò đầu ra khỏi cửa.

Hứa Vong Xuyên liếc mắt nhìn cô, nhưng chỉ liếc chút chút, không dám lên tiếng cũng không dám ôm.

"Mẹ..."

Diệp Tịch Nhan đứng đó, lo lắng nhìn về phía Liễu Văn Du, chỉ mới gọi một tiếng, hốc mắt đã đỏ ửng, ấm ức chứa chan trào ra theo lệ nóng.

"Nhan Nhan." Người phụ nữ vội vàng hô lên.

Diệp Tịch Nhan giang hai tay chạy chậm qua ôm lấy, trốn trong lòng mẹ co thành một cục. Trước mặt cha mẹ, bất luận cô đã trải qua những gì thì mãi mãi vẫn là đứa trẻ, loại an lòng này không người nào có thể cho được.

Diệp Tùng Vân nhìn vợ và con gái ôm nhau khóc, không tránh khỏi đỏ mắt, sờ đầu Diệp Tịch Nhan, dịu dàng hỏi :" Có bị thương chỗ nào không?"

"Không ạ."

Cô xoay một vòng, ra hiệu là chân tay mình còn nguyên, vẻ mặt tối tăm của Diệp Tùng Vân mới tốt hơn chút, nhưng đến cùng vẫn là con gái ruột thịt, cục cưng quý giá dè dặt đặt trong lòng bàn tay nuôi từ tấm bé, yêu thương hơn mạng sống, thế nên cả gan, ngay trước mặt Hứa Vong Xuyên và Hứa Tứ Hải hỏi :" Lúc trước không phải bị trọng thương, không cứu được sao?"

Ừng ực ——

Tiếng nuốt nước miệng đặc biệt rõ ràng trong không gian.

Mọi người ăn ý nhìn về phía Hứa Vong Xuyên, không hổ là loại người hung ác tuổi trẻ tay không tấc sắt xây dựng ra một căn cứ, chẳng mảy may chột dạ, đứng bất động, ánh mắt trầm lắng cô đọng, rõ ràng toàn thân đều có sơ hở, nhưng con muỗi bay tới cũng chả chí được phát nào.

Bị người ta nhìn phiền, Hứa Vong Xuyên còn phải xoa xoa ngực, nhắc nhở mọi người mình vừa bị Diệp Tịch Nhan ném cả cái va ly vào ngực, rất yếu ớt, rất đáng thương, rất cần sự thông cảm.

Đáng thương thay, ngoại trừ Hứa Tứ Hải lâu không gặp con trai mình thì những người khác đều thờ ơ.

Liễu Văn Du bưng mặt Diệp Tịch Nhan thấp giọng nói chuyện, thỉnh thoảng còn dò xét đám người chung quanh.

Diệp Tùng Vân nhìn chằm chằm Hứa Vong Xuyên, trầm ngâm một lát, nói với khí thế không cho phép cãi lại :" Nhan Nhan còn nhỏ, giờ người một nhà chúng ta đã đoàn tụ, sau này chắc chắn sẽ ở cũng một chỗ."

Ngụ ý, bọn họ một nhà ba người không chứa nổi người thứ tư.

Trong nhà không có vị trí của Hứa Vong Xuyên.

Người đàn ông luôn đứng ở bên cười nhạt, mắt không thèm chớp, "Nể mặt gọi hai người một tiếng cô chú, đừng có kiểu không biết xấu hổ, ép lão tử ——"

Hứa Tứ Hải vội vàng tằng hắng một tiếng.

Diệp Tùng Vân siết chặt nắm đấm, chắn trước mặt vợ và con gái.

Diệp Tịch Nhan quay đầu trừng một cái, nước mắt còn treo trên má, hốc mắt hồng hồng yếu đuối vô hại như con thỏ nhỏ, nhưng cái nhìn thì sắc lẻm như cái vung phất trần của Duyệt Tuyệt sư thái, bốp một cái, đập cho con chó kiêu ngạo phách lối chỉ còn hơi tàn, khiến cho câu sau chữ lão tử phải chui lại bụng.

