Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

Tấn Sinh ra tới Hà Nội là chuyện của bốn tiếng sau. Lúc này đám người Hoàng Đức đã đưa Đức Chiến vào bệnh viện từ năm tiếng trước. Nếu cậu bình thường như người ta thì anh đã không đau đầu. Anh đang vắt óc suy nghĩ là thế nào bắt cóc Đức Chiến ra khỏi bệnh viện. Sau những lúc tao cần mày, mày lại về Hà Tĩnh vậy Việt Anh.

Chắc phải thú nhận mọi chuyện với Hoàng Đức để nhờ nó giúp đỡ quá. Tấn Sinh treo não mình lên soạn một tin nhắn giải thích với Hoàng Đức. Biết vậy ngày xưa học văn cho tốt vào để giải thích cho nó tin. Gửi tin nhắn xong, anh gọi cho Hoàng Đức một cuộc.

- Alo, em nghe anh Sinh
- Đi ra ngoài đọc tin nhắn của anh gấp

Hoàng Đức cảm thấy lạ nên nói với Quàng Tài mình đi ra ngoài một tí.

Hoàng Đức anh biết chuyện này rất khó tin nhưng em làm ơn tin giúp anh.

Đức Chiến đang mang thai, chắc hơn hai tháng rồi. Nên nếu bác sĩ không biết cho nó uống thuốc và chữa trị như một người bình thường anh sợ sẽ ảnh hưởng đến đứa bé.

Nên em giúp anh, lừa mọi người đi hết, để anh đem Chiến tới chỗ anh Trường. Anh sợ để lâu mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn đó.

Em ở chung phòng với Chiến chắc em cũng phát hiện ra điều gì lạ mà, phải không.

Sinh

Hoàng Đức đọc tin nhắn xong xém làm rớt luôn điện thoại. Chuyện gì đang xảy vậy. Thằng Chiến mang thai. Không lẽ hồi đó nó đi chuyển giới để đi đá banh. Hay đó giờ thầy cô trong trường đã dạy sai kiến thức. Con trai có thể mang thai được à. Hoàng Đức vô thức lấy tay che miệng mình lại.

Mà dạo này ngày nào có cũng nói chuyện điện thoại với anh Sinh. Chắc phải có chuyện gì đó rồi.  Hoàng Đức ngó vào trong phòng, Đức Chiến đang nằm trên giường, còn anh Tài thì đang ngồi dưới ghế bấm điện thoại.

Hoàng Đức thở mạnh một cái rồi bước vào phòng. Chắc anh Sinh không làm gì hại nó đâu, cũng anh em trong tuyển với nhau.

- Anh Tài ơi, anh đói không
- Đói, em đi mua bánh mì đi
- Anh đi đi, em canh nó cho, em lười quá. Nãy em vác nó từng phòng ra mệt gần chết
- Đưa tiền đây

Hoàng Đức móc ví ra đưa cho Quàng Tài 100k. Rồi bấm điện thoại gọi cho Tấn Sinh.

Năm phút sau khi Quàng Tài rời khỏi thì Tấn Sinh xuất hiện. Hoàng Đức giúp anh gỡ kim truyền trên tay Đức Chiến ra. Anh bế cậu lên định đi ra ngoài thì bị Hoàng Đức cản lại. Tấn Sinh nhì Hoàng Đức, anh đang không biết y muốn gì.

- Hôm nay em để anh mang nó đi. Nhưng ngày mai anh phải cho em một lời giải thích rõ ràng
- Có gì mai anh nói em nghe. Bây giờ anh đang gấp

Hoàng Đức nhìn Tấn Sinh mang Đức Chiến rời đi. Y cũng không biết là mình đang làm đúng hay sai. Thôi cứ để ngày mai mọi chuyện sẽ tự sáng tỏ. Hoàng Đức đang mơ màng suy nghĩ thì Quàng Tài trở về.

- Đức, thằng Chiến đâu rồi
- Ba nó đem nó đi rồi. Em không có lí do gì để cản được. Em xin lỗi.

Vì Tấn Sinh bế cậu đi rất nhanh và còn xuống mấy cái bậc tam cấp nên Đức Chiến vì xốc mà mơ màng tỉnh dậy.

- Anh Sinh
- Ừ, anh đây
- Anh đi đâu thế
- Chúng ta đến chỗ anh Trường. Em đang bệnh cứ ngủ đi
- Ừ

Đức Chiến nói rồi nhắm mắt lại ngủ tiếp. Cậu đang rất mệt.
__________
Thái Bá Sang đi học về thì thấy Trọng Phú đã nằm trên giường trùm chăn qua đầu mà ngủ. Cậu bỏ balo xuống đi lại giường kéo chăn trên đầu thằng bạn cùng phòng ra thì bị Phú đánh một cái ở tay đao điếng. Rồi lại kéo chăn qua đầu đáp lại thằng bạn bằng giọng mũi.

- Để tao ngủ
- Mày đi đâu cả đêm không về
- Làm biếng về, tắp vào nhà Văn Xuân ngủ luôn

Bá Sang biết tính thằng bạn nên không hỏi tiếp nữa mà lấy đồ đi tắm. Dù chỉ ở chung với Phú hơn một năm nhưng Phú chưa bao giờ nói dối cậu chuyện gì. Nó có cái gì cũng nói thẳng ra nên bạn thân không có nhiều. Tú cũng nói tính của nó như vậy từ bé rồi. Nhưng lần này...tại sao mày lại nói dối Phú. Văn Xuân xin nghỉ một tuần về quê hai hôm trước mà. Chính tao là người giúp nó nộp đơn xin nghỉ môn Mac Lênin mà. Hôm qua...mày đã đi đâu.