Hứa Vong Xuyên quay đầu, giọng nói yếu ớt âm trầm hơn, "Ép, cháu gọi hai người thành cha mẹ luôn."

"..."

Diệp Tùng Vân đứng cứng đờ tại chỗ, lúc hiểu ra thì càng tức giận.

Những người cha có con gái chắc đều có một cơn ác mộng, bảo bối vất vả nuôi dưỡng từ lúc nhỏ xíu chưa kịp trưởng thành đã bị heo ngoạm mất, con heo này chính là Hứa Vong Xuyên nhuộm tóc, mặc áo da cưỡi xe gắn máy, nhìn là biết loại thanh niên lọc lõi ngoài xã hội.

Kẻ có tri thức không phải không biết nóng nảy, trước mặt vợ con dù núi đao biển lửa cũng xông vào.

"Thanh niên lọc lõi" càng khỏi phải nói, trên dưới chỗ nào cũng khắc chữ cáu kỉnh, nể mặt ông là cha vợ nên tôn trọng, dám cướp vợ của anh, chả cần biết cha vợ hay không cha vợ, liều mình một mất một còn luôn chưa biết ai chết đâu.

Ngông cái lông ấy.

Diệp Tịch Nhan đương nhiên đứng phía cha mình, há miệng nói :" Hứa Vong Xuyên, anh hung dữ với ai thế?"

Hứa Vong Xuyên nhấp môi, miệng không dám cãi, chỉ dùng ánh mắt hung ác nhìn.

Hứa Tứ Hải vẫn luôn im lặng đứng ngoài quan sát đột nhiên lên tiếng.

Người đàn ông có chất giọng hùng hồn, ánh mắt sắc bén, hình thể cực kỳ vạm vỡ, lăn lộn nhiều năm ở thương trường nên cực kỳ hiểu được cách trị đúng chỗ ngứa của những kẻ có tri thức như ba Diệp: "Tiểu Xuyên là bạn học với con gái anh mà, lão Diệp, anh làm chú, vừa gặp đã muốn doạ nó làm gì?"

Một câu đổi trắng thay đen, chủ khách đảo lộn, khiến Diệp Tung Vân đang ồn ào mặt đỏ rần.

Hai đứa bé đúng là bạn học.

Ông cũng đúng là bậc trưởng bối.

Nhưng việc này là ở thế giới trước khi virus bùng phát, hiện tại Hứa Vong Xuyên tuổi 20 vật cả trâu, một quyền là đánh chết người, xã hội quay về thời kỳ quân phiệt, mà ông thì như giáo viên bị quân phiệt bức hôn, nào có phong thái của trưởng bối, liều mạng dùng chút hơi tàn để đối nghịch lại.

Diệp Tịch Nhan cấp tốc nhìn Hứa Tứ Hải.

Rốt cuộc cũng hiểu Hứa Vong Xuyên nhìn thì ngu dại nhưng thực chất cáo già đội lốt là giống ai.

Mẹ ơi, hoá ra là di truyền.

chương 159

Vacxin thật

Hứa Tứ Hải ngăn cản con trai, tranh thủ thời cơ mà ôm bả vai Diệp Tùng Vân, "Hai anh em chúng ta từng gặp nhau ở hội nghị doanh nghiệp, em đây trước lập nghiệp kiếm sống bằng mỏ than... A đúng đúng, chính là tập đoàn khoáng sản, chúng em vốn là kẻ lạc hậu tụt phía sau, không ngờ lại được anh Diệp đây nhỡ kỹ, đọc nhiều sách quả là khác biệt. Anh à, không gạt anh chứ, Tiểu Xuyên là con trai cả của em, từ nhỏ đã mất mẹ, tự nuôi mình, thành tích bết bát, học hành chẳng ra sao nhưng được cái xương cốt cứng rắn như em vậy. Xã hội hiện tại quan trọng nhất chính là quyết đoán và biết giở thủ đoạn, phương diện này thì em chẳng phải khoe khoang, anh cứ nhìn xem, căn cứ bờ sông chẳng kém căn cứ chỉ huy ở thủ đô nhỉ..."

Hàn huyên đôi ba câu, nể mặt Hứa Vong Xuyên mất mẹ từ nhỏ, Diệp Tùng Vân không còn bài xích nhiều, Liễu Văn Du cũng thuận thế dựng cho chồng cái thang, "Hai người uống chút trà nói chuyện tiếp đi, bậc con cháu thôi mà, giận dữ làm gì."

Hứa Vong Xuyên nguẩy mặt, từ đầu đến cuối chẳng thèm nhìn, hiển nhiên rất phiền việc Hứa Tứ Hải tự tiện nhúng tay, nhưng dưới sự lôi kéo của một đám anh em họ, anh chẳng thể phát cáu chỉ có thể không tình nguyện đi xuống tầng uống trà, đi nửa đường lại nhìn về phía Diệp Tịch Nhan, trợn trừng trợn trạo, muốn nói lại thôi, sau đó bị đám anh em nháy mắt tỏ vẻ chế giễu.

Liễu Văn Du kéo Diệp Tịch Nhan vào phòng ngủ, đóng cửa, bắt đầu đánh giá bốn phía, từ số lượng bàn chải trong phòng vệ sinh và mùi tanh quen thuộc đã biết tình trạng hiện tại của hai đứa trẻ.

Trước khi virus bùng phát, bà đã phát hiện Diệp Tịch Nhan đang yêu sớm, hiện tại có cơ hội chắc chắn phải hỏi han cẩn thận.

"Bạn Tiểu Nam mà con nói trước đó chính là cậu ta?"

"Vâng."

"Cùng lớp?"

"Vâng."

"Hơi khác so với mẹ tưởng tượng." Liễu Văn Du ôm Diệp Tịch Nhan ngồi xuống, chỉnh lại tóc mai cho con gái, "Cậu ấy là đứa trẻ tốt, nhưng suy nghĩ quá khác con, chỉ sợ không dễ nói chuyện với nhau, cuộc sống mai này, không thể hiểu và giãi bày với nhau là đau khổ nhất."

"Mẹ, có phải mẹ cảm thấy anh ấy rất ngu ngốc?"

"Ngu thì không ngu." Liễu Văn Du đã đi qua tuổi trẻ, Hứa Vong Xuyên với cơ thể và đầu óc thế còn hấp dẫn hơn những người bạn trai mà bà từng quen, nghĩ ngợi lúc, bà cố gắng chọn từ để nói , "Nhưng tính cách của cậu ta... không giống kiểu dễ thoả hiệp."

Diệp Tịch Nhan xoa mắt, cười lên.

Mẹ cô nhìn người quá chuẩn.

Quá trình tranh giành Hứa Vong Xuyên rất chông gai, nếu không phải cô đủ thông minh nhất quyết giành lấy thì chắc chắn không tóm được anh. Giành tới tay rồi lại càng hóc búa, nói anh ngu ngốc lại không chịu để cô điều khiển, nói anh không ngốc lại không biết làm cách nào để biểu đạt suy nghĩ cảm xúc của cả hai để giải quyết các mâu thuẫn.

Nhìn tưởng dung túng, dễ dàng tha thứ mọi việc cô làm, tuỳ tiện đánh chửi, nhưng nếu đã quyết tâm không cho Diệp Tịch Nhan tham dự vào chuyện gì thì giết chết anh cũng không cho.

Nếu như Diệp Tịch Nhan là một người vợ hiền, sẽ rất dễ chịu, cố tình cô là người được tiếp nhận sự giáo dục từ nhỏ, có bản tính cố chấp không thích ép buộc nên chẳng dễ chịu chút nào, mỗi lần phát sinh mâu thuẫn đều tức đến nghiến răng.

Liễu Văn Du nhìn là biết cô hiểu, nét mặt nghiêm túc bỗng nhiên buông lỏng, " Hai đứa chưa có con à?"

Tai Diệp Tịch Nhan đỏ chừng, "Chưa có..."