Khi tiếng đóng cửa vang lên. Bá Sang không biết, bạn cùng phòng của mình đã lấy tay che mắt lại và...khóc.
______________
Đức Chiến mở mắt ra lần nữa thì thấy Sinh đang vắt cái khăn rồi lau người cho mình. Anh chăm chú công việc của mình quá nên không biết Chiến tỉnh rồi. Cậu bất chợt nắm lấy tay Sinh làm ăn có chút giật mình, anh dừng lại công việc đang làm dang dở rồi nhìn cậu.
- Tỉnh rồi à

Chiến không nói gì chỉ gật đầu. Cậu giơ tay lên định tháo cái khăn trên trán mình xuống thì bị Sinh cầm tay lại.
- Đừng có thoái mái tay chân
- Ướt ướt khó chịu
- Ráng, anh thương

Chiến nghe có chút chói tai. Anh đã dụ dỗ bao nhiêu thằng bằng câu đó rồi. Hay vì thương con nên anh phải đối xử tốt với mẹ nó. Chắc vậy rồi. Tên này ngày xưa thậm chí không biết trong đội có ai tên Chiến mà.

Chiến ngó xuống bụng mình, không biết hôm qua mình bệnh con mình có sao không.
- Bé con không sao. Em sốt không quá cao, anh Trường nói tại em vận động nhiều nên mệt thôi. À xem cái này đi, con tụi mình tám tuần rồi.

Tấn Sinh đưa cho Đức Chiến tấm hình siêu âm. Chiến cầm rồi sờ nhẹ nhàng lên từng milimet của nó. Trên đó có một cơ thể, nó rất nhỏ nhưng đã các bộ phận cơ thể đã có gần như đầy đủ.

- Anh Trường nói thai hơi nhỏ nhưng phát triển rất mạnh. Ăn nhiều vào.
- Nhìn nó chắc cỡ trái cam nhỉ
- Thèm chua à, nhìn con nghĩ đến cam liền. Mẹ anh nói ăn chua sinh con gái đó. Chắc tụi mình sắp có công chúa nhỏ rồi - Sinh cười cười
- Là con trai
- Em thích con trai hơn à
- Không phải...tối hôm qua em mơ thấy một bé trai nắm áo em. Nó còn bảo "ba ơi cố lên"
- Trai gái gì cũng được, con mình mình thương

Nhưng câu nói đó không phải là Sinh nói ra, cả hai giật cùng hướng đầu ra cửa ra vào. Một người phụ nữ có ngoại hình nhìn phúc hậu đang cầm gà mên đi vào. Chiến có chút sợ nắm chặt lấy tay Sinh.
- Không có gì đâu. Đây là mẹ anh. Anh nói chuyện này với mẹ rồi. Mẹ anh là giáo viên anh văn nên góc nhìn hiện đại lắm. Không sao đâu.
- Sinh về tắm đi, mẹ chăm Chiến cho
- Anh về tí anh vô, anh mua cho em mấy trái cam

Chiến vẫn không nới lỏng tay cậu ra. Sinh nhìn Chiến, cậu lắc đầu không muốn nhưng Sinh gỡ tay cậu ra.
- Chút anh trở lại.

Sinh đi rồi mà Chiến cứ nhìn ra phía cửa ra vào.

- Con đừng sợ, bác thoải mái lắm. Bác còn đồng ý cho thằng Sinh kết hôn mà.
- Dạ
- Con đói rồi phải không. Để bác đút cháu cho con ăn.
- Để con tự ăn được rồi bác
- Cứ để bác đút cho tay con còn ghim kim kìa. Thằng Sinh nó nói con không chịu được mùi cơm sôi nên bác bỏ nhiều hành với gừng lắm. Con cố gắng ăn cho khỏe. Con y chang bác lúc mang bầu thằng Sinh. Lúc đó bác hành ba thằng không còn gì. Bác nói này...mang thai cực lắm. Mà con còn là con trai nữa. Có gì cứ nói với thằng Sinh, đừng cố chịu một mình.
- Dạ

Bác gái cứ nói, Chiến thì cứ dạ. Rồi bà cứ đút cho cậu ăn. Nếu thấy cậu khó chịu bà sẽ đút cho cậu lát gừng. Nhờ vậy mà cậu an ổn ăn hết tô cháo.

Lúc Tấn Sinh trở lại thì thấy bà đang sửa gối cho cậu. Cậu có vẻ là ngủ rồi. Sinh đang nghĩ "ngày xưa mẹ nhặt con ở sân vận động à"
_______________
To Xuân Tú
"Cuối tuần anh dắt em về nhà ra mắt ba mẹ nhé"

To Việt Anh
"Chúng ta chia tay đi. Em xin lỗi, cậu ấy mới là người em yêu"

//////////////////
Long Thành nắng quá, Quốc lộ 51 toàn mấy bác container 😔😔😔

Comment và vote cho mình nhé

Đã đời mới thấy hai tên này va nhau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com