"Nhan Nhan, mẹ là người từng trải, hiểu mà." Liễu Văn Du nói với giọng điệu tâm tình :" Ba con đang luyến tiếc, không cần phải để ý, mẹ có biện pháp trị ông ấy... Các con cứ cố gắng sống với nnhau, cậu ta tốt với con thì con nên trân trọng, đừng tuỳ tiện đánh cãi nhau, như hôm nay còn cầm va ly ném người là không tốt, đàn ông mong manh đến đâu thì bên ngoài vẫn phải giữ mặt mũi, mâu thuẫn thì cố gắng ngồi xuống giải thích, không nên động thủ."

Liễu Văn Du nói rất nhiều đạo lý chung sống vợ chồng, sợ có gì đó quên nói làm hại con mình.

Nói xong lại chăm chú nhìn cô, "Nhưng nếu ngày nào đó không thể sống nổi với nhau, nhớ kỹ cha và mẹ mãi mãi yêu con, muốn về thì về, không cần phải suy nghĩ nhiều."

Diệp Tịch Nhan nhẹ giọng dạ, ngay sau đó lặng im.

Liễu Văn Du lay lay bả vai con gái, cười nói :" Tiểu Xuyên rất đẹp trai, vóc người lại đẹp, thế mà không gửi ảnh cho mẹ sớm hơn."

"Làm gì đẹp đến mức đó?" Diệp Tịch Nhan cười.

Hai người lại trò chuyện một lúc.

Cuối cùng Diệp Tịch Nhan cũng biết tình hình của cha mẹ sau khi virus bùng phát.

Có chỗ vật tư Diệp Tịch Nhan để nhờ, cuộc sống của hai người ở thủ đô cũng không tệ, còn cứu giúp vài nghiên cứu viên của công ty, đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, trong số đó có một người bị zombie cắn, một người khác gọi điện thoại cầu cứu, không ngờ vừa kết nối được thì một đám quân nhân súng ống đầy đủ đến, áp giải cả đám người và vật tư về.

Cũng may Diệp Tùng Vân là tiến sĩ vi sinh vật, có chút tác dụng.

Hai vợ chồng tìm được chỗ đứng ở trong quân khu, cuộc sống túng thiếu, không đói chết nhưng cũng chẳng sung sướng. Về sau căn cứ có một ông chủ nhỏ, cà lơ phất phơ, nghe nói từ Giang Thị tới. Diệp Tùng Vân chủ động tìm tới nghe ngóng tình huống ở Giang Thị, kết quả người kia lại có quen biết với Diệp Tịch Nhan, do dự một phen thì thông báo cho hai người biết Diệp Tịch Nhan bị thương không thể cứu nổi, lúc này mới có chuyện hai người chủ động xin đến Giang thị nghiên cứu vắcxin.

"Lúc đầu cha mẹ cũng không ôm nhiều hi vọng, chỉ nghĩ qua nhìn thử chút, nhưng đại học thành phố quả thật nghiên cứu ra vắc xin."

"Thật?"

Phản ứng đầu tiên của Diệp Tịch Nhan không phải là vui mừng, mà là nghi ngờ.

Liễu Văn Du chọc cái mặt nhỏ tinh quái của con giá, "Thật, mẹ nhìn thấy tận mắt còn có thể gạt con sao? Nếu không con cho rằng cha con vì cái gì mà dám cứng cổ khiêu chiến Tiểu Xuyên..."

Có vacxin là có hi vọng khôi phục lại trật tự.

Đợi đến khi nền văn minh quay lại, nhiều lựa chọn, Diệp Tùng Vân còn lâu mới chọn Hứa Vong Xuyên làm con rể.

chương 160

Thằng nhóc đẹp trai

Diệp Tịch Nhan vẫn không tin, Liễu Văn Du chỉ nắm tay cô, cười nhưng không nói, lặng yên rồi nói sang chuyện khác.

"Tối qua, cha con với mẹ thật sự hốt hoảng, Tiểu Xuyên chỉ mặt điểm tên nói muốn gặp chúng ta, mang theo cả một đám người, chốc lát sau lại tới thêm một đám nữa, mẹ còn tưởng rằng bọn họ sắp đánh nhau đến nơi, kết quả lại là người một nhà. Hai đám người đứng chặn ở trước cửa phòng nghiên cứu... Thực sự là... Lúc đi ra cha mẹ đã dặn dò di ngôn xong xuôi, câu đầu tiên Tiểu Xuyên nói là "cô và chú có sao không", khiến mẹ và cha con đứng tẽn tò chẳng hiểu chuyện gì."

Liễu Văn Du cười không ngậm được miệng.

Tối qua, cảnh tưởng gia đình Hứa đoàn tụ thật sự rất khôi hài.

Hứa Vong Xuyên vừa nhìn thấy cha ruột thì như nhìn thấy kẻ thù, nếu không phải đám anh em họ ngăn cản thì đoán chừng hai người đã sáp lại đánh nhau rồi.

Diệp Tịch Nhan nhớ lúc cô quay về, Hứa Vong Xuyên cũng mang theo một đội nhân mã đón tiếp, vừa ngượng vừa hoảng, cũng dở khóc dở cười như thế.

Chạng vạng tối, Bạch Công Quán mở yến tiệc.

Trong phòng không ngồi đủ, mọi người bày tiệc ngay ngoài vườn vây quanh đống lửa như lửa trại, bàn thì phải sắp xếp tận ba vòng liền. Tất cả mọi người quây xung quanh, cùng nhau vui chơi, giải trí, Hứa Vong Xuyên phát biểu còn dùng đến loa phóng thanh.

Bì Bì lang thang giữa các bàn, ăn bụng no phệ, lắc lư như sắp ngã.

Ở căn cứ này, sướng nhất chính là nó, muốn đi đâu thì đi, không ai hỏi đến. Muốn ăn gì thì ăn, dù sao cũng là chó của lão đại, cho ăn còn có thể đi lĩnh điểm cống hiến.

Diệp Tịch Nhan ngoắc tay gọi, Bì BÌ chạy một vòng tới, hắt hơi thật mạnh.

Liễu Văn Du mắc bệnh sạch sẽ, không thích nuôi chó mèo. Bì Bì hắt hơi bà cũng đánh. Diệp Tịch Nhan đành phải ném cái xương dụ nó qua chỗ khác.

Hứa Vong Xuyên khoanh tay trước ngực, mặt thối đi tới.

Toàn thân đều viết chữ phiền.

Giang Diễn phải người tới truyền lời, nói Giang đại thiếu gia cùng phần lớn số lính lưu lại đại học thành phố chờ vắc xin, người đàn ông nghe, se se ngón tay, phái một tiểu đội đi theo.

Qua ba tuần rượu, Hứa Tứ Hải và Diệp Tùng Vân thân thiết còn hơn huynh đệ ruột, anh em ngọt sớt, nhưng cha Diệp không váng đầu chút nào, thấy đối phương đổi giọng gọi thông gia thì lập tức dừng lại, nói con gái còn nhỏ chưa vội chuyện này.

Diệp Tịch Nhan không ngừng gắp thức ăn vào bát Liễu Văn Du.

Người phụ nữ không ăn nhiều, còn cười, " Con với Tiểu Xuyên tới căn cứ đại học phố đi, nơi đó lúc nào cũng có thực phẩm hữu cơ, ăn rất ngon, khiến miệng mẹ có tật kén chọn rồi."

"Bọn con cũng có thực phẩm hữu cơ mà."

Diệp Tịch Nhan thầm nói.

Ăn ngon đến vậy sao? Đại học thành phố cũng chuyển rau củ đến căn cứ bờ sông, cùng loại rau loại thịt thôi, Diệp Tịch Nhan thấy chắc chả khác nhau mấy, chẳng lẽ phân loại đưa họ đồ đểu?

Nhưng mẹ không ăn thì cô cũng không miễn cưỡng, chỉ âm thầm ghi sổ nợ với hội người đại học thành phố.

Ăn gần no, Diệp Tịch Nhan nhìn một vòng, phát hiện Triệu Quang Minh và Tôn Á đều không ở đây. Lý Nhược nam và Tô Minh thì có mặt, nhưng Lý Nhược Nam mặt mũi bi thảm, đắn đo suy xét.

Hứa Tinh Niên ở khu nghĩ dưỡng chưa trở về, Tưởng Y Y ngồi ở chỗ xa, ơ, không ngồi một mình. Diệp Tịch Nhan tập trung nhìn, thì huyết áp tăng vọt, người phụ nữ cho Hi Hi ăn cơm, ngồi bên cạnh là Tạ Tri Kiêu vốn nên trốn chạy.

Nhận ra cô đang nhìn, Tạ Tri Kiêu nhìn qua, cười cười, giơ ly rượu ý mời cô.

Diệp Tịch Nhan giả vờ không thấy.

Liễu Văn Du lại vui vẻ, "Thằng nhóc đẹp trai chào hỏi con là ai thế?"

"...Mẹ, sao ai mẹ cũng khen đẹp trai vậy!"

"Vì đều đẹp trai mà, có nét giống cha con lúc còn trẻ. Cha con lúc mới về nước cũng u buồn trầm lắng, học rộng tài cao, biết sửa đồng hồ, đua xe, biết làm thơ... Ài, khiến mẹ mê mệt. Ai biết càng già càng đổ đốn, mẹ thấy thật đau lòng."

"..."

Hay nha.

Cô đã tìm được nguyên nhân vì sao kiếp trước cô thấy Tạ Tri Kiệu khá thuận mắt, hoá ra niềm yêu thích với tra nam nghệ thuật là di truyền.

Diệp Tịch Nhan cúi đầu, bới cơm ăn.

Ăn uống no nê, Tạ Tri Kiêu ôm ghi ta ngồi bên đống lửa.

Anh vừa hát, đám người huyên náo lập tức yên tĩnh. Cũng không phải là giọng hát trời ban, chất giọng của anh có cảm giác êm ái đi vào lòng người, cứ như một thi nhân lang thang từ thời xa xưa chu du đến hiện tại, mỗi câu mỗi chữ là một hạt mưa, rơi vào trong tim từng người, dẫn dắt những tâm sự bí ẩn, mang đến sự phiền muộn tĩnh lặng một cách tự nhiên.

Lý Nhược Nam chủ động bò qua, ngồi bên cạnh Tạ Tri Kiêu chỉ huy dàn nhạc cho anh.

Tô Minh không phản ứng, ăn cơm như bình thường, ánh mắt thỉnh thoảng xen qua đám đầu người, nhìn về phía Tưởng Y Y đang cho Hi Hi ăn cơm.

Diệp Tịch Nhan lắc đầu.

Liễu Văn Du cười cô, "Nhan Nhan của chúng ta tuổi còn nhỏ đã biết thở dài, thiệt là... Mẹ đi xem cha con chút, uống nhiều thế còn chưa biết ngừng, lỡ bị cha Tiểu Xuyên đào hố thì sao. Ông chủ Hứa, ầy, khôn ranh như con sói già."

Tiệc ngoài trời cuối cùng cũng tàn, Lý Nhược Nam uống say khướt, nằm vật trên mặt đất không dậy nổi, không chờ Tô Minh đến dỗ, dứt khoát làm liều, cởi quần định cưỡng bức Tạ Tri Kiêu.

Tất cả mọi người đều cười.

Đám đàn ông đi theo Hứa Tứ Hải là vui vẻ nhất, người ở đó ít hay nhiều đều có quan hệ thân thích với Hứa gia, huyết thống quá gần, khó tìm được phụ nữ, lần này ra ngoài, một là giúp cậu cả Hứa Vong Xuyên cứu người, hai là đến căn cứ bờ sông kiếm mỹ nữ.

Mỹ nữ đã thấy.

Mãnh nữ thấy cũng không ít.

Lý Nhược Nam lấy sức một mình khiến bọn họ biết tận thế chỉ cần có năng lực, phụ nữ cũng có thể cưỡng ép đàn ông. Mà mợ cả Diệp Tịch Nhan cho bọn họ biết hồng nhan hoạ thuỷ là gì, làm càn làm bậy huấn luyện lão đại căn cứ thành thiểm cẩu, chỉ đông không dám đi tây, không chỉ không dám tìm vợ bé, nói cũng chẳng dám nói to, làm gì cũng phải nhìn ánh mắt của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com